Chương 47: Bất ngờ

Không lâu trước đó sức khỏe Triệu Lâm không được tốt, còn phải nhập viện, nên cuối tuần Ôn Dư muốn đi thăm cô giáo. Cô ấy biết Triệu Lâm và Diệp Kì Trăn rất hợp nhau, nên tiện gọi luôn Diệp Kì Trăn đi cùng.

Đương nhiên Diệp Kì Trăn bằng lòng, cô cực kì ít nghe thấy Ôn Dư nhắc tới những người bên cạnh mình, cô giáo Triệu có thể tính là người duy nhất. Cô biết rõ, với tính cách của Ôn Dư, có thể nhắc tới một người nào đó chắc chắn là người cô ấy để tâm.

"Cô giáo Triệu, chúng em tới thăm cô ạ." Diệp Kì Trăn đứng trước cửa, tươi cười chào hỏi Triệu Lâm.

"Chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại. Hai em mau vào đi." Vì mới bình phục sau cơn bệnh nặng, khí sắc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhìn sắc mặt có chút tiều tụy. Cô Triệu xắn tay áo, trên tay vẫy còn dính nước, nhìn có vẻ như đã bắt đầu bận rộn trong bếp.

Đợi Ôn Dư và Diệp Kì Trăn vào nhà, Triệu Lâm lại tươi cười nói: "Hai em cứ ngồi xem tivi một lúc đi, đợi chút nữa rồi ăn cơm."

Nhưng Ôn Dư lại tiếp lời Triệu Lâm: "Cô nghỉ đi ạ, để em nấu."

"Vậy sao được..."

"Không sao ạ." Ôn Dư cất lên ba chữ đơn giản, sau đó nhìn về phía Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng nói: "Cậu nói chuyện với cô Triệu đi, tớ đi nấu cơm."

Nói xong liền đi vào trong nhà bếp.

Triệu Lâm bất đắc dĩ cười, nói với Diệp Kì Trăn: "Từ nhỏ đã thế rồi."

Diệp Kì Trăn biết Triệu Lâm có ý gì, cho dù Ôn Dư có quan tâm người khác, cũng luôn mang theo chút cảm giác lạnh lùng, làm như không quá để ý, giống như cố ý che giấu một mặt dịu dàng của bản thân, không dễ dàng để người khác tới gần chạm vào.

Cho nên cô thích nhìn Ôn Dư nũng nịu, thích nhìn dáng vẻ sau khi thả lỏng của Ôn Dư, chí ít, ở trước mặt cô Ôn Dư có thể hoàn toàn thả lỏng.

Trong nhà bếp, Ôn Dư khom lưng rửa rau, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng khách, chỉ thấy Diệp Kì Trăn đang nói gì đó với Triệu Lâm, trên mặt Triệu Lâm luôn là nụ cười vui vẻ. Cô ấy nghĩ, chỉ cần ở chung với Diệp Kì Trăn đều sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn sao? Diệp Kì Trăn là người cho dù bản thân không vui cũng sẽ nghĩ cách dỗ dành người bên cạnh vui vẻ, rất ngốc nghếch.

Nói chuyện với Triệu Lâm hơn mười phút, Diệp Kì Trăn nhẹ bước chuồn vào trong nhà bếp, yên lặng đứng bên cạnh, nhìn Ôn Dư thái rau, tay nắm cán dao của Ôn Dư quá gầy, da lại trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng huyết quản xanh nhạt trên mu bàn tay.

"Thái rau có gì mà nhìn?" Ôn Dư vừa nói vừa quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, "Vừa nãy nói gì thế, sao cười vui vậy?"

"Nói chuyện lúc nhỏ của cậu." Diệp Kì Trăn trả lời.

Ôn Dư khẽ cười, không nói gì thêm, tiếp tục thái rau trên thớt.

Trong bếp chỉ còn tiếng dao thớt chạm nhau, chủ đề liền đột ngột ngừng lại, rõ ràng Ôn Dư không muốn nói quá nhiều.

Diệp Kì Trăn lặng lẽ quan sát khuôn mặt Ôn Dư, luôn cảm thấy Ôn Dư còn cất giấu rất nhiều tâm sự, có lúc cô hi vọng Ôn Dư có thể nói nhiều hơn với cô một chút, mà không phải tự mình tiêu hóa rất nhiều chuyện không vui. Cô muốn hiểu Ôn Dư nhiều hơn một chút, như thế cũng có thể làm cho Ôn Dư nhiều hơn một chút.

Nhưng thời gian ngày sau vẫn còn dài, có thể từ từ.

Thấy một lọn tóc dài của Ôn Dư rũ xuống, Diệp Kì Trăn tiến lên phía trước một bước, dùng đầu ngón tay móc lọn tóc lên, khẽ khàng vén ra sau tai Ôn Dư, sau đó tiện tay vuốt tóc Ôn Dư, một động tác xoa đầu vô cùng thân mật.

Ôn Dư ngẩng mắt lên, "Sao thế?"

Diệp Kì Trăn nghiêng đầu: "Muốn học nấu ăn."

Ôn Dư hỏi: "Sao lại muốn học nấu ăn?"

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư một lúc, âm thanh tự giác đè xuống mấy phần, "Sau này nấu cho bạn gái ăn."

Ôn Dư cũng đè thấp giọng: "Thương bạn gái vậy cơ à?"

Diệp Kì Trăn mặt dày, "Đương nhiên rồi."

Ôn Dư rũ mắt cười lên, đưa đầu ngón tay còn dính nước chạm lên đầu mũi Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn cảm thấy bản thân đã hết thuốc chữa, Ôn Dư chỉ cong khóe môi đã khiến cô điên đảo thần hồn, đặc biệt là sau khi xác nhận quan hệ, vì trước kia kiềm chế không dám nghĩ quá nhiều, mà hiện tại, bản thân có thể nghĩ rất nhiều.

Hai người cùng nhau bận bịu trong bếp, chắc chắn hiệu quả sẽ cao hơn một người rất nhiều. Diệp Kì Trăn học nhanh, làm phụ bếp bên cạnh Ôn Dư, rất nhanh đã ra dáng ra vẻ. Trong lúc đó Triệu Lâm muốn tới giúp đỡ, nhưng lại bị Diệp Kì Trăn kéo đi nghỉ, không cho cô Triệu động tay.

Tới 12 giờ trưa, bàn ăn đã thơm lừng mùi thức ăn. Nhìn một bàn đồ ăn do hai cô gái nhỏ bày biện, Triệu Lâm vừa cảm động lại áy náy, "Gọi các em tới ăn cơm còn bắt các em tự nấu."

Diệp Kì Trăn ân cần múc một bát canh cho Triệu Lâm: "Thường ngày đều là cô nấu đồ ăn ngon cho chúng em, hôm nay cũng nếm thử đồ ăn chúng em nấu đi ạ."

Triệu Lâm: "Được được được, sắc hương vẹn toàn."

Ôn Dư nhìn đồ ăn trên bàn, không khỏi nhớ tới lúc nhỏ, mỗi lần Triệu Lâm dẫn cô ấy về nhà ăn cơm, cô ấy đều lắc đầu nói không cần, thật ra trong lòng luôn muốn đi, mỗi lần tan học cô ấy đều đoán trong lòng, hôm nay cô Triệu có dẫn mình về nhà không?

Nói ra cũng buồn cười, về nhà Triệu Lâm ăn cơm, Ôn Dư mới có chút cảm giác gia đình, nhưng từ đầu tới cuối lại không phải.

"Bạn học Ôn, ăn nhiều chút."

Ôn Dư hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy Diệp Kì Trăn cũng đã giúp bản thân múc một bát canh bưng tới.

"Ôn Dư, em nhìn bạn học Tiểu Diệp ăn uống ngon chưa kìa. Em đừng chê cô lắm điều, bình thường phải ăn uống đúng giờ, đừng mới đôi cái xuân xanh đã hành hạ dạ dày." Trong lúc so sánh, Triệu Lâm không nhịn được nói Ôn Dư mấy câu, trong tất cả học trò của bản thân, Triệu Lâm cũng coi như quan tâm tới Ôn Dư nhất, dù sao cũng chứng kiến Ôn Dư trưởng thành, hơn nữa Ôn Dư cũng là học sinh có năng lực nhất mà Triệu Lâm gặp được.

"Cô Triệu, cô yên tâm." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, xung phong nói: "Sau này em sẽ quản lí cậu ấy."

Trước giờ Ôn Dư không chịu trói buộc, nhưng khi nghe thấy Diệp Kì Trăn nói sau này sẽ quản lí bản thân, trái tim cũng cảm thấy ấm áp.

Triệu Lâm ở bên cạnh không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ đơn thuần cảm thấy tình cảm của hai cô gái này rất tốt, trạng thái của Ôn Dư cũng tốt lên rất nhiều, nên vô thức khen ngợi: "Trước kia không thích cười, sau khi lên đại học đã thay đổi rất nhiều. Con gái thì nên cười nhiều hơn, cười lên nhìn xinh đẹp nhường nào kìa."

Triệu Lâm rất hoài niệm chuyện cũ, thường xuyên nhắc về quá khứ.

Diệp Kì Trăn thích cùng Ôn Dư tới thăm Triệu Lâm, một mặt là vì cô Triệu thân thiện nhiệt tình, tiếp xúc với nhau rất thoải mái; một mặt là vì cô có thể nghe được một số chuyện ngày trước của Ôn Dư từ cô Triệu. Đối với người mình thích, cho dù là những chút chuyện nhỏ nhặt cũng cảm thấy hiếu kì, có tìm hiểu bao nhiêu cũng không đủ.

Chỉ cần Triệu Lâm vừa nhắc tới chuyện của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn liền chăm chú lắng nghe, ăn uống cũng giảm tốc độ.

"... Từ nhỏ em ấy đã hiểu chuyện so với đám trẻ bình thường, những đứa trẻ khác thì đều ham chơi, chỉ có em ấy có thể ngồi một chỗ, có lúc lặng lẽ ngồi cả một buổi chiều."

Phải yên tĩnh hiểu chuyện vào cái tuổi vốn nên ham chơi, chưa chắc đã là chuyện tốt, Diệp Kì Trăn rất hiểu tâm trạng này, nhưng bên cạnh cô còn có một nhóm bạn, còn Ôn Dư...

Cô luôn nghĩ, nếu bản thân có thể quen biết Ôn Dư sớm hơn một chút thì tốt.

Sau bữa trưa, chính là thời gian thuộc về hai người.

Đi vào thang máy xuống dưới nhà, Diệp Kì Trăn dính lên cánh tay Ôn Dư đứng ở một góc thang máy, sau đó nhìn vào mắt nhau một cái, mu bàn tay của cả hai cọ lên nhau, không hẹn mà gặp nắm lấy tay đối phương, sau đó mười ngón tay đan xen, rõ ràng có chút sốt ruột.

Buổi sáng trước mặt cô Triệu không tiện biểu hiện quá ám muội, hiện tại trong thang máy chỉ có hai người, không khí lập tức trở nên khác biệt.

Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: "Muốn đi đâu chơi không?"

Ôn Dư nhìn trong con ngươi Diệp Kì Trăn là sự chờ đợi tới phát sáng: "Nghe cậu."

Vẫn là cách ở chung quen thuộc, nhưng nhiều thêm cảm giác ngọt ngào.

Vừa vào hè, ánh mặt trời buổi chiều không thiêu đốt, ngược lại có một loại tươi đẹp phấn chấn đặc biệt, chiếu lên cơ thể, vừa vặn tới thoải mái. Ôn Dư từng nói thích mùa hè, hiện tại Diệp Kì Trăn cũng đã thiên vị mùa hè, hơn nữa cô quen Ôn Dư cũng là một ngày hè.

Diệp Kì Trăn kéo Ôn Dư tới trung tâm thương mại mới mở gần đó. Cô nghe Đường Đường nói, ở đó có rất nhiều khu vui chơi giải trí. Lúc nghe Đường Đường nói, cô liền muốn một ngày nào đó dẫn Ôn Dư tới đây tham quan.

Cho dù là lúc vui vẻ hay lúc không vui, khoảnh khắc đầu tiên đều luôn nghĩ về Ôn Dư, khi Diệp Kì Trăn phát hiện bản thân nhận thức được chuyện thích Ôn Dư, thực ra đã thích từ rất lâu rồi.

Trung tâm thương mại cuối tuần đông nghịt người.

Cưỡi ngựa xem hoa đi loanh quanh, dưới tầng hầm có một khu chơi đụng xe trong nhà với chủ đề phim hoạt hình của trẻ con, phong cách trang trí vô cùng đáng yêu, thu hút không ít bạn nhỏ, Diệp Kì Trăn dừng chân, đột nhiên nhớ tới một câu Ôn Dư từng nói.

Tới hiện tại Diệp Kì Trăn vẫn còn nhớ như in.

Ôn Dư để ý thấy, "Muốn chơi à?"

Diệp Kì Trăn dâng trào nhiệt huyết hỏi Ôn Dư: "Cậu muốn chơi không?"

Ôn Dư nhắc nhở một câu: "Toàn là trẻ con."

Có chút xấu hổ, cuối cùng Diệp Kì Trăn vẫn quyết định: "Chơi trò này đi."

Mua vé, vào sân chơi, cũng có cả những cặp tình nhân giống như bọn họ, nhưng phần lớn đều là bố mẹ đi cùng con cái, dù sao là chủ đề trẻ con, chính là khu vui chơi giải trí cho đám trẻ vắt mũi chưa sạch, cả sân chơi vui vẻ không thôi.

Nhân viên giới thiệu qua một chút, hai người cùng lên một chiếc xe đôi. Lần trước Diệp Kì Trăn chơi trò đụng xe này đã là cấp hai, còn Ôn Dư trước giờ chưa từng chơi những trò này, thao tác của đám trẻ bên cạnh còn thuần thục hơn hai người.

Hai người chen chúc trong sân chơi, xiên xiên vẹo vẹo lái xe.

Ôn Dư làm cách nào cũng không ngờ được, những thứ hồi nhỏ bản thân không chơi, tới lúc trưởng thành lại chơi, cô ấy quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn đang vô cùng hưng phấn, cũng nở nụ cười, như thể những tiếc nuối từng tồn tại trong đáy lòng được người này chầm chậm lấp bằng.

Nhìn thấy Ôn Dư chơi cùng bản thân, Diệp Kì Trăn cười ha ha, lớn tiến hỏi Ôn Dư: "Chơi vui không?"

Ôn Dư có chút ghét bỏ, "Diệp Kì Trăn, cậu có ấu trĩ không hả?"

Lúc này thân xe bị người ta đụng phải, đối diện là đứa trẻ 7, 8 tuổi.

"Đụng lại." Lúc chơi đùa Diệp Kì Trăn vô cùng điên cuồng, chơi cùng đám trẻ nhỏ liền có cảm giác bản thân cũng là đứa trẻ lớn, cô nắm lấy vô lăng, ra sức thúc giục Ôn Dư, nghiêm túc lại, "Đâm nó, đâm nó."

So với việc nghe nhạc thiếu nhi chơi đụng xe phiên bản trẻ con, Ôn Dư cảm thấy lúc này biểu cảm của Diệp Kì Trăn còn buồn cười hơn, đại khái bị Diệp Kì Trăn ảnh hưởng, cô ấy cũng dần dần chơi nhập tâm hơn.

Thời gian một lượt nhanh chóng trôi qua.

Diệp Kì Trăn rưng rưng nhìn Ôn Dư: "Chơi thêm lần nữa không?"

Ôn Dư cũng chưa tận hứng biểu thị tán thành, "Được."

"Còn nói tớ ấu trĩ nữa đấy." Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư dần dần thả lỏng, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn. Cuộc sống luôn có tiếc nuối, so với mất đi, có được càng thêm quan trọng, cô hi vọng bản thân nhìn thấy một Ôn Dư vui vẻ nhiều hơn ưu phiền, muốn nói với Ôn Dư, cho dù trước kia không vui tới đâu, sau này cũng có thể vui vẻ.

Ngày hôm nay, Ôn Dư cứ đi theo Diệp Kì Trăn, mặc Diệp Kì Trăn nắm lấy tay cô ấy, dẫn cô ấy đi dạo khắp nơi, dù sao đối với cô ấy mà nói đây đều là bất ngờ. Nên nói là, Diệp Kì Trăn chính là bất ngờ lớn nhất mà cô ấy gặp được.

Màn đêm sắp buông xuống, xem phim xong mới quay về trường học. Đi chơi hơn nửa ngày, rất mệt mỏi, bãi cỏ đằng sau tòa nhà Nghệ thuật là nơi trước kia bọn họ thường tới nghỉ ngơi thả lỏng tâm tình nhất, nơi này vắng vẻ thích hợp trò chuyện có thể ngắm cảnh hồ bên cạnh thư viện ở phía xa, cũng có thể ngắm sao.

Ánh trăng mông lung.

Diệp Kì Trăn co chân ngồi trên bãi cỏ, quay đầu sang bên, đường nét góc nghiêng của Ôn Dư lọt vào trong mắt cô, xinh đẹp giống như bức họa.

Ôn Dư cũng quay đầu.

Có chút ngốc, vừa nhìn thấy đối phương liền muốn cười.

Bỗng Diệp Kì Trăn ấu trĩ gọi một tiếng: "Ôn Dư Dư."

Ôn Dư mặc cho Diệp Kì Trăn gọi bản thân như thế, "Ừ."

Diệp Kì Trăn nói rất dịu dàng chân thành: "Hi vọng mỗi ngày Ôn Dư Dư đều vui vẻ."

Không thể tìm được người thứ hai để ý bản thân có vui vẻ giống như Diệp Kì Trăn đúng không? Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, "Đương nhiên rồi, bạn gái ngọt vậy mà."

Diệp Kì Trăn rất thích nghe Ôn Dư khen bản thân ngọt, cô thuận theo lời Ôn Dư, "Vậy bạn gái cậu muốn hỏi cậu một vấn đề."

Ôn Dư lại "ừ" một tiếng.

Diệp Kì Trăn rất hiếu kì: "Từ lúc nào cậu bắt đầu có ý với tớ?"

"Học kì một năm nhất." Ôn Dư không chút kiêng kị.

Học kì một năm nhất? Diệp Kì Trăn vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Ôn Dư nói: "Tớ tưởng cậu muốn theo đuổi tớ."

Diệp Kì Trăn: "..."

"Không phải cậu có ý với tớ trước à?" Chủ đề của Ôn Dư đã thay đổi, trêu đùa Diệp Kì Trăn, "Hồi cấp ba đã bắt đầu để ý tớ."

"Đó là vì tớ thích nhìn gái xinh." Diệp Kì Trăn đưa ra một lời giải thích vụng về, nói xong, cô nhìn về phía thư viện trước mặt.

"Ngắm gái xinh?" Ôn Dư nhanh chóng nắm bắt trọng tâm, một tay cô ấy chống lên bãi cỏ, nghiêng người sang, tay còn lại ôm lấy má Diệp Kì Trăn, để Diệp Kì Trăn nhìn cô ấy, nhích tới gần nhỏ tiếng hỏi: "Ngoài tớ ra cậu còn ngắm ai nữa?"

Khuôn mặt nhích lại gần, đôi môi cũng vậy, còn cả không khí yêu thích, Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư dính tới gần như thế, lồng ngực bắt đầu vô thức trập trùng, gò má được Ôn Dư sờ cũng đang nóng bỏng. Cô không nói một lời, đầu óc đột ngột trống rỗng, khi mí mắt rũ khép lại, liền hôn lên khóe môi Ôn Dư...