Điều hòa trong phòng Tần Diễm chỉnh rất thoải mái, vì để không ảnh hưởng đến không khí bên trong, Hạ Vân Phong hôm nay hiếm khi không hút thuốc. Y chỉ tựa vào đầu giường, im lặng vuốt lưng Tần Diễm, hai tay của y đều ôm Tần Diễm, mà Tần Diễm nghiêng thân tựa vào y. Đầu Tần Diễm thủy chung đều dựa vào trước khuôn ngực xích lõa của y, hai tay cũng ôm thắt lưng y……

Hạ Vân Phong lười biếng vỗ cánh tay Tần Diễm, ngẫu nhiên vuốt lưng Tần Diễm hai cái. Thân thể Tần Diễm rất nóng, hơi thở chước liệt kia khiến cho địa phương màu phấn đạm trước ngực của Hạ Vân Phong cũng bị hô hấp của Tần Diễm làm cho ngứa và không ngừng nóng lên.

“Tần Diễm, ngủ chưa?” ngón tay Hạ Vân Phong chậm rãi luồn vào mái tóc hơi ướt của Tần Diễm, y chậm rãi thay Tần Diễm mát xa cái đầu bị đau.

Y không đợi được câu trả lời của nhi tử, chắc là hắn đang ngủ.

Trong phòng rất tối, bức màn cũng không vén lên, ngay cả một tia sáng cũng không thể tiến vào, Hạ Vân Phong khiến cho Tần Diễm bảo trì tư thế ngủ như vậy thật lâu, Hạ Vân Phong vừa định xê dịch thắt lưng……

Tần Diễm hình như tỉnh.

Hạ Vân Phong cảm giác được có hơi thở tới gần y, y cảm giác được Tần Diễm khởi động thân thể lung lay sắp đổ, tiến người qua, hai má nóng bỏng của Tần Diễm dán lên hai má lạnh lẽo của y……

Hạ Vân Phong cũng không lên tiếng, y cũng không biết nhi tử muốn làm cái gì. Người uống rượu, có khi làm ra những hành động không thể so với bình thường. Y nhẫn nại không có đẩy Tần Diễm ra, ngược lại giống như an ủi lấy tay vuốt lưng Tần Diễm. Thân thể Tần Diễm rất có khuynh hướng cảm xúc, theo y biết mỗi tuần Tần Diễm đều đi phòng tập thể hình, cho nên khi Tần Diễm đè nặng y, thân thể hữu lực kia khiến y có chút thở không nổi.

“Tần Diễm, ngươi làm sao vậy?” Hạ Vân Phong chậm rãi xoa đầu tóc mềm mại của Tần Diễm. Y cảm giác được má Tần Diễm ma sát má y, hơi thở Tần Diễm cũng trầm xuống.

Quan trọng hơn là, một bàn tay Tần Diễm đụng đến ngực y, bắt đầu nhu lộng rất có kỹ xảo, nhưng có vẻ cảm giác không đúng lại tạm dừng một chút, ở trên ngực y sờ soạng hai cái lại bắt đầu nhu……

Hạ Vân Phong cảm thấy nhi tử rất kỳ quái, nhưng y không đẩy Tần Diễm ra, bởi vì hai má Tần Diễm vừa dời đi thì hơi thở cực nóng kia rất nhanh lại tiến đến trước mặt……

Đôi môi y bị nhiệt tức nóng bỏng kia làm cho ướt át, y biết Tần Diễm cách y rất gần, xúc cảm hơi thở kia bồi hồi ở trên môi Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong bình tĩnh động môi: “Có phải lại không thoải mái nữa hay không?” Y vươn tay chậm rãi từ cánh tay bóng loáng của Tần Diễm đụng đến trước ngực áo hỗn độn ướt át mặc ở trên người Tần Diễm.

Tần Diễm vẫn nói tiếng Anh, hơi thở kia phả bên môi Hạ Vân Phong, mang theo mùi rượu đậm đặc. Hơi thở kia khiến cho Hạ Vân Phong vốn lười, càng thêm lười……

“Ta nghe không hiểu, đừng nói tiếng Anh.” Hạ Vân Phong chậm rãi cử động thân, Tần Diễm khóa ngồi trên một bên đùi của y, lung lay sắp đổ chống giường. Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy sức nặng đang trầm xuống.

“Giúp ta cới áo.” Tần Diễm men say nồng đậm yêu cầu người trước mắt. Vì trong phòng rất tối thấy không rõ lắm bộ dáng lẫn nhau nên chỉ có thể dựa vào cảm giác.

“Ân.” Hạ Vân Phong đụng tới cái ngực bị mồ hôi thấm ướt của Tần Diễm, ngón tay Hạ Vân Phong giữ ngực hắn, chậm rãi lôi kéo lên trên. Y nhích lại gần phía trước, chóp mũi đụng phải đôi môi ướt át của Tần Diễm, nhưng rất nhanh Hạ Vân Phong đã không dấu vết quay đầu……

Hạ Vân Phong thay Tần Diễm cởi áo, động tác Tần Diễm rất chậm, đầu của hắn chui ra khỏi áo, cả người đều vô lực chôn ở ngực Hạ Vân Phong. Hơi thở chước liệt kia làm cho ngực Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng……

Ngực Tần Diễm để ở trên giường, nhưng hắn tựa như vẫn không hài lòng, lập tức nghe thấy hắn hàm hồ nói: “Giúp ta cởi quần luôn……” giọng hắn rất mơ hồ, nhưng Hạ Vân Phong đã nghe thấy rõ.

Tần Diễm ở trên người Hạ Vân Phong sờ soạng một trận, đụng đến tay Hạ Vân Phong, hắn vô lực túm tay Hạ Vân Phong kéo tới bên hông hắn. Ngón tay Hạ Vân Phong đụng tới dây nịt lạnh lẽo kia, y thuận thế thong thả thay Tần Diễm cởi bỏ dây nịt. Dây nịt rơi trên mặt đất, quần cũng rớt ở bên giường, Tần Diễm thế này mới không động nữa.

Hạ Vân Phong mấy lần nghĩ tới Tần Diễm đang ngủ, nhưng chỉ cần y cử động thân thể, Tần Diễm liền chậm rãi cúi đầu. Hơi thở nóng bỏng kia theo chóp mũi Hạ Vân Phong một đường trượt xuông ngực……

Tần Diễm còn nói một câu tiếng Anh gì đó mà Hạ Vân Phong hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng y cảm giác được thân thể Tần Diễm đột nhiên đè ép y, nhiệt độ cực nóng kích thích làn da y.

Cảm giác được hơi thở nhi tử ngay ở bên môi, Hạ Vân Phong bất động thần sắc dựa vào nghỉ ngơi, Tần Diễm liền ôm y ngủ.Ngay tại lúc Hạ Vân Phong ngủ mơ mơ màng màng, y đột nhiên cảm giác được một khoang miệng ấm nóng bao vây ngực y……

Một bên khác thì đang bị nhu nắn……

Hạ Vân Phong lấy tay muốn đẩy Tần Diễm ra, nhưng đã bị Tần Diễm đè lại. Tần Diễm cũng cảm giác được người dưới thân đẩy mình ra, hắn đơn giản cắn một cái. Hắn chỉ nhẹ nhàng cắn một cái thôi nhưng rất nhanh hắn liền cảm giác được đối phương không có khí lực nữa……

“Tần Diễm, không cần hút.” Hạ Vân Phong lấy tay nâng cằm Tần Diễm, đẩy hai má Tần Diễm ra, nơi bị hắn cắn đến mức phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong, theo một tiếng “Phốc chi” trượt ra từ trong miệng Tần Diễm.

Tần Diễm như có như không khẽ lên tiếng, lúc này mới thành thật ngủ. Hạ Vân Phong bắt lấy cái tay nóng lên của Tần Diễm, giữ chặt ở ngực không cho Tần Diễm nhu loạn.

Y không thể chấp với người uống say đến nỗi không còn biết gì, sau đó, cả buổi tối Hạ Vân Phong vẫn duy trì tư thế này ngủ. Mà Tần Diễm say như chết thủy chung vẫn duy trì tư thế này ngủ thẳng đến hừng đông.

Ngay khi Tần Diễm tỉnh lại, hắn đã sửng sốt mất mấy giây. Cơ hồ là hắn ôm lão ba thích lõa ngủ của mình, hai người tư thế ái muội cùng nhau ngủ, Hạ Vân Phong còn ôm vai của hắn.

Hạ Vân Phong nghiêng đầu, vẫn đang ngủ, sắc mặt thoáng trắng bệch, bộ dạng hình như tối qua không ngủ vậy. Tần Diễm chậm rãi ngồi dậy, hắn thấy trên ngực Hạ Vân Phong có dấu tay……

Địa phương trước ngực kia vốn màu sắc nhạt nhẽo lại trở nên có chút phiếm hồng, còn có vài dấu răng, hắn lập tức hiểu được chuyện đã xảy ra tối qua. Vì tối qua uống nhiều rượu nên đầu Tần Diễm rất đau, hắn cẩn thận kéo tay đang ôm vai hắn của Hạ Vân Phong ra. Hắn ở trên giường ngồi trong chốc lát, đối với chuyện tối hôm qua hắn rất mơ hồ.

Toàn thân hắn đều đau nhức không có khí lực, nhìn thấy Hạ Vân Phong tựa vào trên giường, hơn nửa người đều lộ ra ngoài, hắn vươn tay thay Hạ Vân Phong kéo chăn. Hắn ngồi ở trên giường trong chốc lát mới đi tắm rửa

Tần Diễm suy nghĩ chuyện tối hôm qua, hắn nhớ rõ tối hôm qua ở bữa tiệc kết án khánh công (= đóng lại vụ án kiện) nên đã uống rất nhiều rượu. Hắn trở về như thế nào cũng không nhớ rõ nữa, nhưng hắn nhớ rõ tối hôm qua ôm cái gì đó xúc cảm rất không tồi.

Tần Diễm cũng không nghĩ nhiều, hắn tắm xong đứng ở trước tủ quần áo có chút đăm chiêu mặc quần áo sạch vào. Ánh mắt hắn xuyên qua gương trước tủ quần áo dừng ở trên thân Hạ Vân Phong.

Lúc hắn đang tắm Hạ Vân Phong đã điều chỉnh lại tư thế, thoải mái nằm ở trên giường, chăn kia che lại thân thể Hạ Vân Phong, chỉ lộ đầu vai ra một tý……

Hạ Vân Phong không có tỉnh, vẫn đang ngủ.

Ánh mắt Tần Diễm như có như không dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong, hắn một bên chậm rãi thắt cà vạt, một bên thường thường không chút để ý nhìn lão ba đang ngủ trên giường hắn……

Tần Diễm sau khi đổi xong quần áo thì mới có tinh thần, hắn tới bên giường từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong chốc lát mới chậm rãi ngồi xuống bên giường: “Tối hôm qua có phải không ngủ tốt hay không?”

Hạ Vân Phong còn đang ngủ.

“Hôm nay ta phải đi làm rất sớm rồi, buổi tối ta sẽ gọi Hạ Đông tới nhà ăn cơm.” Tần Diễm một bên nói với Hạ Vân Phong hành trình hôm nay, một bên đang đeo đồng hồ giá trị xa xỉ.

Hạ Vân Phong thong thả nhích người, nhưng không tỉnh.

Tần Diễm liếc y một cái, gọn gàng dứt khoát yêu cầu: “Ngươi cũng gọi nhà thiết kế Hoằng Dạ kia tới, ta muốn cùng hắn nhận thức một chút.” yêu cầu mà hắn nêu ra đều là yêu cầu ngày hôm qua hắn cự tuyệt Hạ Vân Phong.

Tần Diễm mở tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một hộp gì đó, đặt ở bên gối Hạ Vân Phong: “Giúp ta tặng thứ này cho hắn, coi như là lễ gặp mặt.”

Hạ Vân Phong nhắm mắt lại, nhìn không ra là tỉnh hay là ngủ.

Tần Diễm ngồi ở bên giường, cúi đầu quan sát y một lát mới một lần nữa đứng lên lấy thứ đã chuẩn bị xong đi ra ngoài đi làm. Trước khi đi hắn còn đặc biệt nói một câu với Hạ Vân Phong: “Lão ba, ta đi đây.” Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng đóng cửa, trong nháy mắt đóng cửa kia, hắn nghe thấy Hạ Vân Phong lười biếng “Ân” một tiếng.

Tần Diễm biết y nghe thấy.

Mà sau khi Tần Diễm đi, Hạ Vân Phong vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa. Lúc y tỉnh lại Ngao Dương đang ngồi ở phòng khách, một bộ rầu rĩ không vui. Hạ Vân Phong từ trong miệng hắn biết, mấy ngày nay hắn đều cùng Lạc Thanh Nghiên một chỗ, ngày hôm qua ở bữa tiệc Ngao Dương gặp được đối tượng yêu thích khác của hắn nữ thần gợi cảm Hạ Xa của Đông Tinh giải trí.

“Tối hôm qua nàng không để ý tới ta……” Ngao Dương ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, lôi kéo tay áo Hạ Vân Phong, ngón tay nhẹ nhàng mà rà qua rà lại: “Có phải nàng chán ghét ta rồi hay không?”

Hạ Vân Phong cảm thấy nhi tử ngốc này có đôi khi rất ngây thơ, nữ nhân cáu kỉnh là rất bình thường.

“Gần đây có phải ngươi cũng chưa tìm nàng hay không?” Hạ Vân Phong mặc áo ngủ sa tanh màu đỏ, tựa vào trên sô pha một bên thong thả hút thuốc, một bên chuyển động hai quả cầu bằng ngọc trong tay.

Ngao Dương gật đầu.

“Ngươi bỏ rơi nàng, nàng đương nhiên không để ý tới ngươi.” Hạ Vân Phong vẫy tay ý bảo Ngao Dương tới đây. Ngao Dương ngồi xuống bên cạnh y, y thong thả giương mắt nhìn Ngao Dương: “Đêm nay ngươi một mình hẹn nàng đi ra ngoài ăn cơm, nàng sẽ để ý ngươi. Nhớ rõ tặng thêm dây chuyền kim cương cho nàng thì ngươi nói cái gì nàng cũng sẽ nghe lời ngươi.”

Buổi chiều Ngao Dương gọi điện thoại cho Hạ Xa, Hạ Xa lập tức đáp ứng buổi tối cùng Ngao Dương gặp mặt. Hạ Vân Phong sai người cầm mấy sợi dây chuyền kim cương đem tới cho Ngao Dương chọn.

Ngao Dương cũng chọn một cái, bất quá ánh mắt Ngao Dương quả không tệ, chọn ngay một cái tốt nhất. Mấy thứ này ở trong mắt Hạ Vân Phong căn bản không đáng giá (=..= lão đại có khác), bản thân y thích đồ cổ hơn.

“Đêm nay đi chơi vui vẻ.” Hạ Vân Phong đặc biệt cho phép hắn tối nay có thể không cần về nhà, đương nhiên có ba vệ sĩ đi theo Ngao Dương nên Hạ Vân Phong rất yên tâm.

Ngao Dương nắm ống tay áo Hạ Vân Phong, gật gật đầu.