Chương 9: Đồ mít ướt

Giọng điệu của đối phương vẫn giống như bình thường, rời rạc, bình thản, nghe không giống giọng an ủi người khác, nhưng vì như thế, Diệp Kì Trăn thật sự được sưởi ấm, cô gục mặt cọ lên đầu gối, lặng lẽ quay đầu sang một chút, nhìn thấy Ôn Dư thật sự chỉ nhìn thẳng về phía trước, còn ngồi cách cô một khoảng cách đủ cho một người ngồi, yên lặng ngồi một bên, không có ý định rời đi.

Lần thứ hai bị Ôn Dư bắt gặp bản thân khóc thầm, chắc chắn Ôn Dư cảm thấy cô rất lập dị, vì chút chuyện nhỏ như con kiến, có gì đáng phải khóc? Diệp Kì Trăn lại cảm thấy mất mặt, tuy cô thích khóc là sự thật rõ rành rành.

Từ nhỏ Diệp Kì Trăn đã thích khóc, hồi mới mấy tuổi, bố mẹ sẽ nghiêm khắc dạy dỗ cô, nói, con khóc có tác dụng gì? Người thích khóc là người vô dụng nhất, sẽ không được ai thích, bảo cô phải giống như chị gái.

Cô sợ bị người ta ghét.

Nên sau đó liền thay đổi...

Thay đổi thành tránh đi rồi khóc.

Cho dù sau khi trưởng thành Diệp Kì Trăn cũng không tán thành với cách nói của bố mẹ, nhưng thói quen là một thứ đáng sợ, huống hồ trong mắt người khác, cô là một người lạc quan tích cực nhường nào, khóc lóc sẽ rất kì quái. Nếu Đường Đường nhìn thấy cô khóc như thế, chắc chắn sẽ bị dọa chết, cảm thấy đã xảy ra chuyện to bằng trời.

Diệp Kì Trăn đưa tay ra lau nước mắt, thỉnh thoảng không nhịn được phát ra một đôi tiếng thút thít, suy cho cùng là có người đang ở bên cạnh, cô không có cách nào càn rỡ như thế.

Ôn Dư nghe thấy Diệp Kì Trăn đang cố gắng nhịn khóc, muốn nói "Muốn khóc thì khóc đi", nhưng nghĩ rồi vẫn tiếp tục giữ im lặng, không tới làm phiền.

Hai người sánh vai ngồi đó, duy trì trạng thái đôi bên im lặng, cũng phải tới mười phút.

Cuối cùng Diệp Kì Trăn ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, đón gió nhìn về phía xa, mặt hồ phản chiếu cảnh đêm rực rỡ, lắc lư theo gợn sóng, như ảo như mộng. Cô nghĩ lần sau quay lại, có thể mang theo máy ảnh.

"Cảm ơn." Diệp Kì Trăn nhìn chiếc bóng của Ôn Dư in trên bậc thềm, nói. Cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần với Ôn Dư, đây là duyên phận kì lạ gì thế, cô còn tưởng rằng bản thân là cái gai trong mắt Ôn Dư.

Đợi tới khi Diệp Kì Trăn bằng lòng nói chuyện, lúc này Ôn Dư mới quay đầu nhìn đối phương, ánh sáng ở đây sáng hơn sân vận động phía sau trường, cô ấy nhìn được rõ ràng đôi mắt Diệp Kì Trăn đỏ ửng tới nhường nào vì khóc, nhìn còn đáng thương hơn lần trước.

"Không biết cậu có tin hay không..." Ôn Dư nói.

"Ừm?" Diệp Kì Trăn không hiểu chuyện gì.

"Tôi chưa từng qua lại với Quản Minh, cũng không có hứng thú với cậu ta." Sau khi suy nghĩ, Ôn Dư vẫn bình tĩnh nói những chuyện này với Diệp Kì Trăn.

Trước giờ Ôn Dư chưa từng để tâm tới việc giải thích những chuyện của bản thân, nói rồi cũng không có ai tin, trong mắt người ngoài, cô ấy chỉ là một người không ra gì. Bị cô lập, bị đồn đại, bị ghét bỏ, lâu dần, đều đã tê liệt. Không để ý sẽ không bị thương, cô ấy vẫn luôn nói với bản thân như thế.

"Ừm, đều là hiểu lầm." Diệp Kì Trăn không chút gợn sóng trả lời.

Không nghe được bất kì sự chất vấn nào, tin tưởng mình vậy sao? Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn giây lát, không lên tiếng, dù sao cô ấy đã quen với những lời khinh miệt của người khác dành cho bản thân: Giả vờ cái gì chứ, ai chẳng biết mày là cái loại gì?

Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư đột nhiên im lặng, "Sao thế?"

"Khi cậu ta theo đuổi cậu, hình như còn dây dưa không rõ với mấy nữ sinh khác. Cậu ta không xứng đáng với cậu." Ôn Dư thấy tính cách của Diệp Kì Trăn quá đơn thuần, nhất định phải nhắc nhở một chút, thật sự không đáng đau lòng vì loại con trai như thế. Mà nửa câu sau, Ôn Dư nói rất chân thành, cô ấy nghĩ Diệp Kì Trăn xứng đáng với một người tốt hơn.

Phản ứng của Diệp Kì Trăn chậm nửa nhịp, lúc này mới ý thức được Ôn Dư đang giải thích hiểu lầm với bản thân. Cũng đúng, bản thân còn khóc thành như vậy, nhìn có vẻ như bị tổn thương vì tên cặn bã. Cô giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, trước giờ tôi chưa từng thích cậu ta... mắt tôi cũng đâu có mù."

Chỉ là nhìn cô "đơn thuần", nhưng chuyện nên hiểu đều hiểu, cô sẽ không vì những lời bàn tán của người ngoài mà trở nên ghét Ôn Dư, cũng sẽ không vì mấy câu đường mật mà tin tưởng Quản Minh, cô không dễ lừa như thế.

Ôn Dư không phân biệt được thật giả trong câu nói kia, cô ấy nắm lấy cơ hội hỏi Diệp Kì Trăn: "Cậu không thích cậu ta, tại sao lại ghét tôi?"

Diệp Kì Trăn phiền muộn nói: "Tôi nào có ghét cậu."

"Không ghét sao?" Ôn Dư cất lên từng chữ, nghiêng đầu chất vấn, có ý bảo Diệp Kì Trăn nghĩ kĩ lại xem.

"Tôi..." Nhắc tới gốc rễ, Diệp Kì Trăn chột dạ, thật ra là vấn đề của bản thân cô, rõ ràng Ôn Dư chưa từng có ác ý. Lúc này cô thành thật nói với Ôn Dư: "Tôi tưởng là cậu ghét tôi."

Âm thanh của người bên cạnh run run, khẽ khàng lại tủi thân, Ôn Dư nghe xong cũng không nhẫn tâm nói gì, cô ấy thừa nhận tính tình của bản thân rất tệ, nhưng khi đối xử với Diệp Kì Trăn, Ôn Dư phát hiện bản thân luôn vô thức khẽ giọng, luôn cảm thấy cô gái này quá dịu dàng, ngay cả ban nãy khi mắng người cũng không có lấy một chút khí thế.

"Vì tên thối tha kia?" Nhắc tới đây, Ôn Dư vô cùng khinh bỉ, "Cậu ta không xứng."

Diệp Kì Trăn lại nhìn thấy nụ cười thờ ơ không màng tới chuyện gì trên mặt Ôn Dư, khi nghe Ôn Dư nói "Cậu ta không xứng", vô duyên vô cớ hả giận, cô cũng gật đầu nói một câu: "Cậu ta không xứng."

Vì chuyện này, hai người mơ mơ màng màng trở thành tình địch suốt hai năm. Nghĩ thôi cũng hài hước.

Lại nhìn về phía cảnh đêm, Diệp Kì Trăn sụt sịt mũi, lau khô chút nước mắt cuối cùng trong hốc mắt. Thở ra một hơi thật dài, không khóc nữa.

"Còn nói cậu không thích cậu ta." Ôn Dư nghiêng mắt nhìn Diệp Kì Trăn, bất ngờ thốt lên một câu khỏi miệng. Cô ấy thấy mắt Diệp Kì Trăn đã khóc sưng, ban nãy khóc suốt mười mấy phút, rõ ràng đau lòng không thôi, ngoài miệng còn khoe mẽ nói không để tâm. Rất giống phong cách của bạn học Diệp, trước mặt người khác thì tươi sáng đẹp đẽ, sau lưng thì là đồ mít ướt.

"Tôi thật sự không thích cậu ta!" Lúc này Diệp Kì Trăn trở nên sốt ruột, nghĩ tới tên họ Quản buồn nôn, cô ngồi thẳng lưng nhìn về phía Ôn Dư, cất cao giọng giải thích cho bản thân.

Ôn Dư nhìn thế nào cũng thấy Diệp Kì Trăn là người chết vì sĩ diện, "Vậy cậu khóc đau lòng như thế làm gì?"

"Chỉ là tôi thích khóc, không có chuyện gì cũng dễ khóc." Diệp Kì Trăn buột miệng nói ra, hơn nữa cây ngay chẳng sợ chết đứng, đầu tiên cô đích thân thừa nhận điều này, thừa nhận xong liền lúng túng cúi đầu, còn nhắm mắt, khó xử.

Ôn Dư thấy vẻ mặt tự mình ghét bỏ mình của Diệp Kì Trăn, cười thành tiếng, nhưng lập tức đè xuống, người ta ở bên cạnh khóc thương tâm như thế, lúc này bản thân cười, rõ ràng là không phải phép. "Thật hay giả thế?"

Diệp Kì Trăn nghĩ bản thân sớm đã không mất hết thể diện trước mặt Ôn Dư, lợn chết không sợ nước sôi, cô nhìn về phía Ôn Dư với đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, rất chân thành, "Thật."

Ôn Dư chống đầu, vuốt tóc mình, nhìn Diệp Kì Trăn, không lên tiếng.

Nhìn thấy Ôn Dư đang nhịn cười, Diệp Kì Trăn cũng gạt nước mắt cười lên, lúc này trong mắt cô vẫn rưng rưng nước mắt, âm thanh thoáng tiếng nức nở, "Muốn cười thì cười đi."

Vì câu nói này, khóe môi Ôn Dư đã cong lên.

Diệp Kì Trăn cười trong nước mắt, nhìn mặt Ôn Dư, bên ngoài Diệp Kì Trăn hờ hững, thực tế đã nhìn rất tỉ mỉ từ mắt tới mũi tới... môi người ta.

Thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là khi cười lên.

Cô cũng không hiểu Ôn Dư, nếu chỉ xét riêng về khía cạnh ngoại hình, đây tuyệt đối là lần nhãn quang của Đường Tiêu chuẩn xác nhất.

Điện thoại trong túi vang lên theo quy luật, Diệp Kì Trăn nhìn điện thoại, có thông báo cuộc gọi nhỡ, ghi chú là Truyền Thông Từ Khai Minh, cũng là người bạn cùng khóa vừa thêm Wechat trên bàn tiệc lúc trước.

Nhìn màn hình diện thoại, Diệp Kì Trăn không lập tức nghe máy, vừa nghe giọng cô là biết đã khóc, vẫn nên cúp máy sau đó gửi tin nhắn văn bản đi sẽ thích hợp hơn.

"Tôi nghe giúp cậu." Ôn Dư đưa tay ra, xòe lòng bàn tay về phía Diệp Kì Trăn.

Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Diệp Kì Trăn không thể tin được, ngẩn ra đưa điện thoại cho Ôn Dư, cô nhìn Ôn Dư nghe máy, sau đó mở loa ngoài, trong micro truyền tới một giọng nam: "Diệp Kì Trăn, tôi là Từ Khai Minh, cậu đang ở đâu thế? Bọn tôi muốn đi KTV, bây giờ cậu lên nhé?"

Ôn Dư không lập tức lên tiếng, mà cho Diệp Kì Trăn một ánh mắt trước.

Diệp Kì Trăn hiểu ý, lắc đầu với Ôn Dư, khóc thành bộ dạng này, nào dám gặp người khác.

Ôn Dư cũng đoán là như thế, thong thả trả lời đối phương: "Tôi là Ôn Dư, Diệp Kì Trăn có chút khó chịu, tôi đang ở cùng cậu ấy, bọn tôi không đi hát đâu..."

Nhắc tới cái tên Ôn Dư, Từ Khai Minh lập tức có ấn tượng. Ôn Dư nói đôi ba câu rồi ngắt cuộc gọi của Từ Khai Minh.

Từ đầu tới cuối Diệp Kì Trăn nhìn chăm chú góc nghiêng của Ôn Dư, quả thật cô nghĩ không thông, rõ ràng người ân cần như thế, tại sao lại bị mọi người nói thành thế kia? Quả nhiên thành khiến khiến người ta hiểu sai. Diệp Kì Trăn nghĩ Ôn Dư bị cô lập, có lẽ liên quan tới chuyện của mẹ cô ấy, cũng từ sau khi tin tức bê bối của mẹ Ôn Dư xuất hiện, một số tin đồn liên quan tới Ôn Dư cũng bị đồn đại rầm rộ.

Ôn Dư trả lời xong, nhét điện thoại lại vào tay Diệp Kì Trăn, "Ở đây đợi tôi, tôi lên trên lấy túi."

"Ôn Dư..." Diệp Kì Trăn đứng dậy theo, gọi Ôn Dư đang đi về phía nhà hàng.

Ôn Dư quay người, nhìn Diệp Kì Trăn đứng trên bậc thềm, ngữ điệu rất bất đắc dĩ: "Sợ ở một mình à?"

"Không phải." Diệp Kì Trăn lúng túng, "Cậu đi cùng mọi người đi, không cần ở cùng tôi."

"Không muốn đi." Ôn Dư trả lời ngắn ngọn, sau đó rời đi.

Diệp Kì Trăn đứng ngây tại chỗ, nhìn bóng lưng của Ôn Dư, oán thán, nếu đã không muốn tham gia náo nhiệt, vậy còn tới tham gia buổi tiệc này làm gì? Lẽ nào thật sự là nhìn trúng Đường Tiêu?

Đợi khoảng năm phút.

Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư xách túi đi về phía mình. Hai người mặt đối mặt đứng đó, Diệp Kì Trăn còn đang nghĩ nên làm gì tiếp theo, hiện tại chưa tới tám giờ, nếu về trường cũng quá sớm.

Cô nhớ ra tối nay cũng không ăn được bao nhiêu, liền nói: "Có muốn đi ăn chút gì không?"

"Không phải vừa ăn cơm tối xong à?" Ôn Dư nói.

"Cậu ăn có chút như thế, không đói à?" Diệp Kì Trăn đã ngồi bên cạnh quan sát, tuyệt đối không vượt quá bảy miếng.

"Cậu cũng quan tâm tôi quá nhỉ." Ôn Dư thong thả nói, trước kia hồi cấp ba, cô ấy để ý thấy không ít lần Diệp Kì Trăn nhìn bản thân qua cửa sổ, lúc đó bản thân chỉ đơn thuần nghĩ là vì Diệp Kì Trăn ghét mình.

Phương hướng của vấn đề này rất kì quái, Diệp Kì Trăn nhìn dọc theo đường sông, lại cười nói: "Tôi biết gần đây có tiệm mì ngon lắm, tôi dẫn cậu đi ăn nhé? Vừa hay tôi cũng chưa no."

Tối nay Diệp Kì Trăn vẫn chưa ăn món chính, bụng vẫn có thể chứa được, nhưng không tới mức chưa no, nói như thế chủ yếu vẫn là suy nghĩ tới cảm nhận của Ôn Dư.

Ôn Dư nghe xong, có chút ngạc nhiên đánh giá thân hình mảnh khảnh của Diệp Kì Trăn, tối nay cô ấy thấy Diệp Kì Trăn ăn từng món rất say sưa, giống như hamster. Ôn Dư không cầm lòng được hỏi: "Sao cậu có thể ăn giỏi vậy chứ?"

Cái này... Diệp Kì Trăn hoàn toàn không nghĩ ra Ôn Dư sẽ có phản ứng này, cô ấy ngẩng mắt nhìn Ôn Dư rất lâu, nhất thời không biết tiếp lời thế nào, ngập ngừng không thôi.

Ôn Dư nhìn vào đôi mắt vẫn có chút ửng đỏ của Diệp Kì Trăn, ý thức được dường như bản thân đã lỡ miệng gì đó, không phải lại muốn khóc đấy chứ? Cô ấy thấy tình hình như thế, vội vàng khẽ tiếng sửa thành: "Ăn được là phúc."

Diệp Kì Trăn: "..."