Hạ Vân Phong khinh phiêu phiêu nói một câu: “Nó có năng lực gì.” Y từ từ rút hai hơi thuốc, một bên chậm rãi liếc mắt nhìn Ngao Dương một cái ••••••

“Vân gia, ngươi nói như vậy không đúng rồi, đứa nhỏ Ngao Dương này rất hiểu chuyện, lúc ngươi ra ngoài làm việc, nó đã làm mấy lão trưởng bối chúng ta đây rất cao hứng.” Người nói chuyện là ông lão thâm niên của Nam khu, đã tám mươi tuổi rồi, tuy rằng địa bàn hiện tại giao cho người trẻ tuổi hết nhưng mấy người bọn họ có thâm niên, lập nghiệp từ khi còn rất sớm nên vẫn thường xuyên tụ họp gặp mặt, làm bạn với nhau ••••••

“Nó khiến các ngươi cao hứng như thế nào?” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương rất có bản lĩnh, mấy lão nhân này rất khó hầu hạ, trước kia khi Hạ Vân Phong ở trên đỉnh cao cũng bị làm khó dễ không ít.

“Mấy lão nhân chúng ta bình thường không có người bồi, lại nhàn rỗi không có việc gì, cũng không tán gẫu, nhưng nhi tử ngươi thỉnh thoảng theo chúng ta đi đến miếu ăn chay, không có việc gì cũng hẹn chúng ta ra uống trà chiều.” Vài lão trưởng bối các khu có thâm niên đưa ra đánh giá đối với Ngao Dương có vẻ đều không tồi, ai cũng nói Ngao Dương hiếu thuận, nói Hạ Vân Phong rất có phúc.

“Con ta cả ngày đều bận công tác, một tuần mới trở về một lần, Vân gia, nhi tử ngươi còn có tâm bồi chúng ta, cũng không chê đám lão nhân chúng ta động tác chậm chạp ••••••”

“Hiện tại tính tình thanh niên thường không chịu nổi chúng ta, người có kiên nhẫn giống Ngao Dương như vậy đích thực rất ít.” Mấy lão nhân đều khích lệ Ngao Dương, điều này làm cho Hạ Vân Phong thật ngoài ý muốn.

Áy náy cùng ngoài ý muốn, nhưng y cũng không có trực tiếp hỏi. (T.T hok hỉu)

Hiện tại mấy lão trưởng bối này đều rất thích Ngao Dương, làm phụ thân như Hạ Vân Phong dĩ nhiên cũng không thể nói gì: “Nào có, đây đều là việc nó nên làm.” Y khiêm tốn nở nụ cười ••••••

Ánh mắt từ từ trở lại trên thân Ngao Dương, Ngao Dương đang ôm Hạ Xa mặc lễ phục dạ hội khiêu vũ, từ sau khi Hạ Xa theo Ngao Dương, Hạ Vân Phong đã không quá lưu ý tới nữ nhân này ••••••

Đêm nay nữ nhân này nhìn qua so với trước kia càng hấp dẫn, càng gợi cảm, càng làm cho Hạ Vân Phong thích.

Vốn Hạ Xa chính là loại hình Hạ Vân Phong thích, lúc trước vì Ngao Dương thích nàng, y mới bỏ những thứ yêu thích để cấp cho Ngao Dương, vì nữ nhân này rất hiểu chuyện cũng biết nhìn sắc mặt y.

Đương nhiên Hạ Xa dáng người đầy đặn, cũng rất hấp dẫn, đây là lần đầu tiên sau khi vắng bóng Hạ Xa lại xuất hiện ở trước mặt công chúng, còn lấy thân phận bạn gái của hào môn thiếu gia Ngao Dương mà tới nên hiển nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của truyền thông ở đây.

So với sự xinh đẹp của Hạ Xa, Hạ Vân Phong càng chú ý biểu hiện đêm nay của Ngao Dương, trước đó Ngao Dương tự bỏ tiền lấy danh nghĩa Hạ thị quyên không ít tiền cho nhà tài trợ, mặc dù mọi người ở buổi tiệc đều thấy quan hệ của hắn và Hạ Vân Phong không quá thân mật, nhưng từ phương diện khách quan, mọi người lại không có lời nào để nói, ai cũng cảm thấy sai ở Hạ Vân Phong, không phải ở Ngao Dương.

Tựa hồ ai cũng cảm thấy Hạ Vân Phong vì nữ nhân mà trở mặt với Ngao Dương, mà nay nhi tử lại đem nữ nhân kia mang tới, điều này cũng giải thích vì sao nhiều năm trước nữ minh tinh đỏ thẫm đang ở thời kì đỉnh cao sự nghiệp này đột nhiên tuyên bố thoái ẩn.

Trong lòng người khác nghĩ như thế nào Hạ Vân Phong cũng không quản được, rất nhiều tin đồn bát quái xoay quanh quan hệ giữa y và Ngao Dương, Hạ Vân Phong dĩ nhiên sẽ lựa chọn xem như không thấy.

Ngao Dương rất thích hợp những trường hợp giao lưu này, ở những nơi như thế này, Ngao Dương tuổi trẻ anh tuấn, thân gia lại hiển hách, thật rõ ràng sẽ được các giới truy phủng, là thanh niên tài tuấn chạm tay vào có thể bỏng.

Ngao Dương xuất sắc như vậy, Hạ Vân Phong cũng không có lý do gì không thay nhi tử cao hứng.

Ngao Dương ôm Hạ Xa, Hạ Xa dựa vào Ngao Dương, hai người thong thả di chuyển bước chân, cùng với tiết tấu âm nhạc thong thả mà trữ tình kia chậm rãi di chuyển ••••••

Đêm nay Ngao Dương mặc lễ phục chính thức, ở những trường hợp chính thức này, tất cả mọi người đều rất long trọng, nam nhân đều đang so sánh bạn gái của nhau, so sánh xem bạn gái của ai càng hấp dẫn thì càng hãnh diện hơn.

Nữ nhân cũng so sánh quần áo của nhau, so sánh trên người ai mang trang sức quý giá hơn••••••

Ánh mắt Hạ Vân Phong thỉnh thoảng dừng ở trên thân Ngao Dương và Hạ Xa, lễ phục của Ngao Dương là do Hoằng Dạ làm, quần áo được cắt vừa người, đường cong duyên dáng, phong cách đơn giản ••••••

Hơn nữa Ngao Dương vốn có thân hình đẹp, mặc dạng quần áo gì cũng có thể mặc ra một hương vị khác nhau, đêm nay nhìn qua đặc biệt có phong cách thân sĩ ••••••

Cả buổi tối Ngao Dương đều không chủ động tới nói chuyện với y, quan hệ phụ tử giữa bọn họ ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra một cổ giằng co vô hình kia, ai cũng biết Ngao Dương không thích phụ thân “Ti bỉ” Hạ Vân Phong này.

Hiện tại Ngao Dương đang ôm “Mẹ kế” trẻ tuổi xinh đẹp lại gợi cảm động lòng người khiêu vũ, nhìn qua thật là cảnh đẹp ý vui, hơn nữa nhìn cũng rất môn đăng hộ đối.

Trên mặt Hạ Vân Phong dấu diếm ưu hỉ, nghe thấy mấy lão bối khích lệ Ngao Dương, Hạ Vân Phong cũng chỉ miễn cưỡng tỏ vẻ: “Nó rất hiểu chuyện, làm việc rất hiệu suất.” Cho tới bây giờ y cũng không phủ nhận Ngao Dương rất có bản lĩnh, trong lòng y cao hứng, đồng thời, tâm trạng lại có chút hỗn loạn.

Ngao Dương là tiêu điểm đêm nay.

Mà Hạ Vân Phong lại trước sau như một lặng lẽ, cả buổi tối y cũng chưa nói được mấy câu.

Hạ Vân Phong không mặc lễ phục, mà là mặc một áo thổ cẩm cổ, hoa mỹ, tinh tế, tràn ngập hơi thở cổ điển, quần áo màu đỏ làm nổi bật làn da y khiến nó càng thêm tái nhợt.

Hoa văn chìm trên áo của y rất tinh tế, chất liệu vải nhìn qua một cái đã biết là rất quý giá, cổ tay và những đường cắt tinh tế trên áo được viền một dải lông thuần trắng tinh xảo ••••••

Rất hoa mỹ ••••••

Một bàn tay y đỡ cái tẩu ngọc tinh xảo, một bàn tay tự nhiên khoát lên trên đùi, y chậm rì rì hút thuốc, trên ngón tay y đeo chiếc nhẫn ngọc tinh mỹ động lòng người ••••••

Vẻ ủ rũ thản nhiên trong mắt y nhìn qua có vẻ như miệt mài quá độ, đó là vì gần đây y vì chuyện của Ngao Dương mà ngủ không tốt lắm, cho nên trong mắt có ủ rũ thản nhiên nhợt nhạt ••••••

Đêm nay Hạ Vân Phong lưu lại ở trong này rất lâu, y uống rượu đôi môi hơi có chút huyết sắc, mấy ngày hôm trước y vừa nhuộm lại tóc đen, tu bổ lại một phen, y xuất hiện đêm nay với mái tóc tự nhiên mà xoã tung.

Thời gian đã khuya rồi.

Mấy lão bối, lão đại đều đi về trước nhưng Hạ Vân Phong còn ngồi đó chưa đi, lão đại Thanh bang đến bồi y hàn huyên mấy câu: “Vân gia, muốn ta phái người đưa ngươi trở về hay không, Ngao Dương e là sẽ không về sớm như vậy.”

Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên thân đám danh môn nam nữ thân gia hiển hách kia, y miễn cưỡng trả lời: “Không cần, ta ngồi thêm chốc lát nữa chờ nó.” Y từ chối hảo ý của đối phương.

Mà lúc này.

Ngao Dương còn đang cùng những người đó nói chuyện phiếm, Hạ Vân Phong cũng đành ở chỗ này chờ Ngao Dương ••••••

Thẳng đến khi đám người kia đứng dậy chuẩn bị đi, Hạ Vân Phong cũng đứng dậy đi theo bọn họ tới cửa, y và Ngao Dương bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách rất dài, từ rất xa y liền thấy đám người tốp năm tốp ba kia đều lái xe sang chở bạn gái rời đi, Ngao Dương cũng chở Hạ Xa lái xe rời đi, có điều trước khi đi đã lạnh lùng liếc y.

Lúc nãy Hạ Vân Phong ngồi xe Ngao Dương tới, hiện tại lại không có xe nên trở về không được, đoạn đường này cũng không thể gọi xe, trên người y cũng không mang theo điện thoại.

Hạ Vân Phong liền đứng ở tại chỗ đợi gần hai tiếng, tới khi hội trường tắt hết đèn, mọi người đi hết y mới thong thả đi về phía trước, xung quanh cũng không còn người.

Lúc Ngao Dương bọn họ đi đã là đám khách cuối cùng, mọi người trong Thanh bang không đi thông đạo phía trước, hơn nữa hiện tại hội trường cũng đóng cửa rồi ••••••

Lúc nãy ••••••

Y nghĩ Ngao Dương sẽ quay về đón y, nên y vẫn chưa đi, lo lắng Ngao Dương bỏ lỡ ••••••

Nhưng Ngao Dương lại không trở về.

Hạ Vân Phong vừa định đi, lại nhìn thấy có đèn xe, thẳng đến khi chiếc xe kia vô thanh vô tức ngừng ở bên cạnh y, cửa xe cũng tự động từ bên trong mở ra, y cũng liền leo lên xe.

Trong xe bật máy sưởi.

Rất thoải mái.

Nhưng có hơi nóng.

Xe vững vàng chạy trên đường, Hạ Vân Phong thong thả vươn tay cởi nút áo, cởi áo khoác lông ra, bên trong y mặc một kiện nội sam thổ cẩm màu đỏ cổ điển rất mềm rất hoa mỹ, được làm bằng vải bóng, nhìn qua rất mượt, trên cổ y lộ ra một dây chuyền màu vàng xinh đẹp ••••••

Đồng tâm khóa tinh mỹ hiện ra dưới cổ áo hờ khép••••••

Ngao Dương một bên lái xe, một bên hỏi y: “Đợi rất lâu rồi sao?” Hắn không nhìn Hạ Vân Phong mà chuyên tâm lái xe.

“Chỉ một lát mà thôi.” Hạ Vân Phong xếp quần áo lại để ở trên ghế phía sau, y không có giận, hoặc là bất mãn, vì hiện tại Ngao Dương đã quay lại đón y rồi.

“Ta ‘Xong xuôi việc’ mới tới đây đón ngươi, có phải rất cao hứng hay không?” Ngao Dương không có nửa điểm ý tứ tôn trọng y, hắn nói như vậy rõ ràng cảm thấy Hạ Vân Phong rất tùy tiện.

“Ân.” Hạ Vân Phong rất cao hứng, dù sao Ngao Dương còn nhớ rõ y còn ở đây, “Nếu ngươi quên tới đón ta, ta đi bộ về.” Y đã tính như vậy.

Hạ Vân Phong chờ gần ba tiếng, hiện tại đã là đêm khuya rồi.

Bên ngoài rất lạnh.

Có vẻ tuyết sắp rơi.

“Hôm nay mấy lão bối đều khích lệ ngươi, nói ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, lại thấy Ngao Dương không có phản ứng gì, cứ như đã nghe loại khích lệ này nghe muốn chết lặng rồi.

Hạ Vân Phong không nói.

Vì y biết Ngao Dương không muốn nói chuyện phiếm với y, cho dù y hỏi Ngao Dương một trăm vấn đề, Ngao Dương cũng sẽ không trả lời y một cái, nên y liền im lặng câm miệng lại.

Chẳng qua… một lát sau ••••••

Ngao Dương lại mở miệng hỏi y: “Bạn gái đêm nay của ta có phải rất đẹp hay không?” Hắn hỏi rất tự nhiên ••••••

“Đẹp.” Hạ Vân Phong chậm rãi trả lời hắn.

Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong: “Không phải ngươi ghen tị đó chứ?” trào phúng trong mắt hắn như muốn đâm thương hai mắt Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong thong thả dời tầm mắt đi ••••••

Hai mắt y có chút đau đớn không rõ.

Qua thật lâu.

Hạ Vân Phong mới “Ân” một tiếng.

Tiếp theo.

Ngao Dương lại khinh miệt hỏi: “Không phải là ngươi rất hâm mộ?”

“••••••”

“Có phải rất đỏ mắt hay không?” Ngao Dương thật không tôn trọng y, đối với y không có nửa điểm tôn kính đáng nói, lời nói của hắn như muốn tưởng tẫn biện pháp nhục nhã y.

“Ân ••••••” Hạ Vân Phong không chút hoang mang ứng tiếng, cái gì y cũng nghe theo Ngao Dương, Ngao Dương thích nghe “Ân”, vậy y liền “Ân”, không cần phải biện bạch dư thừa.

Trên mặt Ngao Dương lộ ra tươi cười khinh miệt: “Báo chí và mấy tạp chí bát quái ngày mai nhất định sẽ viết rất nhiều.”

Đó là nhất định rồi.

Cái này Hạ Vân Phong biết ••••••

“Ngươi vẫn còn qua lại với Hạ Xa?” ánh mắt Hạ Vân Phong hướng về phía cửa sổ, bên ngoài tối đen một mảnh nhìn không rõ cảnh vật xung quanh, “Ngươi ly hôn cũng là vì nàng?”

Ngao Dương không có trả lời y.

“Ngươi là thật sự, hay là giả?” Không nghe được Ngao Dương trả lời, Hạ Vân Phong còn muốn hỏi ••••••

Nhưng Ngao Dương lại ngắt lời y: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”

“Không muốn trả lời cũng được.” Hạ Vân Phong không có bắt buộc, cũng không muốn khiến Ngao Dương phản cảm.

Bất quá.

Một lát sau, Ngao Dương mới rõ ràng nói với Hạ Vân Phong: “Ngươi chơi của ngươi, ta chơi của ta.”

Hạ Vân Phong nhắm mắt lại, tựa vào trong xe nghỉ ngơi.

Ngươi chơi của ngươi.

Ta chơi của ta.

Lời Ngao Dương nói không ngừng lặp lại ở trong đầu Hạ Vân Phong ••••••

Đến khi xe dừng ổn, Hạ Vân Phong mới mở to mắt, cảnh vật nơi này thật xa lạ, hình như là giữa sườn núi, xe đã tắt máy, đang đứng ở bên một vách núi đen.

Ngao Dương hạ thấp ghế xuống, hắn nằm dựa vào ghế, thong dong cởi cà vạt ra ••••••

Hạ Vân Phong nằm ở trên ghế, y nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương: “Vì sao ngươi muốn dẫn ta tới nơi này?” Rất nhanh, Hạ Vân Phong liền thấy Ngao Dương buông lỏng áo ra •••••••

Ngao Dương đang cười lạnh, cũng nhìn thấu ý tưởng của Hạ Vân Phong: “Ngươi không phải vẫn muốn tâm sự riêng với ta sao, đêm nay ta cho ngươi cơ hội.” Hắn nói giống như là đang ban ân.

“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi thích thì nghe, không thích lại không nghe, ta hỏi ngươi, ngươi cũng không nhất thiết sẽ trả lời ta.” Hạ Vân Phong biết cá tính Ngao Dương, Ngao Dương rất cực đoan.

Như vậy phải nói chuyện như thế nào.

Ngao Dương thản nhiên liếc mắt nhìn y: “Cái này phải xem tâm tình của ta.” Hắn một bên thái độ ác liệt nói, một bên lấy xuống đồng hồ sang trọng trên tay, để ở trên xe ••••••

Tuyệt không yêu quý ••••••

Ngao Dương cởi áo khoác để ở ghế phía sau, cùng đợi Hạ Vân Phong nói, Hạ Vân Phong bảo hắn chạy xe tới chỗ an toàn rồi nói sau, nhưng Ngao Dương kéo phanh xe••••••

Xe trượt về phía trước một chút ••••••

Phía trước cách đó không xa chính là vách núi đen, nơi này phi thường nguy hiểm ••••••

“Ngươi đối với Hạ Xa là thật sự?” Bằng không sao nhiều năm qua như vậy, hôm nay lại mang Hạ Xa chính thức ra ngoài.

Ngao Dương hừ cười.

Rõ ràng lưu loát lắc đầu.

Ngao Dương tựa hồ biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, hắn rất trực tiếp nói với Hạ Vân Phong: “Ai bảo nàng là nữ nhân của ngươi.” đáy mắt hắn hiện lên vài tia chán ghét ••••••

Hạ Vân Phong không nghĩ tới lại đổi lấy câu trả lời như vậy.

Y thật ngoài ý muốn.

Bởi vì Hạ Xa là nữ nhân của Hạ Vân Phong, nên Ngao Dương mới muốn cướp.

Ngao Dương nghĩ Hạ Vân Phong chưa có nghe rõ ràng, nên hắn lặp lại một lần nữa: “Ai bảo nàng là nữ nhân của Hạ Vân Phong ngươi, nữ nhân của ngươi nên bị người thay phiên ‘Yêu thương’••••••”

Hắn cười đến thật đáng giận.

Tràn ngập cừu hận.

Cùng cảm giác trả thù.

“Ngươi xem nữ nhân của ngươi bị luân gian, lại bị chính nhi tử mình thượng, ngươi rốt cuộc có cảm giác gì?” Ngao Dương truy vấn y, hắn đang cười nhạo Hạ Vân Phong vô năng.

Ánh mắt Hạ Vân Phong có chút hỗn loạn.

“Nữ nhân của ngươi nói rất yêu ta.” Ngao Dương tiếp tục kích thích y, nhìn thấy ánh mắt Hạ Vân Phong hoảng loạn, tới đây hắn hứng thú, lại tiếp tục nói, “Vừa rồi nàng ngồi ở vị trí này của ngươi.”

Hắn vừa nói vừa tới gần Hạ Vân Phong ••••••

Hạ Vân Phong muốn xuống xe.

Nhưng Ngao Dương khóa cửa xe lại: “Đi gấp như vậy làm gì, ta còn chưa nói xong, ngươi không phải muốn tâm sự với ta sao, ta đều đem chuyện của ta nói hết cho ngươi, ngươi lại không nghe?” Hắn thật đáng giận.

Kế tiếp.

Nửa giờ sau, Hạ Vân Phong nghe Ngao Dương kể lại, mấy giờ trước Ngao Dương và Hạ Xa ở trong xe, chính là chỗ hiện tại Hạ Vân Phong đang ngồi đây, làm những chuyện như vậy ••••••

“Nàng dùng chân vòng lên thắt lưng của ta nói với ta ‘Ngao Dương, ngươi so với Vân gia lợi hại hơn nhiều.” Ngao Dương phi thường khoái chí kể chi tiết cho Hạ Vân Phong nghe, Hạ Vân Phong sắc mặt trắng bệch.

“Việc này ngươi không cần nói với ta.”

“Như thế nào? Ngươi không thích nghe?” Ngao Dương không quá cao hứng, “Ngươi muốn tâm sự với ta, lại chọn tam lấy tứ (= kén chọn), ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?” Ngao Dương già mồm át lẽ phải.

Giống như tất cả lỗi lầm đều là của một mình Hạ Vân Phong ••••••

Hạ Vân Phong trầm mặc.

“Nữ nhân của ngươi nói, so với ngươi… ta giỏi hơn.” Ngao Dương rất thích đả kích Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong nghiêng đầu, hắn quay mặt Hạ Vân Phong qua, bắt buộc Hạ Vân Phong nhìn hắn ••••••

Hạ Vân Phong nhắm mắt không nhìn hắn.

Sắc mặt tái nhợt của y, cùng áo choàng thổ cẩm đỏ hình thành đối lập mãnh liệt, nhìn qua phi thường yếu ớt ••••••

Lông mi y đang hơi rung động.

Không biết là giận, hay là thương tâm.

Ngao Dương thấy biểu tình của y như vậy rất vừa lòng, cổ cảm giác âm u trong lòng càng phát ra mênh mông: “Ngươi có biết hay không, lúc ta thượng nữ nhân ngươi, ta gọi nàng là gì?”

Hạ Vân Phong không trả lời.

Y không biết.

Y không muốn nghe.

Nhưng Ngao Dương vẫn tàn nhẫn nói: “Ta đều gọi nàng là…mẹ hai ••••••” Hắn đang cười, cười đến cực kỳ đẹp, lại dũ phát âm trầm, khiến người ta không rét mà run.

Hạ Vân Phong muốn kéo tay Ngao Dương ra.

Nhưng Ngao Dương lại xiết chặt cằm y: “Nàng rất đã nghiền nga, còn nói, ‘Ngao Dương, ngươi thật hiểu tình thú’.” tiếng cười của hắn rất thấp, hắn cười đến xấu xa mà lại đẹp đẽ ••••••

“Ngươi đừng nói nữa.” Hạ Vân Phong không muốn nghe.

Trong lòng y chịu khổ sở.

Nhưng Ngao Dương lại bắt lấy cổ tay y tiếp tục nói, Ngao Dương đem tất cả chi tiết đều nói với Hạ Vân Phong, Ngao Dương nói cả một giờ, Hạ Vân Phong cũng nghe một giờ.

Từng phút từng giây trong một giờ này rất khó qua ••••••

Thẳng đến khi Ngao Dương nói xong, Hạ Vân Phong mới mở mắt, hốc mắt y có chút phiếm hồng, hai mắt y phi thường ướt át: “Nếu ngươi nói xong rồi, thì lái xe trở về.”

Ngao Dương lạnh lùng nhìn y, đột nhiên hắn nắm vặn tay lái, xe nhanh chóng đi vòng theo rìa vách núi.

Hạ Vân Phong bảo hắn dừng xe.

Hắn không thèm nhìn.

Thẳng đến khi bánh xe sắp tới gần vách núi, hắn mới ngừng xe lại, trên người Hạ Vân Phong đều sợ muốn toát mồ hôi lạnh, Ngao Dương đem xe nhanh chóng ngã ra ngoài ••••••

Ngừng ở biên sơn đạo.

Ngao Dương xuống xe, đập vào thân xe: “Xuống xe!” Ngao Dương bảo y lập tức xuống xe.

Hạ Vân Phong xuống xe.

Y ăn mặc rất đơn bạc, bên ngoài lại rất lạnh.

Hạ Vân Phong đi tới vách núi: “Còn có chuyện gì không thể nói ở trên xe sao?” Y muốn quay về trên xe lấy quần áo cho Ngao Dương, nhưng lại bị Ngao Dương túm tới biên vách núi••••••

“Hạ Vân Phong, tự ngươi nhảy xuống đi thôi.” Ngao Dương có chút thẹn quá hóa giận từ phía sau lấy ra một khẩu súng, để ở trên trán Hạ Vân Phong, “Ngươi nhảy xuống đi ••••••”

Hắn bức bách Hạ Vân Phong nhảy vực ••••••

Hạ Vân Phong sắc mặt tái nhợt.

“Ngươi nhảy xuống đi, ân oán của chúng ta từ nay về sau liền chấm dứt.” Ngao Dương chờ đợi ngày này, đã muốn đợi mười mấy năm rồi, rốt cục để cho hắn đợi được tới ngày này ••••••

Đầu Hạ Vân Phong quả thật sắp nổ tung ••••••

Y không nghĩ tới có một ngày, con y… thế nhưng lấy súng chỉ vào đầu của y, gọn gàng dứt khoát buộc y nhảy vực như vậy••••••