Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Tần Diễm không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại mua đồ cho hắn.

Hắn thực ngoài ý muốn.

Nam nhân này vét sạch thẻ của hắn, thế nhưng đều là mua đồ cho hắn.

“Ngươi không có mua cho mình?” Tần Diễm ôm Hạ Vân Phong.

“Không có.”

Hạ Vân Phong không có mua cho mình.

Tần Diễm không nói.

Sau đó

Tần Diễm bảo Hạ Vân Phong dựa vào đây, hai tay của hắn vuốt ve cánh tay Hạ Vân Phong. Hắn đang nhìn Hạ Vân Phong, nhìn sườn mặt Hạ Vân Phong, quan sát vẻ mặt Hạ Vân Phong.

Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong cũng không có mất hứng, nhưng cũng không có quá cao hứng. Tóm lại tâm tình Hạ Vân Phong là bình tĩnh, lấy sự bình tĩnh của y ra phân tích xem……

Muốn cho Hạ Vân Phong động tâm, vẫn phải cần một chút thời gian.

Dù sao bọn họ là quan hệ phụ tử.

Cho nên.

Có chút khó khăn.

Bất quá.

Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hắn đã quyết định phải làm như vậy, hắn sẽ không do dự. Cho nên sau khi suy nghĩ nửa ngày, tự nhiên nghiêng đầu……

Hôn hai má Hạ Vân Phong……

Lông mi Hạ Vân Phong, không dấu vết run lên……

Nhưng mà….

Hạ Vân Phong nhấc thân, lại bị Tần Diễm ôm lại: “Chuyện đêm qua, ngươi suy nghĩ kỹ chưa đó?” Suy nghĩ, về sau sẽ không cần để cho những người khác chạm vào.

“Đêm qua cái gì?” Hạ Vân Phong vô cùng tự nhiên hỏi lại hắn.

Thật giống như đã quên rồi vậy.

Tần Diễm biết Hạ Vân Phong không nguyện ý nhắc tới chuyện kia, hắn cũng liền theo ý tứ Hạ Vân Phong: “Vậy chờ ngươi suy nghĩ kỹ, lại nói cho ta biết, ta không thúc giục ngươi.”

Hắn muốn thúc giục.

Nhưng thúc giục cũng vô dụng.

Hạ Vân Phong như có như không gật đầu, như có như không ứng thanh.

Y cảm thấy……

Tần Diễm ôm y thực ấm áp, cũng thực thoải mái. Trước lúc Tần Diễm còn chưa có về nhà, một mình y ở nhà ngốc lăng, hôm nay trời lạnh y thực không thoải mái……

Trước đó y đi đến cửa hàng lớn.

Mua thêm một ít quần áo cho Tần Diễm, đều là lấy tiền Tần Diễm cho để mua.

Tần Diễm nhìn cũng không nhìn đã nói thích, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong ít nhiều đều có chút cao hứng. Hơn nữa từ sau khi Tần Diễm nói muốn nuôi y, thái độ đối với y tốt hơn rất nhiều.

Nửa tháng kế tiếp Tần Diễm mỗi ngày đều cùng y, Hạ Vân Phong xài hết thẻ của Tần Diễm vài lần nhưng Tần Diễm cũng không chỉ trích y, hắn không có phản ứng dư thừa gì.

Hạ Vân Phong xài hết tiền trong thẻ vài lần mua sắm, mua một đống lớn mấy thứ mà nhi tử cần đem trở về, sau đó y cũng đã không xài nữa, tuy rằng số lần y xuất môn gia tăng một chút.

Nhưng chỉ một tuần một lần.

Nửa tháng nay Ngao Dương lại bán sản nghiệp hạng nhất của y, hơn nữa Ngao Dương cũng không qua đây, bởi vì lão bà Ngao Dương sắp sinh con nên hắn ở bệnh viện cùng lão bà.

Hạ Vân Phong đi bệnh viện xem qua lão bà Ngao Dương một lần, nhưng lão bà Ngao Dương tựa hồ không thích y đến, y chỉ đến một lần sau đó không đến nữa……

Bởi vì Ngao Dương cũng không thích y đến bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này Hoằng Dạ đều ở nước ngoài, thật vất vả bận xong trở về ở nhà cùng Hạ Vân Phong bồi vài ngày, tuy rằng Tần Diễm đã ở trong nhà nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ……

Chỉ cần bọn họ không làm ra động tác gì quá thân mật, Tần Diễm sẽ không lên tiếng. Hạ Vân Phong cảm thấy Tần Diễm quản càng ngày càng nhiều, liền ngay cả Hoằng Dạ ở trong phòng y ngủ trong chốc lát, Tần Diễm cũng phải tìm lấy cớ tiến vào bên trong (=__=|||).

“Ta chỉ là đi vào lấy đồ.” Mỗi lần Tần Diễm đều nói như vậy, nhưng chỉ thấy hắn cầm báo tiếng Anh ngồi ở trên sô pha đọc, không có thấy hắn lấy cái thứ gì đi ra ngoài.

Mỗi lần Hạ Vân Phong đều lười biếng tựa vào đầu giường hút thuốc, thường thường nhìn Tần Diễm: “Ta muốn ngủ.” Y bảo Tần Diễm đi ra ngoài, Tần Diễm làm động tác rõ ràng như vậy, Hoằng Dạ cũng đã phát hiện.

Hoằng Dạ tựa vào trên giường, ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, đem đầu đặt ở ngực Hạ Vân Phong: “Tần Diễm, lấy xong đồ rồi thì đi ra ngoài trước, chúng ta muốn nghỉ ngơi rồi.”

Thực rõ ràng.

Ý tứ Hoằng Dạ là đêm nay muốn ở trong này ngủ……

Tần Diễm một bên lật xem báo, một bên không chút để ý nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta, chờ các ngươi ngủ rồi, ta thay các ngươi đóng cửa. ”

Mỗi lần Tần Diễm đều là như vậy.

Bất quá.

Hạ Vân Phong cũng sẽ không nói hắn không đúng……

Nhưng là.

Hoằng Dạ cũng sẽ không như vậy mà rời đi, ngược lại là ôm Hạ Vân Phong ngủ. Hạ Vân Phong cũng biết Hoằng Dạ thích nằm úp ngủ, hơn nữa hắn nằm úp xuống đường cong sườn mặt cũng đặc biệt đẹp mắt.

Hoa tai kim cương kia cũng thực chói mắt……

Trên thân Hoằng Dạ tỏa ra mùi nước hoa thản nhiên, phi thường dễ ngửi, làm cho Hạ Vân Phong đặc biệt ngủ ngon……

Có đôi khi Tần Diễm thật sự chờ bọn họ ngủ rồi liền thay bọn họ tắt đèn đi ra ngoài, nhưng có đôi khi Tần Diễm sẽ trực tiếp chen lên giường, nằm ở một bên khác của Hạ Vân Phong……

Hơn nữa.

Có đôi khi Hạ Đông ở nhà, Tần Diễm cơ hồ là đi theo bên cạnh Hạ Vân Phong. Hạ Đông muốn làm cái gì cũng không có khả năng, bởi vì Tần Diễm ở trong này rất không tiện.

“Ta có việc cần nói với ngươi, chúng ta đi hoa viên nói chuyện.” Hạ Đông còn vài lần ngồi lên sô pha, nắm tay Hạ Vân Phong, ý bảo Hạ Vân Phong cùng hắn đi ra ngoài.

Hạ Vân Phong mỗi lần nghĩ gật đầu, Tần Diễm đều đã ngăn lại: “Bên ngoài thời tiết lạnh như vậy, đường lại trơn, vẫn là không cần đi ra ngoài, có chuyện gì ngay tại nơi này nói. ”

Mỗi lần như vậy Hạ Đông cũng không nói tiếng nào.

Không tiện.

Nói như thế nào.

Hạ Vân Phong phát hiện Tần Diễm càng ngày càng thích can thiệp chuyện của y, mỗi lần Hình Liệt ở nhà, Tần Diễm sẽ trước một bước chủ động đến phòng Hạ Vân Phong nghỉ ngơi (=..=)……

Mỗi lần Hình Liệt muốn đối với Hạ Vân Phong làm chút động tác thân mật, Tần Diễm đều đi tới ngăn lại, nếu không chính là trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, một bước cũng không rời đi.

“Tần Diễm, gần đây văn phòng luật sư của ngươi rất nhàn sao?” Hình Liệt mất hứng hỏi hắn, để làm chi không có việc gì luôn quấy rầy hắn cùng Hạ Vân Phong một chỗ, rõ ràng là cố ý mà……,

Làm rõ ràng như vậy.

“Không có vụ án nào.” Tần Diễm ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, cầm ống thuốc thay Hạ Vân Phong đổi thuốc lá.

Mà Hạ Vân Phong vẫn bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Tần Diễm……

Tần Diễm gần đây đều như vậy.

Bởi vì thời tiết lạnh, Hạ Vân Phong lười đỡ cái tẩu nên sẽ không hút thuốc.

Nhưng Tần Diễm sẽ thay y đỡ cái tẩu để cho y hút……

Như thế Hạ Vân Phong thực vừa lòng, tuy rằng dạo này Tần Diễm luôn can thiệp vào chuyện của y, nhưng Tần Diễm cũng sẽ không cấm bọn họ nói chuyện phiếm bình thường, chỉ cần không vi phạm.

Tần Diễm cũng sẽ không có động tác.

Tần Diễm nói muốn nuôi y.

Y nghĩ đến Tần Diễm chỉ là nói đùa, nghĩ đến Tần Diễm là nhất thời quật khởi, nhưng đã lâu như vậy Tần Diễm vẫn kiên trì, hơn nữa mỗi tuần đều hỏi y một lần……

“Rốt cuộc thế nào?” Chiều hôm đó trong lúc nhà không có người, Tần Diễm lại hỏi y.

“Đang nhìn xem.” Hạ Vân Phong vẫn là câu nói kia.

Bất quá.

Thời điểm Tần Diễm “ôm” y, y sẽ tùy ý nhi tử “ôm”, bởi vì dạng này y dù sao cũng đã thực ấm áp, thực thoải mái……

Hạ Vân Phong luôn lười biếng, Tần Diễm cũng không biết y có nghe vào tai hay không.

Hôm nay trong nhà thay đổi tạp chí.

Tần Diễm tùy tay cầm một quyển tạp chí lật hai trang, nhưng lật trong chốc lát, Hạ Vân Phong lại phát hiện Tần Diễm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, y lặng yên nhìn chằm chằm Tần Diễm……

Nhìn thấy hình ảnh trên tạp chí kia có một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, gương mặt thiên sứ, dáng người ma nhân. Trên làn da trắng nõn kia toát ra mồ hôi, mặc một bộ bikini số lượng có hạn.

Hạ Vân Phong biết nữ nhân này chính là mối tình đầu của Hoằng Dạ……

Trên tạp chí tất cả đều là tiếng Anh, Hạ Vân Phong lại xem không hiểu. Sau đó Tần Diễm lại lật hai trang, phía trên xuất hiện ảnh chụp chung Hoằng Dạ cùng nữ nhân kia, nhìn qua tựa hồ chụp cách đây không lâu.

Hạ Vân Phong đến đây hứng thú, y lười thanh nói: “Cho ta xem.”

Nữ nhân kia sau khi thay bộ lễ phục dạ hội giống như nữ thần Hy Lạp lộ ra một loại vẻ đẹp gợi cảm thanh lịch.

Hơn nữa.

Cùng Hoằng Dạ tây trang giày da đứng chung một chỗ nhìn thật đẹp……

Hạ Vân Phong rất ít nhìn thấy Hoằng Dạ mặc tây trang, chỉ có những trường hợp chính thức như vậy mới có thể mặc. Y cảm thấy, con y mặc kệ mặc như thế nào nhìn đều đẹp, hơn nữa là đẹp nhất.

Y bảo Tần Diễm đem tạp chí lại đây cùng nhau xem, nhưng y không có bảo Tần Diễm đọc cho y trên báo viết cái gì, mà Tần Diễm lại vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong đem tạp chí đặt ở trên đùi, y động tác thong thả lật xem. Y nhìn thật lâu, cuối cùng mới nói một câu: “Đại ca ngươi mặc lễ phục kiểu phương Tây thật là đẹp.”

Đáy mắt lười biếng của y bao hàm ý cười nhạt nhẽo……

Y lật vài trang.

Có ảnh chụp bọn họ riêng biệt, cũng có ảnh chụp chung, ảnh chụp chung Hoằng Dạ cùng vị đại mỹ nữ kia đến buổi tiệc, có má dán má, có bắt tay……

Còn có đại mỹ nữ hôn má con của y……

Bất quá.

Lực chú ý của Hạ Vân Phong đều đặt ở con trên người của con y, mấy bức ảnh này mặc kệ tùy ý chụp từ góc độ nào, đều làm nổi bật bộ dáng thực hoàn mỹ của Hoằng Dạ.

Hạ Vân Phong đang xem hăng say, Tần Diễm lại giật tạp chí……

“Còn chưa có xem xong.” Hạ Vân Phong rất muốn xem, y bảo Tần Diễm đem tạp chí trả cho y, nhưng Tần Diễm chính là không cho y xem.

Tần Diễm thực chấp nhất lại hỏi Hạ Vân Phong một lần, rốt cuộc có nguyện ý chỉ cùng một nhi tử là hắn phát sinh quan hệ hay không? chỉ để cho nhi tử là hắn ôm y, hôn y hay không……

Lần này.

Hạ Vân Phong không có lắc đầu, cũng không có gật đầu, cũng không có nói không, cũng càng không nói có. Y từ chối cho ý kiến nhìn chằm chằm Tần Diễm, mà Tần Diễm lại xem như y cam chịu.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải tuân thủ quy tắc giữa chúng ta.” Tần Diễm vì để cho Hạ Vân Phong hiểu được, hắn lặp lại một lần nữa,“ Trong khoảng thời gian này ngươi không thể để cho người nào ngoài ta chạm vào ngươi.”

Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào sô pha hút thuốc, thảm lông da thú nhung nhung trên đùi y. Y hôm nay chỉ mặc một kiện áo ngủ hơi mỏng, cũng không đeo tất chân.

Y không trả lời.

Nhưng Tần Diễm tiếp tục bổ sung: “Ta cũng chỉ “ôm” một mình ngươi.” Hắn hứa hẹn……

Hạ Vân Phong im lặng nhìn về phía Tần Diễm, mà Tần Diễm cũng không nhìn y nữa, tựa hồ đã muốn đem điều muốn nói nói xong rồi. Tần Diễm an vị ở bên cạnh y cầm ống thuốc thay Hạ Vân Phong nhét thuốc lá vào.

Bởi vì.

Tần Diễm mỗi ngày trở về đều ngồi ở bên cạnh y, cho y ấm chân……

Y sẽ không lạnh.

Hơn nữa.

Tần Diễm ngẫu nhiên sẽ hôn địa phương ánh sáng màu nhợt nhạt trước ngực kia của y, chỉ cần hắn vừa hôn, Hạ Vân Phong sẽ toàn thân nóng lên, mặc nhiều quá ngược lại sẽ cảm thấy hơi nóng.

Tần Diễm công đạo xong sau đó cũng không thấy Hạ Vân Phong gật đầu, hắn cũng không có bổ sung.

Dù sao.

Hiện tại Hạ Vân Phong cũng chỉ có cho hắn “ôm”.

Bởi vì tối hôm qua nhiệt độ lại hạ nữa, thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương, cho nên hôm nay Tần Diễm phát hiện Hạ Vân Phong ở nhà càng lười thêm.

Y uống nước đều phải mất vài phút.

Hạ Vân Phong mấy hôm trước dùng tiền Tần Diễm cho y, đi mua thêm bộ sô pha cổ hai người nằm, tay vịn sô pha cùng mặt bên, tất cả đều là khắc hoa văn rườm rà cổ điển.

Sô pha phủ kín thảm da thú màu trắng, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong màu sắc đế vương nhu lượng, tóc của y nhuộm thật đen, làn da có vẻ hơi tái nhợt……

Trên người y còn đắp một tấm thảm lông da thú thật dày……

“Ngươi đã mấy ngày không có ra ngoài rồi?” Tần Diễm thấy bộ dáng y lười biếng, vươn tay nhéo nhéo bắp chân ấm áp của y, vừa mịn màng lại vừa mềm dẻo, sờ lên sẽ không nghĩ buông tay.

Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ, thong thả nháy mắt, sau đó miễn cưỡng khoa tay múa chân ra năm ngón tay (*lăn lộn* lười ko thèm nói luôn)……

Nhẫn phỉ thúy đầu ngón tay y lượn lờ tản ra ánh sáng nhu hòa.

Y năm ngày không xuất môn rồi.

Tần Diễm rất muốn mắng nam nhân Hạ Vân Phong này, trước đó vài ngày Hạ Vân Phong cầm thẻ của hắn xuất môn xài hết vài lần, coi như là ra cửa, mấy ngày nay không còn xuất môn nữa……

“Đêm nay ta mang ngươi đi ra ngoài.” Tần Diễm lập tức liền ra quyết định, hắn bắt lấy tay Hạ Vân Phong……

Hắn thực tự nhiên hôn ngón tay hơi tái nhợt của nam nhân một cái.

Sau đó.

Hạ Vân Phong cảm giác được đôi môi xúc cảm mềm mại kia của Tần Diễm, độ ấm áp kia khiến cho đầu ngón tay y, hơi run lên một chút.

Giây tiếp theo.

Cả người Hạ Vân Phong đều bị hắn bế đứng lên, trực tiếp ẵm lên phòng trên lầu hai.

Một tuần kế tiếp đại bộ phận thời gian Hạ Vân Phong đều cùng Tần Diễm cùng một chỗ, Tần Diễm công tác xong trở về sau đó buổi tối ăn cơm xong, sẽ dẫn y đi ra ngoài một chút.

Lúc mới đầu Hạ Vân Phong chi muốn ngồi trên xe, không muốn xuống xe, Tần Diễm liền ôm y xuống xe. Dám ôm y, bắt y đi một đoạn đường, hoạt động a hoạt động.

Hạ Vân Phong vốn không quá nguyện ý đi ra ngoài, nhưng mỗi lần Tần Diễm đều nói mang theo y đi dạo mấy bãi  mà Ngao Dương bán, Hạ Vân Phong tự nhiên sẽ cùng hắn đi ra ngoài một chút.

Bọn họ cũng xác thực đi xem, lúc đến, mấy người phụ trách đều thực khách khí. Hạ Vân Phong còn đơn giản hỏi tình hình kinh doanh hiện tại, đều nói so với trước kia tốt hơn.

Hạ Vân Phong cũng yên tâm.

Kỳ thật Hạ Vân Phong không muốn xuất môn là còn vì một nguyên nhân……

Y biết Tần Diễm cảm thấy y thực phiền toái, bởi vì y mỗi lần xuất môn thay quần áo đều phải đổi thật lâu. Cuối cùng đều là Tần Diễm hầu hạ y mặc quần áo, bất quá Tần Diễm thay y mặc lại càng chậm hơn.

Có đôi khi mặc quần áo đều phải tiêu tốn hai giờ, mới đầu Tần Diễm còn không nguyện ý thay quần áo cho y, bởi vì Hạ Vân Phong động tác chậm đến mức khiến cho hắn bực mình……

Nhưng là…

Dần dần……

Tần Diễm cũng phát hiện thay Hạ Vân Phong mặc quần áo kỳ thật rất là lạc thú……

Nhưng mỗi lần Tần Diễm thay y mặc quần áo, y cảm thấy Tần Diễm đang không ngừng sờ y, toàn thân cao thấp của y cơ hồ đều bị Tần Diễm sờ lần (=..= quấy rối nga).

Hơn nữa.

Có đôi khi y sẽ bị Tần Diễm đặt ở trên giường, Tần Diễm thích ăn địa phương có ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực kia, còn có cái đùi tái nhợt nhưng mềm dẻo kia của y……

Trên người Hạ Vân Phong bị hắn để lại không ít hôn ngân, trên làn da tái nhợt kia nổi lên ấn ký hồng hồng, càng có thể khơi mào cảm giác tình dục bắt đầu sinh ra của Tần Diễm đối với y.

Bất quá.

Có một số việc Hạ Vân Phong rất rõ ràng.

Tần Diễm không thích nam nhân, bởi vì mỗi lần Tần Diễm “ôm” y, phản ứng đều không phải đặc biệt mau, nhưng nếu một khi có cảm giác rồi sẽ liên tục thật lâu.

Y không xác định Tần Diễm có phải thật sự thích y hay không.

Bất quá.

Tần Diễm đối y tốt lắm, thật sự như thế……

ĐaM làm nhảm: đọc xong chương này ta thấy ai cũng ngán Tần ca nga, ta lấy tính mạng ra bảo đảm Tần ca có thể “xử” thúc ngay trước mặt các anh khác đó (=.,=)