Chương 5: Ánh mắt

Đột nhiên nhiệt tình tăng cao, ngay cả sinh viên khoa Báo chí cũng hóng trò vui.

Người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người lại là đương sự Ôn Dư, cô ấy ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói với giáo viên: "Em không biết hát."

Diệp Kì Trăn nhìn sang, nghĩ trong lòng, quả nhiên là không thể nhìn được khoảnh khắc Ôn Dư hoảng loạn. Nhưng có lẽ Ôn Dư hát rất hay đúng không? Giọng nói bình thường đã hay vậy rồi.

Kỳ Uẩn cho Ôn Dư một ánh mắt thán phục, Ôn Dư vẫn mang tính cách ấy, chuyện không thích sẽ dứt khoát từ chối, không nhìn sắc mặt người khác, mềm cứng không ăn. Bình thường Ôn Dư cũng sẽ cười, nhưng Kỳ Uẩn luôn cảm thấy Ôn Dư vẫn rất lạnh lùng, là loại lạnh lùng không màng tới mọi chuyện xung quanh.

"Nữ thần, hát một bài đi mà." Không biết ai đang hô lên.

"Hát một bài!" Có người phụ họa.

Đúng lúc mọi người hò reo, một âm thanh cất lên: "Báo cáo giáo viên! Em muốn hát."

Đường Tiêu lấy hết dũng khí đứng dậy khỏi đội hình, cậu thấy Ôn Dư không muốn hát, thế nên hiện tại muốn giúp cô ấy giải vây, liệu có tăng độ thiện cảm không? Ít nhất cũng tăng thêm chút ấn tượng đúng không?

Hơn nữa, cậu cảm thấy bản thân hát cũng không tệ.

Khoảnh khắc đứng dậy, Đường Tiêu nhìn Ôn Dư, tim đập thình thịch, đã tưởng tượng ra bắt đầu của một mối tình vườn trường tươi đẹp.

"Được, em hát đi." Giáo viên thấy có người chủ động khuấy động không khí, cũng không nói gì với Ôn Dư.

Diệp Kì Trăn nhìn ra Đường Tiêu thật sự muốn theo đuổi Ôn Dư, sau đó, khi nghe Đường Tiêu hát câu đầu tiên, cô liền nhíu mày híp mắt xoa trán, lại tái phát căn bệnh lúng túng thay người khác. Giai điệu quen thuộc, Diệp Kì Trăn không biết Đường Tiêu đang hát bài gì, nhưng cô nhận ra Đường Tiêu đã lạc giọng, trong ba câu có tới ít nhất hai câu lệch tông, suýt chút nữa vỡ giọng ở phần nốt cao.

Rất nhiều người đang cười trộm, chỉ là vẫn muốn giữ thể diện cho Đường Tiêu, nữ sinh ở mấy hàng đầu còn vỗ nhịp giúp cậu.

Đường Tiêu cũng biết bản thân lạc giọng, cố gắng chống đỡ hát được nửa bài, mới kết thúc giày vò.

"Có phải cậu ta thích cậu không, còn giúp cậu giải vây kìa." Kỳ Uẩn nhỏ tiếng nói với Ôn Dư, "Có chút nhút nhát, thật ra ngoại hình cũng không tệ."

Ôn Dư quay đầu sang, "Cũng tạm, cậu tới đi."

Kỳ Uẩn lại nói: "Mình không có hứng thú với đàn ông, cũng đâu phải cậu không biết."

Ôn Dư không nói tiếp, chuyện Kỳ Uẩn thích con gái, là chuyện Ôn Dư tình cờ phát hiện trong kì thực tập ở bên ngoài của bọn họ.

Mười hai giờ, thầy Tống đúng giờ thả sinh viên tới nhà ăn ăn cơm. Lúc ăn cơm, Diệp Kì Trăn nhìn thấy tin nhắn Wechat Đường Tiêu gửi tới cho mình.

[Tiêu Tiêu Sái Sái]: Hôm nay tôi hát thế nào? Có khó nghe lắm không?

Diệp Kì Trăn đoán hiện tại Đường Tiêu rất cần an ủi, trả lời một câu trái với lương tâm.

[D]: Cũng tạm, hay lắm.

[Tiêu Tiêu Sái Sái]: Hôm nay tôi giải vây giúp bạn ấy, có lẽ có thể tạo chút thiện cảm đúng không? Cậu biết bạn ấy thích mẫu người nào không?

Diệp Kì Trăn tiện tay trả lời: Sao tôi biết được.

Tuy trong lời đồn nói Ôn Dư có rất nhiều bạn trai cũ, nhưng trước giờ Diệp Kì Trăn chưa từng thấy dáng vẻ ám muội khi ở cùng nam sinh của Ôn Dư, càng không biết Ôn Dư thích mẫu người nào.

Buổi chiều hai giờ bắt đầu huấn luyện, là lúc mặt trời chói lóa. Nội dung huấn luyện là giậm chân tại chỗ và hô khẩu hiệu, vừa mệt vừa khát, giày vò người ta hơn cả ban sáng. Thỉnh thoảng bên cạnh có đàn chị đàn anh đi qua, có người che ô có người uống đồ uống lạnh, có người trêu đùa hô một câu "Đàn em cố lên", sau đó thong thả rời đi, trắng trợn kéo thù.

Hơn ba giờ, có người xách máy quay cầm máy ảnh chụp chỗ này chụp chỗ kia, có lẽ là bộ phận quay phim của nhà trường.

Diệp Kì Trăn cắn răng kiên trì tới năm giờ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, quả thật không chống đỡ nổi nữa, còn chưa kịp báo cáo đã suýt chút nữa ngất đi, may mà La Bảo ở bên cạnh phản ứng nhanh, đỡ lấy cô. Chỉ là sau khi La Bảo đỡ lấy Diệp Kì Trăn, liền lớn tiếng hô lên: "Báo cáo giáo viên, có người ngất rồi!"

Thầy Tống lập tức tiến lên phía trước, "Để tôi xem."

"Không ngất, chỉ là say nắng, nghỉ ngơi một lúc là được." Diệp Kì Trăn bối rối giải thích.

"Thật sự không sao chứ?"

"Vâng, không sao ạ."

"Được, sang bên nghỉ đi, hôm nay đừng tập nữa." Thầy Tống thấy cô gái yếu ớt tới nỗi gió cũng có thể thổi bay, âm thanh nhỏ đi hiếm thấy, nhưng vừa quay người lại giọng nói đã ào ào như nước lũ: "Những người khác tiếp tục tập!"

Diệp Kì Trăn tìm bóng cây ngồi xuống, cô móc ra lọ nước Hoắc Hương Chính Khí đã chuẩn bị sẵn, cắm ống hút uống vào, chuyện như say nắng, Diệp Kì Trăn có kinh nghiệm. Chỉ là khó chịu một chút, không có gì to tát.

"Đã nói đừng ngó ngó nghiêng nghiêng, còn ngó ngó nghiêng nghiêng! Có chút kỉ luật nào không thế? Đang nói em đấy, ra khỏi hàng." Người nghiêm giọng là giáo viên quân sự của khoa Mỹ thuật, vẻ ngoài rất đẹp trai, nhưng tính tình rất nóng nảy, "Em tên gì?"

"Mẹ khỉ, lại trúng thưởng rồi." Ánh mắt Kỳ Uẩn nhìn thẳng về phía trước, nhỏ tiếng lẩm bẩm.

Ôn Dư đã ra khỏi hàng, trả lời: "Ôn Dư."

"Ôn Dư đúng không?" Giáo viên chống eo, ngữ điệu rất nặng: "Em đừng tưởng em là nữ thì tôi không dám phạt em."

Mặt Ôn Dư không biến sắc, "Em không nghĩ như thế."

"Em..." Giáo viên vốn dĩ chỉ muốn nói mấy câu nghiêm khắc, trong lòng nghĩ chỉ cần cô gái này cúi đầu nhận lỗi liền tha, nào ngờ tính cách lại ngang bướng như thế, hiện tại không phạt cũng phải phạt, "Sang bên kia đứng tư thế nghiêm, nửa tiếng, không được thiếu một phút."

Sau khi nghe thấy giáo viên lớp bên cạnh quát mắng, sinh viên khoa Báo chí lũ lượt chúc mừng, may mà giáo viên nhà mình tốt tính, nhan sắc thấp cũng không thành vấn đề, tốt tính là được.

Ôn Dư lặng lẽ đứng sang một bên, bên dưới ánh mặt trời, sống lưng thẳng tắp, mồ hôi chảy xuống dọc theo gò má.

Diệp Kì Trăn ngồi dưới bóng cây cách Ôn Dư không xa, cô cảm thấy sắc mặt Ôn Dư có chút tái nhợt, nhìn trạng thái không ổn lắm. Nói là ba mươi phút, quả thật Ôn Dư bất động đứng gần ba mươi phút, Diệp Kì Trăn đang muốn khen thể lực tốt quá.

Một lúc qua đi, sắc mặt Ôn Dư ngày càng tái, đau dụng dữ dội, cơ thể có lúc lảo đảo chực đổ xuống.

Diệp Kì Trăn thấp thoáng phát hiện không ổn, tốt bụng đi tới, vốn dĩ muốn đỡ Ôn Dư, kết quả khi đi tới gần, Ôn Dư trực tiếp ngã về phía cô. Diệp Kì Trăn nhanh chân lẹ mắt, tay phải giữ lấy eo Ôn Dư, mới cảm nhận được bên dưới bộ quân phục rộng rãi, eo Ôn Dư thon tới cỡ nào.

Ôn Dư cao hơn Diệp Kì Trăn nửa cái đầu, Diệp Kì Trăn sợ một tay mình ôm không vững, tay trái cũng vội vàng giữ lấy Ôn Dư, ôm chặt lấy, tập luyện cả buổi chiều, hiện tại cô cũng không còn sức lực, toàn độ đều dùng cho chuyện này.

Cả người Ôn Dư ngã vào lòng Diệp Kì Trăn, trước mắt đen lại, cô ấy vùi đầu lên vai Diệp Kì Trăn, mấy giây sau vẫn chưa dịu lại, may mà người bên cạnh ra sức ôm vững lấy bản thân.

Diệp Kì Trăn cảm thấy hiếu kì, cho dù con gái đổ mồ hôi, dường như cũng không có mùi cơ thể như nam sinh, mà mùi hương trên người Ôn Dư, cô cảm thấy còn dễ chịu dễ ngửi hơn trên người nữ sinh khác.

Ôn Dư dịu lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Kì Trăn gần trong gang tấc.

"Có chuyện gì thế?" Giáo viên đi tới.

"Cậu ấy không thoải mái, không chống đỡ được nữa." Diệp Kì Trăn ôm lấy Ôn Dư, quay đầu sang nói với giáo viên.

Giáo viên đi lên phía trước xem xét tình hình, sau đó mới hung dữ vứt lại một câu: "Không thoải mái còn không biết nói à? Nhận sai khó tới vậy à? Đừng đứng nữa."

Đợi sau khi giáo viên rời đi.

"Cậu không sao chứ?" Diệp Kì Trăn khẽ hỏi, âm thanh của cô vốn dĩ dịu dàng, lúc nhỏ tiếng nói chuyện cũng như thế. Dường như có điều gì đó không đúng, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Ôn Dư, trước kia đều luôn có thói quen coi Ôn Dư là "tình địch".

Ôn Dư lắc đầu, thể lực của cô ấy không hề tệ, chỉ là hai ngày nay tới kì kinh nguyệt, đau tới khó chịu.

Diệp Kì Trăn cũng ý thức được hai người dựa quá gần, thế nên lại hỏi Ôn Dư: "Tự cậu đứng vững được chứ?"

Nói xong, chuẩn bị buông tay.

Dựa gần như thế, lại khẽ giọng nỉ non, Ôn Dư nghe xong, đáy lòng đột nhiên có chút tê dại, cô ấy nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, sau đó nhíu mày lại, dáng vẻ không thoải mái, "... Đau đầu."

Diệp Kì Trăn thấy vậy, cánh tay vừa rụt về lại nhanh nhanh chóng đưa ra, ôm lấy Ôn Dư thêm lần nữa, "Tôi đỡ cậu sang bên kia ngồi nhé."

Ôn Dư vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt trước mặt, "Cảm ơn."

Đối mặt từ khoảng cách này thật sự rất ngượng ngùng, ngoài mặt Diệp Kì Trăn bình tĩnh, trong nội tâm lại sục sôi, nhưng cô không bỏ qua cơ hội ngắm mỹ nữ, không hề bẽn lẽn nhìn lại. Đôi mắt Ôn Dự rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, khiến người ta cảm thấy đa tình lại mê người.

Xem ra biệt danh "Yêu Tinh" không phải không có lí lẽ, nếu Ôn Dư nhìn nam sinh như thế, cho dù là không nói một lời, cũng có thể khiến người qua điên đảo không tìm được phương hướng.

Sau khi đỡ Ôn Dư ngồi xuống dưới bóng cây, Diệp Kì Trăn quan sát trạng thái của Ôn Dư, có lẽ là say nắng giống bản thân, cô lấy ra một chai nước Hoắc Hương Chính Khí cuối cùng, cắm ống hút xong, liền đưa về phía Ôn Dư, "Cho cậu."

Diệp Kì Trăn luôn có thói quen chăm sóc người khác, nhưng hành động ân cần thân thiết này lại rất xa lạ dưới con mắt của Ôn Dư, tới mức cô ấy ngẩn ra.

"Yên tâm đi." Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư không nhận, bất đắc dĩ nói: "Tôi không hạ độc đâu."

Ôn Dư bị chọc cười, cô ấy nhận lấy chai nước Diệp Kì Trăn đưa tới, ngậm lấy ống hút uống vào, ngụm đầu tiên liền cau mày, khó uống quá, "Đây là gì thế?"

"Nước Hoắc Hương Chính Khí, cậu chưa uống bao giờ à?" Diệp Kì Trăn nhìn biểu cảm khi không uống nổi của Ôn Dư, vô duyên vô cớ muốn cười, cô quay đầu về phía khác, mím môi cười trộm một cái.

Cho dù thế nào, hôm nay Ôn Dư đã nhận ý tốt của cô, lần này coi như hòa nhau, lần trước ở sân vận động, Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy bản thân nợ Ôn Dư một ân tình.

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, hai người lại rơi vào im lặng, Diệp Kì Trăn nghĩ, có lẽ cái gọi là "từ trường tình địch" đang tác oai tác quái giữa hai người. Cách đó không xa, những người khác còn đang tập giậm chân tại chỗ, tiếng bước chân đồng đều, rầm rộ, nặng nề.

Tuy Diệp Kì Trăn cởi mở, nhưng tiền đề là người khác cởi mở cô mới cởi mở, người khác chủ động trước với cô cô mới chủ động. Cho nên Ôn Dư không nói chuyện với cô, cô tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thể diện chủ động tìm Ôn Dư nói chuyện.

Ánh mắt Ôn Dư lưu tâm tới Diệp Kì Trăn, thấy đối phương không để ý tới mình, cũng không nói gì. Lúc này vẫn còn choáng đầu, cô ấy cúi xuống, gác trán lên đầu gối.

Thật ra ánh mắt Diệp Kì Trăn cũng lưu tâm tới Ôn Dư, cô giả vờ bất cẩn quay đầu lại, hỏi: "Cậu... có muốn tới phòng y tế của trường khám thử không?"

Nghe thấy Diệp Kì Trăn chủ động lên tiếng nói chuyện, Ôn Dư chầm chậm ngẩng đầu lên, sau khi nhìn đối phương, được nước lấn tới hỏi: "Cậu có đi cùng tôi không?"

Diệp Kì Trăn không ngờ Ôn Dư lại nói như thế, cô nghĩ ngợi, sao người này lại không biết xấu hổ vậy chứ?

Cuối cùng mềm lòng, khi vừa định trả lời "Có"...

"Ôn Dư, cậu không sao chứ?"

"Cậu không sao chứ?"

Hai lớp đã giải tán, có mấy người vây quanh, người xông tới gần nhất là Đường Tiêu, căng thẳng quan tâm viết đầy trên mặt. Diệp Kì Trăn nhìn dáng vẻ này, mọi người đều muốn đi cùng Ôn Dư, hoàn toàn không cần bản thân lo lắng.

"Hiện tại có người đi cùng cậu rồi." Âm thanh của Diệp Kì Trăn không to không nhỏ nói với Ôn Dư.

Ôn Dư không kịp nói gì.

"Diệp Diệp, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Chúng ta về thôi." Lúc này, nhóm Trịnh Thiên Ngữ cũng đi tới. Diệp Kì Trăn nói không sao, sau đó nhìn Ôn Dư một cái, đứng dậy theo bạn cùng phòng về kí túc xá.

Ôn Dư vẫn nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Kì Trăn, chậm chạp không di chuyển ánh mắt.

"Đi thôi nữ thần, có muốn tới phòng y tế không?" Kỳ Uẩn ở bên cạnh cũng thúc giục.

Ôn Dư hoàn hồn: "Không cần."

"Thật sự không cần à?"

Ôn Dư gật đầu, "Nghỉ ngơi một lát là được."

Bữa tối, Ôn Dư và Kỳ Uẩn giải quyết ở quảng trường ẩm thực của trường. Kỳ Uẩn là một người nói nhiều, lúc ăn cơm miệng cũng không dừng, ào ào ào ào như súng liên thanh.

"Có lẽ học kì quân sự của cậu không dễ dàng rồi, đôi mắt giáo viên như thể ghim trên người cậu, cả ngày nhìn chằm chằm cậu, tôi còn hoài nghi thầy ấy nhìn trúng cậu đấy. Cậu cũng thật là, chỉ cần cậu cúi đầu nói câu dễ nghe, thầy ấy cũng sẽ không làm khó cậu..."

Nói thì nói như thế, nhưng tính tình Ôn Dư rất kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng cúi đầu? Kỳ Uẩn hiểu rõ.

"Hai tháng không gặp, cậu càng thêm lảm nhảm." Ôn Dư đánh giá Kỳ Uẩn, "Trạng thái không tệ."

Kỳ Uẩn: "..."

Yên tĩnh không được nửa phút đồng hồ.

"Bạn học Ôn, vui lòng phỏng vấn một chút, được tình địch ôm có cảm giác thế nào?" Kỳ Uẩn lại bắt đầu hóng chuyện.

Nhớ tới cảnh tượng ban chiều, Ôn Dư nhướng mày, có sao nói vậy: "Rất dễ chịu."

Hay cho câu rất dễ chịu, Kỳ Uẩn không có lời nào đáp lại, dường như có suy nghĩ gì đó đánh giá Ôn Dư, tuy trước kia cả trường đều đồn đại Ôn Dư và Diệp Kì Trăn là quan hệ tình địch, nhưng hôm nay cô thấy, không giống. Hơn nữa quan hệ của Kỳ Uẩn và Ôn Dư miễn cưỡng có thể gọi là thân quen, nhưng cô chưa từng gặp những người bạn trai tin đồn của Ôn Dư.

Đột nhiên Kỳ Uẩn hiện ra một suy nghĩ to gan.

Ôn Dư thong thả ăn một miếng mì, thấy Kỳ Uẩn như có chuyện muốn nói, lại ấp a ấp úng, "Muốn nói gì thì nói đi."

"Ôn Dư." Kỳ Uẩn đè giọng nhỏ đi, "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề hơi riêng tư được không?"

Ôn Dư lặng thinh, trước giờ cô ấy không thích nói chuyện riêng tư của bản thân với người khác.

Kỳ Uẩn nhích về phía Ôn Dư, âm thanh càng nhỏ: "Có phải cậu cong không?"

Cô cảm thấy ánh mắt Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn hôm nay không giống ánh mắt gái thẳng nhìn con gái nên có.