Hạ Vân Phong không đem lời Ngao Dương nghe vào tai, y như thế nào có thể cùng nhi tử mình so đo, căn bản y vô tâm tư cùng nhi tử phân cao thấp ngoài miệng, Ngao Dương thích nói như thế nào liền nói như thế ấy.

Hạ Vân Phong hoàn toàn không để ý tới, tự mình uống canh của mình.

Bất quá.

Ngao Dương nói đúng, y muốn đi.

Hơn nữa.

Y tối hôm qua đã bảo ba thuộc hạ kia đi về trước.

Mặc kệ Ngao Dương hiện tại nói như thế nào, y đều phải đi, cho nên khuya đêm nay, chờ Ngao Dương đi vào giấc ngủ sau, Hạ Vân Phong liền cùng Hoằng Dạ lên du thuyền rời đi.

Dù sao trên đảo còn lại một du thuyền, Ngao Dương tỉnh lại sau biết y đi rồi, tự nhiên sẽ quay về Bắc khu, bởi vì ngày mai chính là ngày Hạ Vân Phong chuyển số tiền mua đấu giá.

Đêm đó Hạ Vân Phong trở về liền trực tiếp đem hàng đưa đến bến tàu đón người, y bảo Hoằng Dạ cái gì cũng không cần hỏi, nói hắn tự mình trở về ngủ, lái xe của y tới đón y, đi một chuyến nhà mới.

“Vân gia, mọi chuyện đã xử lý tốt.”

“Tốt lắm.” Hạ Vân Phong trực tiếp đi đến nhà mới của y.

Y trước khi đi liền đem tiền Ngao Dương cho y lấy ra, còn sai cấp dưới đi làm chuyện này, phòng ở cũng mua rồi, gia cụ cũng dựa theo phân phó của Hạ Vân Phong chuyển qua.

Đây là một đoạn trên đỉnh núi Bắc khu mà y vừa ý nhất.

Chỉ cách nhà nhi tử y có năm mươi mét, còn lại ba mươi triệu tiền mặt (ta chém T.T) Hạ Vân Phong cất ở trong tủ sắt, Hạ Vân Phong trở về sau, liền “Biến mất” khỏi giới bên ngoài.

Không ai biết tin tức y, y cũng không rò rỉ thông tin ra ngoài, tất cả những người biết hành tung mọi của y đều giữ kín miệng.

Chính là…

Liền ngay cả Hạ Đông cũng chỉ có thể cùng y bảo trì trò chuyện, mà không gặp được chính y.

Chụp được Hoàng Thành với giá tám mươi triệu kia, Hạ Vân Phong đã sớm sai người chuẩn bị tốt rồi, dùng mười mấy cái thùng lớn, dùng vài cái xe tải, toàn bộ dùng để chở tiền mặt qua.

Tất cả đều là các loại xe sang trọng đứng ở cửa trụ sở bán đấu giá, Hạ Vân Phong tuy rằng không có tự mình đi, nhưng sau đó xem tin tức.

Ngao Dương đã trở lại.

Ngao Dương vốn chờ xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy số tiền mặt mà Hạ Vân Phong trả này, mặt đều tái rồi, người ở hội đấu giá triệu tập đến mười mấy người, tốn những ba này mới đếm xong số tiền mặt này.

Bởi vì tiền mặt mà Hạ Vân Phong sai người chuẩn bị tất cả đều là tiểu sao tiền xu cùng tiền giấy, đếm tiền đếm tới mỏi tay, tin tức, báo chí, truyền thông bốn phía đều đưa tin lần này là gia tộc phân tranh……

Người bên ngoài đang nghị luận, Ngao Dương tung tất cả sản nghiệp của Bắc đường đều bị Hạ Vân Phong nặc danh mua lại, mấy nhà truyền thông này còn tung ra hình ảnh khi sòng bạc khai trương lúc trước…… (ý nói người nặc danh mua sòng bạc cũng là thúc)

Hạ Vân Phong phá lệ chấp thuận mọi người chụp ảnh tại hiện trường……

Tất cả truyền thông đều đang truyền bá việc này.

Hạ Vân Phong thủy chung cũng không hiện thân, y “Biến mất” hoàn toàn, nhưng lại cách con của y rất gần, y biết đứng ở trong thư phòng y cầm kính viễn vọng là có thể rõ ràng nhìn thấy từng phòng của nhi tử y.

Nhưng y chưa từng lấy kính viễn vọng đi nhìn trộm, mặc dù y rất muốn xem, y thực luyến tiếc, nhưng không thể không dứt bỏ, y đã không chấp nhất việc có thể cùng nhi tử sinh hoạt với nhau.

Hiện tại y chỉ cần con của y có thể sống thật tốt, qua cuộc sống của một người bình thường, vậy là có thể rồi, đi qua vài năm có nhi tử làm bạn, tuy rằng cũng có những kỉ niệm thương tâm, bất quá cũng có những kỉ niệm vui vẻ, y cảm thấy hết thảy những cái này đều vẫn đáng giá.

Bất quá.

Hiện tại là lúc phải quay về điểm khởi đầu rồi, y chỉ có thể xem như vài năm này chỉ là làm một giấc mộng mà thôi, hiện tại là thời cơ tốt nhất để y “Biến mất”, con y qua vài năm liền sẽ quên y thôi.

Y cũng muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Y vẫn là Vân gia.

Bắc đường vẫn là của y, sản nghiệp của Bắc đường cũng vẫn là của y, y dùng hộ tịch ở nước ngoài mà lúc trước Hạ Đông dùng khi ở nước ngoài lưu học, gửi định kỳ một khoản tiền lớn ở ngân hàng, mua sòng bạc, lại lấy lợi nhuận của sòng bạc, tiếp tục chụp lại sản nghiệp của y.

Sau y lại mời mấy nhân viên lớn tuổi cùng giám đốc điều hành của Hạ thị đi uống trà, thuận tiện mời các đối tác đàm chuyện tán gẫu, hiện tại bên ngoài đều biết thế lực Hạ Vân Phong đã tụ lại.

Những người này tự nhiên là nghiêng về phía Hạ Vân Phong.

Tin tức Hạ thị lung lay gây xôn xao dư luận, hơn nữa mỗi ngày đều truyền bá, tin tức về thân phận các nhi tử của Hạ Vân Phong tất cả đều lộ ra ngoài.

Bất quá hiện tại đã không có vấn đề gì rồi.

Gia tộc Hạ thị chính thức quyết liệt.

Hắc đạo phân tranh, huynh đệ ân oán, gia môn tình sầu, con soán ngôi cha, tiêu đề, tin tức lớn nhỏ gì cũng khiến dư luận xôn xao, Hạ Vân Phong muốn chính là hiệu quả như vậy.

Hạ thị rất nhanh sẽ chống đỡ không được nữa, đến lúc đó là thời điểm tốt để y thu mua, Hạ Vân Phong vẫn như trước là không có xuất môn, y dùng phương tiện thông tin cùng người bên dưới câu thông.

Hôm nay.

Hạ Vân Phong vừa tỉnh ngủ, đã có người gõ cửa.

Người hầu trong nhà hỏi rõ ràng sau mới mở cửa cho người bên ngoài vào, người vào là thuộc hạ của Hạ Vân Phong, trên tay còn bế một đứa trẻ tiến vào.

Hạ Vân Phong thong thả tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn nhìn mặt đứa nhỏ kia, y ôm đứa nhỏ kia đến thư phòng, cầm tấm ảnh chụp kia so sánh một chút, xác nhận xong sau, liền đem một túi tiền mặt cấp thuộc hạ kia xem như phần thưởng.

Đứa nhỏ này rất nhẹ. (các tỷ muội đoán ra thân phận đứa nhỏ này chứ nhỉ =.,=)

Chỉ mới sinh có hai ba tháng, làn da trắng đến giống như sữa, bàn tay nhỏ bé thịt thịt niết thành nắm tay nho nhỏ, trợn tròn mắt cười mị mị nhìn Hạ Vân Phong, còn cười “Khanh khách” (so cute chảy nước miếng).

Hạ Vân Phong sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nó: “Về sau có ngươi theo giúp ta rồi.” Chờ đứa nhỏ này trưởng thành sau, là có thể cho y dưỡng lão rồi, đây là hi vọng cuối cùng của y (T.T đau lòng thúc quá huhu)……

Kỳ thật.

Có nhiều người có thể cho Hạ Vân Phong dưỡng lão, chính là y muốn tìm một thân nhân cùng mình có quan hệ huyết mạch tương liên mà thôi, mà hiện tại đứa nhỏ này là thân nhân duy nhất của y.

Y lựa chọn chấm dứt mối quan hệ cùng với nhi tử, bởi vì giữa bọn họ căn bản là không có kết quả, y cũng không thể cam đoan, cái loại quan hệ này, y có thể cân bằng được bao lâu.

Y chỉ có thể……

Thừa dịp bây giờ còn kịp, lựa chọn rút ra từ đó……

Đối với mọi người đều tốt. “Kẻ phụ lòng” này, liền để y đến làm là tốt rồi.

Từ sau khi Hạ Vân Phong có đứa nhỏ này, không có lúc nào là đều không cùng đứa nhỏ này, y lại tìm cho đứa nhỏ một vú em phi thường xinh đẹp, rất kinh diễm.

Nữ nhân này cho tới bây giờ cũng chưa có hoá trang, cũng là loại hình đẹp tự nhiên làm cho người ta tâm động, hơn nữa rất nhiều sữa, cũng hoàn toàn đủ để đứa nhỏ này uống……

Hạ Vân Phong lười biếng ôm đứa nhỏ ngồi ở sô pha xem tin tức, đứa nhỏ này được y chăm cũng lười biếng, động tác nháy mắt cũng thực thong thả, tiếng cười cũng là chậm rì rì (=..= làm ơn đi, thúc vs Thanh Dương ca là ta đủ oải rồi đó … lol)……

Bất quá phi thường nghe lời.

Hạ Vân Phong thích nhất nghe nó nở nụ cười, y một bàn tay vững vàng ôm đứa nhỏ, một bàn tay miễn cưỡng đỡ cái tẩu thuốc: “Tắt TV đi, đừng quấy rầy đứa nhỏ ngủ.”

Y bảo vú em tắt TV đi.

Mấy vệ sĩ hiện tại ở nhà Hạ Vân Phong tất cả đều đeo súng, người bình thường hoàn toàn vào không được, cho nên y cũng không lo lắng có người nào đó sẽ tiến vào, y nói cho cấp dưới, không cần báo cáo tình hình nhi tử với y.

Trừ phi con y qua không tốt, nếu qua tốt, vậy không cần nói với y tin tức về bọn họ.

Vốn Hạ Vân Phong vẫn là cùng Hạ Đông có liên hệ bằng điện thoại, nhưng sau khi Hạ Đông báo cáo với y tình hình điều tra lúc đi biên cảnh xong, Hạ Vân Phong cũng liền cắt đứt liên hệ giữa bọn họ.

Nói y nhẫn tâm cũng tốt, như thế nào cũng được, dù sao Hạ Vân Phong cũng không cùng nhi tử lại có liên hệ nữa.

Kỳ thật bọn họ trụ rất gần, Hạ Vân Phong nếu muốn biết tình hình của bọn họ cũng thực dễ dàng, nhưng y cố ý không đi nhìn, mỗi ngày đều chỉ cùng tiểu bảo bối của y.

Nửa năm sau, Hạ thị rốt cục chống đỡ không được nữa, Hạ Vân Phong nặc danh thu mua lại Hạ thị, tóm lại truyền thông lại được dịp văn vẻ, Hạ Vân Phong sai người lộ tin ra ngoài.

Bên ngoài thì dư luận xôn xao, Hạ Vân Phong lại ở nhà tĩnh tâm bồi đứa nhỏ, tình thế bấp bênh quanh Hạ Vân Phong trong hai năm này rốt cục đã yên ổn trở lại.

Tất cả những gì của y đều vẫn là của y, liền phảng phất giống như về tới ba năm trước đây, giống như thời điểm con y đều còn chưa có về nhà kia, chỉ khác là Hạ Đông đã không còn ở bên cạnh y nữa.

Nhưng bên cạnh y lại thêm một đứa nhỏ……

Hạ Vân Phong “Biến mất” suốt một năm, trong một năm này y trừ bỏ chăm đứa nhỏ sau, ngẫu nhiên sẽ đi tụ họp, y ở trong các cuộc tụ họp nghe được không ít về tin tức Ngao Dương.

Y biết tình thế cục diện chính trị của Đông khu bên kia có biến hóa, nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia tựa hồ bởi vì dính nghiện nên bị cục diện chính trị khai trừ, Ngao Dương cũng bị bức trở về biên cảnh……

Dù sao Ngao Dương là trùm ma túy lớn ở biên cảnh bên kia, trở về sau cũng qua khá dễ chịu, Lạc Thanh Nghiên làm mất đứa nhỏ của Ngao Dương sau, Ngao Dương liền cùng nàng ly hôn, bất quá bên cạnh Ngao Dương cũng không thiếu nữ nhân.

Về phần tin tức của các nhi tử khác, y chỉ biết là bọn họ đều qua rất khá, sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió, y không phải cố ý đi chú ý cuộc sống tình cảm của bọn họ.

Hiện tại, toàn bộ tâm tư của y đều đặt tại trên người đứa nhỏ kia……

Cục cưng hiện tại có thể nói rồi.

Tiểu bảo bối kia lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, không phải kêu mụ mụ, cũng không phải kêu ba ba, mà là kêu “Vân gia”, Hạ Vân Phong mỗi tuần đều ôm đứa nhỏ đi công viên.

Y còn có thể ngồi hào xe, ôm đứa nhỏ đi dạo cửa hàng lớn.

Trong cửa hàng trang sức.

Hạ Vân Phong ôm cục cưng cũng mặc cẩm y cổ điển giống y, đứa nhỏ kia cũng mặc loại quần áo xấp xỉ y, đứa nhỏ kia phấn phấn nộn nộn mặc áo khoác hồng hồng, tóc lại đen lại dày, lông mi cũng thật dài và cong vuốt, tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ Hạ Vân Phong, cái miệng nhỏ nhắn phấn phấn để ở trên mặt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà cọ.

Trừ bỏ Hạ Vân Phong cùng bà vú ra, cũng không ai dám ôm đứa nhỏ này trong tay vì sợ quần áo quá trơn sẽ làm rơi nó xuống đất.

Vú em chính là “Bảo mẫu” của đứa nhỏ này, phụ trách chiếu cố đứa nhỏ này.

“Vân gia, trang sức đã làm xong rồi.” nhân viên cửa hàng kia cung kính đem chiếc lắc tay cùng với lắc chân bạch kim đã đặt làm lấy ra, cũng thật cẩn thận thay cục cưng đeo vào.

Cục cưng cười “Khanh khách”, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm tay mình, ngón tay nhỏ bé thịt thịt nhẹ nhàng kẹp lấy lắc tay kia, còn muốn bỏ vào miệng ngậm một cái……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng đỡ tay cùng chân của tiểu bảo bối nhìn nhìn, cái này làm thực không tồi, rất thích hợp dùng để trừ tà cho cục cưng.

“Thích không, cục cưng?”

Hạ Vân Phong lấy tay cục cưng ra, không cho cục cưng ngậm cái lắc: “Này không thể ăn.”

Cục cưng cười khanh khách gọi y “Vân gia”, âm thanh trẻ con tràn ngập ấu khí kia thực trong suốt, sau đó cái miệng ở trên mặt Hạ Vân Phong cọ đến cọ đi, tỏ vẻ rất thích và vô cùng cao hứng.

Hạ Vân Phong vốn không có tính nhẫn nại gì để chăm đứa nhỏ, bất quá đứa nhỏ này là huyết mạch nhà y, cái gì y cũng đều cấp thứ tốt nhất cho đứa nhỏ này, y ôm đứa nhỏ đi dạo công viên.

Công viên này là y bỏ vốn để xây, ở đoạn lưng chừng núi và là nơi phong cảnh tốt nhất của Đông khu.

Công viên lưng chừng núi.

Xe riêng của Hạ Vân Phong ngừng ở bên ngoài công viên, y ôm cục cưng ở trong công viên tản bộ, cục cưng ở trên người y cọ, tỏ vẻ muốn xuống đi bộ, y liền đem cục cưng thả xuống dưới.

Lúc này.

Một chiếc xe thể thao lặng yên theo phía sau Hạ Vân Phong tiến lại đây, vững vàng ngừng ở bên cạnh Hạ Vân Phong: “Uy……” chủ nhân chiếc xe thể thao có chút chần chờ gọi y.

Hạ Vân Phong vừa nghiêng đầu, nhìn thấy đó là một gương mặt quen thuộc, y thực có chút ngoài ý muốn.

Thật trùng hợp.

Thế nhưng ở trong này đụng đến Hình Liệt……

Bất quá.

Rất nhanh y liền khôi phục lại như bình thường, bởi vì bên cạnh Hình Liệt còn ngồi một vị đại mỹ nữ, Mĩ Mi lúc này nhìn thấy Hạ Vân Phong sau, lại thật ra trở nên khách khí rất nhiều. (rồi, tiện nhân này lại xuất hiện, sẽ có những chương ta hận vs ghét edit rồi đây >.<)

“Vân gia, thực trùng hợp.” Mĩ Mi cười đến hiền lành, so với trước kia gặp đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Trời sắp mưa rồi, ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Hình Liệt khách khí mời Hạ Vân Phong lên xe, Hạ Vân Phong vốn định cự tuyệt, bất quá Hình Liệt đã xuống xe thay y mở cửa xe ra.

“Đưa ta đến cửa công viên là được, lái xe của ta ở chỗ cửa.” Hạ Vân Phong ôm cục cưng ngồi vào trong xe, trạng thái lười biếng kia ủa y vĩnh viễn không thay đổi.

Không có vui sướng khi gặp lại.

Không có vui mừng khi đoàn tụ.

Cũng không có nhìn thấy sự kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Phổ thông bình thường, cả hai thật giống như chỉ là gặp một người quen, lại quan hệ không sâu, nhưng lại tự nhiên như vậy, thoải mái như vậy.

Hạ Vân Phong ôm cục cưng.

Y miễn cưỡng nâng mắt lên, lại vừa lúc từ trong kính xe chống lại ánh mắt vững vàng kia của Hình Liệt......

Y phát hiện......

Hình Liệt trở nên nội liễm rất nhiều, mấy mũi nhọn đều thu vào trong bụng.

Nói vậy sự nghiệp cũng là phát triển không ngừng.

Nhìn xe hắn lái, cùng bộ quần áo kia, đều thật không tồi.

“Đi dạo lâu như vậy, ngươi đã đói bụng hay chưa?” Hình Liệt nhìn sau kính liếc mắt một cái, Hạ Vân Phong cũng đang trầm ổn nhìn chăm chú vào Hình Liệt.

Y đang muốn mở miệng trả lời.

Nhưng Mĩ Mi lại ra tiếng trước: “Bụng của ta rất đói, chúng ta đi nhà hàng mà ngày hôm qua kia đi, bầu không khí rất tuyệt vời, ta thực thích.” Mĩ Mi bảo Hình Liệt trực tiếp lái xe đi chỗ nhà hàng ăn.

“Ngươi này chỉ tham ăn.” Hình Liệt thản nhiên phiết Mĩ Mi liếc mắt một cái, đáy mắt có chút sủng nịch. (ta ko mún edit nữa >”<)

Cục cưng trong lòng Hạ Vân Phong đã muốn ngủ: “Ngươi đi đến cửa công viên, cho ta xuống là được rồi.” Y giống như thiếu chút nữa hiểu lầm, Hình Liệt cũng không phải đang hỏi y.

“Được.” Hình Liệt gật đầu tỏ vẻ có thể.

“Vân gia theo chúng ta cùng đi cũng được, dù sao ngươi cũng thật lâu không có gặp Vân gia rồi, vừa lúc ôn chuyện.” Mĩ Mi lúc này lại thật ra trở nên hào phóng hơn rất nhiều, còn chủ động mời.

“Không cần khách khí, ta đi liền sẽ quấy rầy các ngươi ăn cơm, ta rất ngại.” Hạ Vân Phong nhẹ nhàng vỗ thân thể nho nhỏ của cục cưng giống như trấn an.

Y rất kinh nghiệm, thực biết cách ôm đứa nhỏ.

Chính là.

Không nghĩ tới Hình Liệt lại ra tiếng: “Không phiền lụy.” ánh mắt hắn thu liễm đi rất nhiều, nhưng cổ khí bá đạo kia vẫn thủy chung không hề suy giảm, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.

“Được rồi.” Hạ Vân Phong cũng không có cự tuyệt.

Trong nhà ăn.

Hạ Vân Phong ngồi ở vị trí gần cửa sổ thưởng thức cảnh đêm, bên ngoài mưa to, còn có ánh chớp, cùng tiếng sấm nổ vang.

Y ngồi cùng với đứa nhỏ.

Còn Hình Liệt và Mĩ Mi an vị ở đối diện y.

Nhà hàng này có rất nhiều loại món ăn, trên bàn cũng bày đầy món ngon mà ba người căn bản là ăn không xong, Hạ Vân Phong cầm chiếc đũa thong thả gắp thức ăn, y chậm rãi nhấm nháp.

Tiểu bảo bối kia tỉnh.

Có chút mờ mịt uống canh Hạ Vân Phong đút cho nó.

Một muỗng một muỗng.

Trong nhà hàng, bọn họ tùy tiện hàn huyên tán gẫu, y phát hiện như vậy cũng thỏa mãn, bọn họ tán gẫu coi như là vui vẻ, chẳng qua Mĩ Mi kia có việc đã rất sớm rời đi.

“Lão công, ta về chỗ ba ba trước đây, ngươi cơm nước xong tối nay tới đón ta.” Mĩ Mi trước khi đi, đối Hình Liệt nói một tiếng.

Hình Liệt kết hôn rồi.

Hạ Vân Phong một bên uy cục cưng húp canh, một bên chúc mừng Hình Liệt: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành hôn rồi.” Hiện tại Hình Liệt hẳn là cũng hiểu chuyện, khó trách thái độ Mĩ Mi kia đối với y cải biến nhiều như vậy.

“Ngươi hình như hiểu lầm rồi, ta cũng chưa có kết hôn.” Hình Liệt giơ tay lên cho y nhìn, hắn cũng chưa có mang nhẫn kết hôn, “Chẳng qua, nàng thích gọi ta như vậy. (>”< thích gọi thì để cho nó gọi sao? Trước ta thích thằng này nhất, h ta lại ko ưa nữa >..<)”

Hạ Vân Phong uy cục cưng húp canh: “Kia cũng muốn chúc mừng ngươi, ngươi đã trưởng thành rồi.” Còn cầm khăn ăn xoa xoa miệng cho cục cưng, thực hiền lành, cũng thực ôn nhu.

“Chuyện của ngươi ta nghe nói rồi.” Hình Liệt cười khẽ vài tiếng, cảm thấy chính mình trước kia quá trẻ con, rất nhiều chuyện cũng quá nông nổi, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, “Ngươi thật sự dạy ta rất nhiều, ngươi nói đúng, ta không nên đi đường vòng.”

Tất cả……

“Ta hiện tại quay về cục cảnh sát ở Đông khu rồi.” Hình Liệt buông chén rượu xuống, cảm thấy ông trời đã trêu đùa hắn, “Chức vị hiện tại này cũng tương đương ở thời điểm ta gặp ngươi trước kia.”

“Dưỡng phụ ngươi tìm không ít quan hệ rồi.”

“Cũng không có gì, chỉ cần nói với vài lão bằng hữu kia là đủ, dù sao hiện tại Đông khu cũng không phải nhị ca cùng lão bà hắn định đoạt nữa, ta có quan hệ tự nhiên có thể trở về……”

Đúng vậy.

Hạ Vân Phong gật đầu: “Chính ngươi cũng có rất nhiều cách.”

Bất quá.

Hình Liệt không có nói cho Hạ Vân Phong, gian công ty giúp người chuyển hàng kia của hắn cũng không phải là không tiếp tục kinh doanh, mà vẫn đang làm bình thường như trước……

“Đứa nhỏ này là của ai?” Hình Liệt duỗi tay sờ sờ hai má phấn phấn của cục cưng.

Cục cưng dùng mu bàn tay thịt thịt xoa mặt mình, trốn vào trong lòng Hạ Vân Phong: “Vân gia……” Không quá cao hứng nhăn lại cái khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn. (lăn lộn)

“Đứa nhỏ này là của ta.”

Hạ Vân Phong nâng mắt lên nhìn chằm chằm Hình Liệt, cảm thấy Hình Liệt hỏi có vẻ nhiều.

Hình Liệt chỉ là nhìn y: “Ngươi tái hôn rồi?”

“Không có.”

Hạ Vân Phong không có hứng thú tái hôn, bất quá tình mới lại thật ra không ít.

Ngôi sao, người mẫu, doanh nhân đều có, các loại hình mỹ nữ xếp thành đội chờ y ôm (=..=), bất quá y không có gì hứng thú (=..= có hứng thú mới là lạ), hứng thú lớn nhất của y chính là bồi cục cưng chơi.

“Vậy vì sao……”

Hình Liệt còn muốn hỏi, Hạ Vân Phong lười biếng ngắt lời hắn: “Thời gian không còn sớm nữa.”

“Ta đưa các ngươi trở về.” Hình Liệt buông chiếc đũa xoa xoa miệng, gọi người lại đây tính tiền.

Trên đường trở về.

Bởi vì trời mưa qua lớn, trên đường lại tắc xe, bọn họ bị kẹt ở giữa đường, cục cưng ăn uống no đủ ngay tại ghế sau ngủ.

Hạ Vân Phong rất ít ngồi ghế phó điều khiển.

Bất quá.

Lúc nãy Hình Liệt mở cửa xe cho y, y cũng rất nể tình ngồi xuống……