Người phục vụ nọ cũng không dám ở lại lâu, thu đồ xong lập tức vội vả rời đi.

Khói thuốc nơi khoé môi Hạ Vân Phong tan hết, y vẫn như trước là không đến nơi đến chốn nhìn Hình Liệt: “Lấy cái tay của ngươi ra”. Giống như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y.

Lần này Hình Liệt thu tay về: “Ok.”

Ánh mắt Hạ Vân Phong lướt qua đầu vai Hình Liệt, nhìn về phía sau Hình Liệt……

Cách đó không xa, Ngao Dương đang cùng Lạc Thanh Nghiên nói chuyện với nhau, hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên, mặc dù Ngao Dương có điểm thẹn thùng, nhưng dường như không chán ghét cùng cô nàng chính giới kia nói chuyện…… Chính giới: giới chính trị

Ánh mắt trầm tĩnh của Hạ Vân Phong, có một cái gì đó bắt đầu nổi lên trong lặng lẽ……

Hình Liệt cầm bình rượu uống rượu, hắn chỉ chỉ Ngao Dương đang đứng ở đằng kia, nói với Hạ Vân Phong: “Cô nàng đứng bên cạnh con trai ngươi, so với mấy ả đàn bà bên cạnh ngươi đều có địa vị hơn, ngay cả Lạc Thanh Nghiên cũng có thể bắt được, ta thấy con trai ngươi tuyệt không ngốc.”

“……” “Cô ta muốn tham gia đợt tuyển cử nghị viên lần này, có con trai ngươi làm núi dựa, chắc ngươi cũng sẽ thay cô ta kéo không ít phiếu rồi há.“Hình Liệt cười ha ha, thờ ơ nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.

“……”

Hình Liệt thấy Hạ Vân Phong chỉ nhìn mà không nói gì, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hạ Vân Phong: “Ngươi biết không, bộ quần áo ngươi mặc tối nay, mấy ngày hôm trước ở Bắc Mĩ được ra giá rất cao.”

Chuyện này Hạ Vân Phong không biết, y thu hồi tầm mắt, nghi hoặc nhìn về phía Hình Liệt: “Ngươi nói rõ ràng một chút.” Ngữ tốc của y rất chậm…… (ngữ tốc: tốc độ nói chuyện)

“Tính đến thời điểm hiện tại thì hắn là nhà thiết kế trẻ tuổi nhất chuyên về trang phục thuộc đẳng cấp Luxury, bộ ngươi đang mặc là tác phẩm mới nhất của hắn, tay stylist mà ngươi mời đến cho Ngao Dương, có phải gọi là Hoằng Dạ không?” Ánh mắt của Hình Liệt bồi hồi trên bộ lễ phục của y, cuối cùng dừng lại trên mặt Hạ Vân Phong. (câu này chém dài tí cho mọi người dễ hiểu)

Nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói, như muốn chứng thật suy đoán của mình, hắn lãnh đạm cười mấy tiếng: “Xem ra ngươi buôn lậu vũ khí cũng kiếm được không ít tiền đen.”

Hạ Vân Phong đã có chút mệt mỏi, chỉnh lại lễ phục: “Thời gian không còn sớm nữa, tối nay ngươi phụ trách đưa Ngao Dương về nhà an toàn.” Y biểu thị muốn về trước, chuyện giao hàng hôm nay không thể thảo luận thành công, y cũng chẳng muốn ở lại lâu hơn.

Hình Liệt không lên tiếng, ngồi trên sofa uống rượu.

Gần đây hắn phiền muốn chết luôn rồi, vậy mà vẫn không có tin tức gì về hàng hoá của Hạ Vân Phong, lão nam nhân này làm việc thật sự quá cẩn thận, cho dù Hình Liệt là vệ sĩ của Hạ Vân Phong, nhưng cũng tìm không ra manh mối gì.

Lão già Hạ Vân Phong này ngày thường đại bộ phận thời gian đều ở nhà, cũng rất ít gọi điện thoại, buổi chiều chỉ nằm phơi nắng ở vườn sau, rãnh rỗi thì làm thuỷ liệu pháp linh tinh gì đó, cuộc sống trồi qua khá tốt đẹp.

Trông thấy Hạ Vân Phong rời đi, Hình Liệt cũng không ngăn lại.

&&&

Trước khi rời đi Hạ Vân Phong báo với Ngao Dương một tiếng, bảo hắn chơi vui vẻ, nhưng cũng đừng chơi quá khuya, những chuyện kết bạn giữa mấy người trẻ tuổi như thế này, từ trước đến này Hạ Vân Phong đều không phản đối, huống chi đối phương còn là nữ tinh anh có máu mặt trong giới chính trị, lúc Hạ Vân Phong rời đi, cô nàng Lạc Thanh Nghiên còn rất lễ phép tiễn y đến cửa.

Hạ Vân Phong xem như vừa lòng, cô gái này khá hiểu chuyện, y ngồi xe riêng, rời khỏi hội trường bữa tiệc đầy phức tạp và phù phiếm, y không thích những nơi như thế này.

Ồn áo đến mức đau đầu.

So với loại lễ phục này, y càng thích trang phục ngày thường, ít nhất nó làm cho y cảm thấy thoải mái rất nhiều. Mười một giờ đêm đó, Hạ Vân Phong vừa tắm rửa xong, chậm rãi đi ra từ phòng tắm.

Y mặc áo ngủ phong cách cổ xưa, áo dài bằng vải satanh đỏ làm nổi bật làm phần da thịt tái nhợt trên ngực của y, y mới vừa cùng người bên Thanh bang bàn xong chuyện giao hàng, vừa buông điện thoại, thì Tần Diễm đã về tới.

—–

Tần Diễm T.T