Chương 26: Vỗ về

Hôm nay Diệp Kì Trăn rất nhàn rỗi, nhàn tới mức một mình xách máy ảnh đi ngao du khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Lâm, chụp đèn lồng trong ngõ, chụp đám trẻ cười đùa nghịch ngợm, chụp cảnh tuyết trong hơi khói lửa.

Hôm nay vốn dĩ phải tới chỗ ông bà nội, nhưng cô tìm cớ không đi, không muốn đi, cho dù phải ở một mình cũng không muốn đi.

Chụp ảnh nhiều rồi cũng thấy ngấy, Diệp Kì Trăn buông máy ảnh xuống, nhìn dòng người đi qua đi lại. Trong không khí náo nhiệt mùa xuân, một mình đi trên đường phố khó tránh cô đơn, thật ra cũng có chút cô đơn.

Tuyết rơi dày thêm, một khi Bắc Lâm có tuyết rơi sẽ không dừng lại ở nửa tiếng một tiếng.

Diệp Kì Trăn đang đứng ở góc phố, cầm máy ảnh chụp cảnh phố phường phía xa, có những bông tuyết điểm xuyết, cảnh tượng trước mắt được nhuộm lên vẻ lãng mạn chỉ có trong ngày đông.

Sau khi chụp ảnh xong, phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn là gửi ngay cho Ôn Dư, mùng Hai đầu năm, có lẽ Ôn Dư đã đi thăm họ hàng rồi chăng? Mấy ngày nay cô sợ Ôn Dư bận, không tiện hẹn Ôn Dư ra ngoài.

Vừa nhấp vào Wechat, còn chưa kịp chọn ảnh gửi đi, đúng lúc Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư gửi tin nhắn tới trước.

[O]: Cậu đang làm gì thế?

Đây chính là thứ được gọi là ăn ý đúng không? Diệp Kì Trăn nhìn năm chữ trên màn hình điện thoại rồi cười lên. Cô từng đọc được một cách nói trên mạng, khi đổi phương nhắn tin "Cậu đang làm gì thế?" đồng nghĩa với việc "Tớ nhớ cậu rồi", tỉ mỉ nghĩ lại, quả thật có thể lí giải như thế.

Đúng lúc Diệp Kì Trăn gửi ảnh vừa chụp ban nãy cho Ôn Dư, rõ ràng tốc độ cực nhanh.

[D]: Đang nhàn rỗi dạo phố một mình

[D]: Tuyết hôm nay đẹp lắm

Diệp Kì Trăn thừa nhận bản thân có chút tính toán, rõ ràng nói là "nhàn rỗi dạo phố" là được, nhưng lại cố tình thêm câu "một mình".

Nhìn thấy tin nhắn trả lời nhanh chóng của Diệp Kì Trăn, đột nhiên Ôn Dư lộ ra ý cười, còn nhận ra Diệp Kì Trăn chụp một con phố cũ ở bên trường cấp ba Số 1.

[D]: Cậu đang làm gì thế?

Diệp Kì Trăn nhanh chóng đáp lại vấn đề tương tự cho Ôn Dư.

Ôn Dư chuyển tay chụp giá vẽ, gửi cho Diệp Kì Trăn, đồng thời kèm theo một dòng: Vẽ một mình.

Nhìn thấy Ôn Dư nhấn mạnh cụm từ "một mình" giống bản thân, Diệp Kì Trăn lập tức hiểu ra. Ở bên ngoài, gõ chữ rất buốt ngón tay, cô trực tiếp ấn tin nhắn thoại nói: "Hôm nay cậu không đi thăm người thân à?"

Ôn Dư dính điện thoại bên tai nghe xong, cũng ấn tin nhắn thoại, không chút vòng vo, trực tiếp hỏi Diệp Kì Trăn: "Cậu có muốn tới đây không?"

Lại sợ Diệp Kì Trăn đắn đo, cô ấy bổ sung thêm một câu: "Tớ ở một mình."

Tết nhất cũng ở một mình sao? Diệp Kì Trăn ngây ra, cô từng nghe nói về tình hình của Ôn Dư, hình như là gia đình đơn thân, sống cùng mẹ.

Địa chỉ Ôn Dư gửi tới rất dễ tìm, gần ngay trường học, Diệp Kì Trăn đi mười mấy phút là tới nơi.

Lên tầng hai.

Diệp Kì Trăn gửi tin nhắn cho Ôn Dư nói, "Tớ tới rồi", sau đó mới khẽ gõ cửa.

Ôn Dư mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Kì Trăn được quấn trong lớp quần áo nặng nề như chiếc bánh chưng, chiếc áo lông vũ dày cộp, đầu đội mũ cổ quàng khăn, chỉ lộ ra mắt mũi, đầu mũi còn bị lạnh cóng tới đỏ ửng.

Diệp Kì Trăn rất sợ lạnh, nếu không trang bị đầy đủ vũ trang như thế này cô sẽ không dám ra ngoài.

"Cậu cười gì thế, bên ngoài lạnh lắm." Miệng Diệp Kì Trăn giấu dưới lớp khăn quàng, lúc nói chuyện có chút bí bách, nhưng có thể nhận ra vẫn mang theo ý cười, vì đang lộ ra đôi mắt cong cong.

"Còn không mau vào trong đi." Ôn Dư kéo Diệp Kì Trăn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng ấm áp, lúc này Diệp Kì Trăn mới cởi mũ xuống, cởi khăn quàng cổ, thuận tiện vụng về cởi luôn chiếc áo lông vũ, cô lặng lẽ đánh giá căn nhà cũ này một lượt, hỏi: "Cậu luôn sống một mình à?"

"Ở nhà giống như tụ điểm chơi mạt chược rồi, không chịu được nên tớ mới chuyển ra ngoài." Ôn Dư giải thích, "Tớ vẫn sống ở căn nhà này, hồi cấp ba đã chuyển tới đây rồi."

"Hồi cấp ba cậu không ở trong trường à?" Diệp Kì Trăn nhớ lại những tin đồn liên quan tới Ôn Dư, lẩm bẩm, "Chẳng trách..."

"Chẳng trách cái gì?" Ôn Dư gạn hỏi.

"Không có gì." Diệp Kì Trăn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

Ôn Dư biết những lời còn chưa nói hết kia là gì, nhưng cô ấy nghĩ rất thoáng, không hề để tâm cười nói với Diệp Kì Trăn: "Bọn họ nói buổi tối tớ đều qua đêm ở bên ngoài với đàn ông đúng không?"

Diệp Kì Trăn không nói, khi ấy tin tức cô nghe được chính là như thế.

"Không sao, tớ không để ý, những lời nói đó không tổn thương được tớ." Ngược lại Ôn Dư an ủi Diệp Kì Trăn.

Ôn Dư không quan tâm tới điều gì hết, không quan tâm những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, thậm chí không quan tâm bản thân có vui hay không, đây là cảm nhận trực quan của Diệp Kì Trăn sau khi tiếp xúc với Ôn Dư, cô muốn nói với Ôn Dư, có một số chuyện nên quan tâm.

"Sao thế?" Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn đột nhiên yên lặng.

Diệp Kì Trăn cười lên lắc đầu, chỉ là cô rất đau lòng Ôn Dư, cô hi vọng Ôn Dư có thể vui vẻ hơn một chút.

Buổi chiều hai người không đi đâu cả, chỉ ở trong căn nhà ấm áp vẽ tranh, Ôn Dư dạy Diệp Kì Trăn một số đường phác họa cơ bản, bắt đầu dạy từ tư thế cầm bút. Là vì Diệp Kì Trăn nhiệt huyết sục sôi nói muốn học.

Trong căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, một mình lạnh lẽo, hai mình ấm áp.

"Thế này à?"

Ôn Dư nhìn thấy, nắm lấy ngón tay Diệp Kì Trăn sửa lại từng chút, "Thế này."

"Diệp Kì Trăn."

"Ừ?"

Ôn Dư nhỏ tiếng nói: "Hình như cậu hơi ngốc."

Vẫn thẳng thắn như thế, ánh mắt Diệp Kì Trăn oán thán nhìn Ôn Dư. Sau khi Ôn Dư cười xong, lại vô cùng dịu dàng nhẫn nại dạy cô, chầm chậm làm mẫu cho Diệp Kì Trăn xem, thỉnh thoảng còn khẽ nắm lấy tay cô, tay cầm tay chỉ dạy.

Tuy Diệp Kì Trăn không có lấy một chút thiên phú về phương diện hội họa, nhưng không trở ngại tới việc cô và Ôn Dư học tới vui vẻ. Trước kia học được một chút từ tiết Mỹ thuật, cộng thêm sự hướng dẫn của Ôn Dư lúc này, không bao lâu sau, Diệp Kì Trăn đã có thể vẽ được một khối lập phương ra hình ra dạng.

Diệp Kì Trăn giống như trẻ con, quay đầu sang đòi Ôn Dư khen ngợi, "Tớ giỏi không?"

Lúc này Ôn Dư cũng quay đầu sang.

Hai người vốn đang ngồi sánh vai bên nhau, đồng thời quay đầu như thế liền dính rất gần nhau.

Ôn Dư chăm chú nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, "Giỏi."

Diệp Kì Trăn bỗng thấy chật vật quay đầu đi, lực chú ý di chuyển lên giấy vẽ, muốn vẽ tiếp.

"Hôm nay cậu không thăm họ hàng à?" Ôn Dư hiếu kì hỏi, cô ấy không đi thăm họ hàng là chuyện rất bình thường, nhưng Diệp Kì Trăn cũng ở một mình.

"Hôm nay tới chỗ ông bà nội tớ, tớ không đi." Diệp Kì Trăn đang tập vẽ nét thẳng trên giấy vẽ, nét vẽ không quá thẳng hàng, tay run, vẽ rất lộn xộn, tâm tư cũng không đủ tĩnh. Vẽ thêm một tổ hợp nữa, cô dứt khoát gác bút, nói chuyện phiếm với Ôn Dư, "Mọi người rất không thích tớ."

"Còn có người không thích cậu à?" Ôn Dư bất ngờ, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng người như Diệp Kì Trăn sẽ luôn người gặp người yêu.

"Cậu đề cao tớ vậy à?" Diệp Kì Trăn cười khổ, "Hình như tớ chưa nói với cậu tớ còn có một người chị gái, chị tớ rất giỏi, việc gì cũng giành được hạng nhất."

"Thật ra bố mẹ tớ mang thai tớ là chuyện ngoài ý muốn, hai người không muốn sinh thêm con thứ hai, nhưng ông bà nội hi vọng mẹ tớ sinh thêm, nói đã tính bát tự chắc chắn là con trai. Kết quả tớ là con gái, người già không thèm nhìn tớ, lúc bố mẹ sinh tớ là lúc kinh tế gia đình kiệt quệ nhất, khi hai người cãi nhau thường nói, lúc đó không nên sinh tớ ra." Diệp Kì Trăn nắm lấy bút vẽ trong tay, mím môi, lại chầm chậm nói, "Tớ vừa sinh ra đã không được mọi người mong chờ..."

Cho nên từ nhỏ Diệp Kì Trăn đã ý thức được bản thân phải hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, nếu không sẽ bị mọi người càng ghét bỏ. Cô luôn biểu hiện cho người khác thấy một mặt tích cực lạc quan, sợ mang tới cảm xúc tiêu cực cho người khác, sợ bị người khác ghét, có lẽ là ám ảnh lúc nhỏ.

Diệp Kì Trăn nói xong liền rũ mắt, không nhìn Ôn Dư, cô sợ bản thân lại muốn khóc, chính xác mà nói hốc mắt đã ươn ướt, cô hối hận vì đã nói chuyện này với Ôn Dư, đầu năm đã khóc lóc trước mặt người khác.

Ôn Dư yên lặng, nhích người tới lau nước mắt cho Diệp Kì Trăn, quả nhiên đã ướt nhẹp.

"Cậu thật sự không thấy tớ phiền chứ? Không có chuyện gì cũng khóc." Diệp Kì Trăn cười hỏi Ôn Dư, lúc cười lên hốc mắt vẫn chảy nước mắt.

Ôn Dư dính lại gần nhìn Diệp Kì Trăn, vẫn không lên tiếng, mà đưa tay ra xoa đầu cô, yên lặng vỗ về.

"Cậu làm gì thế?" Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy động tác này của Ôn Dư giống như an ủi con chó con mèo.

"Vuốt lông, vui lên." Ôn Dư nói xong, lòng bàn tay khẽ vuốt tóc đối phương.

Diệp Kì Trăn phì cười, nghe thấy Ôn Dư sờ đầu cô rồi nói vui lên, cô cũng xoa đầu Ôn Dư, dịu dàng lại nghiêm túc. Hai người như thế, thật sự giống hai con chó nhỏ liếʍ ɭáρ vết thương cho nhau. Nhưng nào có ai ví bản thân với chó, Diệp Kì Trăn lại cười ngốc một tiếng.

"Ngốc quá." Diệp Kì Trăn cười.

Ôn Dư cũng cười, tỏ ý tán thành, nhưng được sưởi ấm cũng là thật.

Vẫn nên chuyển chủ đề, thấy bên bàn có túi bánh mì lát đang ăn dở, Diệp Kì Trăn không cầm lòng được hỏi Ôn Dư: "Hôm nay cậu chỉ ăn bánh mì khô thôi à?"

"Ừm, không biết ăn gì, tùy tiện ăn thôi." Ôn Dư nhìn điện thoại một cái, dường như hai người ở cạnh nhau thời gian sẽ trôi đi rất nhanh, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn, lại nói: "Hơi đau dạ dày chút."

"Cậu còn mặt mũi nói cơ à, đau dạ dày đáng để tự hào à?" Diệp Kì Trăn đã xác định không thể hung dữ, đặc biệt là với Ôn Dư, chuyển thành càu nhà càu nhàu: "Ở một mình còn không chăm sóc tốt cho bản thân."

Ôn Dư cũng không lên tiếng, chỉ có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn.

"Hiện tại còn đau không?" Diệp Kì Trăn bị nhìn tới mềm lòng, không khống chế được quan tâm.

Được Diệp Kì Trăn hỏi như thế, Ôn Dư làm dáng vẻ xoa dạ dày, nhíu mày nói: "Hiện tại có chút."

"Cậu chắc chứ?" Diệp Kì Trăn nhìn trạng thái hiện tại của Ôn Dư, tỏ ý nghi ngờ, lại nghĩ tới chuyện Ôn Dư sống một mình, nếu khó chịu vào buổi tối sẽ rất phiền phức, "Cậu ở đây một mình không có vấn đề gì chứ..."

Ôn Dư lên tiếng nói: "Cậu muốn ở lại với tớ không?"

Diệp Kì Trăn vốn muốn bảo Ôn Dư về nhà ở, nghe Ôn Dư nói như thế, lại nuốt lại những lời muốn nói vào bụng.

Cô nhìn Ôn Dư giây lát, có chút nghi ngờ có phải Ôn Dư đang giả vờ hay không, rõ ràng lúc chiều ngồi vẽ vẫn còn tốt đẹp, đột nhiên nói đau là đau. Nhưng nghe Ôn Dư chủ động nói như thế, sau giây phút chần chừ Diệp Kì Trăn liền nói, "... Được."

Đồng ý rồi! Ôn Dư cười thầm trong lòng, nhưng không lộ ra biểu cảm trên mặt, "Cậu không cần miễn cưỡng, tớ ở một mình cũng không sao."

"Tớ không miễn cưỡng." Diệp Kì Trăn nhanh chóng trả lời, bản thân cũng có chút tâm tư nhỏ, không muốn về nhà cho lắm, ban nãy cô vẫn luôn để ý thời gian, suy nghĩ một buổi chiều sao lại trôi đi nhanh như thế.

Nghĩ tới hôm đó Ôn Dư nói sẽ không làm chuyện bản thân không thích, lúc này Diệp Kì Trăn cũng chân thành nói với Ôn Dư: "Tớ... chỉ là tớ thích chăm sóc cậu, không được à?"

Lần đó Ôn Dư nói rất tiêu sái.

Nhưng tới lượt cô thì lại có chút chật vật nói không thành lời.

Lúc này Ôn Dư trực tiếp cười lên, nhân cơ hội hỏi: "Thế tối nay cậu không về đúng không?"

"Ừm, tớ nói với bố mẹ một tiếng là được." Diệp Kì Trăn nhịn lại, không biểu hiện vui vẻ quá mức.