Từ trước đến nay có lợi mà không chiếm không phải là nguyên tắc làm việc của Tiêu lão đại.

Nhưng cũng không phải là món lợi nào hắn cũng đều chiếm.

Ví dụ như lần này, vị cảnh sát kia chủ động đưa ra đề nghị muốn đưa bọn họ tới bệnh viện, nếu là trước kia, hắn sẽ vô cùng tự nguyện để cho gã cảnh sát đó hộ tống bọn hắn, đồng thời giúp hắn chi tiền thuốc men, cuối cùng lại tìm một cơ hội chuồn mất.

Nhưng mà chuyện lần này không đơn giản, hắn không biết vị cảnh sát kia đến cùng thấy được bao nhiêu. Tuy rằng đến bây giờ hắn còn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho hắn hay, việc này không thể để cho cảnh sát biết.

Vì sao?

Tiêu Hòa nhìn nhìn Tiểu Viêm đang ngồi ở trước chân mình, bôi thảo dược cho hắn.

Tiểu Viêm thật thần kỳ, chẳng những có thể cứu hắn ra từ trong chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, thậm chí còn biết cả dược thảo?

Tuy rằng xoa cho hắn rất đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được.

“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu biết không?” Tiêu Hòa vừa hỏi vừa xoa xoa cổ mình. Ban nãy không cảm thấy gì, giờ mới phát hiện vết sưng càng ngày càng đau nhức.

Tay Viêm Chuyên đang nhẹ nhàng xoa bóp, dừng lại một chút, lập tức lắc lắc đầu.

“Cậu không biết bọn họ sao?”

Viêm Chuyên lần này không ngừng tay, sau khi thoa thảo dược xong, cầm cái túi nhựa màu đen lúc nãy y nhặt lại, lấy ra một cuộn băng vải, cố định quanh mắt cá và gót chân Tiêu Hòa từng vòng từng vòng một.

“Không tò mò sao?”

Tò mò cái gì? Chẳng qua chỉ là một bọn tham lam thôi, người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần bọn họ đừng có chọc tới ta là được.

“Cậu nói xem bọn họ bắt tôi làm gì?”  Đối với chuyện lần này, Tiêu Hòa cảm thấy thật sự rất kỳ quái.

“Chẳng lẽ mình có giá trị gì để nghiên cứu mà chính mình cũng không biết? Hay là sợ mình tiết lộ bí mật của bọn họ? Nhưng mà sao phải đợi đến bây giờ? Cậu không biết đâu, ngày đầu tiên tới thành phố này, tôi đã nhìn thấy anh ta…”

Anh ta? Ai?

“Cái gã nhã nhặn biến thái kia đó!”

Ta còn tưởng ngươi định nói tới Chung Xá. Ngươi tên ngu ngốc này.

“Ê, cái mặt cậu bây giờ thoạt nhìn giống hệt như đang chửi tôi là đồ ngu á!”

Viêm Chuyên đột nhiên xách cái túi nhựa màu đen kia lên, lật lại đổ toàn bộ đồ vật bên trong xuống đất.

“Làm cái gì vậy?”

Còn chưa nói xong, liền thấy Tiểu Viêm dùng tay phải nhấc lên một… con chuột trong tình trạng cứng đờ. Mà hắn cũng không thấy rõ Tiểu Viêm bắt được nó từ lúc nào.

Nếu không phải mấy cái vuốt nhỏ thỉnh thoảng lại run rẩy một chút, tám phần là Tiêu Hòa sẽ coi đây là chuột chết.

Hai người một chuột, nhất thời im lặng.

“Nó chui vào từ khi nào?” Tiêu lão đại sờ sờ cổ cười khổ. Giờ thì tốt rồi, bị chuột chui vào làm bẩn, không biết đồ vật trong túi còn bao nhiêu thứ có thể sử dụng được.

Từ sau lúc cái xe chết tiệt kia sắp đè bẹp ta! Thử Thiểu kêu to, lập tức lại vội vàng giả chết. Nhưng giả chết không triệt để, cơ thể nhỏ xíu run rẩy không ngừng. 

“Nó làm sao thế?” Tiêu Hòa khó hiểu.

Tiểu Viêm nhíu mày.

Có ăn hay không? Tiểu Viêm nhìn Tiêu Hòa.

“Cái đuôi dài ghê.” Tiêu Hòa cười ha ha, cũng không cảm thấy bẩn, còn dùng ngón tay chọc chọc bụng con chuột.

Thử Thiểu càng run rẩy mãnh liệt.

“Ném đi, miễn cho lây phải bệnh truyền nhiễm gì.”

Ngươi mới có bệnh! Thiếu gia ta hơi bị sạch sẽ, vừa rồi còn tắm nước nóng đó. (Vâng, may là em chưa bị luộc chín)

“Hay là giẫm chết luôn đi. Cũng coi như trừ hại cho xã hội.”

Thử Thiểu muốn khóc. Đừng a, van xin các người, đừng có giẫm chết ta! Các người không thể tàn nhẫn như vậy, ta còn chưa kịp cưới vợ mà. Ô ô!

Viêm Chuyên đem con chuột thả trên mặt đất, ngay lúc Thử Thiểu cho là nó có cơ hội chạy trốn thì Viêm Chuyên một cước giẫm lên đuôi nó.

Thử Thiểu khóc lớn. Tại sao mình không phải thằn lằn cơ chứ!

Buông ra, Thử Thiểu chạy, còn chưa chạy nổi một bước, lại bị giẫm tiếp.

“Tiểu Viêm Viêm, cậu… Không phải là đang đùa chứ?”

Viêm Chuyên ngẩng đầu, thậm chí… Cười cười?

Tiêu Hòa ngây người.

Tiểu Viêm Viêm mỉm cười thật đẹp trai nha! Thật xán lạn nha! Thật đáng yêu nha! Thật… Vấn đề là tại sao nó lại thích nghịch chuột?

Đúng là thằng bé đáng thương, hồi nhỏ chắc chắn là bị giam trong tầng hầm tối tăm ngột ngạt, ngày qua ngày chỉ có thể làm bạn với mấy con chuột trong cống thoát nước, ừ, nhất định là thế!

Tiêu Hòa tuyệt đối không muốn thừa nhận mị lực của mình còn thua cả một con chuột. Nếu bắt hắn thừa nhận điểm ấy, hắn thà đập đầu tự tử còn hơn!

Cứ như vậy, Tiểu Viêm một cước giẫm lên cái đuôi con chuột, một bên đưa tay vơ mấy thứ rớt trên mặt đất cho vào trong túi.

Thử Thiểu nằm gục trên mặt đất giả chết, chờ đợi số phận chưa biết.

Tiêu Hòa xoa cổ mình, tính đến tính đi, vẻ mặt càng ngày càng gian trá.

Còn về chuyện có người muốn bắt Tiêu Hòa, cũng không biết là do Tiêu Hòa không việc gì, hay là căn bản Tiểu Viêm không để bụng, hai người dường như cũng không có ý lo lắng.

Mà bên cạnh đó, Từ Nham Phi đang giải thích với cảnh sát giao thông vừa tới về quá trình tai nạn, thì nhận được điện thoại khẩn từ cấp dưới.

“Cái gì? Tôi tới ngay! Trước khi tôi đến đừng cho bất luận kẻ nào động vào hiện trường. Tiểu Chu, ngại quá, tôi có việc gấp…”

Chẳng thèm quan tâm tới chuyện khác, nói vài câu với gã cảnh sát giao thông, Từ Nham Phi vừa nghe điện thoại vừa chạy băng băng tới xe cảnh sát của mình.

Ai, đúng là nghiệt chướng mà, chả biết bọn tội phạm thời này đều suy nghĩ cái gì nha?

Gã chủ xe Peugeot nhìn thấy Từ Nham Phi rời khỏi, luôn miệng hỏi mình liệu có đi được hay chưa.

Cảnh sát giao thông Tiểu Chu nhìn nhìn biên bản, sau khi xác định không quên cái gì, mới hướng về phía gã chủ xe nở một nụ cười nghề nghiệp đúng chuẩn.

“Anh Phùng, anh có thể đi được rồi, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên hệ với anh sau. Ban đêm hãy lái xe cẩn thận, cám ơn anh đã phối hợp.”

Gã chủ xe Peugeot miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay Tiểu Chu, cũng không thèm quay đầu lại ngay lập tức đi về phía chiếc xe yêu quý của mình.

Xe khởi động, chạy vào làn đường cao tốc, tốc độ xe nhanh dần, chỉ trong chớp mắt liền biến mất giữa màn đêm mênh mông.

***

“Cái tên chủ xe Peugeot kia, hình như mình gặp qua chỗ nào đó rồi… Tiểu Viêm, đêm nay chúng ta ngủ ở đây đi?”

Tiêu Hòa vươn vai một cái, vốn tính toán đêm nay ngủ ở nhà ga, hiện giờ lại nằm bên chân tường công trường xây dựng. Tiểu Viêm không cõng hắn đến nhà ga, hắn cũng không chủ động đề cập tới chuyện đi.

Các người ngủ chỗ này? Hừ! Tưởng các người giỏi giang thế nào, hóa ra còn kém cả thiếu gia ta! Thử Thiểu khinh thường.

Ít nhất ta còn có một phòng nhỏ, tuy rằng…

Bả vai Thử Thiểu suy sụp.

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm Thử Thiểu, không nhúc nhích.

Nếu không phải lũ chuột kia ỷ đông hiếp yếu thì sao ta lại phải rời khỏi nơi đó chứ? Đây chính là bảo địa gia truyền đời đời nhà ta nha. Trước dựa quảng trường sau dựa núi, bất kể đi hướng nào cũng không cần lo không kiếm được thức ăn. Nhưng hôm nay… Ai!

Tiêu Hòa ngoáy ngoáy cái lỗ tai, “Tiểu Viêm, đừng đùa nữa, chỉ là một con chuột chít chít không ngừng thôi mà, ồn muốn chết. Thả nó ra đi.”

Đúng đúng! Mau thả ta ra! Ta không có thịt, ăn không ngon đâu. Ê ê, các người có nghe thấy không!

Thử Thiểu bị giẫm lên đuôi tức giận đến liều mạng dùng móng vuốt đào đất.

Tại sao các người nghe không hiểu lời của ta, tại sao chứ! Bọn hỗn đản các người, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu ta có nhà để về thì cũng đâu đến nỗi phải chui nhủi khắp nơi để cho các người bắt được chứ! Ô ô! Chỉ có thể hận ta sao lại rơi vào tình trạng thảm hại như các người!

Viêm Chuyên nhíu nhíu mày, dùng cọng cỏ chọc chọc lỗ tai con chuột.

“Chi chi!” Thử Thiểu điên cuồng giãy dụa, nếu không phải dưới chân Tiểu Viêm lưu tình, cái đuôi của nó đã sớm bị giẫy đến đứt.

“Tiểu Viêm! Đạp cho nó một cái cho nó chết thoải mái đi.”

Được. Tiểu Viêm giơ mũi chân lên, trong nháy mắt Thử Thiểu vừa muốn chạy thục mạng lại một cước giẫm xuống.

Tức chết ta! Tức chết ta! Cầu cho các người chết cóng đầu đường, suốt đời nằm trong góc tường đi! Ta nguyền rủa các người vĩnh viễn không có nhà, vĩnh viễn ăn không đủ no, phải chết thì tất cả cùng nhau chết! Đây là báo ứng, ai bảo các người bắt nạt ta! Giẫm đi giẫm đi, mười tám năm sau chờ ta trở về rồi…

“A ─!”

Một tiếng hét thảm khiến cho Thử Thiểu sợ tới mức lá gan thiếu chút nữa vọt ra ngoài. Làm sao vậy làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Viêm Chuyên thu hồi ánh mắt từ trên người con chuột, nhìn về phía kẻ vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tiêu Hòa ôm chân, cả người cuộn thành một đống.

Viêm Chuyên ngồi xổm xuống trước mặt gã.

Làm sao vậy?

“Chân của tôi…” Đau đớn khiến cho giọng nói của Tiêu Hòa cũng trở nên run rẩy.

Chân? Không phải mới vừa rồi đã giúp ngươi xử lý qua sao? Viêm Chuyên nghi hoặc, một tay nhấc cái chân bị thương vẫn còn quấn băng trên mặt đất kia lên.

Động tác bất thình lình này đổi lấy một tiếng rên thảm đau đến chết đi sống lại của Tiêu Hòa.

“Cậu!… Cậu!”

Mở băng ra, liền nhìn thấy vết thương vốn không rõ ràng bây giờ lại trở nên vừa sưng vừa đỏ, cho dù là người không biết gì về y học cũng có thể nhìn ra vết thương trên chân lần này trở nên nghiêm trọng.

Không phải vừa rồi vẫn còn bình thường sao? Thế nào lại đột nhiên…?

“Còn hỏi nữa, vừa rồi cậu chỉ lo chơi đùa với con chuột nên tôi mới phải tự mình đứng lên dựng lều đi ngủ. Kết quả… Ui!”

Tiêu Hòa đau nha, cái giá lần này cũng quá lớn đi. Nếu không phải tên nhóc chết tiệt kia hiểu chút y thuật, tùy tiện giở trò không gạt nổi nó thì hắn cũng đâu đến nỗi phải kiên quyết dùng sức mà đem cái chân bị thương kia của mình xoay 270 độ.

Viêm Chuyên bỗng nhiên đứng lên, đem túi lều trại buộc lên người Tiêu Hòa một lần nữa, cả túi nhựa cũng treo vào.

Tiêu Hòa sửng sốt. Trong nháy mắt lại cảm thấy có cơn gió lạnh buốt thổi qua lồng ngực.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ nó đã nhìn ra?

Tại sao lại đưa tất cả đồ vật cho mình?

Nó, nó muốn đi sao?

Hậu quả của việc tâm thần bị chấn động mãnh liệt chính là, ngay cả việc Tiểu Viêm đưa lưng ngồi xổm trước mặt hắn cả nửa ngày hắn cũng không ý thức được.

Viêm Chuyên quay đầu lại. Cái tên này sao vậy?

Chú ý tới ánh mắt Tiểu Viêm, đồng thời cũng nhìn thấy tư thế của y, Tiêu Hòa lộ ra biểu cảm rất quái dị, có chút xấu hổ lại có chút luống cuống, chủ yếu vẫn là đau.

“Cái kia… Chúng ta đi đâu đây?”

Bệnh viện.

Cắn răng, cố nén đau đớn, Tiêu Hòa thật sự nở một nụ cười, “Tiểu Viêm, bệnh viện tốn tiền lắm. Cái kia… Tôi biết một chỗ có thể cho chúng ta ở tạm một thời gian.”

Chỗ nào?

“Cậu cõng tôi, tôi chỉ đường cho.”

Viêm Chuyên không nói nhiều, để Tiêu Hòa nằm sấp trên lưng mình, đứng dậy bước đi.

Tiêu lão đại không nói chuyện, bỏ qua suy tính trong đầu, chỉ tập trung nhìn a nhìn, xem xem đã tới chưa.

Thử Thiểu ngây người.

Kỳ thật không riêng gì Thử Thiểu, cho dù đổi lại là bất cứ người hay con vật nào khác, đại khái cũng sẽ đứng hình vài giây như vậy.

Ngẫm lại, vừa rồi đã chuẩn bị hùng hồn chịu chết, ngay cả di ngôn cuối cùng cũng đã nói ra, cuối cùng thì sao? Kết quả là người ta lại tùy tiện thả nó.

Này, cứ như vậy, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nó một cái, sải bước mà đi.

Thử Thiểu ôm hai móng vuốt nhỏ xíu ngu ngơ nửa ngày. Ê, các người cứ như vậy mà đi?

Gió lạnh thổi vù vù, bóng dáng chuột nhỏ cô độc, thê lương vô hạn…

Chờ ta một chút ─!

Không cần hỏi Thử Thiểu vì sao lại muốn đuổi theo.

Có lẽ là bởi vì nó cô đơn, cũng có khi là bởi vì nó không phải một con chuột bình thường ─ nó tự nhận mình như thế.

Khi Tiêu Hòa nhìn thấy khu nhà trọ cao cấp trước mặt này thì có chút cảm thán.

Nhớ năm đó, chỗ ở của chính mình cũng chẳng kém nơi này, hiện tại lại…

Hối hận sao?

Cánh tay Tiêu Hòa siết chặt, khuôn mặt khe khẽ cọ cọ lên mái tóc cứng đơ của thiếu niên.

Ách, rát quá.

Ngay lúc đó Viêm Chuyên cõng Tiêu Hòa sải bước đi vào đại sảnh tầng một.

“Xin hỏi hai vị tìm ai?” Bảo vệ phụ trách an ninh cho khu nhà trọ chạy tới dò hỏi.

“Tiểu Viêm, tìm chỗ két an toàn đi.” Tiêu Hòa nhẹ giọng nói bên tai Viêm Chuyên.

Ánh mắt Viêm Chuyên đảo qua một lượt, trực tiếp đi về phía két an toàn.

“Ngài đây…?”

Viêm Chuyên dừng lại trước cái két.

“Phòng 1201 tầng 12.”

Tìm được rồi.

“Mở khóa mật mã ra, mật mã là 54188.”

Viêm Chuyên thực hiện theo lời nói. Một tay nâng Tiêu Hòa phía sau, một tay cầm lấy khóa mật mã bắt đầu quay.

“Cạch.” Một tiếng khe khẽ, khóa mở.

Bên trong két là một chùm chìa khóa.

Bảo vệ “A” một tiếng, ngượng ngùng xin lỗi, đồng thời nhìn vào Tiêu Hòa trên lưng  Viêm Chuyên lại bỏ thêm một câu: “Có cần tôi giúp đỡ hay không?”

Viêm Chuyên lắc đầu, lấy chùm chìa khóa ra, cõng Tiêu Hòa đi về phía thang máy.

Bảo vệ nhìn bóng lưng hai người, mặc dù cảm thấy có chút quái dị, nhưng mà thái độ của đối phương quá mức ngay thẳng, hơn nữa lại biết mật mã của két an toàn, cũng lấy ra chùm chìa khóa rõ ràng là thuộc về nơi này, liền lắc đầu trở về làm chuyện của mình. Dù sao, số hộ gia đình ở nơi đây tương đối nhiều, thỉnh thoảng có khuôn mặt nào hoàn toàn xa lạ đi vào chỗ này cũng là chuyện thường xảy ra.

Có lẽ bảo vệ quá mức tập trung vào hai người kia, thế cho nên cũng không chú ý tới có thứ gì đó xoẹt một cái chui vào tòa nhà.

Viêm Chuyên mở cửa phòng 1201 ra, một gian phòng được trang trí khá là cầu kỳ, tinh tế hiện lên trước mặt bọn họ. Sô pha và các thiết bị điện được phủ vải bố chống bụi, giống như là không có ai ở nơi này một thời gian rồi.

Tiêu Hòa vốn còn lo lắng Tiểu Viêm sẽ hoài nghi cái gì, tiến tới chất vấn hắn. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương cực kỳ công khai, tự nhiên mà đi vào khu nhà trọ, hơn nữa còn giống hệt chủ nhân tùy tay kéo vải chống bụi xuống, đặt hắn lên ghế salon, lại nhìn thấy y chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, Tiêu Hòa quyết định tạm thời không nói bất cứ cái gì.

Thử Thiểu vừa lén chuồn vào theo, đang ngồi xổm trong góc tối dưới ghế sô pha, ngây ngốc.

Đây là chuyện gì xảy ra? Thằng cha nghèo kiết xác kia thật ra là hoàng tử? Hơn nữa khu nhà trọ này rõ ràng là nơi nó vừa mới trốn khỏi không lâu. Không ngờ nhanh như vậy đã quay trở lại.

Một người một chuột đều có tâm tư.

Viêm Chuyên bưng một chén nước đi ra.

Thử Thiểu ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn y.

“Tiểu Viêm, tôi mệt. Có chuyện gì sáng sớm ngày mai gọi tôi sau.”

Đoạt lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, người nào đó nằm xuống ngủ. Trải qua mấy giờ bôn ba, hết tai nạn xe cộ lại tới tự mình hại mình, vô luận thể lực hay là tinh thần đều đã đến cực hạn, hiện tại hắn chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon.

Tiểu Viêm đột nhiên xoay người bắt lấy món đồ chơi nho nhỏ từ trên mặt đất, quơ quơ trước mặt người nào đó đang ngáp ngắn ngáp dài.

Ăn không?

Chi chi! Đừng mà!

Ác! “Tiểu Viêm Viêm, cái thứ này mà cũng mang theo sao?”

Tự nó mò tới đấy chứ.

“Hả?”

Viêm Chuyên lười giải thích, tiện tay quăng Thử Thiểu xuống một chiếc salon khác. Dù sao một con ăn cũng chả bõ dính răng, để lần sau bắt thêm vài con nữa, làm thịt chuột nướng cho hắn ăn. Sau khi quyết định, Tiểu Viêm xoay người đi kiểm tra các phòng khác.

Tay chân bủn rủn, Thử Thiểu ngồi phịch trên ghế sa lon, cặp mắt nhỏ trợn tròn, chống lại ánh mắt của người đàn ông đối diện.

Tiêu Hòa lấy mu bàn tay lau lau nước mắt tràn ra do ngáp nhiều, cười cười, nếu Tiểu Viêm thích, vậy thì tùy y đi. Nếu nói nó bẩn, mình thì có sạch hơn nó chút nào?

Tại sao người này…

Thử Thiểu nhìn cái kẻ đang nằm trên ghế sa lon thong dong tự tại nhắm mắt vào bắt đầu ngủ, mờ mịt.

Loài người không phải thấy chuột liền giết sao? Tại sao hắn không giết ta, còn mặc cho ta ngồi trên ghế sa lon? Còn nữa vì sao hắn dám cùng … vị kia ở cùng một chỗ? Hắn không sợ sao?

Sau khi Viêm Chuyên kiểm tra xong toàn bộ các phòng, xác định là có thể tạm thời ở lại một thời gian ngắn, đi ra mới phát hiện Tiêu Hòa đã ngủ trên ghế sa lon, ngay cả khi y ôm lấy, cởi quần áo vớ giày, đặt lên giường cũng không thèm tỉnh lại.

Chắc là cực kỳ mệt mỏi đây.

Đem cái chân bị thương thảm hại kia ra xử lý một lần nữa.

May là y tìm thấy hòm thuốc trong phòng, bên trong ngoại trừ một ít thuốc chuẩn bị sẵn ra còn có một lọ dầu hoa hồng. Mùi vị kia, nếu đoán không sai, hẳn là có thể làm dịu đi tổn thương trên chân hắn, nếu không y lại phải chạy ra ngoài tìm thuốc cho hắn nữa.

Đúng là một gã nhân loại phiền toái mà.

Sờ sờ cái trán, xác định không phát sốt, lập tức liền tắt đèn cởi quần áo trải chăn ra, trần truồng chui vào, đồng thời thuận tiện kéo tên bệnh nhân lúc nào cũng cau có kia vào trong lòng.

Y nghĩ y có chút lơ là đối với tình trạng sức khỏe của người này. Vốn là một người sống không lâu, hơn nữa gần đây hết bệnh rồi lại bị thương, tuổi thọ chắc sẽ lại càng ngắn hơn đi?

Ta nhìn thấy hắn chết sẽ đau lòng sao?

Viêm Chuyên lần đầu tiên tự hỏi mình như thế.

Không biết Tiêu Hòa ở trong mộng mơ thấy cái gì, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, lẩm bẩm một tiếng, nghiêng người hướng vào trong lòng Viêm Chuyên chen a chen.

…Ta sẽ đau lòng sao? Mang theo nghi vấn này, Tiểu Viêm cũng tiến vào mộng đẹp.

Bên ngoài, Thử Thiểu xoa bóp cái bụng lép kẹp của mình… Đói quá.

Muốn tìm một ít thức ăn, nhưng mà len lén nhìn về cửa phòng đóng chặt phía xa xa, không dám động.

Ngày hôm sau Tiêu Hòa nói cho Tiểu Viêm, căn phòng này là của một người bạn cũ, hiện nay đang học tập ở nước ngoài, từng bảo với hắn, nếu hắn tới đây có thể ở tại nhà người này. Nếu không phải bởi vì tình trạng hiện tại của hắn không tốt, lại không muốn chết rét đầu đường thì hắn cũng sẽ không mượn căn phòng này, nói xong còn làm ra bộ dáng năm đó nghĩ lại mà kinh.

Đối với giải thích của hắn, Tiểu Viêm giống như căn bản không để ở trong lòng.

Bởi vì vô luận là ăn ngủ đầu đường hay là ở trong nhà trọ xa hoa, đối với y mà nói cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua là việc Tiêu tiểu nhân lại không thèm lợi dụng cái này ngay từ đầu làm cho y có chút khó hiểu, cũng khiến cho y có chút hứng thú đối với quá khứ của Tiêu tiểu nhân. Chỉ một chút mà thôi.

Thừa dịp Tiểu Viêm đi ra ngoài kiếm ăn, Tiêu Hòa dùng một chân nhảy lò cò khắp nhà, lật hết một lượt những chỗ có thể lật.

Đây là căn hộ chuẩn bị tạm thời cho các nghệ sĩ của công ty mà Đại Chúng Thanh Nhạc đưa cho mình, ừ, còn chấp nhận được.

Không biết lúc đầu ai ở nơi này? Có thể ở tại một khu nhà trọ cùng đẳng cấp với Dư Gia Gia, chắc hẳn đối phương cũng không phải là hạng người vô danh. Đáng tiếc trong căn phòng này không để lại chút dấu vết gì về chủ nhân trước kia.

Hiện tại ở thì cũng đã ở rồi. Đại minh tinh Dư Gia Gia cũng sống ngay tại tầng dưới.

Nhưng vấn đề là hắn phải bảo vệ vị đại minh tinh này, đồng thời điều tra ra ai muốn hãm hại cô ta như thế nào đây?

Đúng vậy, Tiêu Hòa tiếp nhận một công việc có tính chất như thám tử tư nhân, tức là điều tra kẻ đứng đằng sau mấy tai nạn phát sinh đối với Dư Gia Gia và người bên cạnh cô ta trong thời gian gần đây.

Ngay từ đầu, hắn còn muốn phó thác cho tự nhiên, nếu Tiểu Viêm không muốn nhận công việc kia, vậy hắn cũng sẽ không tới ở khu nhà trọ này. Nhưng mà về sau hắn lại phát hiện dường như Tiểu Viêm có ý định bỏ hắn lại một mình…

Tiêu Hòa tự nói với mình, không được, cái mông mà hắn đã bảo vệ suốt ba mươi năm chưa thất thủ không thể để cho thằng nhóc này đùa nghịch không công như vậy! Dù thế nào cũng phải thừa dịp trước khi thằng nhóc này chuồn mất, lợi dụng năng lực của nó kiếm món sinh hoạt phí mới được.

Nhưng phải lợi dụng nó như thế nào?

Nhìn nhìn cái chân bị gói giống hệt chiếc bánh chưng của mình, phút chốc, trong đầu Tiêu tiểu nhân xoay vòng bốn, năm kế hoạch.

Đáng tiếc gã quản lý họ Chu cung cấp quá ít thông tin cho hắn, thậm chí còn không cho phép hắn xuất hiện trước mặt Dư Gia Gia với tư cách là bảo vệ, nói là sẽ rút dây động rừng, cũng khiến cho Dư Gia Gia mất hứng.

Vì những điều này mà việc điều tra của hắn trở nên khó khăn gấp trăm lần.

Chẳng qua, hắn ngay từ đầu đã tính toán việc hắn ôm lấy, nếu có thể điều tra được thì tất cả đều vui vẻ, tra không được liền nhấc chân bỏ đi, cho nên cũng sẽ không có oán trách quá lớn đối với Chu Tấn.

Được rồi, hắn đã nghĩ ra biện pháp trước tiên tiếp cận với người giúp việc Trương Thanh Bình kia, điều tra một chút chuyện tình bên người Dư Gia Gia. Nếu không có thu hoạch gì, liền tìm cách bảo Chu Tấn sắp xếp cho hắn một công việc trong studio.

Hắn nghĩ nếu dùng Tiểu Viêm làm mồi nhử, Chu Tấn hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu này của hắn.

Cách đó không xa, một con chuột đầu nhọn đang trợn mắt nhìn hắn.

Tiêu Hòa tiện tay xé một đoạn giấy ăn xuống, vo tròn ném về phía cái đầu nhỏ của con chuột. Không ném trúng, con chuột cũng không động.

Có chuyện gì xảy ra với con chuột này thế? Chưa từng thấy qua con nào ngu ngốc như con này.

Nó ngồi xổm trên ghế sa lon kia được bao lâu rồi? Tại sao thoạt nhìn thương tâm như vậy?

Tiêu Hòa cảm thấy buồn cười với từ ngữ hình dung của mình.

Chuột cũng biết đau lòng sao? Trước kia hắn chưa thấy qua cho nên không biết, nhưng hiện tại…

“Ê, Tiêm Đầu (đầu nhọn), có muốn ăn chút gì hay không?

Thử Thiểu không biết từ nay về sau cả đời nó sẽ bị người khác gọi là Tiêm Đầu, đang thương tâm mình tại sao lại ù ù cạc cạc mà tới ở chỗ hai người này, mạnh mẽ ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bích quy nằm giữa hai ngón tay Tiêu Hòa.

Ta ─ muốn ─ ăn! Mắt cũng đỏ lên.

“Không ăn? Thôi vậy.”

Chi ─ Thử Thiểu dùng hết khí lực toàn thân nhào tới. Thế nào đi chăng nữa, chết cũng phải làm quỷ no!

“Oái!” Cho dù là Tiêu Hòa, đột nhiên bị một con chuột bổ nhào vào người, cũng nhịn không được nhảy dựng lên.

“A ─” Đây là tiếng người nào đó kêu thảm thiết, hắn đã quên mất vết thương trên chân mình.

“Đồ chuột chết, tao phải giết mày!”

Chi chi! Có gan thì qua đây. Thử Thiểu một hơi đoạt lấy bánh bích quy nhanh như chớp lủi mất, ung dung lướt băng băng trên ghế sa lon. Tin chắc ngươi bắt không nổi ta.

Cửa chính mở ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện.

“Bịch.” Tứ chi Thử Thiểu mềm như bún, rớt từ trên salon rớt xuống.

“Tiểu Viêm! Đập chết nó đi!”

Sinh hoạt lại tiếp tục, Tiêu Hòa, Viêm Chuyên, còn có một con chuột, ở tại căn hộ xa hoa, ăn thức ăn kiếm được từ thùng rác.

Tiêu Hòa vốn định bán đi một ít đồ vật trong phòng, để đổi lấy thức ăn khá hơn một chút, bị Viêm Chuyên ngăn lại.

Tiêu Hòa bực bội, nhưng mà không lay chuyển nổi kẻ có tinh thần trọng nghĩa kỳ diệu cộng thêm độ bạo lực đệ nhất là Tiểu Viêm, cho nên buổi tối hắn liền thừa dịp Tiểu Viêm đi ra ngoài tìm thức ăn để gọi điện thoại cho Chu Tấn, nói mình đã đến ở phòng 1201, hỏi y có thể đưa trước một ít tiền đặt cọc hay không.

Chu Tấn từ chối, nói mình đã cung cấp chỗ ở, phí điều tra phải chờ tới khi hung phạm đáng ngờ lộ diện chân tướng, không có khả năng gây hại tới Dư Gia Gia nữa  mới thanh toán được.

Tiêu Hòa tức chết, lại chỉ có thể chấp nhận.

Có lẽ là do thời gian trước ở bệnh viện được dưỡng quá tốt, hai ngày sau, Tiêu Hòa vốn đã thích ứng ăn thức ăn bỏ đi bắt đầu không ngừng thổ tả, sốt nhẹ.

Viêm Chuyên đứng ở trước giường Tiêu Hòa do dự mười giây đồng hồ.

Vì thế, ngày thứ ba sau khi Tiêu Hòa dọn tới khu nhà trọ xa hoa này, ngày hai mươi hai tháng một, một ngày vô cùng đáng giá kỷ niệm, hắn ăn vào bát cháo loãng do Tiểu Viêm tự tay nấu, trên mặt còn rải một lớp chả bông thật dày thơm ngào ngạt.

Cũng giống lần trước, bất kể Tiêu Hòa ép hỏi Tiểu Viêm như thế nào, thậm chí cả biện pháp “Đe dọa dụ dỗ” cũng đem ra sử dụng ─ về phần rốt cuộc đe doạ như thế nào dụ dỗ ra sao… Khụ khụ, tóm lại, Tiểu Viêm vẫn chưa nói ra tiền kiếm được kiểu gì.

Hai ngày trôi qua.

Vết thương đã tốt hơn một chút, Tiêu Hòa gác chân lên ghế sa lon thảnh thơi ngồi xem mấy tờ báo cũ Tiểu Viêm tiện tay mang về.

Lật đến trang giải trí, hầu như toàn là thông tin về dàn diễn viên chính, phụ của 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 trong năm mới, trong đó được nhắc tới nhiều nhất vẫn là Chu Tường, người đã đánh bại Dư Gia Gia giành lấy vai nữ chính.

Lướt qua toàn bộ lời bình về Chu Tường từ trên xuống dưới một phen, không tìm thấy thông tin hữu ích liến quan đến Dư Gia Gia, Tiêu Hòa lật báo tới trang xã hội.

Nội dung trang xã hội rất nhiều, từ chính trị tới hình sự, từ thế vận hội Olimpic tới rau xanh do dân trong thành phố cung cấp, không chỗ nào không có.

Bỗng nhiên, ở góc dưới cùng trang báo bên trái, một mẩu tin vô cùng tầm thường, thậm chí có thể nói là cực kỳ hàm hồ khiến cho Tiêu Hòa chú ý. Rất kỳ quái, nội dung trong tin tức kia căn bản không có tính chất thực tế gì cả, nhưng Tiêu Hòa xem đi xem lại hết lần này tới lần khác.

Mẩu tin chỉ có vỏn vẹn vài câu:

Đêm ngày mười chín tháng một, cảnh sát phát hiện một chiếc xe tải chở hàng bị vứt bỏ gần ngã ba trên đường Trữ Cửu.

Thân xe màu xám, biển số là XXX269. Trong xe có một nữ hành khách bị hại, hung thủ đang lẩn trốn. Hiện nay cảnh sát kêu gọi toàn thể dân chúng trong thành phố, nếu có người chứng kiến hoặc muốn cung cấp thông tin hữu ích liên quan đến vụ án này, xin mời liên hệ với cảnh sát theo số điện thoại XXX-XXX4337.

Kỳ quái… Có thông tin chi tiết về chiếc xe như vậy, chứng tỏ cảnh sát đã sớm biết chủ xe là ai, mà bây giờ vẫn còn đang tìm kiếm nhân chứng, hiển nhiên là đã loại trừ hiềm nghi đối với chủ xe.

Mà người chết là ai? Nếu quả thật muốn cho dân chúng trong thành phố cung cấp tin tức, vì sao lại không miêu tả một cách kỹ càng về quần áo hoặc diện mạo thi thể? Hay là cảnh sát căn bản không có biện pháp mô tả lại?

Tiêu Hòa vuốt vuốt cái cằm vài ngày rồi không cạo râu nên có chút thô ráp, nhìn chằm chằm vào số điện thoại để liên hệ với cảnh sát kia, nở nụ cười.

Xem xem, dãy số thật quen nha.

Ném tờ báo trong tay xuống, liếc đồng hồ treo tường một cái, không sai biệt lắm. Tiểu Viêm không giúp hắn, hắn chỉ có thể trước tiên tìm vài công việc tương đối không máu me không bạo lực để kiếm chút lộ phí.

Hôm nay là ngày hắn lập kế hoạch gặp gỡ bất ngờ với Trương Thanh Bình đang sống ở tầng dưới.

Theo quan sát của hắn từ ban công trong hai ngày này, Trương Thanh Bình cơ bản mỗi ngày đi ra ngoài hai lần, một vào sáng sớm và một vào chiều tối, thời gian cũng gần như cố định, sáng khoảng bảy giờ, chiều khoảng tầm bốn giờ. Buổi sáng mua thức ăn, buổi chiều mua thực phẩm hoặc đồ vật linh tinh.

Bởi vậy cũng có thể thấy được, đại minh tinh Dư Gia Gia là người rất coi trọng chất lượng sinh hoạt, chí ít cô ta cũng không ăn thức ăn đã để qua đêm. Mỗi lần Trương Thanh Bình mua nguyên liệu nấu cơm tối cũng chỉ đủ ăn một bữa.

Cầm lấy cái nạng Tiểu Viêm làm cho hắn, mở cửa ra. Tiêu Hòa khập khiễng đi về phía thang máy.

Lúc này, Trương Thanh Bình như ngày thường, xách theo túi thực phẩm tươi sống đi vào đại sảnh khu nhà trọ.

Bây giờ chưa tới năm giờ chiều, giữa gian chờ thang máy chỉ có hai người đang đứng đợi.

“Đinh.” Thang máy tới.

Sợ đuổi không kịp, Trương Thanh Bình vội vội vàng vàng lao tới cửa thang máy đang khép lại.

“Chờ tôi một chút.”

“Rầm!”

“A!” Thanh Bình kêu lên sợ hãi, cô đụng phải người. Người nọ bị cô đụng cho ngã lộn vào bên trong.

Người khách còn lại trong thang máy vội vàng đỡ lấy người bị đụng kia.

“Anh không sao chứ?” Vị khách quan tâm hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, chân không đứng vững, thật là ngại quá, cám ơn.” Người bị đụng cực kỳ rộng lượng, chẳng những không tức giận, còn liên tục xua tay nói là chính mình không đứng vững.

“Tiêu đại ca?!”

Cửa thang máy khép lại.

Trương Thanh Bình không biết là kích động hay là xấu hổ khi đụng phải người, sắc mặt đỏ bừng.

Người bị đụng phải chống nạng xoay người lại. “Thanh Bình! Là em hả?”

“Không ngờ anh cũng ở chỗ này, thật tốt quá! Sao trước giờ em chưa từng gặp anh?”

Kích động qua đi, hai người trong thang máy bắt đầu tán gẫu.

“À, chỗ này sau khi anh mua thì cho người khác thuê, anh không làm việc ở thành phố này, nhưng hiện tại… Em biết đấy, thân thể anh không được tốt lắm, hơn nữa lại vừa mới bị thêm tai nạn xe cộ, thằng em họ anh không an tâm, bắt anh thu hồi căn phòng này lại, còn nó thì tới đây chăm sóc anh. Thực ra anh cũng mới dọn về được có mấy ngày thôi.”

“Tai nạn xe cộ? Tiêu đại ca, chân của anh…” Cô gái giống như là tin lời giải thích của Tiêu Hòa, cũng cảm thấy khó chịu khi hắn vừa rời khỏi bệnh viện đã gặp tai nạn.

“Ha ha, không có việc gì. Lúc tránh được cái xe lại không cẩn thận bị trật chân thôi. Em gái, đại ca này có được tính là đồng bệnh tương liên với em không nhỉ?”

Tới tầng mười một, Tiêu Hòa gỉa bộ không nhìn thấy.

“Tiêu đại ca, gặp chuyện này mà anh còn cười được sao?” Thanh Bình cũng không ra khỏi thang máy, hai người cùng nhau đi tới tầng mười hai.

“Thanh Bình, em ở tầng mấy vậy? Có muốn tới phòng anh ngồi một lát không?”

Cô gái cười, “Cũng được, em đang muốn tiễn anh về phòng đây.”

Tiêu Hòa vui vẻ đồng ý.

Có lẽ là hiếm khi gặp được người quen, hơn nữa còn có ơn đối với mình, Trương Thanh Bình chẳng những một đường tiễn Tiêu đại ca của cô về phòng, mà còn lấy lý do lần trước được chiếu cố ở bệnh viện cùng với lần này đụng phải hắn, nấu cho Tiêu Hòa một bữa cơm tối để xin lỗi và cảm tạ.

Buổi tối, Viêm Chuyên ở bên ngoài cũng không biết làm cái gì mà một ngày không xuất hiện, vừa về đến nhà đã mẫn cảm nhận thấy trong phòng có mùi bất thường.

“Tiểu Viêm, về rồi à, lại đây giúp tôi bưng chén đĩa xuống cái. Thật đúng là về sớm không bằng về đúng lúc, đồ ăn vừa mới nấu xong cậu liền trở lại.” Tiêu Hòa thò đầu ra từ phòng bếp, đưa tay vẫy vẫy Tiểu Viêm.

Viêm Chuyên có chút mê muội, đồ ăn vừa mới nấu xong? Có ý gì? Chẳng lẽ người này còn biết nấu ăn?

Tiêu Hòa thấy Viêm Chuyên bất động, nổi giận.

“Ê! Không nghe thấy người khác gọi hả!”

Vẻ mặt Viêm Chuyên không đổi, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn.

Tiêu Hòa díp mắt, chắc không phải thằng nhóc này nhìn ra cái gì chứ? Hắn thật ra vì để che giấu dấu vết Trương Thanh Bình đã đến nên mới đặc biệt làm bữa cơm này. Phải biết rằng, hắn từng thề đời này chỉ làm cơm cho một người ăn, ngay cả cha mẹ hắn còn chưa có phúc được ăn thức ăn do hắn nấu nữa là.

Thằng nhóc chết tiệt, tao còn chưa có hỏi ngày nào mày cũng ra ngoài lêu lổng cái gì đâu! Bên này Tiêu Hòa cằn nhằn trong lòng, bên kia Viêm Chuyên dường như rốt cục cũng bị mùi thơm của đồ ăn đánh động, đá bay giầy bước nhanh về phía phòng bếp.

Thường xuyên qua lại, thừa dịp mấy ngày Viêm Chuyên không ở nhà, Tiêu Hòa đã cùng cô bé giúp việc Trương Thanh Bình đã coi nhau như người quen cũ.

Mà Thanh Bình cũng sẽ thỉnh thoảng thừa dịp chủ không có nhà, lên tầng trên nấu cho Tiêu đại ca của cô một bữa cơm. Chỉ tiếc là, cô vẫn chưa gặp được người ở chung với Tiêu Hòa, vị Viêm nhị ca kia.

Ngày hai mươi bảy tháng một, sáu giờ tối.

“Tối nay chủ nhà em không về à?”

“Vâng.” Thanh Bình vừa xúc thức ăn ra khỏi nồi vừa gật đầu, “Tối nay cô Dư có chương trình truyền hình trực tiếp, buổi sáng cô ấy nói tối sẽ không về ăn cơm.”

“Thế à, vậy anh đây nhờ phúc của cô ấy mà có lộc ăn miễn phí rồi. Ha ha!”

“Tiêu đại ca, tiền thức ăn đều là anh trả, em chẳng qua chỉ động tay động chân chút thôi mà, anh không chê em không khéo tay là tốt rồi.” Cô bé ngượng ngùng cười.

Thức ăn đã dọn lên bàn, cơm cũng đã nấu xong. Hai người cười cười nói nói ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tiêu Hòa quét mắt một vòng trong phòng, Tiêm Đầu đâu? Trốn chỗ nào vậy? Nó nghe hiểu lời của mình thì càng tốt, đừng có mà đi ra dọa người.

Tiêm Đầu ngồi chồm hổm dưới ghế sô pha, không hề muốn đi ra ngoài.

Nó nhận ra người kia. Chính là cô ta, tàn nhẫn dùng nước sôi giội nó, còn lấy chổi đập nó, hại nó còn chưa có chút gì vào bụng đã phải chạy thục mạng.

Mà lần trước cô ta tới, nó không chú ý, thiếu chút nữa lại để cho cô ta phát hiện, may mắn là người kia đánh lạc hướng được.

“Tiêu đại ca, chúng ta có cần chờ em họ anh về rồi mới ăn cơm không? Hình như em chưa thấy lần nào. Không phải anh ấy ở đây chăm sóc anh sao?”

Tiêu Hòa là một người cực kỳ nhạy bén, cực kỳ khôn khéo, chỉ qua vài lần tiếp xúc, hắn liền biết cô bé rất hứng thú đối với người “em họ” kia của hắn, nghĩ lại mà coi, chỉ mới ba, bốn ngày mà đã chạy tới vài ba lần, cho dù thoạt nhìn hắn trông không có ác ý đi chăng nữa, cho dù cô bé vẫn còn cảm kích hắn, nhưng dầu gì hắn cũng là một gã đàn ông độc thân đi, cô bé chăm chỉ tới như vậy, hiển nhiên là có ý tứ khác rồi.

Cho nên hắn cười nói: “Nó hả, lớn đầu như vậy, đương nhiên là đi ra ngoài với bạn rồi. Tính nó ham chơi, thường xuyên đi tới đêm hôm khuya khoắt cũng không trở về, chúng ta cứ ăn của chúng ta, không cần chờ nó đâu. Em gái, có người yêu chưa?”

Thanh Bình giãy nảy lên, “Tiêu đại ca!”

“Nếu chưa, có cần đại ca giới thiệu cho không?”

“Tiêu. đại. ca!”

“Ha ha!” Tiêu Hòa cười to, cầm lấy đũa gắp một miếng cá hấp.

“Ừm, ngon lắm. Em gái, tay nghề em đúng là không tồi, anh nghĩ chủ nhà có một người khéo tay như em ở bên cạnh, nhất định là rất vui sướng, hẳn là cô ấy rất thích em đúng không?” Tiêu Hòa lại bắt đầu tán gẫu chuyện gia đình.

Trương Thanh Bình do dự, “Em cảm thấy cô ấy chắc là không ghét em, nhưng em cũng không biết…”

“Làm sao vậy?” Tiêu Hòa bâng quơ hỏi, mấy ngày nay trong lúc nói chuyện, hắn luôn luôn cẩn thận không đề cập tới chủ nhà của cô bé, chủ yếu là để hạ thấp tư tưởng phòng bị. Hôm nay hắn tính toán thử xem xem có thể moi được một ít tin tức hữu dụng hay không.

“Em cảm thấy ngài Chu không ưa em lắm…” Thanh Bình cầm đũa lên rồi lại buông xuống, vẻ mặt có chút khổ sở.

“A? Ngài Chu? Chính là người đã đón em ra viện đó hả?”

Cô bé im lặng gật đầu.

“Người kia nha,” Tiêu Hòa cũng buông đũa, rót cho cô bé thêm chút nước, lắc đầu: “Thật ra mà nói, anh cũng không ưa gã cho lắm. Thoạt nhìn  gian xảo, hơn nữa còn rất cay nghiệt, cái loại người này anh thấy nhiều rồi, tự cho là bản thân mình giỏi lắm, khinh thường người xuất thân thấp kém hơn, nói trắng ra thì, chính là không coi ai ra gì.”

“Đúng vậy…” Thanh Bình cúi đầu.

“Không sao, chỗ này cũng không có người khác, em cứ nói đi, buồn bực suốt ở trong lòng cũng không thoải mái. Nếu gã họ Chu kia quả thật khi dễ em, đại ca của em sẽ không nhìn thấy mà bỏ mặc đâu, cùng lắm thì chúng ta đổi chủ nhà là được.”

Thanh Bình ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ cảm kích.

“Đối với ngài Chu này, em cũng không thể nói rõ được.”

Thanh Bình nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra cũng không có vấn đề gì lớn, liền mở miệng: “Lúc trước công ty môi giới việc làm giới thiệu em với cô Dư thì anh ta không hài lòng lắm, nói tuổi em quá nhỏ, sẽ xốc nổi. Ngay từ đầu đã uy hiếp em, nói nếu làm việc không tốt sẽ sa thải, còn nói nếu em dám tiết lộ bí mật của chủ nhà thì sẽ khiến em chịu không nổi mà rời đi, hung tợn lắm.”

“Sao lại thế được.” Tiêu Hòa kinh ngạc.

“Chính là như vậy đó, mặc kệ là em làm chuyện gì, anh ta cũng đều tìm được lý do nói em. Nếu không phải cô Dư đối xử với em rất tốt, tiền lương với đãi ngộ cũng không thấp thì em đã sớm bị sa thải rồi.”

“Gã là nhằm vào em hay là như thế nào? Đúng là rất quá đáng mà.”

“Không chỉ mỗi em đâu, anh ta cũng hung hăng với bạn gái lắm!” Thanh Bình đột nhiên che miệng, có lẽ ý thức được mình lỡ miệng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Hòa vẫn bình thường, cũng yên tâm.

“Vậy sao? Cái loại tính cách thế kia mà cũng có người thích? Chắc là nồi nào úp vung nấy mà thôi, con bé kia đại khái cũng chả phải là cái dạng tốt đẹp gì. Nhóc con, xin lỗi chứ, anh nói chuyện hơi thẳng thắn.”

“Không có việc gì.” Thanh Bình phì cười, le lưỡi.

“Tiêu đại ca, nếm thử món này xem, em thấy anh chỉ ăn thức ăn mặn, như vậy không được đâu nha.”

Tiêu Hòa vừa nhìn miếng măng tây xào kẹp trong đũa của Thanh Bình, đã vội vàng xua tay. “Không muốn không muốn, anh không ăn cái này.”

“Không được, nhất định phải ăn.” Cô bé dường như thật sự coi Tiêu Hòa làm anh trai, làm nũng cũng thật sự tự nhiên.

“Nhóc con, tha cho anh đi!”

“Anh ăn đi, nếu ăn hết thì em sẽ nói cho anh biết bạn gái ngài Chu là ai.” Đúng vậy, nói ra thì đã sao chứ, Tiêu đại ca không phải là người ngoài, cũng chẳng giống kẻ mồm năm miệng mười.

Con gái cô quạnh lâu ngày cần một người để xả hết nỗi lòng, mà Tiêu Hòa trước mắt rõ ràng là phù hợp với yêu cầu của cô.

Là ai? Chẳng lẽ không phải là Dư Gia Gia?

Tuy rằng không phải tin tức mình đặc biệt muốn, nhưng biết bí mật của gã họ Chu kia thì cũng không tệ. Nhận được tin vui bất ngờ, Tiêu Hòa trong lòng chờ đợi đáp án, ngoài miệng lại nói: “Bạn gái của gã kia là ai cũng đâu liên quan gì tới anh, anh biết để làm gì.”

“Tiêu đại ca, anh thật sự không muốn biết sao? Nói cho anh nghe, nếu anh bỏ qua cơ hội này thì sẽ cực kỳ hối hận đó!” Thanh Bình giở giọng chọc ghẹo. Đã rất lâu rồi cô chưa được cười đến vui vẻ thoải mái như thế này.

“A? Chắc không phải là đại nhân vật nào chứ? Chẳng lẽ bạn gái cậu ta là nữ minh tinh trong Đại Chúng Thanh Nhạc?” Tiêu Hòa giống như là cũng bị gợi ra chút hứng thú.

Trương Thanh Bình do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Không phải, cô ấy hiện tại đã không còn là người của Đại Chúng nữa. Nhưng mà… Tiêu đại ca, em nói với anh, anh không được kể cho người khác nha, nếu không em sẽ thê thảm đó.”

“Không có việc gì, em còn chưa tin Tiêu đại ca của em sao? Hơn nữa đối với mấy chuyện sao siếc linh tinh này anh cũng không có hứng thú, hôm nay em nói với anh, có khi ngày mai anh đã quên luôn rồi ý chứ.”

Thanh Bình yên tâm cười. Người nào trong lòng chẳng có mấy cái bí mật như vậy, nhưng bất kể là bí mật gì, giấu ở trong lòng bao giờ cũng rất khó chịu, nếu có thể nói ai lại không muốn nói ra?

Giọng nói cô bé càng nhỏ, “Nhất định anh không tưởng tượng được bạn gái ngài Chu là ai đâu.”

“Ai?” Thanh âm của Tiêu Hòa cũng tự nhiên mà thấp xuống. Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

“Chu.Tường.”

Chu Tường là mỹ nữ.

Chắc chắn đàn ông Trung Quốc chín trên mười người đều sẽ không phủ nhận điểm này.

Vẻ đẹp của Chu Tường không phải là cái loại thanh tú đáng yêu hay khôn khéo sắc sảo, mà là dã tính, nhưng cái phần hoang dã bướng bỉnh này lại đã trải qua điêu luyện tinh tế. Cho nên trên người Chu Tường liền xuất hiện một loại mị lực mâu thuẫn nhưng có thể giữ chặt ánh mắt người khác.

Cũng có người gọi loại mị lực này là “Gợi cảm”.

Nghe thấy bạn gái gã đại diện cay nghiệt kia không ngờ là nữ minh tinh gợi cảm Chu Tường, Tiêu Hòa cảm giác mình vừa chịu đả kích thật lớn.

May mắn mình không phải là fan của cô ta, nếu không nghe được tin tức này, không biết liệu có bị kích thích quá độ mà nổi điên lên đi giết người hay không?

“Em vừa mới nói… Chu Tấn đối xử với bạn gái, cũng chính là Chu Tường Chu đại mỹ nhân rất hung bạo?”

Nghe thấy Tiêu Hòa gọi Chu Tường là Chu đại mỹ nhân, vẻ mặt Thanh Bình có chút phản đối. Trong mắt cô, cô chủ Dư Gia Gia mới là mỹ nữ chân chính.

“Vâng!”

“Thanh Bình, làm sao em biết được bạn gái Chu Tấn chính là Chu Tường?”

Thanh Bình trầm mặc một lúc lâu mới dè dặt nói: “Em… Trong lúc vô tình nghe thấy anh ta gọi điện thoại kêu tên đối phương.”

“Vậy chủ nhà em biết chuyện này không?”

Thanh Bình lắc đầu, “Em không nói với cô ấy, bởi vì… Thực ra chỉ có một lần như vậy.  Từ lần đó em mới biết bạn gái ngài Chu là ai, cũng là lần đó khiến cho em cảm thấy ngài Chu đối xử với bạn gái rất hung bạo.”

“A? Bọn họ nói gì trong điện thoại?”

“Bọn họ nói… Tiêu đại ca, không phải anh không có hứng thú với bạn gái Chu Tấn sao? Như thế nào vừa nghe là Chu Tường đã hứng thú bừng bừng vậy?” Thanh Bình giận dữ.

“Cái này…” Tiêu Hòa gãi đầu, vừa cười khúc khích vừa thở dài, “Bởi vì Tiêu đại ca của em cũng là đàn ông, mà Chu Tường… đâu giống với con nhóc như em, cô ấy là một đại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ nha! Ai, hiện tại vừa nghĩ tới việc cô ấy trở thành bạn gái của Chu bốn mắt đã cảm thấy giống như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu rồi! Em không biết trong lòng anh đây khó chịu thế nào đâu.”

“Phì.” Cô bé bị Tiêu Hòa chọc cười, hăng hái mắng Tiêu Hòa háo sắc, còn nói đúng là đàn ông thằng nào cũng giống nhau.

Tiêu Hòa kêu to oan uổng. Hắn thực sự là oan uổng mà!

Cùng lúc đó, trong biệt thự của Chu Tường có khách tới chơi.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Chu Tường nhận được thông báo của người giúp việc, không vui mừng chút nào nhấc ống nghe điện thoại lên.

“Cô không cần hỏi làm sao tôi biết cô ở đây, tôi chỉ hỏi một câu: cô có muốn biết bí mật của Dư Gia Gia không?”