Trong 10 ngày liên tiếp, Vưu Khả Ý chưa từng trở về nhà trọ một lần, cũng chưa từng liên lạc với người trong nhà.

Cô chưa từng nhẹ nhàng tự do như hiện tại, không có điện thoại di động, cuộc sống ở Bắc Thành xa lạ, cho dù đường phố nơi này cũ kỹ chật hẹp, cho dù mỗi sáng sớm đều bị tiếng rao hàng của người bán hàng rong và tiếng rang thức ăn bên ngoài vách tường không cách âm truyền tới hoặc là giọng nói đánh thức, cô chỉ mải mê hưởng thụ tất cả đây.

Nơi này không có ai biết cô.

Cô và Nghiêm Khuynh giống như thoát ra ngoài không gian, làm bất kể việc gì đều không cần bận tâm cái nhìn của người khác nữa.

Cô và Nghiêm Khuynh học làm cơm, sáng sớm cùng đi chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn lớn, sau đó trở về nấu cơm trong phòng bếp chật hẹp.

Cô thích ăn cay, nê ra sức nói với Nghiêm Khuynh: "Bỏ nhiều ớt chút, nhiều hơn một chút nữa!"

Kết quả buổi trưa, hai người đối mặt với một nồi cá chần nước sôi lớn hồng đến mức chói mắt cay tê dại trên bàn, ăn đến nỗi miệng đỏ bừng, không ngừng hít khí.

Nghiêm khuynh lấy nước cho cô uống, hơi im lặng rồi hỏi: "Không phải em luôn bảo anh bỏ ớt sao? Anh cho rằng em có thể ăn cay."

Vưu Khả Ý vừa uống nước ừng ực ừng ực, vừa cười ha ha, "Em chỉ muốn nhìn dáng vẻ anh bị cay đến mức không chịu được, ai bảo bình thường bộ dạng của anh đều là lạnh lùng khó gần đến mức không ăn khói lửa nhân gian chứ?"

Nghiêm Khuynh vẫn sống một mình, bản lĩnh tự chiếu cố mình cũng coi như không cần thầy dạy cũng biết, luyện được tài nấu nướng rất ngon. Vưu Khả Ý học với anh khoảng mấy ngày, cuối cùng chọn một ngày tốt ánh nắng mặt trời rực rỡ, thừa dịp Nghiêm Khuynh ở bên ngoài không về, tự thân động thủ xuống bếp.

Tài nấu nướng của côkhông hoàn mỹ, cho nên chọn thực đơn vô cùng bình thường: thịt lợn nấu hai lần, sợi khoai tây, canh cà chua trứng.

Cô tự nhủ đã làm thì phải vô cùng nỗ lực, lúc Nghiêm Khuynh về thì cô vẫn còn thả hành cho một món ăn cuối cùng ở trong phòng bếp. Gò má cô hồng hồng, quay đầu lại nhìn người đàn ông ở cửa, hơi ngượng ngùng nói: "Xong ngay đây, chờ thêm chút nữa là được!"

Sau đó lại quay đầu lại tắt bếp, múc canh ra khỏi nồi.

Thời điểm bận rộn như vậy, cũng không nghe người phía sau phát ra bất kỳ âm thanh gì, cô ngẩn người, lại quay đầu lại nhìn anh, chỉ nhìn thấy Nghiêm Khuynh mỉm cười dựa lên khung cửa phòng bếp, khóe môi nâng lên giống như trăng rằm đẹp đẽ.

Mặt cô lập tức đỏ hơn, ngập ngừng hỏi anh: "Anh...anh cười cái gì?"

Nghiêm Khuynh đi tới, sợ cô bị phỏng, nhận lấy chén canh kia từ trong tay cô, vừa đi ra ngoài vừa nhỏ giọng nói: "Cười anh có phúc lớn."

Vưu Khả Ý đi theo phía sau anh ra ngoài, muốn hỏi anh có phúc lớn là có ý gì, là có thể ăn được món ngon như vậy, hay là. . . . . . Hay là có cô làm cơm cho anh ăn. Nhưng cuối cùng cô cũng không thể hỏi ra lời, chỉ nhìn Nghiêm Khuynh xới cơm xong, vùi đầu ăn từng miếng từng miếng thức ăn cô làm thì trong lòng dâng lên một loại cảm giác phong phú không có cách nào nói rõ.

Bất kể múa bao nhiêu lần, đạt được tiếng vỗ tay bao nhiêu lần, cũng chưa từng thỏa mãn như vậy.

Cô cúi đầu bới cơm một chút, sau đó nếm sợi khoai tây được mình nêm mặn quá mức, cùng với thịt lợn nấu hai lần hơi dai phải nhai nhiều lần, lại có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông ăn thật ngon lành đó.

Cô nhỏ giọng hỏi anh: ". . . . . . Ăn ngon không?"

Nghiêm Khuynh gật đầu, lại uống một ngụm canh lớn.

Cô hơi chột dạ bới bới cơm, "Anh không cần an ủi em như vậy, cũng không phải là em không có vị giác. . . . . . Thật sự rất khó ăn."

"Cũng không có an ủi em." Nghiêm Khuynh để đũa xuống, thay cô nhặt hạt cơm ở mép xuống, rất nghiêm túc nhìn cô, "Bởi vì là em làm."

Cô bĩu môi, "Cũng bởi vì là em làm mới khó ăn ——"

"Đây cũng là lần đầu tiên anh lớn như vậy, có người nấu cơm cho anh ăn." Nghiêm Khuynh nói.

Giờ khắc này, rốt cuộc Vưu Khả Ý không nói ra lời.

Suốt toàn bộ quá trình, Nghiêm Khuynh chưa từng mở miệng nói một chữ, nghiêm túc cố gắng tiêu diệt tất cả thức ăn trên bàn. Chân mày của anh cũng chưa từng nhăn một lần, giống như thật sự được ăn món ngon từ tay đầu bếp.

Đây mới thật là vô cùng bình thường, một màn bình thường đến mức không hề đặc sắc, nhưng Vưu Khả Ý nhìn dáng vẻ anh vùi đầu nghiêm túc ăn, lòng đã co lại thành một cục, giống như lá cây nhăn nhăn nhúm nhúm.

Cô cảm thấy trong mắt hơi nóng lên, hoặc có lẽ là bởi vì ớt trong thịt xào quá cay, mới có thể làm cô kích động mà rơi lệ.

Cuối cùng cơm nước xong, Nghiêm Khuynh bưng chén vào phòng bếp rửa, cô dựa ở cửa phòng bếp nhìn anh hồi lâu, sau đó yên lặng không một tiếng động đi lên phía trước ôm lấy anh.

Thân thể Nghiêm Khuynh khựng lại.

Cô kề mặt ở trên lưng anh, giọng nói mềm nhũn nói: "Về sau em sẽ cố gắng hơn."

"Cố gắng cái gì?"

"Cố gắng học cách làm ra món ăn ngon."

Anh cười hai tiếng, "Không cố gắng cũng không sao, anh sẽ làm." Dừng một chút, giọng nói của anh mềm mại hơn mấy phần, "Anh làm cho em ăn là được rồi."

"Em thích làm, em chỉ muốn nhìn anh ăn cơm em làm." Vưu Khả Ý thu hẹp cánh tay, ôm lấy anh thật chặt, âm thanh từ từ hạ thấp xuống, "Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ làm chuyện gì, mẹ luôn muốn em làm đến mức tốt nhất, bà ấy nói cho em biết nếu như làm không tốt, thì tất cả cố gắng mà em bỏ ra đều không có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng hôm nay đồ ăn của em ăn không ngon, anh vẫn ăn rất vui vẻ, anh nói là bởi vì chúng đều do em làm."

". . . . . ."

Cô nháy mắt mấy cái, có phần muốn khóc, nhưng nhịn được.

"Hôm nay em mới hiểu được, thật ra thì mẹ nói không sai, một chuyện có giá trị hay không, cũng không thể thông qua kết quả để suy xét. Cuộc sống không chỉ là múa, không phải là điểm số cao, độ khó cao mới tính thắng, chỉ cần người xem vỗ tay, chỉ cần bọn họ thưởng thức được vẻ đẹp của mình, thì mình chính là một người múa đủ tiêu chuẩn. Giống vậy, mặc kệ đồ ăn em làm có ngon hay không, chỉ cần anh ăn vui vẻ, em đã rất thành công."

Nước chảy ào ào trong bồn rửa, nhưng Nghiêm Khuynh quên mất rửa chén, anh chỉ đặt cái chén kia ở phía dưới dòng nước, thật lâu cũng không nói được lời nào.

Vưu Khả Ý nói: "So với múa ở trên sân khấu, lấy được tiếng vỗ tay của toàn bộ người xem, thật ra thì hôm nay em càng vui vẻ hơn. Cho dù hôm nay người xem chỉ có anh, nhưng mà em đều thỏa mãn hơn so với một ngày kia."

Bởi vì đó là anh chưa bao giờ từng ăn một bữa do người nhà tự mình làm.

Bởi vì đó là cô chưa bao giờ từng ở trạng thái thành tích thấp không như ý mà vẫn nghe tiếng vỗ tay của người xem.

Giờ khắc này, cô nghĩ: thật ra thì sau này có múa hay không đều không quan trọng, chỉ cần anh vẫn còn, thì cuộc đời của cô vĩnh viễn không còn chỗ trống, không hề cần người xem khác nữa.

***

Vào một buổi tối cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày thì Vưu Khả Ý tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh trên màn hình led lóng lánh của siêu thị, mới hiểu được tết âm lịch sắp tới.

Người chủ trì mặc váy màu đỏ sậm, đầy tươi cười nói: "Lại là một năm cả nhà đoàn viên, từng nhà đều đã treo đèn lồng màu đỏ lên, chuẩn bị nghênh đón xuân mới đến. . . . . ."

Trên màn hình xuất hiện phóng viên ngoại cảnh mang tới cảnh tượng người dân thành thị chuẩn bị cho năm mới, mặc kệ là người lớn hay đứa trẻ đều có vẻ mặt tươi cười với ống kính, nói về dự định trong tết âm lịch.

Một người dân đi ra ngoài làm việc trở về dùng giọng nói quê hương có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hi vọng về nhà ăn tết, ngồi chung ở trước TV xem một số tiết mục cuối năm cùng người nhà."

Cô gái nhỏ mặc áo bông đỏ bập bẹ la hét: "Cháu thích nhất lễ mừng năm mới rồi! Lễ mừng năm mới tất cả mọi người sẽ phát tiền mừng tuổi cho cháu!"

Bà cụ tóc trắng trên năm mươi tuổi cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, xúc động thật lâu rồi nói: "Cũng không biết còn có thể trải qua bao nhiêu cái tết nữa, hy vọng nhất chính là hàng năm đám con cái cháu chắt đều trở về làm ồn ào, vậy thì tôi thỏa mãn rồi."

. . . . . .

Giờ khắc này, Vưu Khả Ý đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn, không di chuyển bước chân.

Mà Nghiêm Khuynh đang chọn lựa nguyên liệu nấu ăn hằng ngày, nhớ Vưu Khả Ý thích ăn cá, lại thích ăn thỏ, có chút không quyết định chắc chắn rốt cuộc làm nước cá sốt cay hay thỏ rô ti, vì vậy xoay đầu lại muốn hỏi cô, kết quả há miệng, lại không có thể nói ra lời được.

Anh nhìn thấy cô gái nhỏ của anh si ngốc ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đến ngẩn người, có lẽ cô cũng không ý thức được hai tay của mình xoắn ở chung một chỗ giống như xoắn bánh quai chèo.

Anh nhạy cảm cảm thấy hình như cô hơi có gì đókhông đúng, lại ngẩng đầu nhìn màn hình thì đã nghe thấy ước mơ của mọi người đến từ đủ ngành nghề đối với xuân mới trong tiết mục đó.

Người khác nhau, không có cùng nguyện vọng, nhưng ước mơ rời rạc chung vào một chỗ thành bốn chữ đơn giản: toàn gia đoàn viên.

Nghiêm Khuynh đang cầm một con cá đông lạnh trong tay, trong siêu thị có mở hệ thống sưởi hơi, vốn cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng giờ khắc này anh đột nhiên hơi lạnh, buông lỏng cá trong tay ra theo bản năng, vì vậy cá đông lạnh thành giống như một cây gậy rơi về trên đá lạnh, tạo thành một tiếng vang nhỏ.

Anh đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng gọi cô: "Vưu Khả Ý."

Cô lại không nghe thấy, vẫn còn đang ngơ ngác nhìn tiết mục đó.

Cho đến khi Nghiêm Khuynh giữ cô tay lại, hỏi một câu: "Đang nhìn cái gì vậy?"

Cô mới đột nhiênphục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn anh, "Anh chọn cá xong rồi?"

Nghiêm Khuynh nhìn cô chốc lát, lắc đầu một cái, "Cá không tươi, hôm khác mua tiếp."

Anh không bỏ qua uể oải và chần chờ chợt lóe lên trong mắt cô, trái tim vốn nặng nề sau rất nhiều năm, bởi vì mấy ngày nay nhẹ nhõm sung sướng mà bay lên từng chút từng chút tới giữa không trung, giống như khí cầu được người ta bơm khí hydro vào. Nhưng vào giây phút này, có người dùng kim đâm thủng tim của anh, tất cả khí hydro đều bay hết.

Anh giống như lại từ giữa không trung rơi xuống đáy cốc.

Bởi vì gần tới tết âm lịch, siêu thị rất nhiều người, trước quầy thu tiền sắp xếp đội ngũ thật dài. Khi anh xếp hàng tính tiền thì Vưu Khả Ý chợt nói: "Em muốn đi ra ngoài đi nhà vệ sinh, một lát nữa quay lại tìm anh có được hay không?"

Nghiêm Khuynh gật đầu một cái, lại dặn dò một câu: "Nếu như anh tính tiền xong mà em vẫn chưa quay lại, anh sẽ chờ em ở cửa siêu thị."

Vưu Khả Ý cười gật đầu một cái, chạy mất.

Mà đợi đến anh thật sự tính tiền xong, đi ra khỏi siêu thị, ánh mắt nhìn bâng quơ ở trên quảng trường trước mặt siêu thị, lại nhìn một chút thì đột nhiên giữ cố định.

Dưới cây to ở chỗ không xa có một buồng điện thoại công cộng màu đỏ, nơi đó có một bóng dáng anh rất quen thuộc, đang đưa lưng về phía anh cầm điện thoại nói chuyện với người ta.

Khoảng cách này nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần. Đám người đông đảo, anh rất có thể nhận lầm người.

Nhưng không biết vì sao, giờ phút này anh chắc chắn như thế, đó chính là đang Vưu Khả Ý gọi điện thoại với người nhà.

Trong siêu thị quá nhiều người, có một đứa bé thất lạc ba mẹ, đang khóc lớn oa oa ở cửa chính, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Nhân viên diêu thị mang theo bé đi về phía phòng làm việc của quản lý, trong chốc lát trong loa phát thanh bắt đầu truyền ra thông báo tìm người, nói là một bé trai mặc áo màu đỏ, quần màu xanh dương đi lạc cha mẹ, năm nay đứa bé tám tuổi, tên là. . . . . .

Không tới một phút, anh lại nhìn thấy đứa bé trai kia một lần nữa, được mẹ ôm vào trong ngực đi ra ngoài, mẹ vừa lau nước mắt giúp bé, vẻ mặt vừa khẩn trương giáo dục bé lần sau tuyệt đối không chạy loạn, nhìn ra được là trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bé trai cũng khóc lem hết khuôn mặt nhỏ nhắn, lại dùng sức gật đầu, ôm cổ của mẹ làm nũng.

Nghiêm Khuynh xách theo túi nựng trĩu, đứng tại chỗ, nhìn hai mẹ con từ từ đi xa. Bên cạnh là đông đảo người đi đường cùng anh lướt qua nhau, từng nhóm kết bạn mà đi, nhìn ra được là người một nhà cùng nhau đi chuẩn bị đồ tết.

Mà anh mờ mịt đứng ở nơi đó như thế, đột nhiên cảm thấy mùa đông này thật sự rất lạnh.

Làm sao anh lại quên đây?

Làm sao anh lại coi cô như người đáng thương cô độc không có người thân giống anh đây?

Cô cũng không phải cô độc, cô có nhà người, có gia đình, có vướng bận, quá khứ có thời gian 21 năm toàn gia đoàn viên hạnh phúc.

Một mình anh đứng riêng lẻ trong đám người, bên tai thế giới từ từ yên tĩnh lại.

Anh hỏi mình: chiếm đoạt cô nửa tháng, cứng rắn cướp cô từ bên cạnh người nhà của cô đi, có phải sau này muốn tiếp tục làm chuyện như vậy hay không?

Đứa bé trai kia chỉ thất lạc mấy phút, mẹ bé trai liền gấp thành dạng này, mà nay anh mang Vưu Khả Ý từ bên cạnh cha mẹ đi, hoàn toàn không có tin tức, thế thì cha mẹ sẽ có bao nhiêu lo lắng đây?

Rất nhiều suy nghĩ bị anh cố ý không hề để tâm trong mấy ngày này đột nhiên xông ra toàn bộ, anh nghe thấy nhịp tim mình như sấm, rồi lại có mờ mịt mà trước đó chưa từng có.