"Con phải tới Thông châu đón mẫu thân về, dì Tuyền, dì Mạnh, cha con nói mẫu thân chưa chết, vẫn còn sống, chỉ là bị mất trí nhớ, là mẫu thân của Huân Nhi muội muội ấy ạ." Ngu Quân Diệp nói hết tất cả mọi chuyện trong một lời.

Cả Trình phu nhân lẫn Hoa Ẩn Dật đều cực kì kích động, mặt Hoa Ẩn Dật lúc xanh lúc trắng, người đần đi hẳn.

Một lúc sau, Trình phu nhân phẫn nộ hét to: "Tuyết Nghi, muội nói, gã Ngu Diệu Sùng này muốn làm gì?"

Ngu Diệu Sùng muốn làm gì? Hoa Ẩn Dật vừa động não đã hiểu, chỉ thấy lòng đau như cắt, đứt từng đoạn ruột.

Trượng phu đã từng tình nồng thắm đượm, vì chiếm đoạt Diệp Dương thị, ngay cả sự tồn tại của mình cũng muốn gạt bỏ, lại không muốn để mình nhận lại nhi tử. Hoa Ẩn Dật khuỵu xuống đất, che mặt khóc đau khổ.

Ngu Quân Diệp đảo mắt nhìn từ Trình phu nhân phập phồng đến trên người Hoa Ẩn Dật khóc không thành tiếng, chỉ thấy máu chảy trên người như bị đông cứng lại, tim cũng ngừng đập.

Y đã ghé qua Diệp gia mấy lần, vì có thân phận là con rể tương lai, lần nào cũng gặp mặt Diệp Dương thị, cho tới giờ cũng chưa từng cảm nhận tình mẫu tử nơi Diệp Dương thị, cũng chẳng có một chút cảm giác thân thiết.

Ở trong cảm giác của y, dì Mạnh mới là thân mẫu. Tình cảnh trước mắt y hiện tại càng khiến y càng thêm nghi ngờ sâu sắc.

"Dì Tuyền à, dì Mạnh bị sao thế ạ?" Ngu Quân Diệp kìm chế xúc động muốn gọi nương, thấp giọng hỏi.

"Quân Diệp, Tuyết Nghi mới là thân mẫu con." Trình phu nhân căm phẫn lớn tiếng nói, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt trắng bệch đầy hoản loạn của Hoa Ẩn Dật.

Nghi ngờ trong lòng là đúng, Ngu Quân Diệp ngây người trong nháy mắt.

Lệ rơi đầy mặt Hoa Ẩn Dật, bà vịn mặt bàn toan đứng lên, muốn ôm nhi tử đang ngây ra như phỗng, hai chân lại nhũn ra, có thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Ngu Quân Diệp ngã quỳ xuống đất, trước mắt từ từ biến thành khung cảnh mơ hồ.

Dì Mạnh thật sự là mẫu thân mình ư? Vậy sao nhiều năm như thế vẫn không về gặp y? Đã về lâu như vậy sao không nhận lại y?

Phụ thân có biết dì Mạnh là mẫu thân không? Chắc chắn biết rồi. Ngu Quân Diệp mờ mịt một hồi, ngực giằng xé đau đớn, cha biết rõ dì Mạnh là thân mẫu mình, lại ngại dì Mạnh xấu xí, không muốn nhận lại, còn lừa gạt mình hồ đồ!

Nếu trước đó mình không nghi ngờ, thật sự tới Thông châu, đón Diệp Dương thị về, mẫu thân vốn ngại dung mạo xấu xí, nếu cứ thế mà lặng lẽ rời đi...

Ngủ mơ cũng ngóng trông, thân mẫu mình còn sống, nay người trở về, nhưng cha lại không chịu, Ngu Quân Diệp si ngốc quỳ, trong đầu không ngừng phản bác, hi vọng trí nhớ của mình có vấn đề, phụ thân không ghét mẫu thân, cũng không lừa y rằng Diệp Dương thị là mẫu thân....

"Quân Diệp, Tuyết Nghi thật sự là nương của con." Trình phu nhân thấy Ngu Quân Diệp mãi không gọi nương, nghĩ rằng y không tin, lớn giọng lặp lại.

"Diệp Nhi, con ngại mẫu thân tướng mạo xấu xí ư?" Hoa Ẩn Dật đau khổ ngẩng đầu nhìn nhi tử, tóc mai tán loạn bị nước mắt làm ướt, dính vào gò má, càng tăng sự kinh khủng cho khuôn mặt đầy vết máu.

Ngu Quân Diệp nhìn gương mặt xấu xí trước mắt mình, rất muốn gọi một tiếng nương thật lớn thật to và rõ ràng, nói cho mẫu thân y biết, rằng mình không chê bà xấu. Nhưng yết hầu như có vật gì đó chặn lại, môi như bị dính vào nhau, không nhúc nhích được mảy may.

"Diệp Nhi, con không tin ta là thân mẫu con ư?" Hoa Ẩn Dật vô lực xì xào: "Diệp Nhi, ta thật sự là nương của con mà..."

"Tuyết Nghi, tỷ về cùng muội, hỏi Ngu Diệu Sùng, xem vì sao ông ta phải lừa gạt Diệp Nhi." Trình phu nhân kéo Hoa Ẩn Dật ra cửa.

**** Dụ Quân Hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai. Bạn đang đọc truyện tại ****

Diêu Ý Chân tức điên người, cô nàng đã nói hết cả nước bọt mà Ngu Quân Duệ vẫn không tin chuyện tứ hôn không liên quan tới cô nàng.

"Ta nói rồi đó, mãi đến khi thánh chỉ đã hạ ta mới biết mà, huynh muốn ta phải làm sao mới chịu tin đây?"

"Nói thế nào ta cũng không tin cô." Ngu Quân Duệ cũng rất phẫn nộ, giơ nắm đấm lên với Diêu Ý Chân, "Trừ phi cô xin hoàng thượng thu hổi ý chỉ."

Diêu Ý Chân muốn gầm lên, cô nàng cũng đã tiến cung nói với Thái hậu xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ, bình thường cái gì thái hậu cũng theo ý cô nàng, giờ lại thẳng thừng từ chối, cô nàng cũng hết cách rồi.

Ngu Quân Duệ không để ý Diêu Ý Chân khổ sở, mặt càng nghiêm hơn, lạnh lùng nói: "Cô không xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ cũng được, dù sao thê tử ta thừa nhận cũng chỉ có Tố Tố, mỗi ngày cô phải quỳ xuống thỉnh an Tố Tố, múc canh chia thức ăn, tự mình hầu hạ, không được biếng nhác, hừ."

Dứt lời, Ngu Quân Duệ xoay người rời đi, Diêu Ý Chân tức tối đập phá toàn bộ đồ vật trong sảnh, thở hổn hển hồi lâu song cơn tức khó lui, giận dữ ra phủ, đi về phía Ngu gia, muốn mắng Ngu Quân Duệ một trận xả tức.

Ngu Quân Duệ rời khỏi Diêu phủ lại không về Ngu gia mà tới tiểu viện gặp Diệp Tố Huân luôn. Diêu Ý Chân vồ ếch, không tìm được Ngu Quân Duệ nhưng lại đụng phải Ngu Quân Diệp đang thất hồn lạc phách.

"Diêu Ý Chân, đi uống với ta đi."

"Sao huynh chật vật thế này?" Diêu Ý Chân lấy làm lạ. Tóc tai y xiêu vẹo, cổ áo lệch ra, trên cổ còn có một đường máu, giống như vừa bị ai đánh, nhưng y luôn có thói quen phong tư ưu nhã cơ mà, sao có thể để bản thân xộc xếch như thế này?

"Đi uống thì uống thôi, hỏi nhiều thế làm gì." Hiện giờ Ngu Quân Diệp chỉ muốn để mình say khướt, y không biết phải tin ai. Trình phu nhân kéo dì Mạnh tới nhưng phụ thân lại phủ nhận không phải dì Mạnh là thân mẫu y, còn lấy bức họa nọ cho y xem, son sắt thề với y, người trong tranh mới là mẫu thân.

Sau đó, Trình phu nhân đã nói rất nhiều, y tình nguyện cái gì mình cũng chưa nghe, y khó mà tin được, chuyện dơ bẩn tới cỡ đó sẽ xảy ra trên người mẫu thân, cũng không tin, hành vi nhu nhược như vậy sẽ được làm bởi phụ thân mình.

"Cho một phòng riêng, một vò rượu." Ngu Quân Diệp vung ngân lượng định làm lộ phí tới Thông châu lên quầy.

Ngân phiếu năm trăm lượng!

Dù thuê một gian phòng, một vò rượu cùng thịt thà và thức ăn, mười lượng cũng đã dư khá nhiều, chưởng quầy trợn trừng mắt, nhìn nhìn Ngu Quân Diệp, lại nhìn về phía Diêu Ý Chân. Cô nàng là người mặt hoa da phấn, xinh đẹp không gì sánh được, chỉ là mắt phượng trời sinh hơi uy nghiêm, cực kì yêu kiều.

Chợt hiểu ra, chưởng quầy cười trộm gật đầu, ngoắc tiểu nhị trong điếm đưa khách lên lầu, "Khách quan lên phòng trước đã nhé, rượu và thức ăn sẽ mang tới ngay thôi."

Khách điếm thường xuyên tiếp một vài vị khách cần phục vụ đặc biệt, lúc nào chưởng quầy cũng chuẩn bị sẵn, sau khi Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân lên lầu, chưởng quầy cúi đầu lấy một bao giấy trong tủ ra, rắc vào vò rượu, lắc lắc, nâng cốc mang vào phòng, lại cẩn thận đóng cửa lại, quay người dặn dò tiểu nhị: "Đừng quấy rầy khách trong phòng."

Ngu Quân Duệ không trong lúc vô tình Ngu Quân Diệp đã thay mình may giá y, giải quyết khó khăn của hắn, lúc này đang ôm Diệp Tố Huân bồi dưỡng tình cảm.

"Diêu Ý Chân có thể hành động theo ý huynh: đi bức hoàng thượng thu hồi ý chỉ ư?" Diệp Tố Huân rầu rĩ ôm eo Ngu Quân Duệ, vùi mặt vào trong lòng hắn, cảm thụ hơi thở ấm áp, che dấu bất an trong lòng.

"Sẽ mà, cô nàng tính tình cao ngạo, không chịu được kích động." Ngu Quân Duệ cười siết chặt Diệp Tố Huân, cúi đầu thơm một cái, nói: "Yên tâm đi, huynh nghe nói thái hậu rất sủng ái cô nàng, chỉ cần đi tới chỗ thái hậu làm ầm ĩ hơn mấy lần trước, không sợ không thành."

"Nhưng mà lời vua quý như vàng, thu hồi ý chỉ, đối với thanh danh của nàng ấy..."

"Cô nàng nọ có thanh danh gì đâu?" Ngu Quân Duệ lắc đầu, nhẫn tâm đáp: "Nay huynh đã tới cửa hàng rồi, Trình Hạo nói, mấy ngày nay cô nàng rất thân thiết với đại ca huynh, lời đồn trong thành Giang Ninh rất khó nghe, nếu không phải vì tình nghĩa, huynh đã bày kế để cô nàng và đại ca thành chuyện tốt rồi."

Diệp Tố Huân trầm mặc, lúc lâu sau chỉ có thể than thở, chợt nhớ tới Hoa Ẩn Dật và Trình Sâm, không biết hai người bọn họ ra sao rồi, họ đối mặt với khó khăn thế nào, vội hỏi: "Huynh gặp Hoa phu nhân chưa?"

"Chưa, huynh đã hỏi kẻ hầu, sau khi Hoa phu nhân xuống Mi Sơn vẫn chưa về nhà. Theo lời Trình Hạo thì bà ấy vẫn giữ dáng vẻ xấu xí lúc đầu."

"Như vậy, xem ra có phải Hoa phu nhân có ý định không công bố thân phận, làm bạn với Trình Sâm hả?"

"Muội nói chuyện của người ta làm gì?" Ngu Quân Duệ ghen, chua chát nói.

"Huynh!" Diệp Tố Huân im lặng, liếc Ngu Quân Duệ một cái, nhanh chóng ngẩng đầu lên hôn mạnh lên khóe môi Ngu Quân Duệ.

Ngu Quân Duệ choáng váng, mãi sau mới phấn chấn la lên: "Tố Tố, muội chủ động hôn huynh rồi..."

Chuyện này cũng khiến hắn vui vẻ như thế! Diệp Tố Huân nghiêng mắt nhìn hắn, xuân thủy nhộn nhạo trong mắt. Linh hồn nhỏ bé của Ngu Quân Duệ phiêu bạt, quanh thân nóng lên, đại điêu lập tức đứng lên. Giờ lại không cố kị gì, ôm ngang Diệp Tố Huân, đặt xuống giường nhào tới.

"Mỗi ngày chỉ nghĩ tới chuyện này, cũng không sợ chết vì làm nhiều quá." Diệp Tố Huân giãy dụa, cố ý không cho Ngu Quân Duệ thành công.

"Sao không muốn nhỉ?" Ngu Quân Duệ áp chế Diệp Tố Huân, nhanh chóng giữ chặt tay nàng, trong lòng chua chát từng đợt. Hai kiếp quanh đi quẩn lại vô số từng khúc ngoặt, thấp tha thấp thỏm suy đoán, hoảng loạn... Nay cuối cùng đã mây tan trăng sáng, hai người đều có nhau trong lòng.

Chỉ mong, Tố Tố mãi mãi không nhớ mối thù diệt môn kiếp trước...

"Tố Tố, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ huynh, nhé?" Nâng mặt Diệp Tố Huân lên, say đắm thâm tình nhìn nàng.

"Chỉ cần huynh không có lỗi với muội, muội sẽ không bỏ huynh..." Diệp Tố Huân kéo Ngu Quân Duệ  xuống, nhỏ giọng thân mật nói tiếp: "Huynh phải cam đoan đối xử rất rất tốt, mãi mãi tốt với muội trong hai kiếp..."

"Dĩ nhiên." Ngu Quân Duệ hân hoan đến nói lắp bắp: "Muội đã hạ độc lên người huynh rồi, huynh nhìn ai cũng chẳng vừa mắt nữa, không tin muội cứ xem, huynh thích mỗi muội thôi."

"Toàn lời ngon tiếng ngọt không." Diệp Tố Huân cọ xát, duỗi tay nắm chặt đại điêu của Ngu Quân Duệ, ngọt ngào nói: "Quân Duệ ca ca, huynh thích muội, còn nó thì sao?"

Chớ quyến rũ người thế chứ, Ngu Quân Duệ nhịn không được, bàn tay lớn khó dằn nổi mò xuống khe hẹp giữa hai chân Diệp Tố Huân: "Tố Tố, nó cũng thích muội, để nó thân thân mật mật với chỗ này của muội thôi."

"Không cho thân mật thì muội bị nó ghét hả?" Diệp Tố Huân giỡn.

"Vẫn thích nhưng mà, cho nó thân mật, nó sẽ thích muội nhiều nhiều hơn." Ngu Quân Duệ thở dồn dập, sử dụng cả tay và chân, hạ thân Diệp Tố Huân chợt lạnh, nàng thất thủ trong mơ màng, gậy lớn hung hãn ngang ngược lách vào.

Đau đớn, bụng lại chướng, Diệp Tố Huân rung động run rẩy một hồi, tức giận nói khẽ: "Đau... nhích ra ngoài một chút..."

Kể từ khi ở trên Mi Sơn, vật kia đã trưởng thành một cách li kì: vừa to vừa thô cứng, mỗi lần bắt đầu vào Diệp Tố Huân đều nói một câu như thế, Ngu Quân Duệ có kinh nghiệm, biết sau khi ra vào vài lần, Diệp Tố Huân mới sảng khoái, dù sao đau đớn lúc ban đầu là điều không thể thiếu, vậy nên hắn chẳng những không lui ra ngoài mà còn bắt đầu ra vào nông sâu, quả nhiên, sau một lúc, Diệp Tố Huân đã không còn bực tức nữa, rên rỉ thành tiếng, nhiệt tình đón ý nói hùa hắn...