Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Hoằng Dạ đối với thứ này thật sự cảm thấy hứng thú, hắn đứng ở trước bàn đặt máy ảnh, bộ dáng thật cẩn thận, một bên cầm ống kính một bên giảng giải nguyên lý chụp ảnh cho Hạ Vân Phong

“Ngươi thực chuyên nghiệp.” Hạ Vân Phong chậm rãi buông bát trong tay, lấy ra một ống kính trong đó nhìn nhìn. Hạ Vân Phong không hiểu chụp ảnh, hơn nữa mặt trên tất cả đều là tiếng Anh, y căn bản là không biết gì cả.

“ Chúng ta ở trong ngành này thường xuyên phải tiếp xúc với việc chụp ảnh cho nên biết một chút.” Hoằng Dạ luôn luôn rất khiêm tốn. hắn đương nhiên không nói cho Hạ Vân phong biết các tác phẩm của hắn được bán đấu giá rất cao và dùng quyên góp để lấy tiền làm từ thiện.

Hoằng Dạ dạy Hạ Vân Phong chụp mấy tấm, Hạ Vân Phong nhưng thật ra cảm thấy nhi tử thực đặc biệt, cũng thực thích quà Hoằng Dạ đưa cho y. Hoằng Dạ giúp y đem hộp to đầy đồ đạc này chuyển đến trong phòng Hạ Vân Phong……

Hoằng Dạ lần đầu tiên vào phòng Hạ Vân Phong.

Trong phòng Hạ Vân Phong có một cỗ mùi đàn hương thản nhiên, bài trí trong phòng đều mang hơi hướng cổ điển hoa lệ. Ở những nơi của Hạ Vân Phong, xem ra có thể nhìn thấy bài trí cổ điển, trang hoàng theo phong cách cổ kính, mang hơi thở rất xưa cũ.

Nhìn qua có chút xa xỉ.

Hoằng Dạ cầm máy ảnh chụp Hạ Vân Phong mấy tấm. Hạ Vân Phong nằm ở trên giường hút thuốc, y bán híp đôi môi bộ dáng buồn ngủ, áo ngủ cũng thập phần rời rạc……( thúc chỉ ăn với ngủ là nhanh =.=)

Y giật giật thân.

Đùi lộ ở bên ngoài……

Hạ Vân Phong một bên hút thuốc, một bên hỏi: “Hiệu quả thế nào?”

“Phi thường tốt.”

“Cho ta xem.” Hạ Vân Phong đem cái tẩu dời đi, bên môi tràn ra sương khói thản nhiên, nhợt nhạt, chậm rãi……

Hoằng Dạ ngồi ở bên giường, giường bị lõm xuống, hắn dựa vào thật sự gần, thậm chí có thể ngửi được miệng Hạ Vân Phong thong thả thở ra mùi thuốc lá, hương khí thản nhiên có chút mê hoặc lòng người……

Hạ Vân Phong cũng ngửi được một cỗ mùi nước hoa cao cấp trên người Hoằng Dạ, y nhìn Hoằng Dạ liếc mắt một cái, Hoằng Dạ còn đang thật sự lật cho y xem ảnh lúc nãy chụp……

“ Thật là chuyên nghiệp, ảnh chụp đẹp lắm. Ngươi trước kia có chụp ảnh *** nghệ thuật cho ai không? “ Hạ Vân Phong bình tĩnh nói xong thì thong thả nâng mặt lên. Ánh mắt kia ẩn hàm thâm ý, lười biếng nhìn về phía Hoằng Dạ…….

Hoằng Dạ ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, hắn mới chậm rãi gật đầu thừa nhận: “ Có chụp.” Hắn đứng lên đem máy ảnh thay Hạ Vân Phong cất đi, khi hắn trở lại bên giường, Hạ Vân Phong đã sắp ngủ.

Hạ Vân Phong bán híp con ngươi theo dõi hắn, động tác thong thả giật giật thân thể, giọng nói lười biếng: “ Ngươi chụp cho nam nhân hay chụp cho nữ nhân? “ giọng y rất bình tĩnh.

“Đều chụp qua.”

Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu gật gật đầu, Hoằng Dạ thấy y mệt mỏi, liền tỏ ý hắn đi về phòng trước để cho Hạ Vân Phong hảo hảo nghỉ ngơi. Hoằng Dạ mới vừa đi không bao lâu, Tần Diễm đã đi làm về.

Tần Diễm trực tiếp đóng cửa lại, mỏi mệt ngồi ở bên giường, phiền toái tháo cúc áo cổ áo: “Ngươi không phải nói ngươi rất nhanh có thể giải quyết chuyện ảnh chụp?” Hắn từ trong bao lấy ra một túi da cùng lần trước giống nhau, có chút sinh khí để ở trên mặt Hạ Vân Phong…… (thằng mất dạy =..=) ( 5 thằng con thằng nào cũng mất dạy, tội thúc =.=)

Hạ Vân Phong bị tổn thương.

Nhưng hiện tại y không có tâm tình truy cứu Tần Diễm, y thong thả đứng dậy, dựa vào giường. Y lấy túi da mở ra nhìn, lại là một ít ảnh chụp trần truồng khó coi của Hạ Vân Phong.

Lần này bên trong ảnh chụp thêm một ít đạo cụ kỳ quái ( toy 0.o), còn có ảnh chụp Hạ Vân Phong mở đùi ra cắm đạo cụ, đạo cụ nam tính kia có màu đen, nhét rất sâu vào cơ thể hắn……. (: cái đó đó =..=)

Toàn bộ đều thâm nhập vào trong cơ thể y hơn nữa nam căn kia còn thực thô. Không những thế làn da tái nhợt Hạ Vân Phong nên nam căn kia kẹp ở giữa hai chân y có vẻ cực kỳ bắt mắt, trong ảnh chụp còn có ảnh cận cảnh khuôn mặt Hạ Vân Phong……..

Loại ảnh chụp này……

Bị con của y nhìn thấy……

Loại ảnh chụp này bị con của y nhìn thấy, với y mà nói quả thực là sỉ nhục rất lớn……

Hạ Vân Phong trầm mặc xem hết một lần, ý định tìm ra một ít manh mối. Nhưng trừ bỏ tư thái cực kỳ *** uế của y thì hoàn toàn tìm không thấy một chút manh mối, y hy vọng mấy ảnh chụp này lập tức theo thế giới này biến mất đi.

“Cầm đốt.” Hạ Vân Phong đem ảnh chụp ném cho Tần Diễm, cũng không nhìn Tần Diễm, y không mặt mũi nhìn Tần Diễm……

Làm một người cha thế nhưng lại để cho con trai nhìn thấy loại ảnh chụp này. Nói vậy Tần Diễm đã sớm xem qua rồi, y cũng không biết Tần Diễm nghĩ như thế nào nữa.

Nhưng nhìn bộ dáng Tần Diễm thực không vui.

Thực phiền chán.

Y biết đặc thù công việc của Tần Diễm, loại ảnh chụp này nếu bị đồng nghiệp của Tần Diễm nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến công tác của hắn. Cho nên y làm cha cũng cảm thấy có chút áy náy

Nhưng y không biết mấy ảnh chụp này là ai chụp, càng thêm không nhớ rõ là chụp ở thời điểm nào, hơn nữa người gửi ảnh chụp này, không ghi rõ mục đích làm cho Hạ Vân Phong rất khó tìm được manh mối.

Hạ Vân Phong biết người gửi ảnh chụp này, đang cố ý chơi y……

“Ngươi rốt cuộc nghĩ ra chưa?” Tần Diễm không kiên nhẫn đề cao âm lượng, chặn đứng suy nghĩ của Hạ Vân Phong. Hắn một tay chống giường, một tay đoạt lấy cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong, hắn phiền toái mặt nhăn nhó nặng nề mà rút một ngụm. Sau khi hắn hút xong, mới nhìn thấy Hạ Vân Phong lắc đầu tỏ ý không nhớ rõ. Hắn thực bất mãn: “Ngươi cùng người khác lên giường cũng sẽ không nhớ rõ?”

Hạ Vân Phong trầm mặc theo dõi hắn, một lát sau, y mới thong thả trả lời: “Này có cái gì kỳ quái, ngươi cũng có thời điểm không nhớ rõ.” Hắn nhẹ nhàng nói, liền thong thả nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Tần Diễm không nói, hắn nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, tắt thuốc, cái gì cũng không nói. Sau đó hắn đứng lên thay Hạ Vân Phong tắt đèn, liền đi ra ngoài để cho Hạ Vân Phong nghỉ ngơi.

Khi Hạ Vân Phong đang mơ màng ngủ thì cửa bị mở ra, Ngao Dương không biết khi nào thì đã về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo ngủ, ôm gối đầu lại đây.

Hắn đóng cửa lại, khóa cửa. ( Khóa cửa làm giề:v)

Hạ Vân Phong biết là hắn đến đây, chậm rãi chừa ra một vị trí. Ngao Dương ngồi ở bên giường cởi quần áo, tiến vào trong chăn, ôm lấy Hạ Vân Phong cũng trần trụi……

“Đã trở lại?” Hạ Vân Phong đã muốn nhắm mắt, giọng nói buồn ngủ nồng đậm của y thong thả lại mơ hồ.

“ Ân.” Ngao Dương gật đầu.

Hạ Vân Phong rất nhanh liền cảm giác được đôi môi Ngao Dương dán lại gần, hoàn toàn đè nén đôi môi y, nhưng rất nhanh lại dời đi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Mỗi đêm trước khi ngủ Ngao Dương đều phải hôn nhẹ, Hạ Vân Phong đã sớm thói quen, cũng không có gì ngạc nhiên, Hạ Vân Phong cũng không mở hai tròng mắt, y có thể cảm giác Ngao Dương cách y rất gần.

“Ba, đã ngủ chưa……”

“ Rồi.”

“Ba, gạt người, ngủ như thế nào còn trả lời ta,……” ngón tay Ngao Dương nhẹ nhàng mà nắm bắt chăn, rũ mắt, lông mi che lại mâu quang mê người nhợt nhạt kia.

Hạ Vân Phong nhắm mắt lại hỏi hắn hôm nay đến nơi nào, chơi có vui hay không vui? Ngao Dương thành thật đem hành trình hôm nay đều nói cho Hạ Vân Phong, hắn đi đến nhà Lạc Thanh Nghiên, còn mời Lạc Thanh Nghiên ăn kem ly.

Hơn nữa Lạc Thanh Nghiên thật cao hứng, vốn muốn ở lại qua đêm, nhưng hắn lo lắng ba sinh khí cho nên đã trở lại. Ngao Dương nói xong sau liền im lặng, Hạ Vân Phong nhưng thật ra cảm thấy chỉ cần Ngao Dương cao hứng là tốt rồi, nhưng không được qua đêm ở bên ngoài. Ngoại trừ tình huống đặc thù, con của hắn đơn thuần, hắn cũng không hi vọng nhi tử bị lừa.

Hôm nay buổi tối Hạ Vân Phong căn bản là không ngủ, Ngao Dương nhưng ngủ thật sự trầm. Y bị chuyện ảnh chụp làm cho đau đầu, làm cho y không có ngủ tốt, cho nên ngày hôm sau cả ngày cũng không có tinh thần.

Lười biếng……

Y vẫn luôn ở trong biệt thự, ăn cơm, dưỡng thần, ngủ…… (lười còn hơn con lười =..=)

Hôm nay là thứ hai, trời còn rất sớm, Tần Diễm cũng rất sớm đi đến cục diện chính trị, mà Hình Liệt chiều tối mới đi ra ngoài. Hạ Vân Phong hỏi hắn hôm nay như thế nào lại không đi làm thì hắn nói đêm nay muốn đích thân mang đội đi giám sát ở Đông khu thuận tiện đi quét hàng của đối thủ một mất một còn của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong nghe xong thì thật vừa lòng.

Có điều nếu bắt được hàng, Hình Liệt cũng sẽ không đưa cho y.

Bình thường cũng chỉ có Ngao Dương ở nhà bồi y, bởi vì nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia phải đi làm ở văn phòng luật sư. Bình thường cũng không có thời gian hẹn Ngao Dương đi ra ngoài, Ngao Dương cũng liền ở nhà không ra cửa.

Nhưng Ngao Dương không xem phim Hạ Xa làm diễn viên chính nữa, đổi thành xem mà “phim giáo dục” mà Tần Diễm cho hắn. Nhưng hắn lại xem ngay tại phòng khách, ngẫu nhiên thời điểm thực kịch liệt Hạ Vân Phong bèn mở mắt ra nhìn liếc mắt một cái.

Hạ Vân Phong cảm thấy khẩu vị Ngao Dương rất nặng (=..= thằng này giống tâm thần phân liệt quá), cho nên người hầu trong nhà đều ở trong phòng người hầu trong khu phía trước biệt thự, chỉ có buổi tối ăn cơm, hoặc là thời điểm quét tước mới lại đây.

Ngao Dương đã xem hơn hai giờ, ngẫu nhiên uống chút sữa nóng, ngẫu nhiên ôm gối đầu, ngẫu nhiên tới gần Hạ Vân Phong nằm ở ghế mát xa, hắn liền đem đầu gối lên trên đùi Hạ Vân Phong……

“Gần đây ngươi như thế nào không xem phim do Hạ Xa diễn nữa?” ngón tay Hạ Vân Phong chậm rãi luồn vào trong tóc Ngao Dương, tóc Ngao Dương thực mềm mại, vuốt thực thoải mái.

Ngao Dương nhỏ giọng trả lời: “Đều xem xong rồi.”

“Không tìm nàng nữa?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi, cũng không xác định nhi tử có nguyện ý nói hay không.

Ngao Dương quay đầu hai tròng mắt ướt át nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, nhưng rất nhanh liền rũ mắt, bất an đưa tay vào miệng cắn ngón tay, rất nhỏ giọng nói chân tướng cho Hạ Vân Phong: “Tìm không thấy nàng.”

Ngao Dương nói xong không nói nữa.

Hạ Vân Phong cũng không có hỏi lại nữa, trong TV tiếng rên rỉ của nữ nhân kia càng ngày càng vang dội, tiếng thở dốc của nam diễn viên đang không ngừng tăng thêm. Thời điểm Hạ Vân Phong bồi Ngao Dương xem phim, cảm giác được Ngao Dương hơi thở làm ướt chân y, có chút nóng, nhưng y cũng không có đẩy ra Ngao Dương, tùy ý Ngao Dương dựa vào y xem phim.

Phim vừa chiếu xong, Hạ Vân Phong liền tắt TV đi, bởi vì y phát hiện Ngao Dương có điểm không đúng, mặt đỏ hồng cúi đầu, hơi thở cũng trở nên thực không ổn định. Bởi vì Ngao Dương đã muốn xoay người hướng mặt về phía y, cho nên Ngao Dương miệng thở ra hơi thở cực nóng đều như có như không phun ở bụng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong thấy hiểu được nhiệt nhiệt……

“Ngao Dương, ngươi trước đứng lên.” Tay Hạ Vân Phong xoa đầu Ngao Dương có hơi tạm dừng, bởi vì y cảm giác Ngao Dương ôm chặt, nhỏ giọng hô một tiếng “Ba” liền đem mặt dán tại bụng trên Hạ Vân Phong……

Quần áo Hạ Vân Phong đều bị hắn đẩy lên, da thịt gần sát khiến cho thân thể hai người đều có chút nóng lên. Hơn nữa hơi thở cực nóng kia của Ngao Dương liền phun ở trên bụng Hạ Vân Phong, đôi môi cũng cơ hồ dán tại trên người Hạ Vân Phong, còn ôm Hạ Vân Phong chậm rãi cọ xát, làm cho Hạ Vân Phong cũng không thể mở miệng bảo hắn buông tay.

“Thực ngứa……” Hạ Vân Phong chậm rãi xoa đầu nhi tử, còn mang theo vài phần tiếng cười.

Ngốc nhi tử này của y thực thích thân cận y, hắn ngược lại làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy cha con càng thêm thân mật, y thực để ý thái độ cùng cảm thụ của Ngao Dương, dù sao Ngao Dương không giống mấy nhi tử độc lập kia của y.

Hạ Vân Phong nói cho Ngao Dương, nói Ngao Dương ép tới y phải có điểm đau, Ngao Dương lập tức liền đứng dậy, Hạ Vân Phong đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, Ngao Dương liền đem cả người y ôm đến trên sô pha.

Để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn……

“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong thong thả rũ mắt, ánh mắt trầm định nhìn chăm chú vào mâu quang lóe sáng của Ngao Dương. Y rõ ràng cảm giác được địa phương có phản ứng kia của Ngao Dương, để ở chân y.

Ngốc nhi tử này, thế nhưng có phản ứng rồi.

“Ta đau……” Ngao Dương nhỏ giọng nói cho Hạ Vân Phong, nói địa phương có phản ứng của hắn rất đau, thực hiển nhiên là muốn cầu Hạ Vân Phong giảm đau cho hắn, hắn sợ hãi nhìn Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong chậm rãi giật giật thân ngồi vào bên cạnh, y cảm thấy bị Ngao Dương ôm như vậy có chút kỳ quái. Y nằm ngang tựa vào trên sô pha, hai chân khoát lên trên người Ngao Dương……

“Tần Diễm đã dạy ngươi, cũng mang ngươi đi thực tiễn rồi, chính ngươi giải quyết đi.” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong, phải dựa vào sô pha nhắm mắt thoải mái dưỡng thần.

Ngao Dương sửng sốt thật lâu.

Qua thật lâu về sau, Hạ Vân Phong mới cảm giác được Ngao Dương có động tác, y chậm rãi mở hai tròng mắt, nghĩ đến Ngao Dương đứng dậy đi WC, kết quả lại nhìn thấy Ngao Dương trực tiếp tụt quần…… (=..= nó khoe hàng)

Đem ra……

Che ở trong tay……

Chậm rãi cao thấp di động……

Hạ Vân Phong sau khi trố mắt nhìn liền chậm rãi dời chân, chậm rãi đứng dậy, chậm rì rì đi toilet cấp Ngao Dương lấy khăn lông ướt, lúc y đi ra nhìn thấy Ngao Dương còn chưa có giải quyết.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Ngao Dương, đem khăn mặt ném cho Ngao Dương. Ngao Dương lại bắt lấy tay Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi xuống cạnh hắn. Dưới ánh nhìn rưng rưng chăm chú của Ngao Dương, ngón tay Hạ Vân Phong đụng tới địa phương nóng bỏng kia………

Như thế nào che Hạ Vân Phong cũng đã không còn nhớ nữa, Ngao Dương cầm lấy tay y không cho y rút tay ra. Mỗi lần Hạ Vân Phong nghĩ muốn mở miệng bảo hắn buông tay ra hắn đều trưng ra bộ dạng muốn khóc.

Chỉ nói đau.

Kia Hạ Vân Phong cũng chỉ có cách giúp hắn giảm đau.

Đây là lần thứ hai hắn thay Ngao Dương làm, lần đầu tiên là dạy Ngao Dương, lần này vẫn là dạy Ngao Dương……

“Lúc Tần Diễm mang ngươi đi thực tiễn, mấy nữ nhân đó không thay ngươi làm?” Hạ Vân Phong rất ngạc nhiên. Ngao Dương vẫn là lấy tay làm không ra, đây là vấn đề cơ bản nhất quyết định một người đàn ông.

“Đều là dùng miệng làm……” Ngao Dương nhỏ giọng nói xong, lặng yên nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, sau đó liền rũ mắt, y cũng nhìn thấy nhi tử ngượng ngùng rồi……

Đều là dùng miệng.

Khó trách Ngao Dương không ra.

Nhưng Hạ Vân Phong lấy tay thay hắn làm thật lâu vẫn không giải quyết xong. Ngao Dương ôm lấy Hạ Vân Phong, đem đầu chôn ở cổ Hạ Vân Phong, nhỏ giọng yêu cầu: “ Ba, cũng dùng miệng……. “(phun cơm)”

Giọng Ngao Dương có chút ướt át khàn khàn, xen lẫn thêm vài phần ám ách ***……

Ngao Dương thế nhưng muốn y dùng miệng……