Đây là một gian phòng khách được bài trí khá hiện đại.

Diện tích cả phòng khách ước chừng ba mươi mét vuông. Quầy rượu chiếm một phần ba, hai phần ba còn lại chỉ đặt một chiếc ghế sô pha thuần trắng, cùng một chiếc TV siêu mỏng cỡ lớn. Đối diện với ban công là cửa sổ sát đất treo một tấm rèm cửa màu xanh đậm chia làm sáu mảnh, toàn bộ rèm cửa được kéo lên nhìn như sóng biển. Nguồn sáng duy nhất trong phòng khách là từ chiếc đèn bàn được đặt trên ghế sô pha, ngọn đèn lờ mờ ấm áp chiếu rọi một thân ảnh cao gầy.

Tiến sĩ Đỗ nằm nghiêng trên sofa, tay vuốt ve một bức tượng thủy tinh hình cá heo, hai mắt mê mẩn nhìn vào màn hình TV rộng lớn.

Chiếu trên màn hình chính là một tòa cao ốc mới tinh, ống kính đặt ở trên con đường trước cao ốc.

Con đường vắng vẻ, ngoại trừ những vạch phân chia màu trắng hiệu lệnh đi chậm hay quẹo phải ra, cũng chỉ có đường ranh giới thật dài không nhìn tới điểm cuối.

Một con đường không có cái gì, tiến sĩ Đỗ lại như là đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, nhìn tới xuất thần.

Buổi tối hôm sau, trăng treo giữa trời, quần tinh (bầy sao) vờn quanh, gió quang mây tạnh, người ngủ trùng thức.

“Ngươi đi bắt người, ta phụ trách cứu người.” Viêm Chuyên viết vào lòng bàn tay Tiêu Hòa.

“A? Cậu không phụ trách bắt người? Để một mình tôi bắt?”

Tiêu Hòa không tình nguyện. Giỡn à, hắn chính là vừa ý độ bạo lực của Tiểu Viêm nên mới quyết định phương pháp trực tiếp này, giờ để một mình hắn đi bắt bọn canh gác khác nào lấy trứng chọi đá chứ! Huống chi hiện tại thắt lưng và mông hắn…

Đau chết mất! Miệng Tiêu Hòa không ngừng nguyền rủa cái tên khốn kiếp chết tiệt bên cạnh, nhưng không dám phát ra âm thanh.

“Ngươi yếu lắm hả?” Viêm Chuyên tiếp tục viết vào lòng bàn tay hắn.

“Còn khuya! Chẳng phải chỉ là bắt một thằng nhãi bảo vệ thôi sao! Ông đây thấy loại chuyện nhỏ nhặt này mà còn cần ông phải ra tay thì thật mất mặt!” Tiêu Hòa trừng mắt, “Thằng bảo vệ kia để tao đối phó, sau khi lấy được thẻ điện tử thì mày phụ trách cứu người! Không cứu được người về thì cắt đầu xuống mà tới gặp tao!”

Một cước đá ra không đạp tới nơi, ngược lại thiếu chút nữa làm cho mình rên thành tiếng.

Viêm Chuyên cũng không biết có phải cố ý hay không, đi đến bên cạnh hắn sờ sờ cái mông của hắn, lại nhéo nhéo tay của hắn tỏ vẻ hiểu rõ.

Tiêu Hòa đạp một phát, Viêm Chuyên không né, nhìn chung để cho hắn chiếm lợi một chút, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trước cửa công ty chế dược CED xuất hiện một thân ảnh cao gầy.

“Không ăn cơm quả nhiên không được, mỗi tội ăn xong còn thảm hơn! Con bà nó, sao nó chẳng hề hấn gì, mình lại bị kéo cho chết đi sống lại?… Ai, cuộc sống lang thang đúng là cũng chẳng dễ dàng gì!”

Chẳng những ăn không ngon ngủ không yên, ban ngày vội vã cứu người, đến buổi tối còn phải kính dâng cái mông của mình để cho người ta cắm miễn phí!

Mình đây là đang làm sai vặt không công sao? Hắn thì thào với chính mình, nhìn tòa cao ốc trước mặt không nhịn được thở dài.

Hay là tính đổi nghề đi. Làm kẻ lang thang hơn bốn tháng rồi cũng không tìm được ý nghĩa cuộc đời mình, có làm tiếp chưa chắc đã tìm được.

Cũng chả biết mình đang làm cái gì nữa, người khác không nghĩ nhiều vậy chẳng  phải đều sống tốt đó sao, chính mình không có việc gì lại cố tình ôm chuyện vào người! Không phải là… Để ý như vậy làm chi? Nói không chừng…

Có thể cứ thế trở về sao? Trở về chờ đợi ngày đó đến? Trở về chịu đựng sự thương hại của người khác? Trở về để giãy dụa một mình…

Bàn chải đánh răng của một người, cái áo ngủ cũng của một người, gian phòng trống rỗng, ngay cả tiếng nói chuyện cũng chỉ là của một người.

Cô đơn, tịch mịch, thế giới tinh thần phải nhờ vào ảo tưởng để duy trì.

Ban ngày có việc chưa xong để làm, ban đêm có mộng chưa dứt để mà mơ tiếp, mãi đến khi Vi Dân kết hôn, mãi đến khi…

Hắn thà để cho thằng nhóc đó thao hắn mỗi ngày! Ít nhất hắn có thể ôm một cơ thể ấm áp, có huyết nhục cùng nhau rơi vào mộng đẹp.

Hắn từng rất khinh thường bọn ăn xin và những kẻ nằm vật vờ bên đường. Nghèo túng như vậy, cuộc sống cùng cực như thế, hắn đã nghĩ dù thế nào hắn cũng không thể chịu đựng được. Ấy vậy mà hiện giờ hắn lại tự lựa chọn trải qua cuộc sống còn không bằng một thằng ăn xin.

Nhân sinh thật sự là thú vị, không phải sao?

Hắn muốn biết tại sao mình lại sinh ra trên thế giới này, muốn biết hắn vì sao lại trở thành hắn? Hắn sống vì cái gì? Nếu đã để cho hắn sinh ra trên thế giới này thì tại sao lại thu hồi sự sống của hắn vội vã như vậy?

Vì sao? Tất cả chuyện này đều là vì cái gì? Hắn thực sự muốn một đáp án.

Đã từng một lần cho là mình là vì người nọ mới đi đến thế gian, trải qua hai mươi năm dày vò mới hiểu được chính mình chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của Vi Dân mà thôi, chính mình cũng không thể mang đến vui vẻ cùng hạnh phúc cho y.

Hiện tại hắn đang tìm kiếm một lần nữa…

Có thể tìm được sao? Tiêu Hòa cười khổ.

Nếu cứ tiếp tục xen vào việc của người khác như vậy, nói không chừng còn chưa kịp tìm ra, mình đã ngoẻo mất rồi!

Không phải chõ mõm vào bị người khác mưu sát thì cũng là bị tiểu tử đó hiếp chết! Ai! Làm người cũng thật khó nha!

Đứng trước camera quan sát vẫy vẫy tay cười ngu ngốc, đợi nửa ngày không thấy phản ứng, Tiêu lão đại lấy cục đá chuẩn bị sẵn trong túi ra nhắm chính xác vào camera.

Có người ra rồi.

Tiêu Hòa nhét lại cục đá vào túi, hắn cũng không ngốc đến mức để cho người ta kiếm cớ gọi cảnh sát tới bắt hắn.

“Ông anh khỏe không.” Tiêu Hòa vui vẻ chào hỏi. Thằng nhãi con chết tiệt kia coi như có lương tâm, rốt cuộc cũng đáp ứng hắn nếu thấy có chuyện bất thường gì sẽ tiếp ứng. Cho nên hiện tại hắn thật sự có khí thế nha.

Kỳ quái, người này sao mà giống như gặp qua ở đâu rồi? Vừa cao vừa mập lại khoẻ mạnh, lúc đi tới giống như toà núi nhỏ.

Này… Đây không phải là…?!

Hai mắt Tiêu Hòa trợn trừng.

Đây không phải là cái gã to béo cướp cơm của hắn tại thành phố Y sao? Chẳng lẽ đêm hôm đó người bị mang đi đúng là y?

Cái âm thanh kêu thảm thiết kia chính là của y phát ra? Từ lúc ở bờ sông đã luôn luôn theo dõi mình?

Cho nên mới khiến mình đang ở cách hắn không xa xui xẻo mà vạ lây?

Từ từ, tên nhóc kia nói người bắt Tiểu Diệp đi cũng là một gã mập cao to khỏe mạnh, chẳng lẽ chính là người này?

A a a! Tên khốn kiếp mắc dịch này! Hóa ra hắn chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện! Ta hận!

Thù mới hận cũ bỗng chốc toàn bộ trào dâng trong lòng, hoàn toàn bỏ qua việc đối phương cũng là bất đắc dĩ cùng đáng thương, không phải cam tâm tình nguyện bị chộp, Tiêu Hòa xông tới.

Hoa nở hai cành, ở một đầu cành khác.

Bên này, Viêm Chuyên đáng ra phải chờ Tiêu Hòa lấy được thẻ điện tử, lúc này lại đang đứng trên nóc của tòa nhà công ty CED.

Hai phút sau, Viêm Chuyên dựa vào sơ đồ tòa nhà ghi nhớ trong đầu, đi vào phòng giám sát chung.

Chui vào lỗ thông gió chật hẹp, Viêm Chuyên chìa ngón trỏ chỉ về hướng bảng điện tử điều khiển cửa chính của phòng giám sát chung. Đôi mắt chợt lóe sáng, phút chốc sau đó lại trở lại bình thường.

Chỉ trong nháy mắt này, bảng điện tử điều khiển cửa chính của phòng giám sát chung trở nên cháy đen giống như bị nướng qua ngọn lửa cực nóng.

Người bên trong phòng còn chưa kịp nhận ra sự bất thường, Viêm Chuyên đã dùng tốc độ nhanh như chớp chui ra khỏi lỗ thông gió, mở cửa phóng giám sát chung ra đi vào.

Bên kia, một con lừa đang lăn qua lăn lại, tránh thoát công kích của đối phương. Còn chưa kịp bò lên, vô ảnh cước của đối phương đã lại hạ xuống.

Tên mập mạp chết bầm này sao lại mạnh như thế? Dù cho mình bị thằng nhóc kia làm cho hơn nửa buổi, cộng với nhịn đói một ngày, cũng không đến nỗi trở nên yếu như vậy chứ! Tiêu Hòa ở trong lòng khóc lớn.

Tên Đỗ biến thái rốt cuộc đã cho hắn ăn cái gì? Nhìn vẻ mặt hắn cũng không giống thần trí mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tiểu Viêm đâu? Cái thằng nhãi chết tiệt kia chạy đâu mất rồi? Chẳng lẽ nó không phát hiện mình bị người ta đuổi giết thê thảm như vậy sao?!

Bị ép tới góc, Tiêu Hòa mắt thấy không thể tránh khỏi, giơ hai tay chống đỡ, chân đạp một cước vào chính giữa cái bụng to béo của đối phương.

“Bịch!” Gã béo tốt mặc đồng phục cảnh vệ khẽ cong lưng nhận lấy một cước, cước này đối với người bình thường mà nói cũng khá là nặng .

“Hắc!” Gã béo tốt nhếch miệng cười cổ quái, đứng thẳng người, hai tay giơ lên, bổ nhào tới giống như một con gấu lớn.

“Tao làm thịt mày thằng chết toi!” Tiêu Hòa nổi khùng, hai tay bóp chặt cổ gã béo mập đang nhào qua, hai người quấn thành một cục.

Thông qua hệ thống truyền hình của phòng giám sát chung, tìm được chỗ của thằng nhóc tên Tiểu Diệp kia — may mắn là không thiếu tay hay cụt chân.

Viêm Chuyên tắt toàn bộ thiết bị theo dõi đi, thân ảnh khẽ động, chỉ thấy cửa chính phòng giám sát chung nổi gió, bên trong đã không còn bóng dáng Viêm Chuyên.

Thấy hoa mắt. Trên màn ảnh chỉ còn lại trạng thái không tín hiệu như khi kết thúc chương trình TV.

Tiến sĩ Đỗ nhướng mày, xoay người ngồi dậy từ trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào màn hình đầy muỗi, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Một lát sau, gã đột nhiên nở nụ cười. Ban đầu là khóe miệng khẽ cong, dần dần đôi môi cũng mở ra. Tháo kính mắt xuống, gã dùng chiếc khăn nhung lụa chăm chú chà lau, bên môi là ý cười ức chế không nổi.

***

Bụng bị gã béo tốt đấm một quả, đánh cho Tiêu Hòa phun cả mật vàng.

Không được phép buông lỏng! Chết cũng không được buông lỏng! Nếu buông tay như vậy nhất định sẽ bị đánh chết!

Tiêu Hòa cũng không quản gã béo tốt đánh hắn đập hắn như thế nào, liều mạng bóp chặt cổ của đối phương, nhất quyết không buông tay.

Lại thêm một quyền, máu loãng tràn ra từ miệng Tiêu Hòa.

Gã béo tốt dường như cũng không thể chịu đựng được khí quản tiếp tục bị áp chế, không hề đấm nữa, chuyển qua dùng hai tay đi vặn cổ tay Tiêu Hòa.

Lúc Viêm Chuyên đi ra, trong mắt nhìn thấy chính là một màn này.

Tiêu Hòa ở trong lòng cười to cái bộ dạng không tình nguyện cứ thế đi gặp Diêm lão nhị (aka Diêm Vương) của chính mình, càng hung hãn, há mồm muốn cắn lỗ tai của gã béo tốt. Nếu ông mày phải chết thì mày cũng phải để lại cái lỗ tai heo này cho ông mang theo xuống mồ đi!

“Rắc rắc!”

Đau! Răng nanh hung hăng đập vào nhau, đau đến mức nước chua trong miệng Tiêu Hòa ứa ra.

Cơ thể vừa mới buông lỏng, Tiêu lão đại ngồi phịch trên mặt đất không nhúc nhích.

Có điều, thân thể không thể động đậy không có nghĩa là miệng hắn cũng không động đậy được, liếm liếm răng nanh, liếc xéo, há mồm chửi: “Tao thao mười tám đời tổ tông nhà mày! Con mẹ nó mày trốn vào cái lỗ nào vậy hả! Ông mày nếu có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Mày đúng là đồ con rùa rụt cổ không có tình nghĩa anh em! Con mẹ nó mày chẳng những bị câm mà còn bị điếc nữa phải không! Bên này tiếng vang lớn như vậy mà mày cũng không nghe thấy? Mày là trẻ khuyết tật à!”

Hộc hộc, hắn thở gấp hai ngụm, tiếp tục chửi: “Thằng nhãi mày chắc không phải cố ý trốn một bên xem kịch hay của ông đấy chứ? Cái tên mập mạp chết bầm này là người thân của mày hả! Ê ê ê! Kiềm chế chút! Đừng có giết người! Mày muốn ngồi tù à! Cứ chặt hai tay nó là được rồi… Tiếp tục đá nó cái nữa đi, à không, hai cái!”

“Bịch!”

Một cước đá tên bảo vệ đã biến thành bánh bao sang một bên, Viêm Chuyên đi đến bên người Tiêu Hòa.

“Vừa chạy đâu vậy?”

Viêm Chuyên chỉa chỉa bên trong.

“Mày vào rồi hả?” Tiêu Hòa vừa bất ngờ lại cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

“Mày lấy tao làm mồi nhử địch?” Tiêu Hòa thế nhưng không hỏi y đi vào như thế nào. Dù có hỏi thì thằng nhóc đó cũng không nói.

“Thằng bé kia đâu? Tìm được nó không?” Tiêu Hòa ôm bụng miễn cưỡng ngồi dậy từ trên mặt đất.

Viêm Chuyên đưa tay kéo hắn lên.

“Lắc đầu là có ý gì? Nó không ở đây? Chẳng lẽ nó đã…” Tiêu Hòa theo thói quen tự động phủi phủi bụi bặm trên người.

Kéo tay Tiêu Hòa qua, viết vào lòng bàn tay: “Nó không chịu đi theo ta.”

“Hả? Cái gì mà nó không chịu đi theo? Mày đe dọa nó hả?”

Thần kinh!

Viêm Chuyên vừa dùng ánh mắt trừng, vừa đưa tay lên dùng ngón cái lau đi vết máu bên khóe miệng Tiêu Hòa.

Trái tim gã đàn ông ba mươi tuổi đáng thương không ai yêu hung hăng giật thót một cái, quay ngoắt lại, đi đến bên người gã bảo vệ giật tấm thẻ điện tử xuống, một cước giẫm lên bụng hắn đi qua. Mục tiêu — tòa cao ốc trước mặt.

Viêm Chuyên mắt thấy bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào tòa nhà, ngẩng đầu nhìn nhìn về phía camera theo dõi, cười nhạt, bước qua kéo gã bảo vệ béo mập tới góc chết, xong xoay người chạy về phía cao ốc.

Tuyệt đối có vấn đề! Ngoại trừ tên bảo vệ bên ngoài ra, còn những tên khác đâu rồi? Tại sao trang bị bị phá hư mà chuông báo động lại không kêu?

Bóng dáng đứa bé kia tại sao lại xuất hiện trên hệ thống truyền hình ngay lúc y vừa mới tiến vào phòng giám sát chung?

Nói là mở rộng cửa nghênh đón bọn họ tiến vào thì không đúng, nhưng loại thiết bị cảnh giới trình độ này so với y có là cái gì?

Sự thực rõ ràng như vậy, chẳng lẽ tên tiểu nhân âm hiểm Tiêu Hòa kia không nhìn ra được sao?

Nói đi nói lại, đêm nay nếu như không có ta, chỉ có một mình Tiêu Hòa, chỉ sợ hắn chưa kịp tiến vào cửa nhà người ta đã bị tóm được.

Cái gã đeo kính mắt cổ quái kia, trong bụng rốt cuộc tính toán điều gì?

Tiêu Hòa có phải nghĩ đến điểm này hay không, mới có thể chẳng hề để ý âm mưu quỷ kế của Đỗ Bác, đường đường chính chính xông thẳng vào sào huyệt của hắn?

Đối phương biết đêm nay bọn họ sẽ đến sao? Xem ra, chắc là bọn hắn đã biết.

Làm sao mà bọn hắn biết được?

***

Tiến sĩ Đỗ đang do dự quanh ra quẩn vào trong phòng khách. Có nên đi hay không đây?

Đi, có lẽ có thể chứng minh suy đoán của người kia là chính xác. Tuy là đáp án này sẽ khiến hắn không quá thoải mái, nhưng nếu như có thể chứng thực suy đoán này, tương lai của hắn, tương lai của bọn họ đều sẽ thay đổi toàn bộ!

Nhưng nếu như suy đoán kia không đúng thì sao? Hắn đi, cũng chỉ là tăng thêm đả kích cho mình mà thôi. Có lẽ gã lang thang kêu Tiêu Hòa kia thật sự xuất sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn chăng? Có lẽ việc y và “Nó” cùng nhau biến mất chỉ là một sự trùng hợp? Có lẽ đúng như lời y nói, “Nó” đã rời khỏi y rồi?

Huống chi còn có một vấn đề lớn nhất, cho dù “Nó” có ở đây, bằng  sức mạnh hiện tại của hắn, có thể chống chọi với “Nó” hay không còn chưa biết được. Tiến sĩ Đỗ hắn chưa bao giờ tham gia trận chiến nào mà không có khả năng nắm chắc như thế này!… Hắn thừa nhận, hắn có tâm lý hoảng sợ đối với những gì chưa biết.

Có đi hay không? Tiến sĩ Đỗ không biết chính mình lại có lúc không quả quyết như vậy.

Tiếng cá heo vang lên, ánh mắt tiến sĩ Đỗ quăng về phía máy điện thoại cách đó không xa.

***

Hắn biết cần chạy hướng nào sao? Viêm Chuyên theo sau Tiêu Hòa, nghĩ nghĩ.

“Tiểu Viêm! Lề mà lề mề cái gì đó! Còn không qua đây dẫn đường!” Tiêu lão đại quay đầu lại rống.

“…” Viêm Chuyên yên lặng đi ra phía trước.

“Kêu lớn vậy cũng chả có ma nào đi ra, có phải đám người trong này chết sạch rồi không? Hay là hết giờ làm nên mọi người đều về nhà? Cái công ty to thế này mà có mỗi một thằng bảo vệ? Bọn họ là tự tin rằng thiết bị cảnh giới của mình tốt hơn so với nơi khác, hay là đang coi thường lục lâm hảo hán (ý chỉ các bạn đạo tặc) của Trung Quốc chúng ta?”

Tiêu Hòa rất ung dung giơ ngón tay giữa lên với mấy cái camera vừa đi qua.

Viêm Chuyên nghĩ tới, vừa rồi chính mình hình như đã phá hỏng tất cả hệ thống theo dõi.

Hay là bọn họ đang chứng thực cái gì đó? Vậy thứ mà bọn họ muốn chứng thực là cái gì? Tiêu Hòa nhướng mày.

Nếu không ai đi ra quấy rầy bọn hắn, hai người cũng thoải mái ngồi thang máy lên thẳng tầng mười hai.

Theo Viêm Chuyên dẫn đường, hai người tới cửa phòng 1209.

Bên ngoài phòng giám sát chung của tòa nhà CED xuất hiện hai thân ảnh thon dài.

“Bọn họ đi rồi?”

“Ừ.”

“Thằng bé kia lựa chọn ở lại?”

“Ừ.” Tiến sĩ Đỗ vuốt vuốt tấm bảng điện tử giống như bị thiêu hủy bởi nhiệt độ cực cao trong tay.

“Không phải mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh sao? Kể cả việc tên Trương phó sở trưởng kia phản bội nữa, cái này chắc anh đại khái là có thể tiến thêm một bước nữa vào phía trong. Anh có nắm chắc trong vòng một năm… “

“Nửa năm.”

“Ha ha! Anh vẫn cứ như cũ! Kiêu căng tự đại muốn chết, hết lần này tới lần khác không để cho người ta một con đường sống! Vậy lần này anh cảm thấy thế nào? Cái người tên Tiêu Hòa đó?”

“Bảo vệ đã báo cáo lại với tôi, Tiêu Hòa còn dẫn theo một người. Hình như cậu quên nói cho tôi điểm ấy thì phải?”

Người bên cạnh cười ha ha.

“Tôi cũng không nghĩ tới Tiêu Hòa sẽ thật sự dẫn cậu ta đi cùng a.”

“Bớt dài dòng đi! Thằng nhóc đó thật sự là 『 nó 』 sao? Cậu nắm chắc mấy phần?” Vẻ mặt tiến sĩ Đỗ tựa hồ có hơi khẩn trương.

Người bên cạnh trầm mặc một hồi.

“Tôi không biết. Thật sự không biết. Anh có hiểu là những gì mà sở nghiên cứu của chúng ta nắm được chỉ là khả năng『 nó 』sẽ xuất hiện, cùng với đặc thù của 『 nó 』thôi. Nhưng 『 nó 』có thể biến thành người hay không, có thực sự tồn tại hay không, chưa có ai tận mắt chứng kiến.”

“Hừ! Chẳng phải cậu đã từng lĩnh giáo năng lực của 『 nó 』sao! Không thể biến thành người? Vậy chúng ta là cái gì?”

Người kia trầm mặc càng lâu hơn.

“Chúng ta không đồng dạng… Nếu quả thật chính là 『 nó 』, anh cho rằng vì sao 『 nó 』lại lựa chọn Tiêu Hòa? Còn nữa, lúc trước anh vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với Tiêu Hòa? Tôi không biết là anh cũng đích thân động thủ bắt người cơ đấy.”

“Cậu không nhìn ra sao? Thân thể anh ta… ” Gã đàn ông đeo kính mắt thoạt nhìn hết sức lãnh đạm.

“Anh cũng nhìn ra? Quả nhiên là lợi hại hơn tôi, lần đầu tiên tôi cũng chưa phát hiện được cái gì, thế mà anh đụng phải anh ta trong chốc lát, lại là buổi tối mà vẫn có thể xác định.”

Nghe ra vị chua trong lời gã, khóe miệng Đỗ Bác hiện lên ý cười.

“Lúc đầu tôi cũng chưa thể xác định, mãi tới khi giúp cậu ta tẩy sạch hết thân thể.”

“Cho nên tôi thấy khó hiểu vì sao 『 nó 』lại chọn một người như vậy… Như vậy… Anh biết không, Tiêu Hòa nói anh ta và 『 nó 』… Bọn họ, khụ, là cái loại quan hệ đấy. Nếu cậu thanh niên kia thật là 『 nó 』, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Tiến sĩ Đỗ nhíu mày, “Cậu nói bọn họ là cái loại quan hệ đấy nghĩa là sao? Đừng nói là bọn họ…”

“Đúng! Chính là cái anh đang nghĩ đó!”

Vẻ mặt tiến sĩ Đỗ nháy mắt trở nên cứng đờ.

“Anh cho rằng cái này thể hiện điều gì?” Gã bên cạnh liếc qua mạch điện trên tay Đỗ Bác.

“Một cái mạch điện bị nhiệt độ cực nóng thiêu hủy?” Đỗ Bác ngẩng đầu.

“Tôi không nghĩ là Tiêu Hòa dự đoán được tất cả mọi thứ xảy ra ở đây để mà mang theo mỏ hàn. Huống chi còn có một bảo vệ bị đánh trọng thương… Một tên bảo vệ đã trải qua thí nghiệm biến đổi ở công ty của các người! Chuyện này nói lên điều gì?”

Tiến sĩ Đỗ không trực tiếp trả lời.

“Tôi vốn muốn nhân cơ hội này thuận tiện bắt lấy gã lang thang kia. Tình trạng thân thể của anh ta hiện tại sẽ là một đề tài nghiên cứu cực tốt. Chỉ là không ngờ tới…”

“Không ngờ tới chuyện 『 nó 』 sẽ thực sự ở bên cạnh anh ta?” Người bên cạnh tiếp lời nói.

“Chúng ta có nên tiếp tục phái người theo dõi bọn họ nữa không? Để xác định xem cậu bé kia rốt cuộc có phải là người mà chúng ta vẫn tìm kiếm không?”

Tiến sĩ Đỗ nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Tạm thời không cần, trước tiên tôi đi giải quyết chuyện gã họ Trương kia đã. Cậu cũng đừng có tùy tiện động thủ, tránh cho toàn bộ kế hoạch bị phá hỏng.”

Gã đàn ông nhún nhún vai, tỏ vẻ hiểu rõ.

“Thừa dịp người bên trong còn chưa biết, trước tiên cậu đem cái bảng điện này đi nghiên cứu, xem xem có thể tra ra cái gì không.” Tiến sĩ Đỗ gắng sức giật toàn bộ mạch điện xuống.

Gã kia tiếp nhận, lúc xoay người rời đi đột nhiên quay đầu lại nói: “Anh biết Tiêu Hòa gọi『 nó 』 là gì không?”

Tiến sĩ Đỗ móc khăn ra lau tay.

“Viêm. Tiểu Viêm.”

***

Mày không đi? Vì sao?

Bất chợt nghe thấy lời cự tuyệt của đứa bé, phản ứng đầu tiên của Tiêu Hòa chính là —- chẳng lẽ thằng nhóc này bị tẩy não?

Em ở trong này tốt lắm. Tiến sĩ Đỗ đối với em không tệ. Anh ấy thậm chí còn đáp ứng sẽ dạy em rất nhiều kiến thức, mời thầy cô giáo cho em nữa. Ở trong này em khỏi phải lo bụng đói cật rét, khỏi phải lo bị đánh bị mắng, khỏi phải lo dầm mưa dãi nắng, khỏi phải lo ốm đau bệnh tật. So với trước kia, em thấy nơi này quả thực giống thiên đường.

Chẳng lẽ mày không sợ bọn chúng làm cái gì với mày sao? Loại công ty này để đạt được mục đích, chuyện nào cũng có thể làm ra được! Đến lúc đó mày rốt cuộc sẽ biến thành dạng gì, có quỷ mới biết!

Cái đó tiến sĩ Đỗ cũng nói với em rồi, anh ấy bảo sẽ làm kiểm nghiệm linh tinh gì đó, nhưng mà anh ấy nói những kiểm tra này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng xấu tới thân thể em.

Mấy lời nói dối của thằng đó mà mày cũng tin hả?

Không tin thì thế nào đây? Rời khỏi đây với anh? Anh sẽ dẫn em theo sao? Anh có thể bảo đảm cuộc sống sau này cho em không? Anh đem em đi, không phải trả lại cho Hắc Đầu thì cũng là giao cho cảnh sát, đối với em mà nói có khác gì ở lại trong này? Anh không biết là em đợi ở chỗ này còn tốt hơn nhiều so với lựa chọn đi cùng anh sao?

“Đứa bé kia thật sự đáng ghét đúng không?”

Người ta nói thật nên đáng ghét sao?

“Nhẽ ra tao không nên chõ mõm vào, cố hết sức lại chẳng có ích gì! Con bà nó… Tiểu Viêm!”

Ừ?

Tiêu Hòa không ngừng cười âm hiểm với y. Sau đó liền… Ngã xuống.

Viêm Chuyên duỗi tay ra, đúng lúc đỡ được hắn. Ngu ngốc! Xương sườn bị gẫy còn dám cố chấp tới bây giờ!

Co quắp trong lòng Viêm Chuyên, Tiêu Hòa nói thầm: “Mày cảm thấy cạm bẫy này là chăng ra cho ai?” Nói xong liền im bặt.

Nhìn hắn đã bất tỉnh, Viêm Chuyên thở dài, cam chịu mà cõng hắn lên lưng.

Lúc Chung Xá nhìn thấy Viêm Chuyên cõng Tiêu Hòa xuất hiện thì khá bất ngờ, “May mà tối nay tới phiên tôi trực đêm, anh ta làm sao vậy?”

Lấy một chiếc đèn pin nhỏ mở mí mắt Tiêu Hòa ra soi soi, Chung Xá lập tức gọi một hộ sĩ đang đi qua lại, bảo cô ta lập tức chuẩn bị một xe cáng.

Đặt Tiêu Hòa lên xe cáng, Viêm Chuyên chỉa chỉa thắt lưng Tiêu Hòa, ý bảo Chung Xá sờ sờ xem. Y còn nhớ rõ, hắn hình như là một bác sĩ ngoại khoa chuyên về chấn thương chỉnh hình.

Chung Xá vươn tay xác định trong chốc lát, lập tức bảo hộ sĩ chuẩn bị chụp X quang.

Chung Xá yêu cầu Viêm Chuyên đợi ở bên ngoài, Viêm Chuyên như không nghe thấy, theo sát không tha.

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đã phẫu thuật nối xương xong, đang nằm ở trên giường bệnh phiền não, làm thế nào đối phó với khoản tiền thuốc men này. Khỏi phải nói, kẻ đưa hắn đến bệnh việkerlaf Viêm Chuyên đương nhiên bị hắn biến thành nơi trút giận, chửi ầm một trận.

“Đầu óc mày hỏng mất rồi có phải không! Tự dưng lại vác tao tới đây! Thế này thì làm sao tao không biết xấu hổ mà trốn đi được? Mày bảo tiền thuốc men trả kiểu gì đây? Đi cướp ngân hàng cho tao đi!”

Tác dụng của thuốc giảm đau còn chưa hết, tinh thần của Tiêu lão đại thật sự tốt.

Ngươi tưởng ta muốn đem tới đây lắm hả? Nếu không phải đêm hôm khuya khoắt, các bệnh viện khác căn bản không chịu nhận tên rách rưới như ngươi, ta việc gì phải tự chuốc lấy phiền phức mà cõng ngươi tới đây?

Tiêu Hòa đương nhiên cũng biết nguyên nhân. Quy chế điều trị của Trung Quốc vẫn chưa hoàn hảo tới mức có thể vì dân lang thang mà tổ chức chữa bệnh từ thiện, thứ nhất là dính dáng tới vấn đề đường lối sử dụng thu nhập từ thuế, thứ hai là người nghèo ở Trung Quốc còn nhiều lắm, mà bệnh viện  “hảo tâm” lại quá ít.

“Tiểu Viêm, hay là tôi giới thiệu cho cậu đi làm thêm nha? Vì Tiêu đại ca hy sinh một chút thôi! Cậu xem bình thường tôi đối xử với cậu rất tốt đúng không?” Tiếp nhận chén nước người ta đưa tới, uống một hơi cạn sạch, nghĩ đến tình cảnh trước mắt của chính mình, Tiêu Hòa trở nên ăn nói khép nép.

Thấy Tiểu Viêm không để ý tới hắn, Tiêu lão đại khó chịu, trừng mắt, “Thêm một ly nữa!”

Viêm Chuyên cầm lấy cái cốc giấy rót nước đưa cho hắn.

“Mày nói đi! Cái đồ vong ân bội nghĩa chết tiệt này!” Ừng ực ừng ực, “Tao bình thường đối xử với mày như thế nào? Thế mà tới lúc quan trọng lại ăn cháo đá bát!”  Ừng ực ừng ực.

Viêm Chuyên nghiền ngẫm một lát, đem đống thuốc sắp xếp gọn gàng trên bàn bóc ra đưa cho người nào đó đang lải nhải.

Tiếp nhận thuốc, Tiêu Hòa hơi ngửa cổ nuốt toàn bộ vào với nước.

“Ê, Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa đột nhiên hạ giọng, ý bảo Viêm Chuyên dựa sát vào.

“Cậu xem bệnh nhân đang ngủ đối diện kia nhìn rất quen mắt đúng không? Cậu lấy ví của ông ta ra đi, tôi thấy vừa rồi ông ta lấy tiền trong ngăn kéo đưa cho con mình mua cơm trưa. Nhanh đi!”

Viêm Chuyên duỗi tay ra, ấn đầu Tiêu Hòa xuống gối.

Tiêu Hòa ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần, rống to: “Ông mày hiện tại không mệt!”

“A, xem ra tinh thần anh rất tốt nha. Tôi còn sợ anh nhàm chán, đặc biệt chuẩn bị cho anh một ít tạp chí với báo mang lại đây.”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, theo tiếng cười đi vào là một anh chàng đẹp trai mặc áo trắng tiêu sái anh tuấn.

Nhìn rõ người vừa tới, Tiêu Hòa lập tức thay đổi sắc mặt. Cười đến hai mắt híp lại.

“Thật ngại quá, lại làm phiền cậu rồi. Tối hôm qua là cậu phẫu thuật cho tôi hả?”

Người vừa tới gật đầu, “Thế nào? Có đau không? Tôi giúp anh tiêm thuốc tê, nếu vẫn còn đau thì dùng thuốc trên bàn, liều dùng tôi nói cho Tiểu Viêm rồi.”

“Không đau không đau! Cậu phẫu thuật thì sao mà đau được? Ngồi xuống đây, Tiểu Viêm đứng dậy nhường ghế cho người ta!”

“Không cần không cần!” Người tới vội vàng xua tay, “Cũng tới giờ tôi phải về nhà rồi, chạy qua đây thăm anh một chút thôi.”

Huống hồ cái người kêu Tiểu Viêm kia căn bản là không có ý định nhường mà! Tiện thể đưa cho hắn đống báo với tạp chí.

Liếc xéo Viêm Chuyên một cái, Tiêu Hòa ngẩng đầu cười với Chung đại y sư, “Vậy thì cám ơn cậu, Chung Xá. Tôi đây cũng không chậm trễ thời gian về nhà của cậu nữa, tạm biệt.”

“Ừm, có chuyện gì cứ gọi hộ sĩ, tôi đều sắp xếp xong xuôi hết rồi. Ngày mai tôi lại tới thăm, anh dưỡng bệnh cho tốt nha.” Chung đại y sư khuôn mặt tươi cười cực kỳ xán lạn như thường ngày, tiêu sái rời đi.

“Ai, đúng là đẹp trai có khác!” Tiêu Hòa nhìn bóng lưng người ta cảm thán.

Đồng thời chìa tay sang bên cạnh, “Đưa tôi tờ báo!”

Tiêu Hòa vừa lật xem tờ báo trong tay vừa thì thào: “Cậu nói xem tôi để thằng nhóc con kia ở lại như vậy rốt cuộc đúng hay sai?”

Viêm Chuyên ngẩng đầu lên từ quyển tạp chí nhìn hắn.

Nhớ tới vẻ mặt kiên định của đứa bé tên Tiểu Diệp kia, nội tâm Tiêu Hòa có chút tư vị không đúng.

“Con mẹ nó lời nói của thằng nhóc kia thực đáng giận, nhưng…” Lại là sự thật. Đây mới là chỗ khiến Tiêu Hòa tức giận. Cái tên biến thái nhã nhặn kia có thể làm được, hắn lại không cách nào làm được!

Ít nhất là hắn hiện tại không thể làm được!

“Tiểu Viêm.”

Hả?

Tiêu Hòa nhìn thiếu nhiên trước giường, ngắm thật lâu, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, lần đầu tiên dùng một loại ngữ khí chân thành tha thiết đến dị thường, nói: “Tôi có thể giới thiệu cho cậu một việc làm rất tốt. Không khó, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là được. Bằng điều kiện của cậu, cho dù không có bằng cấp gì, chỉ cần tôi giới thiệu đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì.”

“Việc đó không cần nói chuyện, không có kinh nghiệm cũng không sao, sẽ có người dạy cậu. Với trí thông minh của cậu chắc chắn sẽ nắm vững công việc nhanh thôi, không bao lâu nữa cậu sẽ trở thành một người có tiền có của trong tầng lớp tri thức, chỉ cần cậu cố gắng, muốn trở thành tiểu tư sản cũng không có vấn đề. Thế nào?”

Viêm Chuyên nhìn lại hắn. Đột nhiên có chút lo lắng, ngoại trừ xương cốt ra, chẳng lẽ đầu óc người này cũng có chỗ nào bị thương? Có nên gọi bác sĩ không đây?

“Trước kia tôi cũng không phải là một kẻ lang thang. Bốn tháng trước tôi vẫn còn là một kẻ có tiền, chuyện giới thiệu việc làm cho người khác này đối với tôi mà nói chỉ là một bữa ăn sáng. Mặc dù hiện tại rời đi, nhưng cũng không nhiều người biết. Trong thành phố này tôi còn quen một số bạn bè với khách hàng từng qua lại làm ăn, danh tiếng của tôi cũng không tồi, giúp cậu giới thiệu việc làm chẳng phải là cái gì khó khăn. Tôi nói thật đó!”

Tiêu Hòa phát hiện tâm tình của mình mâu thuẫn gần chết, vừa muốn  thật sự trợ giúp thiếu niên trước mắt này, lại không muốn nó rời khỏi mình.

Thảm rồi! Chẳng lẽ mình bắt đầu lưu luyến cái loại chung sống này? Không! Tuyệt đối không được…

Bên này Tiêu Hòa còn đang liều mạng đấu tranh tư tưởng, bên kia Viêm Chuyên đã rất không khách khí mà đem lòng tốt của Tiêu lão đại đá trở về.

Ta muốn tìm việc làm mà phải dựa vào ngươi? Viêm Chuyên chìa một ngón tay, quơ quơ trước mặt Tiêu Hòa giống như chế giễu.

“Không cần? Mày đúng là cái đồ chết toi, coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú! Nói cho mày biết — lỡ lần này là không còn cơ hội khác đâu! Sau này có hối hận ông đây cũng không thèm quản nữa!” Vừa mắng vừa lật xem báo chí, không nên hỏi tâm tình hiện tại của hắn, ngàn vạn lần đừng có hỏi.

“Ác!” Khóe miệng hơi hơi nhếch lên của Tiêu Hòa đột nhiên hạ xuống.

Làm sao vậy?

Tiêu Hòa trải tờ báo ra, lật lại bức ảnh trên mặt giấy cho Viêm Chuyên xem.

Chất lượng in ấn không tốt lắm, cho nên nhìn cũng không được rõ ràng, Viêm Chuyên chỉ có thể nhận ra được cái kia đại khái là một khối thi thể hình người.

Một đống đen thui… Có thứ ghê tởm như vậy sao? Viêm Chuyên khó hiểu.

“Tao từng thấy qua… Lúc ở thành phố Y, trong túi rác. Không nghĩ tới thành phố S cũng xuất hiện…” Tiêu Hòa dường như đang nhớ lại cảm giác khi hắn thò tay vào cái túi rác kia, nhớ tới phản ứng khi thấy rõ thứ đựng trong túi là vật gì… Ác! (T_T)

“Biến thái về tới đây rồi! Xem ra không phải bọn gã nhã nhặn biến thái kia làm. Theo điều tra của cảnh sát hình như đây là án sát nhân liên hoàn, đã phát sinh hơn một năm, thủ pháp phạm tội cùng với trạng thái tử vong đều giống nhau, tới thời điểm này đã có sáu nạn nhân. Đến bây giờ mới công khai… “

Chuyện gì xảy ra? Viêm Chuyên tiếp nhận tờ báo.

“Hoặc là giết bằng thuốc độc, hoặc là bóp chết. Sáu người bị hại toàn bộ đều bị lột da. Trên báo nói rất có thể là do người có chuyên môn làm, nếu không không có khả năng lột da được một cách hoàn mỹ như vậy!”

Vì cái gì ngươi cho rằng không phải công ty CED làm?

“Bởi vì người chết đều là nữ, hơn nữa cũng không phải dân lang thang, sáu người kia không phải là học sinh thì cũng là người đi làm rồi, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, người lớn nhất cũng chưa quá hai mươi bốn tuổi.

Tên biến thái đó chỉ cảm thấy hứng thú đối với làn da của nữ giới trẻ tuổi! Cảnh sát tra xét hơn nửa năm rồi mà không tra được hành tung của kẻ giết người, hung thủ giống như chạy tới chạy lui khắp nơi. Xem đi, cảnh sát đã bắt đầu treo giải thưởng bắt người!”

Viêm Chuyên nhìn chăm chú dòng chữ màu đen rất lớn trên tờ báo: Tiền thưởng năm trăm tệ tới mười vạn tệ. Căn cứ vào trình tự cung cấp tin tức và mức độ chuẩn xác để xác định tiền thưởng, nếu như có thể bắt được hung thủ thật sự, tiền thưởng là mười vạn nhân dân tệ.

Đột nhiên Tiêu Hòa như nghĩ tới điều gì, vươn tay giật lấy tờ báo sau đó xác định: “Có hứng thú làm thợ săn tiền thưởng hay không?”

Hả?

“Tiền thuốc men a! Tao không muốn nợ tiền Chung Xá! Nếu mày không muốn trộm hoặc cướp ngân hàng thì phải đi làm thợ săn tiền thưởng!”

Kẻ tiêu tiền chính là ngươi, vì sao ta phải kiếm tiền?

“Nói! Làm hay không làm!”

Đang chuẩn bị lắc đầu, chợt nghe người nào đó rất không biết xấu hổ lớn tiếng nói: “Không được nói không! Nếu mày ngoan ngoãn đi làm thợ săn tiền thưởng… Anh đây sẽ cho mày sướng gấp bội được chứ!”

~ Hoàn quyển 1 ~

Quyển 2: Bác bì ma

Vụ án ma lột da càng ngày càng diễn biến phức tạp, Tiêu Hòa keo kiệt bủn xỉn vẫn không thay đổi bản tính, lén lút tiếp nhận chức vụ bảo tiêu sau lưng Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên lần này hoàn toàn không biết chuyện, vẫn ngày ngày “Kiếm tiền” như cũ, thực hiện chức trách của kẻ làm giống đực, lại bởi vì hành tung bí ẩn mà trở thành đối tượng bị cảnh sát theo dõi!

Rốt cuộc Viêm Chuyên đi đâu vào nửa đêm khuya khoắt? Tiêu Hòa chưa từ bỏ ý định truy hỏi, sau khi phát hiện ra sự thật lại không kìm được, lần đầu tiên rơi lệ nam nhi…

Hai người đều có suy tính riêng, không hoà hợp, nhưng cũng không phân ly, lần thứ hai lại bị cuốn vào một câu đố phức tạp nan giải —— bê bối trong giới nghệ sĩ nổi tiếng, rốt cuộc có liên quan gì tới vụ án ma lột da? Còn kẻ hành hung sẽ xuất đầu lộ diện như thế nào?