Sau khi rời khỏi thành phố Ngạn Giang, mấy năm nay, Tiêu Uyển Thanh trừ bỏ uống thuốc ngủ, chưa bao giờ cảm thấy bình yên có thể ngủ một giấc đến bình minh. Đêm hôm đó, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, nàng nép vào bên cạnh Lâm Tiễn, ôm lấy thân thể ấm áp của nữ hài, mũi nàng lưu luyến hơi thở an tâm của nữ hài, rồi nàng ngủ một giấc thật ngon sau một thời gian dài không có được.

  Sau mùa đông, trời đã về khuya, ánh ban mai dần tắt. Tiêu Uyển Thanh theo đồng hồ sinh học bình thường, thức dậy trước khi chuông báo thức vang lên. Theo thói quen những năm này, nàng theo bản năng đầu óc khi tỉnh dậy luôn cảm thấy uể oải ...

  Nhưng giây tiếp theo, trong không khí yên tỉnh vang lên tiếng hít thở của một người khác, cánh tay nàng chạm vào cơ thể mềm mại cùng nhiệt độ quen thuộc, khiến nàng trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.

  Không, không đúng, không giống nhau, Tiễn Tiễn tới tìm nàng, cùng mấy năm nay đã mơ vô số mộng đẹp không giống nhau, lần này giống như không phải là mơ mà là thực.

  Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên gia tốc, cắn môi nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt. Nàng sợ sau khi mở mắt ra sẽ lại rơi khỏi giấc mộng, lọt vào tầm mắt của nàng không gì khác ngoài bóng tối vô tận chỉ có một mình nàng.

  Một đầu ngón tay mềm mại rơi vào mắt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đôi lông mày đẹp. Sau đó một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giống như làm thanh tỉnh ra khỏi ác mộng, giọng nói cực thấp ôn nhu mà an ủi: "Phán Phán, đừng sợ, con ở đây, Tiễn Tiễn đây..."

Giọng của nữ hài trầm thấp hơn nhiều so với trước đây, mất đi ngữ khí ngây ngô của hài tử, phảng phất mang theo kinh nghiệm dày dặn, xác nhận năm tháng đã chia cắt hai người. Nhưng năm tháng chưa bao giờ thực sự chia cắt hai người. Tiêu Uyển Thanh nhớ tới, đây không phải là mơ, nữ hài của nàng thực sự tới tìm nàng, nữ hài của nàng đang dỗ dành nàng, vẫn ân cần cùng ôn nhu như trước.

  Tâm Tiêu Uyển Thanh bỗng dưng ướt át, hơi thở nặng nề. Nàng mở mắt ra, xuyên qua ánh mặt trời ʍôиɠ lung đập vào đôi mắt tươi cười ôn nhu của Lâm Tiễn, khóe môi không khỏi nhếch lên hình vòng cung, nhưng trong mắt hiện lên một tia thủy quang nhàn nhạt.

  “Là con đánh thức dì sao?” Lâm Tiễn thấp nhu hỏi lại, kéo chăn bông của Tiêu Uyển Thanh lên đầu vai.

  Tiêu Uyển Thanh vươn tay dưới chăn ôm lấy eo Lâm Tiễn, nghiêng người nhìn nữ hài một cái liền cười nhẹ: "Không có, đã đến lúc dì phải dậy rồi."

  Nữ hài đến gần nàng, tựa vào cùng một chiếc gối, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh, nụ cười trong mắt cô sâu hơn. Đột nhiên cô di chuyển, vùi đầu vào cổ Tiêu Uyển Thanh, dùng mặt cọ cọ cổ nàng, nhẹ nhàng cười, giống như hài tử ngốc.

  Tiếng cười nhẹ phả vào cổ Tiêu Uyển Thanh phảng phất hơi thở ấm áp, cào trái tim nàng vừa ngứa vừa mềm.

  Lâm Tiễn đã trưởng thành, thành thục trầm ổn hơn, nhưng với nàng vẫn là cười ngây ngô làm nũng.

  Nàng ôm eo Lâm Tiễn, dùng cằm xoa xoa tóc của nữ hài, nhẹ giọng nói đùa, "Cười cái gì, ngốc."

  Lâm Tiễn ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên cằm nàng rồi dời ra xa một chút, cong mắt hạnh phúc cảm khái nói: "Con cười vì đây không phải là mơ."

  Tiêu Uyển Thanh cảm thấy đáy lòng chua xót.

  Lâm Tiễn đưa tay lên, đầu ngón tay xoa vành tai, má, cằm của Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt sáng ngời tối sầm lại, thấp giọng nói: “Đêm qua con không dám ngủ, con sợ sau khi ngủ tỉnh lại, phát hiện lại là mộng." Trong giọng nói, là người đã vượt quá tuổi tiêu điều đắng chát, trái ngược hoàn toàn với vẻ hồn nhiên khi cô cười. Nước mắt Tiêu Uyển Thanh chợt trào ra.

  Lâm Tiễn thống khổ đưa tay lên giúp Tiêu Uyển Thanh lau nước mắt, nhanh chóng thay đổi ngữ khí, ra vẻ thoải mái nói: "Con sai rồi, Phán Phán tiểu khóc bao. Dì khóc, Lâm Tiễn liền không thoải mái. Vì Lâm Tiễn, về sau chỉ được vui vẻ không được khóc, giống như đêm qua dì ôm con... "

  Nữ hài còn chưa nói hết lời, đột nhiên bị Tiêu Uyển Thanh sốt sắng ngắt lời: "Tiễn Tiễn, đây là làm sao vậy?!"

  Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên nắm lấy cổ tay đang lau nước mắt mình, dựa vào ánh sáng bình minh, nàng bàng hoàng nhìn hai vết sẹo cũ trêи cánh tay rõ ràng là khác màu da.

  Lâm Tiễn cắn chặt môi, dưới cái nhìn kiên định cùng uy nghiêm của Tiêu Uyển Thanh, cô chọn cách thú nhận, tóm tắt ngắn gọn: "Lúc đó con không thể tìm thấy dì, cùng đường, liền muốn ép mẹ con nói ra tung tích của dì. Cho nên dùng dao làm tượng trưng cắt hai vết xước nông để uy hϊế͙p͙. Vết thương rất nông, nhưng vẫn để lại sẹo”.

  Năm đó sự tình đã đi quá xa, sớm muộn gì Tiêu Uyển Thanh cũng sẽ biết. Thay vì đợi người nhà đổ thêm dầu vào lửa, tốt hơn hết để cô tự nói cho nàng.

  Cô không muốn làm cho Phán Phán của cô áy náy.

  Lâm Tiễn nói nhỏ, nhưng Tiêu Uyển Thanh vẫn nghe thấy kinh tâm động phách. Lúc trước thời điểm nàng không tiếp thu Lâm Tiễn, Lâm Tiễn đã có thể chọn không màng thân thể để nàng quay lại gặp cô. Một người như cô, thực sự cùng đường liền muốn bức Lâm Mẹ, sao có thể chỉ bằng lời nói ra vẻ tượng trưng mà cắt hai vết. Hơn nữa, sau hơn năm năm, vết sẹo vẫn còn khắc sâu rõ ràng, có thể thấy được vết thương đáng lẽ phải sâu đến mức nào.

  Đột nhiên, ngực nàng khó chịu, cổ họng thắt lại, tự trách cùng đau lòng tràn ngập trái tim nàng. Nàng cầm tay Lâm Tiễn, đau lòng hôn lên vết sẹo của cô, giống như muốn chữa lành nỗi đau trước đây của nữ hài, trong khi giảm bớt cảm giác áy náy, nàng thu tay trêи eo Lâm Tiễn lại, vuốt ve xương sườn của cô, nghẹn ngào hỏi, "Vậy thì vết thương này là thế nào? Làm sao vậy? Đừng qua loa lấy lệ trả lời dì."

  Mặc dù biết tối hôm qua không hỏi tới, nhưng xong việc Tiêu Uyển Thanh nhất định sẽ hỏi, Lâm Tiễn vẫn có chút bất đắc dĩ. Cô cười nói: "Là cuối năm ngoái, con ngồi xe không may va chạm với ô tô trêи đường cao tốc, bị gãy hai xương sườn, nhưng được cứu chữa kịp thời nên không có gì nghiêm trọng. Đều ổn cả".

  Tiêu Uyển Thanh nghe vậy cảm thấy toàn thân như đông cứng, nàng không khỏi sợ hãi cùng hoảng loạn. Muốn ôm Lâm Tiễn thật chặt để xoa dịu cơn hoảng loạn đột ngột trong lòng, thậm chí còn muốn trách cô vì đã chăm sóc bản thân bất cẩn như vậy. Nhưng trong chớp nhoáng, nàng chợt nhớ đến thời điểm triền miên đêm qua, Lâm Tiễn thẳng thắn trả lời nàng: "Đây là hình phạt của con vì đã không bảo hộ dì, cũng là huân chương tình yêu vì yêu dì."

  Trong đầu Tiêu Uyển Thanh hiện lên một liên tưởng đáng sợ, nàng không khỏi siết chặt nắm đấm, run giọng hỏi Lâm Tiễn: "Có phải ... là đang trêи đường tìm dì không?"

  Nụ cười của Lâm Tiễn trong nháy mắt cứng nhắc, cô không phản ứng trong một lúc, có nên trả lời thật không?

  Nhưng Tiêu Uyển Thanh hiểu Lâm Tiễn quá rõ, chỉ trong giây phút ngưng trệ, trong lòng nàng đã biết câu trả lời.

  "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ..." Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn sụp đổ. Quên đi cái lạnh, nàng đứng dậy vén chăn bông lên, cẩn thận nhìn vết sẹo trêи cơ thể hoàn mỹ của nữ hài, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, cúi người hôn nhẹ, nước mắt rơi xuống giữa bụng của Lâm Tiễn.

  Đây không phải là ý của nàng. Nàng cho rằng nàng rời đi là lựa chọn tốt nhất đối với Lâm Tiễn. Nàng cho rằng dựa vào sự quan tâm cùng chăm sóc của cha mẹ, Lâm Tiễn khả năng sẽ chậm rãi thoát khỏi bi thương việc nàng rời đi. Nàng cho rằng sau một thời gian dài, Lâm Tiễn trưởng thành, cô sẽ giống như hầu hết những người trẻ tuổi khác, quên đi mối tình đầu ngắn ngủi thất bại này, bước vào một cuộc sống mới cùng cảm tình mới.

  Mọi thứ đều là nàng cho rằng ...

  Ngay cả lúc đó, nàng thực sự không có lựa chọn nào tốt hơn. Nhưng sau tất cả, nàng tiếc cho tình cảm sâu đậm của Lâm Tiễn. Sau cùng, nàng đã thất tín đối với Lâm Tiễn. Có phải nàng đã để Lâm Tiễn bởi vì nàng mà sớm trải qua nhân sinh buồn vui tan hợp, sớm chịu đựng nỗi đau cùng tuyệt vọng, sớm để cô mất đi vẻ hồn nhiên mà lẽ ra cô nên có.

Nhưng từ khi tái hợp đến giờ, Lâm Tiễn không hề trách móc hay oán giận nàng cái gì.

  Lâm Tiễn thậm chí còn tự trách bản thân: "Phán Phán, đừng nói lời xin lỗi. Thực ra, mấu chốt là lý do của chính con. Là vì con nhu nhược, vô lực, chẳng có gì ngoài tình yêu, không thể bảo hộ dì. Nhưng sau những việc này, nếu thực sự muốn nói xin lỗi, con cũng muốn nói một vạn câu cho dì nghe, xin lỗi vì con vô năng, xin lỗi vì mẹ con không tôn trọng dì, xin lỗi vì đã để dì phiêu bạc mấy năm nay, xin lỗi dì rất rất nhiều ... Thực xin lỗi, con cũng muốn nói một vạn câu con yêu dì."

  Cô chống tay lên giường, chống nửa người lên, nhìn Tiêu Uyển Thanh đang dựa vào eo mình, vươn tay đỡ má nàng, nhẹ giọng nói: “Chuyện đã qua, chúng ta không cần miệt mài theo đuổi ai đúng ai sai được không. Nếu thật sự không buông bỏ được thì chúng ta nợ nhau, bù đắp cho nhau, dây dưa đến cùng, chết cũng không ngừng, được không?"

  Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu lên, trêи hàng mi dài nước mắt rơi xuống, ôn nhu nhìn cô.

  Tiễn Tiễn, đã thực sự trưởng thành, lớn lên hiểu chuyện đến mức làm nàng đau lòng.

  Nàng cắn môi hít hít mũi, ánh mắt nhu tình như nước, rơi lệ đáp ứng cô: "Tiễn Tiễn, dì đem quãng đời còn lại giao cho con."

  Nữ hài chợt nở nụ cười rạng rỡ, chớp chớp đôi mắt đen, đột nhiên nằm xuống, chỉ vào thân thể trần trụi lộ ra ngoài không khí, đáng thương nói: "Tiêu a di, con lạnh..."

  Tiêu Uyển Thanh bật cười, trìu mến kéo chăn đứng dậy nằm trở lại, trước khi hoàn toàn nằm xuống, liền bị nữ hài hai tay ôm vào ngực, ngã vào trong ngực: “Không chỉ đem quãng đời còn lại giao cho con, mà còn dùng quãng đời còn lại ở bên cạnh con, đau lòng con, yêu con.” nữ hài kiều khí bá đạo yêu cầu nói.

  Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu lên, ôn nhu nhìn cô, đôi mắt nữ hài chứa đầy nhu tình, thấp giọng nói, "Phán Phán, nghe xem, tiếng tim con đập."

  Tiếng tim đập còn chưa nghe, đồng hồ báo thức của Tiêu Uyển Thanh trêи bàn cạnh giường vang lên. Cả Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn vì cả kinh mà run lên một cái. Cằm không cẩn thập đập vào xương cốt trêи ngực Lâm Tiễn. Đau đến Lâm Tiễn phải hít một ngụm khí lạnh.

  Tiêu Uyển Thanh hoảng sợ ngồi dậy, giúp Lâm Tiễn xoa ngực, thấy vẻ mặt của cô dịu đi một chút, nàng tắt đồng hồ báo thức ồn ào. Nhìn lại, muốn nói gì đó với Lâm Tiễn, hai người nhìn nhau, thấy đối phương trần như nhộng mà chật vật, không thể giải thích được giống như bị chọc vào dây thần kinh, không thể ngừng cười.

  “Con ngủ lại đi, dì chuẩn bị bữa sáng, buổi sáng dì phải gác thi, dù sao cũng không nên đến muộn.” Cuối cùng, Tiêu Uyển Thanh cũng đứng dậy, đưa cho Lâm Tiễn cái chăn rồi nói với cô.

  Lâm Tiễn không chịu, cũng ngồi dậy: "Để con, dì ngủ tiếp đi, tối hôm qua bị con nháo đến muộn ngủ không được bao lâu."

  Nghe xong lời này, Tiêu Uyển Thanh giống như nghĩ đến chính mình phóng túng đêm qua, hai má trắng nõn ửng đỏ, vành tai nhỏ đều đỏ bừng. Nhưng nàng vẫn phải phải bình tĩnh, nói: "Dì không sao, nhưng cả đêm qua con không ngủ, giờ ngủ một giấc đi".

  Lâm Tiễn cực thích bộ dáng thẹn thùng lại cường chống thong dong này của nàng, kéo ren áo ngủ của nàng, cố ý trêu chọc: "Nga? Phán Phán của con thật lợi hại, vậy đêm nay chúng ta có thể vui vẻ muộn một chút nữa a~."

  “Lâm Tiễn!” Trong chốc lát, vành tai của Tiêu Uyển Thanh đỏ như máu, nàng ngượng ngùng kéo lại dây buộc của mình, ngượng ngùng nhìn Lâm Tiễn rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ.

  Lâm Tiễn tràn đầy vui sướиɠ, vui sướиɠ đến mức lăn lộn trêи giường như hài tử. Sau đó đứng dậy, lấy chiếc váy ngủ từ trong tủ quần áo của Tiêu Uyển Thanh, mặc lên người, không hề giống người cả đêm không ngủ. Thần thái sáng láng tung ta tung tăng lao vào bếp, ôm lấy Tiêu Uyển Thanh từ phía sau.

  "Phán Phán~, chào buổi sáng."

  Sau gần sáu năm, cuối cùng cô cũng đợi được cơ hội để chào hỏi như vậy, đợi một khoảng thời gian bình dị hoài cổ như vậy.

  Ánh ban mai vàng vọt tràn khắp căn bếp ngăn nắp, che khuất hai bóng người cao gầy ôm nhau đón mặt trời đang mọc, ngữ khí của Lâm Tiễn nhẹ dương.