Nơi thắt lưng có chút lành lạnh, Tiêu Hòa có thể cảm giác được đây là rượu sát trùng đang tiêu độc làn da của hắn.

Ông nội nó! Trên đầu chữ sắc (色) có cây đao(刀), không ngờ mình cũng có ngày bị cây đao này chém trúng. Bọn phóng viên chết toi, chụp ai không chụp lại đi chụp mặt ông hả? Còn nữa cái bệnh viện quái quỷ này, có còn là bệnh viện quân cảnh nữa không đây? Ngay cả chút ý thức giữ bí mật cũng không có! Đứa nào tiết lộ ông ở chỗ này? Mai bảo Tiêu Viêm đi thịt nó!

“Chi chi! Buông lão Đại ra!”

Tiêm Đầu! Tiêu Hòa nhìn thấy Tiêm Đầu bò lên giường, nhất thời vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó liền thở dài. Nhóc con này nhảy ra cũng chẳng hữu dụng được bao nhiêu, nói không chừng còn mất luôn cả mạng nhỏ cũng nên.

Tiêm Đầu, trốn đi, đừng chạy ra đây. Tiêu Hòa gào thét trong lòng.

“Tại sao lại có chuột xuất hiện ở đây?” Chung Xá nhíu mày.

Tiêm Đầu nhảy lên bả vai Tiêu Hòa, cố gắng lấy hết can đảm muốn bảo vệ lão Đại của nó.

Chung Xá không cảm giác được con chuột này có tính uy hiếp gì, nhưng vừa nghĩ tới lại phải tiêu độc từ đầu một lần nữa, không khỏi chán ghét con chuột bẩn thỉu này vạn phần.

“Cút ngay!” Chung Xá gầm nhẹ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát rất có trách nhiệm thi hành công vụ, vừa nghe thấy tiếng động lạ lập tức chạy tới.

“Có con chuột.”

“Hả?” Gã cảnh sát đang định phản bác trong bệnh viện làm sao có chuột được, liền nhìn thấy cái bóng màu xám trên vai Tiêu Hòa.

“Quái lạ! Thứ này từ đâu chạy tới vậy?” Gã vội vươn tay ra đuổi.

Tiêm Đầu chỉ có thể chạy trốn.

“Phiền anh đuổi nó ra ngoài giúp tôi, tôi muốn tiêu độc cho người bệnh một lần nữa.”

“Được, không thành vấn đề. Cậu cứ làm việc của cậu đi. Tao coi mày chạy đâu cho thoát!” Nói xong liền giơ chân đạp Tiêm Đầu.

Tiêm Đầu bất đắc dĩ đành phải chi chi chạy trốn. Viêm đại nhân, ngài ở nơi nào? Tại sao vẫn chưa trở lại? Có người muốn hại lão Đại kìa!

Nhìn thấy con chuột rời khỏi người Tiêu Hòa, Chung Xá lập tức đổi đôi bao tay vô khuẩn khác, tiêu độc nơi chuẩn bị chích một lần nữa, lấy ống tiêm ra, đâm vào một cách chuẩn xác.

Đau đớn kịch liệt đến cực độ truyền từ thắt lưng vào trung khu thần kinh.

“Ách…” Nước miếng trong miệng Tiêu Hòa chảy ra, tiếng rên rỉ thống khổ không phát được, lại trở thành một luồng hơi.

Tuỷ sống được lấy ra thành công. Bên kia, viên cảnh sát chưa bắt được Tiêm Đầu cũng đã đi tới.

“Anh ta không sao chứ?”

Chung Xá thu hồi ống tiêm, cẩn thận đặt Tiêu Hòa nằm xuống, ngẩng mặt cười nói với gã cảnh sát: “Không có việc gì, châm vào thắt lưng hơi đau một chút thôi, bệnh nhân cần nằm ngửa từ sáu đến tám giờ, xin cố gắng đừng quấy rầy. Nếu cần đi WC cũng khuyên anh ta nên cố nhịn.”

“A, vậy sao?” Gã cảnh sát nhìn nhìn bảng tên của vị bác sĩ, lại thấy vị bác sĩ này vô cùng dịu dàng vỗ vỗ vai bệnh nhân, cũng thuận tay giúp hắn kéo chăn lên, mềm giọng nói với người bệnh: “Cứ ngủ một giấc thật say, không nên nói, cũng đừng nên cử động. Đợi đến khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ báo cho anh.”

Tiêu Hòa trừng to mắt.

Chung Xá nghĩ nghĩ, vẫn là viết một dòng chữ “Nằm ngửa tám tiếng không được đứng dậy” thật to lên giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Hòa.

Ánh mắt Tiêu Hòa trừng lớn hơn nữa, vừa rồi hắn đã muốn đi nhà cầu, bởi vì vị bác sĩ đẹp trai này ở đây nên hắn cũng không phải không biết xấu hổ mà nói ra, chờ người vừa rời khỏi là đi luôn. Giờ thì tốt tồi, ai tới trực tiếp giết hắn đi!

Tên Chung Xá này chung quy cũng có chút lương tâm, để tránh cho Tiêu Hòa bị thương nặng hơn nữa, hắn ghi vào bệnh án vài dòng rằng mình lấy tủy sống vào lúc mấy giờ mấy phút, cuối cùng chào hỏi hai gã cảnh sát xong rời đi.

Tiêm Đầu thấy trong phòng bệnh không còn ai, lập tức bò lên đầu giường, đáng thương than thở với Tiêu Hòa: “Lão Đại, tui thật vô dụng, không bảo vệ nổi anh, ô ô!”

Lúc này Tiêu Hòa nói còn không nên lời, cũng vô pháp an ủi Tiêm Đầu, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ hắn không để ý.

Chung Xá thay chiếc áo blouse của bác sĩ ra, cầm lấy một cái túi giả vờ làm bệnh nhân thong thả đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện.

Tại vị trí cửa ra của bãi đỗ xe, một chiếc Audi màu đen đang đợi, vừa nhìn thấy hắn, cửa xe lập tức mở ra.

“Thế nào rồi? ‘Nó’ có ở bên cạnh người kia hay không?” Một cô bé tiến sát lại gần.

Chung Xá nhanh chóng chui vào trong xe. Nhìn thấy hắn tiến vào, chiếc xe lập tức khởi động.

“Không có, ‘nó’ đi vắng. Chỉ có một mình người kia.” Chung Xá trả lời, trực tiếp bỏ qua sự có mặt của con chuột.

“Tiếc thật, em còn đang một mực chờ anh cầu viện đó nha.” Cô bé xoay xoay chiếc điện thoại di động, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, giống như bỏ lỡ trò chơi rất thú vị nào đó.

Chung Xá trìu mến nhéo nhéo đầu mũi nhỏ của cô: “Nhóc nghĩ mình là đối thủ của ‘nó’ chắc? Cẩn thận người ta cho một vuốt xé thành mấy mảnh bây giờ. Đỗ Vệ lợi hại như vậy đó, mà thử nhìn lại mặt anh ta xem.”

“Em không thèm sợ nó.”

“Rồi rồi, nhóc lợi hại nhất!” Chung Xá lắc đầu, không tiếp tục tranh cãi với cô bé nữa.

“Thành công sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt quá!” Cô bé cao hứng vỗ tay.

“Đừng có vui mừng quá sớm, Đỗ Vệ cũng nói chỉ là thử xem thôi, khả năng thành công cũng không cao.”

“Em tin vào bản lĩnh của anh Đỗ.”

Chung Xá thương yêu xoa xoa đầu cô bé, thở dài nói: “Anh cũng hi vọng vậy.”

Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính của bệnh viện, cùng lúc đó, một người đàn ông đẹp trai cao lớn xách theo một túi thức ăn nhanh bước lên bậc thang bệnh viện.

Tiêu Hòa đã có thể nói chuyện cũng có thể động đậy, nhưng mà hắn cũng không tìm cứu viện từ cảnh sát.

Nếu vừa rồi Chung Xá muốn giết hắn, hắn đã chết ít nhất một trăm lần. Nếu người ta không có ý định cần mạng của hắn, cũng không gây trở ngại nhiều lắm, hắn quyết định trước tiên cắn đống xương cứng CED đã rồi tính sau.

Có điều hắn thật sự rất muốn đi WC a!

Làm thế nào bây giờ? Càng muốn nhịn lại càng nhịn không nổi, không biết phòng bệnh này có bô cho người bị liệt không?

Tiêu Hòa không muốn tiếp tục ngược đãi bàng quang của mình, bảo Tiêm Đầu trốn đi, nhấc tay ấn chuông.

Lúc hộ sĩ tới, Viêm Chuyên cũng vừa vặn về tới phòng bệnh.

Tiêu Hòa nhìn thấy kẻ mất tích xuất hiện, cũng không thèm để ý, rống lên với hộ sĩ vừa chạy tới: “Cô hộ sĩ, làm ơn lấy giùm tôi cái bô.”

Hộ sĩ sửng sốt.

“Tôi với vừa chích thắt lưng xong, trong vòng tám giờ không được ngồi dậy. Phiền cô nhanh lên một chút, tôi sắp không chịu được nữa rồi.” Tiêu Hòa đáng thương, thật sự bị nước tiểu nghẹn đến đỏ mặt.

“Ách, chỗ này cũng có, ở ngay dưới gầm giường, anh chờ chút, để tôi lấy cho.”

Tiêu Hòa không biết cô ta đang nói cái gì, chỉ ra sức gào lên: “Mau! Mau!”

Hộ sĩ lôi cái bô từ trong gầm giường ra, nhanh chóng xốc chăn của Tiêu Hòa lên, đang chuẩn bị cởi quần hắn.

Một bàn tay vươn ra cản lại.

“Để ta.”

Hộ sĩ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người vô cùng vô cùng đẹp trai đứng ở phía sau mình.

Tiện tay đặt gói thức ăn nhanh lên tủ đầu giường, người đàn ông đẹp trai này rất tự nhiên đón lấy cái bô từ trên tay cô. Hộ sĩ theo bản năng tránh ra nhường chỗ.

Người đàn ông đẹp trai đứng ở trước giường bệnh, giơ cái bô lên bắt đầu nghiên cứu kết cấu và cách dùng của nó.

Tiêu Hòa cảm giác mình sắp nhịn không nổi, cũng bất chấp xấu hổ, gấp đến độ kêu to: “Nhét chỗ đó của tôi vào trong miệng bô là được. Mau!”

Người đàn ông ngừng nghiên cứu, đem cái bô sát lại gần chỗ đũng quần của Tiêu Hòa, một bàn tay trực tiếp luồn vào khóa kéo quần dưới vạt áo móc móc, nắm lấy thứ xốp và nhẹ như bọt biển đã trướng lên kia đút vào miệng bô.

Tiếng nước tiểu tí ta tí tách vang lên. Hô ――, sướng! ― trên mặt Tiêu Hòa lộ ra biểu cảm thả lỏng tương tự như lúc cao trào vừa qua đi.

Người đàn ông cầm lấy cái bô vẫn không nhúc nhích.

Hộ sĩ chưa kịp rời đi, đứng ở bên cạnh chứng kiến một màn này từ đầu tới cuối. Theo quan sát của cô, người đàn ông siêu đẹp trai này tuy là một người không chuyên, nhưng động tác, thủ pháp, tốc độ hứng nước tiểu này đều đã đạt tới trình độ tuyệt hảo. Hơn nữa điều đáng khen nhất là, trên mặt người này ngay cả một tia chán ghét cũng không biểu lộ ra.

Cao thủ nha! Cô là hộ sĩ chuyên nghiệp, mặc dù đã trải qua vô số lần rèn luyện nhưng vẫn không thể che giấu được cảm giác chán ghét trong lòng đối với loại phục vụ này. Không riêng gì hộ sĩ các cô, ngay cả người nhà của bệnh nhân cũng không mấy ai nguyện ý vì thân nhân của mình mà hứng phân hứng nước tiểu.

Đúng là không đơn giản! Hộ sĩ dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía người đàn ông đẹp trai khó gặp này, cô thật sự rất muốn xin đối phương chỉ bảo, anh ta vượt qua chướng ngại tâm lý của chính mình như thế nào? Lúc đụng chạm với cơ quan tiết niệu của người cùng giới thì không có một chút tâm lý mâu thuẫn nào sao? Tại sao động tác lại thuần thục đến vậy, cảm giác như đã thực hiện hành vi này rất nhiều lần rồi?

Không còn nghe thấy tiếng nước chảy, Viêm Chuyên một tay xách lấy cái bô, một tay vươn ra nắm tiểu đệ đệ đã rụt về của Tiêu Hòa nhanh chóng vẩy vẩy vài cái.

Vài cái vẩy hết sức bình thường này, vẩy đến hộ sĩ mở to hai mắt nhìn, vẩy đến mặt dày như Tiêu Hòa cũng hồng từ đầu đến chân.

Viêm Chuyên hoàn toàn không biết hành động tùy tiện của mình như vậy tạo thành sức ảnh hưởng lớn đến thế nào, xác định Tiêu Hòa đã hết dịch dư, nhanh chóng nhét lại đồ chơi của hắn về chỗ cũ.

Nhét vào trong quần xong, Viêm Chuyên còn thuận tiện giúp hắn sửa sang lại khóa quần, vạt áo một chút, sau đó đắp chăn cho hắn.

Tiêu thúc thúc ủ ở trong chăn, toàn thân đang dần chuyển hướng thành màu tôm kho tàu. Vài cái vẩy vẩy khi xong việc kia, nếu ở thời điểm khác thì đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng mà loại chuyện quá đỗi bình thường này đến tay thằng nhóc đó làm thì tại sao lại có vẻ… có vẻ *** như vậy chứ?

Còn cái cô hộ sĩ kia nữa, định đứng đây tới lúc nào? Chẳng lẽ cô không cảm giác thấy hiện tại trong không khí tràn ngập hai chữ “Xấu hổ” hay sao?

“Gian phòng bệnh này có buồng vệ sinh, ở ngay sau cánh cửa kia.” Hộ sĩ bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.

Viêm Chuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hộ sĩ còn đang trong dư vị của động tác vừa rồi, ánh mắt nhìn về phía Viêm Chuyên đã không chỉ là kính nể, mà là kính ngưỡng.

“Anh là hộ lý chuyên nghiệp có đúng không?” Xem ra hộ lý còn chưa muốn đi, trên mặt thậm chỉ thoáng hiện lên nét ửng hồng.

Tiêu thúc thúc nhìn thấy mạt hồng hồng kia, lập tức cảm giác được nguy cơ. Nè! Cô kia, đừng có mà phát xuân loạn lên. Thằng nhóc này đã có chủ. Cô từng gặp qua người đàn ông nào sờ lão nhị của người khác mà vẫn tự nhiên như thế chưa hả? Nó là tiểu tình nhân của tôi có biết không? Đi đi đi, đi chỗ khác chơi!

“Không phải.” Viêm Chuyên nhíu mày, không rõ tại sao người hộ sĩ này lại hỏi như vậy.

“Tại thấy anh chăm sóc bệnh nhân rất là tự nhiên, nên cho rằng… Ha ha.” Hộ sĩ ngượng ngùng, xê dịch chân chuẩn bị rời đi.

“Hắn là của ta.” Viêm Chuyên bỏ lại một câu này liền xoay người đi về phía buồng vệ sinh, hoàn toàn mặc kệ việc hộ sĩ sau khi nghe những lời này xong đại não chập mạch ước chừng một tuần.

Tuy rằng không rõ tình hình cụ thể, nhưng Tiêu thúc thúc nghe được những lời này trong đầu thì lại mừng thầm, biểu cảm quỷ dị. Kỳ thật hắn vô cùng hiểu những lời Viêm tiểu yêu nói diễn đạt ý tứ gì. Ý của Viêm tiểu yêu đơn giản là: hắn thuộc về ta, cho nên toàn thân cao thấp đều là của ta, nếu đã là của ta, ta muốn như thế nào đều được.

Nhưng người khác làm sao mà hiểu ý tứ của những lời này được ―  Tiêu thúc thúc còn đang sung sướng vì chính mình bảo vệ quyền sở hữu thành công, lúc nhìn thấy cô gái đáng thương quẳng cho hắn một ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ thì mỉm cười bổ sung một câu:

“Ha ha, khiến cô chê cười rồi, Tiểu Viêm nhà chúng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là độc chiếm dục hơi mạnh chút thôi. Ha ha.”

Cuối cùng, cô gái đáng thương mang theo vẻ mặt mờ mịt rời đi, khiến cho đồng chí cảnh sát gác cửa một mực dùng ánh mắt “Rửa tay chưa vậy?” nhìn chằm chằm cô.

Một khi không có người ngoài ở đây, độ dày da mặt Tiêu thúc thúc lập tức khôi phục lại nguyên trạng.

Viêm Chuyên chẳng muốn trả lời hắn, lôi cái ghế dựa qua, cầm lấy hộp thức ăn nhanh vừa rồi đặt ở trên tủ đầu giường, bóc đôi đũa dùng một lần.

Tiêm Đầu quanh quẩn một chỗ trong góc tường, không biết có nên chủ động hồi báo chuyện vừa rồi có người muốn hại lão Đại hay không.

“Thơm quá, có món gì ngon vậy?” Tiêu Hòa không thể đứng dậy, đương nhiên không biết thức ăn trong hộp là cái gì, chỉ ngửi thấy mùi hương cũng khiến cho hắn nhịn không được bắt đầu ứa nước miếng.

“Sủi cảo.”

“Tôi muốn ăn!” Hoàn toàn đã quên chính mình mới vừa ăn cơm tối xong chưa được bao lâu, Tiêu Hòa há to mồm kêu gào.

Viêm Chuyên gắp một cái sủi cảo cho vào trong miệng hắn.

Tiêu Hòa thỏa mãn nhai nhai.

“Ngươi vừa mới nói châm thắt lưng là ý gì? Tại sao không thể đứng dậy?”

Tiêu Hòa hai ngụm nuốt luôn cái sủi cảo, phải bịa lý do thích đáng mới được. Nếu để cho thằng nhóc này biết hắn bị mê hoặc vì sắc…

“Nữ điểu nhân tối hôm qua đi đâu rồi?”

“Thành phố N.”

“Vậy sao, cô ta đến đây làm gì?”

“Thăm ta.”

Dấm chua trên người Tiêu Hòa lập tức khởi động! Bốc ra bên ngoài, diễn cảm kia, ánh mắt kia, muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu. Viêm Chuyên nhìn thấy cả người run lên.

“Ánh mắt kia của ngươi là sao?” Viêm Chuyên nhịn không được cúi đầu.

“Một chân đạp hai thuyền.”

“Có ý gì?”

Tiêm Đầu vểnh tai lên dưới gầm giường.

“Tôi còn chưa chết mà cậu đã bắt đầu tìm tiểu tam (tình nhân, kẻ thứ ba).” Người nào đó đau lòng dùng một tay quệt quệt nước mắt không tồn tại.

“Nói nhảm!” Chịu không nổi điệu bộ diễn cảm của người này, Viêm Chuyên gắp lấy một cái sủi cảo nhét vào trong miệng hắn.

Nhân thịt và rau hẹ, ừm, không tồi, hắn thích.

Tiêu Hòa ăn hết sủi cảo đầy miệng, lập tức đưa ra yêu cầu mới: “Có dấm chua không?”

Viêm Chuyên trừng hắn, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Tiêu Hòa cực kỳ ngây thơ phồng miệng lên, nói một cách tâm không cam tình không nguyện: “Còn nhớ viện trưởng bệnh viện tư nhân Chung Xá hồi trước không?”

Viêm Chuyên nhíu mày, tại sao lại đột nhiên nhắc tới người này?

“Vừa rồi cậu ta đã tới.”