Hoằng Dạ hai tay chống ở khung cửa, hắn ngăn cản đường đi của Hạ Vân Phong, đem cả người Hạ Vân Phong vây ở trong hai tay của hắn. Chẳng qua thân thể hắn không có đụng tới Hạ Vân Phong.

Hoằng Dạ động tác không thô lỗ, hắn cắn đôi môi Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng xả ra bên ngoài, lại chậm rãi buông ra môi dưới Hạ Vân Phong: “Đêm nay vốn là nghĩ cùng với ngươi qua một đêm ngọt ngào, đáng tiếc ngươi lại bảo ta làm bảo mẫu cho nhi tử ngươi.” ngữ khí của hắn có vẻ có chút thất vọng.

“Ngươi không muốn?” Hạ Vân Phong giật giật rất nhỏ, môi y đã có chút ươn ướt, đôi môi bị Hoằng Dạ khẽ cắn sau nhợt nhạt phiếm hồng. Nhìn thấy Hoằng Dạ lắc đầu tỏ vẻ không quá vui, y chậm rãi đem dựa lưng vào tường, lười biếng nhìn chằm chằm Hoằng Dạ, “Chỉ có thể cho ngươi ba phút, đừng để con ta chờ lâu.”

“Ba phút thì có thể làm được gì?” Hoằng Dạ chậm rãi đến gần y, thân thể hai người chậm rãi dính gần. Hoằng Dạ tự nhiên ép chặt, hai tay Hoằng Dạ trượt vào áo tắm Hạ Vân Phong, hắn đụng đến làn da bóng loáng của Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong thấy ánh mắt Hoằng Dạ nhìn y trở nên thực ái muội, y chậm rãi nghiêng đầu tránh được tầm mắt Hoằng Dạ, y lười biếng đẩy cửa phòng đem cửa phòng hờ khép, để tránh Ngao Dương đi ra nhìn thấy……

“Ngươi như thế nào không nhìn ta.” Hoằng Dạ dán tại bên tai y hỏi.

Hạ Vân Phong nhìn lại hắn.

Mà hai tròng mắt của Hoằng Dạ lộ ra vài phần ái muội, vẫn đều đang gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Hoằng Dạ một bên vuốt ve sườn chân y, một bên có hưng trí nhìn Hạ Vân Phong: “Ngươi bên trong thế nhưng cái gì cũng chưa mặc.”

“ Uh.” Hạ Vân Phong thích ngủ không mặc quần áo, cho nên tắm rửa xong sau trừ bỏ áo ngủ phía trước, y bên trong cái gì cũng không mặc. (!!!== bảo sao ko câu dẫn mấy thằng nhi tử phạm tội) ( Thế mới có truyện cho chị e mình đọc chứ thở dài)

“Ta sẽ hảo hảo tận dụng mỗi một phút kế tiếp, mỗi một giây trong ba phút này.” Tay Hoằng Dạ ở dưới áo tắm của Hạ Vân Phong thong thả sờ, nhìn thấy lông mi Hạ Vân Phong run run rất nhỏ, đôi môi hắn hôn lên cổ Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong như có như không lười biếng nói một câu: “Vậy nhanh lên.” Nếu không sẽ hết thời gian, y không muốn Ngao Dương lại đi ra nhìn thấy y cùng Hoằng Dạ ấp ấp ôm một chỗ.

Bởi vì nơi này là gian phòng cuối cùng tại chỗ rẽ, căn bản là không ai nhìn thấy. Mà vừa vặn lại có một chỗ rẽ chặn hai người, mà giờ này khắc này, áo tắm màu trắng trên người Hạ Vân Phong đã muốn lỏng ra, chậm rãi trượt đến khớp tay……

Hoằng Dạ ôm mông y, chậm rãi nhu lộng.

Hai tay Hạ Vân Phong lại vô lực đặt ở bên hông Hoằng Dạ, mà khăn tắm bên hông Hoằng Dạ toàn bộ dựa vào thân thể kề sát lẫn nhau để ổn định, bằng không sớm đã rơi trên mặt đất……

Hai người nghiêng thân dựa vào tường.

Hạ Vân Phong lười biếng bán híp hai tròng mắt, cảm giác đôi môi mềm mại kia cùng với đầu lưỡi nóng ướt của Hoằng Dạ đang không ngừng đè nén, dây dưa, trằn trọc xâm nhập……

Hai người hôn môi phát ra âm thanh rất nhỏ, ở trên hành lang không người có vẻ phá lệ rõ ràng.

Hoằng Dạ tự nhiên thùy hạ mi mắt, lông mi ám ảnh kia che khuất vẻ mặt hắn. Đêm nay Hoằng Dạ không biết là làm sao, thời điểm hôn y so với bình thường càng thêm dùng sức.

Hơi thở vi nhiệt của hai người giao hòa, thời điểm Hoằng Dạ hôn y, hai tay còn không quên ở trên người y sờ loạn, áo ngủ trên người y nhanh chóng bị Hoằng Dạ như có như không kéo xuống……

Hoằng Dạ tận dụng ba phút này cho Hạ Vân Phong một nụ hôn thật nồng nhiệt. Thời gian mặc dù ngắn nhưng cũng đủ nhiệt tình, bởi vì Hạ Vân Phong bị lưỡi hắn mò trong xoang mũi loáng thoáng “Ngô” vài tiếng.

Thời điểm hai người tách ra, môi Hạ Vân Phong bị hôn đến nỗi phát ra ánh sáng màu no đủ, ẩm ướt……

Hơn nữa.

Áo ngủ y lỏng lẻo lộn xộn, hơn phân nửa thân thể cùng chân đều lộ ở bên ngoài. Hơn nữa chính y thong thả cúi đầu, chậm rãi lôi kéo áo ngủ mình……

Hoằng Dạ buộc lại khăn tắm bên hông của mình, thưởng thức Hạ Vân Phong động tác thong thả sửa sang lại áo ngủ. Hạ Vân Phong sửa sang lại áo ngủ sau, liền nâng mắt lên nhìn hướng Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ tiến đến bên môi y, hôn môi y một chút: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”

“Ngủ ngon.”

Hạ Vân Phong cũng không chút nào keo kiệt đối hắn nói ngủ ngon, y nhìn Hoằng Dạ vào phòng sau đó mới đi vào phòng Hạ Xa nghỉ ngơi, chẳng qua nữ nhân Hạ Xa kia cũng không dám hỏi nhiều.

Buổi tối.

Hạ Xa không ngừng ám chỉ y, mịt mờ khiêu khích y, còn thường thường xoa bóp chân cho hắn, nhu nhu bả vai, hoặc là mát xa cánh tay, còn như có như không dùng địa phương mềm mại kia dán thân thể Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong đương nhiên biết nữ nhân này muốn là cái gì, y cảm thấy nữ nhân này rất có dã tâm, ngay cả nhi tử cùng lão tử đều muốn câu dẫn, vì thế Hạ Vân Phong tạm có hưng trí đánh giá nàng.

Dáng người Hạ Xa trong số các nữ ngôi sao xem như là nhất đẳng, đúng lúc Hạ Vân Phong thích nữ nhân gợi cảm lại đầy đặn, hơn nữa nữ nhân này ám chỉ hắn một đêm rồi……

Hạ Vân Phong liền nhìn nàng, cũng không chạm vào nàng.

Này càng làm cho Hạ Xa trong lòng ngứa ngáy.

“Vân gia, ta không tốt sao?” Hạ Xa ngồi ở trên giường, nàng không có mặc nội y, trên người mặc bộ áo ngủ rất mỏng. Nàng cùng các nữ minh tinh khác không giống nhau, gương mặt khi không trang điểm của nàng vẫn rất đẹp và quyến rũ.

Hạ Vân Phong nhìn nàng trong chốc lát, nhìn thấy nàng chậm rãi ngồi đến gần, Hạ Vân Phong theo như nguyện vọng của nữ nhân này, cũng lấy tay sờ bộ ngực mềm mại của nàng, y lười biếng tỏ vẻ: “Thực đẹp, cũng rất lớn.” Đương nhiên còn thực mềm, kia xúc cảm khá tốt.

Nhưng Hạ Vân Phong chỉ sờ một chút liền buông lỏng tay ra, nữ nhân kia lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, nữ nhân kia có chút do dự hỏi: “Vân gia, có phải hay không có tân sủng rồi……”

Hạ Vân Phong liếc mắt nhìn Hạ Xa một cái, Hạ Xa biết chính mình lắm miệng rồi, cũng không dám hơn nữa. Buổi tối này Hạ Vân Phong tạm có hưng trí nhìn nữ nhân này không ngừng ám chỉ y.

Nhưng y không chạm vào nữ nhân này một chút nào, cuối cùng nữ nhân này cũng chỉ tự mình ngủ. Từ sau khi rời đi nơi này, Hạ Vân Phong vài tuần không có nhìn thấy Hoằng Dạ.

Ở nước ngoài có buổi trình diễn thời trang của một thương hiệu quốc tế rất nổi tiếng, Hoằng Dạ phải tham gia cho nên hai tuần này Hạ Vân Phong không có nhìn thấy Hoằng Dạ. Mà từ lần trước tham quan trường quay trở về sau, Ngao Dương cũng không đi tìm Hạ Xa nữa, bởi vì hai tuần này Ngao Dương trên cơ bản mỗi ngày đều cùng Lạc Thanh Nghiên kia một chỗ, Hạ Vân Phong cũng nhìn ra Ngao Dương chơi chán Hạ Xa rồi.

Trước kia Ngao Dương thực thích xem phim do Hạ Xa làm diễn viên chính, nhưng hiện tại cũng không xem. Đại bộ phận thời gian đều cùng Lạc Thanh Nghiên cùng một chỗ, Hạ Vân Phong cũng nhìn ra Ngao Dương có vẻ để ý Lạc Thanh Nghiên.

Hạ Vân Phong thậm chí trực tiếp hỏi Ngao Dương có phải hay không đem cái vòng cổ kim cương kia đưa cho Lạc Thanh Nghiên rồi, mà Ngao Dương cũng nhỏ giọng thừa nhận, Hạ Vân Phong cũng biết nguyên nhân.

Bởi vì Ngao Dương thích Lạc Thanh Nghiên.

Chỉ cần nhi tử thích, hết thảy đều không sao cả, Hạ Vân Phong chưa bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của nhi tử.

Những ngày kế tiếp Hạ Vân Phong rất ít xuất môn, y đều ở nhà tĩnh dưỡng, không có việc gì tìm người tới làm mát xa cho y, Hạ Đông mỗi tuần một lần đều tới chỗ y báo cáo tình hình công ty.

Hạ Vân Phong đều ở nhà đợi, bởi vì lần trước gặp mưa để lại hậu hoạn, y gần nhất mỗi đêm đều cùng Ngao Dương ngủ, lại bắt đầu xuân mộng loạn thất bát tao kia.

Hơn nữa.

Một lần so với một lần kịch liệt, làm cho Hạ Vân Phong buổi sáng dậy thời điểm thực không tinh thần. Y lại không thể đi ngủ cùng Tần Diễm, y thật lâu không cùng Tần Diễm nói chuyện rồi……

Ngao Dương đêm nay lại không có ở nhà, Hạ Vân Phong biết nhi tử hẹn hò với bạn gái, y cũng không có ngăn cản. Dù sao đối phương thực không tồi, nếu là thật sự tiến đến Hạ Vân Phong cũng không phản đối.

Bởi vì tối hôm qua nằm mơ làm quá kịch liệt, y thực không có tinh thần.

Hôm nay Tần Diễm tan tầm trở về thật sự sớm. Tần Diễm buông cặp, an vị ở trên sô pha nghỉ ngơi, mà Hạ Vân Phong vẫn nằm hút thuốc, Tần Diễm an vị ở đối diện y nhìn y.

Tần Diễm cởinút thắt trên cà vạt, ngữ khí bình thản nói: “Ngươi tránh ta gần một tháng rồi.” Hắn nhìn Hạ Vân Phong vài lần, mà Hạ Vân Phong cũng đang nhìn hắn.

Lười biếng……

Bộ dáng buồn ngủ……

Hạ Vân Phong rút một ngụm thuốc, hoãn thanh nói: “Ta không có.” Bên miệng y tràn ra sương khói thản nhiên, có chút mê mải……

Kỳ thật Hạ Vân Phong có.

Y mất tự nhiên.

Y còn chưa có nghĩ cách như thế nào đối mặt Tần Diễm, nhưng nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả của Tần Diễm, y cũng an tâm rất nhiều, nói chuyện cũng liền tự nhiên hơn.

Tần Diễm cũng không phải ngốc tử, Hạ Vân Phong trốn hay không trốn hắn, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra nhưng hắn cũng không có phản bác lời Hạ Vân Phong. Hắn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong đứng dậy rời đi, hắn thân thủ giữ chặt Hạ Vân Phong.

“Lão ba, ta có chính sự cần nói với ngươi.” Tần Diễm giữ Hạ Vân Phong, nhìn thấy cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong không còn thuốc nữa, hắn thay Hạ Vân Phong bỏ thêm một chút thuốc.

Hạ Vân Phong nhìn Tần Diễm chủ động giúp y như vậy, y cũng không có đứng dậy, chỉ dựa vào ghế hút thuốc, buồn ngủ nhìn Tần Diễm: “Chuyện gì trọng yếu như vậy.”

Tần Diễm đem bao công văn cầm lại đây, hắn từ bên trong lấy ra một cái túi da thật dày……

Hạ Vân Phong mí mắt chết tiệt nhảy một chút, trực giác y nói cho y, kia không phải thứ gì tốt. Tần Diễm đem túi da đặt ở trên bụng Hạ Vân Phong làm cho Hạ Vân Phong chính mình xem.

“Bên trong là cái gì vậy?” Hạ Vân Phong sờ sờ túi da kia, bên trong có gì đó thực cứng, cũng rất dày.

Tần Diễm thấy Hạ Vân Phong chậm chạp không mở ra, hắn bèn cầm trở về, mở túi da, lấy ra một chồng ảnh chụp thật dày, mở ra xem thử……

“Là cái gì?” Hạ Vân Phong không biết đó là ảnh chụp gì, nhìn thấy Tần Diễm không nói lời nào, Hạ Vân Phong cũng trầm mặc rồi.

Là cái gì……

Đó là cái gì vậy……