Khi Diệp Nhiên từ từ tỉnh lại, đã là là trưa ngày hôm sau, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một nữ tử dịu dàng ngồi bên giường.

Nhìn thấy y tỉnh lại, cười ôn nhu, ôm y lên.

“Thiếu chủ, ta tên Liễu Mộng, là nãi nương(*) của Thiếu Cung chủ nga.”

Diệp Nhiên hơi choáng, nói chuyện với một anh nhi, bọn họ không thấy kì quái sao?

“Thiếu chủ lớn lên thật đáng yêu, nếu...... nếu hài nhi số khổ của ta không chết, nói không chừng cũng đáng yêu như Thiếu chủ a.”

Người ôn nhu ấy như đang chìm vào nỗi nhớ của mình, trong dịu dàng mang theo chút bi thương.

Nãi nương? Tốc độ của Tiêu Tuấn quả là nhanh thật a.

“Thật ngoan, không khóc cũng không nháo, Thiếu chủ đói bụng chưa?”Thấy Diệp Nhiên nhìn nàng, Liễu Mộng nhẹ nhàng cười, vén vạt áo lên, lộ ra hung bô(**) như tuyết trắng.

Diệp Nhiên bất đắc dĩ, thật sự rất bất đắc dĩ, y có trí nhớ của kiếp trước, hiển nhiên giờ phút này rất mất tự nhiên

Đành vậy, nhắm mắt lại, ngậm lấy, con người luôn phải sinh tồn không phải sao? Mang theo vài phần tự giễu, một lần lại một lần tự thôi miên chính mình.

Ta là tiểu hài tử, ta là Diệp Nhiên, ta là anh nhi.

Cứ như vậy, từ sau khi tỉnh lại, bên cạnh y chỉ có một nãi nương, không nói Diệp Minh Hàn, thậm chí ngay cả Tiêu Tuấn, Phi Dương một người cũng không thấy.

Liễu Mộng là một nữ tử cực kì dịu dàng, thường xuyên ôm rồi nói chuyện với y, ở chung vài ngày, Diệp Nhiên cũng hiểu được đại khái.

Nương gia(***) của Liễu Mộng cũng được xem là một thư hương thế gia, thưởu nhỏ nàng cũng đã từng đến học đường, học được một ít văn vẻ. Năm trước, vâng lời cha mẹ, nàng gả cho phu gia. Thế nhưng vị hôn phu của nàng lại mệnh bạc như giấy, một năm trước đã chết. Trước đó không lâu, nàng sinh hạ được một nam anh, nhưng cũng là một tử anh(****). Mẹ chồng nói mệnh nàng khắc chồng khắc con, liền đuổi nàng đi. Nàng không còn chỗ nào để đi, vừa lúc gặp được Tiêu Tuấn, nên đến Ngạo Hàn Cung.

Liễu Mộng cực kì thương y, do đã mất đi hài tử, nên nàng đã xem Diệp Nhiên như hài tử của mình. Thường xuyên nói chuyện với y, có khi cũng hát những khúc hát dân dã cho y nghe.

Điều này khiến Diệp Nhiên cảm khái không thôi, một người mẫu thân tốt như vậy, làm y không thể không chấp nhận.

Mỗi ngày của anh nhi là cực hảo, mỗi ngày đều được Liễu Mộng ôm trò chuyện, ca ca hát hát, uy uống sữa, sau đó ngủ một chút, một tháng ngắn ngủi cơ hồ chỉ là nhoáng qua.

Hôm nay, Diệp Nhiên được Liễu Mộng ôm ngồi phơi nắng trong viện, nghe thanh âm thì thầm dịu dàng của nãi nương, cảm nhận ánh dương quang ấm áp chiếu lên cơ thể, khiến người ta hơi buồn ngủ.

“Thiếu chủ mệt sao?”

Thấy Diệp Nhiên nhắm mắt lại, Liễu Mộng ôm y trở vào, đặt xuống giường, còn chưa kịp đắp chăn, chợt nghe “Chi” một tiếng, cửa bị mở ra.

Diệp Minh Hàn mang theo một thân hàn khí tiến vào, thân hình khẽ chuyển, nhanh đến nỗi cho người ta cảm giác mình bị hoa mắt, Diệp Nhiên đã bị hắn ôm trong tay.

Liễu Mộng trong nháy mắt phản ứng lại, khẽ cuối người xuống.

“Kiến quá Cung chủ.”

Diệp Minh Hàn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh nhi trong lòng, trên mặt không chút biểu tình.

Tĩnh lặng bao phủ căn phòng làm Liễu Mộng hơi bất an, mắt nhìn về phía Diệp Nhiên, chứa đầy lo lắng.

Diệp Nhiên thấy, hướng nàng cười trấn an, kì thật y rất thích nữ tử này.

Nâng cái đầu nho nhỏ lên, nhìn người nãy giờ im lặng không nói, mắt lộ nghi hoặc, chuyện gì?

Diệp Minh Hàn vẫn nhìn y, mắt tựa như một hồ nước giá băng, không chút gợn sóng.

Sau một lúc lâu, làn môi khép chặt cuối cùng cũng mở ra.

“Theo giúp ta, được không?” Thanh âm băng lãnh, lại mang theo một sự chờ mong mà ngay cả chủ nhân của nó cũng không phát hiện được.

Theo giúp hắn? Là sao? Tuy không hiểu được hoàn toàn, nhưng Diệp Nhiên lại vẫn khẽ gật đầu.

Không vì bất cứ thứ gì, chỉ là không muốn làm hắn thất vọng.

Thần sắc trên mặt thả lỏng, Diệp Minh Hàn ôm lấy Diệp Nhiên xoay người bước đi.

Mới đi không được vài bước đã gặp phải Phi Dương dăng thở hỗn hển bay đến, Tiêu Tuấn sốt ruột đi theo phía sau.

“Độc của Cung chủ...... Còn chưa tan hết, sao có thể...... tùy ý ra khỏi hàn trì được?”

Sao hắn vừa đi một chút, Cung chủ đã không thấy tăm hơi? Gấp đến độ hắn vội vàng gọi Tiêu Tuấn cùng nhau tìm, hỏi rất nhiều hạ nhân mới biết được Cung chủ đi về hướng chỗ ở của Thiếu chủ. Quả nhiên, lúc chạy đến đã thấy Thiếu chủ được Cung chủ ôm đi.

“Y sẽ cùng ta đi vào.”

Diệp Minh Hàn cũng không rõ bản thân đang làm gì, biết rõ độc trong cơ thể mình vẫn chưa tan hết, lại không cách nào chuyên tâm vận công bức động, trong đầu luôn hiện lên thân ảnh nhỏ bé kia.

Đợi cho độc tố đã bị khống chế một chút, liền khẩn cấp lao ra khỏi hàn trì, chạy đến đây ôm lấy thân ảnh nhỏ nhỏ của hài tử này, nhìn đôi mắt đen lay láy của y, mới cảm thấy tâm mình bình tĩnh được vài phần.

“Cái gì?” Thanh âm cao vút bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hàn liếc qua, tự động hạ thấp xuống.

“Nhưng...... Nhưng Cung chủ, Thiếu chủ không có võ công, hàn khí trong hàn thất quá nặng, chỉ sợ thân thể y không chịu nổi!”

Phi Dương suy yếu nói, ánh mắt lại liếc về phía Diệp Nhiên, mang theo vài phần nghi hoặc.

Còn tưởng rằng Cung chủ rất thương yêu y, chẳng lẽ hắn đã lầm sao? Cung chủ là muốn chậm rãi tra tấn y?

Hiện giờ là muốn đông sống y? Nghĩ, nhìn thấy ánh mắt Diệp Nhiên mang theo vài phần đồng tình.

“Đúng vậy, Cung chủ, thân thể của Thiếu chủ không thể chịu nỗi hàn khí trong hàn thất đâu.”Tiêu Tuấn sốt ruột, trong mắt cũng mang theo một phần không đành lòng. Hắn thật thích hài tử này

Diệp Minh Hàn tất nhiên không hề đem phản ứng của hai thuộc hạ để vào mắt, hàn khí trên thân lại tăng lên, toàn thân như đang kết băng.

“Các ngươi nghĩ biện pháp, nếu hắn gặp chuyện không may, tất cả chôn cùng.”Diệp Minh Hàn xuất ra lời nói lạnh lùng, một chút cũng không để ý đến phản ứng của những người nghe được lời này.

“Cung chủ người......”Không cần tùy hứng như vậy được không?

Nhưng những lời còn lại đã bị Diệp Minh Hàn đảo mắt nhìn qua liền tiêu thất.

Diệp Nhiên cũng thấy kinh ngạc, nam nhân này cũng có lúc bốc đồng vậy sao?

“Vâng.” Nhạ nhạ đáp lời, gương mặt của Phi Dương cùng Tiêu Tuấn đều lộ vẻ phiền não, Phi Dương lại trộm liếc Diệp Nhiên, đều là do xú tiểu quỷ này gây nên.

Tiêu Tuấn vội vàng kéo kéo tay áo của hắn, cái kẻ không hề biết tự giác này, hắn mà còn tiếp tục liếc nữa, chỉ sợ Cung chủ sẽ ra tay.

Hai người thương lượng nửa ngày, kết quả cuối cùng chính là Diệp Nhiên trong mặc ba tầng ngoài mặc ba tầng lông chồn, thân hình nhỏ bé bị bao hệt như bánh chưng, còn bị Phi Dương ép uống một viên dược đắng ngét, lúc mồ hôi y chảy ra hai bên má, thì được ôm vào một gian thạch thất dưới lòng đất.

Tiến bên trong, liền cảm nhận được nhiệt độ dần giảm xuống.

“Lạnh không?”Diệp Minh Hàn cúi đầu hỏi.

Không biết là bởi vì bị bọc quá dày, hay là vì viên dược kia, mà Diệp Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp vô cùng, một chút cũng không – cảm thấy lạnh. Nghe thấy câu hỏi của Diệp Minh Hàn, muốn lắc đầu, mới phát hiện y bị bao đến mức không thể nhúc nhích, đành phải hướng hắn cười cười, tỏ ý không có gì đáng ngại.

Diệp Minh Hàn khẽ nâng tay chạm vào khuôn mặt của y, cảm thấy man mát, mới thu thu tay lại, kéo da cừu lên trên, che khuất hơn phân nữa khuôn mặt của Diệp Nhiên, chỉ chửa lại đôi mắt, cả người bị bao kín không còn kẽ hở, mới đặt y bên cạnh hồ, quần áo cũng không cởi, liền bước vào hàn trì.

Cả thân thể nháy mắt được phủ bởi một tầng băng sương bàng bạc, liếc nhìn Diệp Nhiên một cái, nhắm mắt lại bắt đầu vận công điều tức.

Diệp Nhiên quan sát cả hàn thất, gian phòng không phải rất lớn, cũng không có bất kì đồ vật gì khác, mặt đất có vài cái bích đàm rộng hai ba thước tỏa ra hàn khí dày đặc, ngay cả bốn bức tường cũng đều được phủ một tầng băng sương.

Tầm mắt chuyển qua người đang đứng trong nước.

Trong hàn trì, trên gương mặt người nọ mang theo nhiều điểm ửng hồng, khiến ngũ quan bình thường luôn lãnh ngạnh trở nên nhu hòa hơn, một thân bạch y càng tôn lên thân thể như đóa bạch liên đang nở trong nước, ngạo nghễ thoát tục.

Người này, hẳn không phải là trời sinh vô tình!

Diệp Nhiên ngồi trong hàn thất suốt một tháng, đến giờ sẽ được ôm ra cho ăn, uống dược, sau đó thay đổi lớp da cừu đã bị hàn khí xâm nhập, lập tức lại được bế vào trong.

Ngẫu nhiên một lần nghe được Phi Dương cùng Tiêu Tuấn đối thoại, Diệp Nhiên mới biết được nguyên nhân Diệp Minh Hàn ngâm mình trong hàn trì lâu đến vậy.

Nguyên lai công phu mà Diệp Minh Hàn luyện gọi là Ngưng Ngọc quyết, người luyện loại công phu này tính tình cực lãnh, tâm tự cũng cực lãnh.

Mà lúc trước Lăng Uyển Nhi cho hắn dùng loại xuân dược cực mạnh, ước chừng gấp hai liều bình thường, đối Diệp Minh Hàn mà nói cơ hồ thành độc dược trí mạng.

Diệp Minh Hàn dùng một ít chân khí chưa tiêu tan, lúc chạy về Ngạo Hàn Cung thì đã là hấp hối, chỉ để lại một câu”Không cần động thủ.”Liền hôn mê.

Đó là nguy cơ lớn nhất từ khi Ngạo Hàn Cung được thành lập tới nay.

Diệp Minh Hàn ở hàn trì ngâm mình gần nửa năm mới thức tỉnh, không cho thủ hạ của mình động thủ, bản thân tự thân xuất mã, giết toàn bộ người của Lăng gia.

Lại tìm mộ thời gian rất lâu mới tìm được chỗ trốn của Lăng Uyển Nhi.

Lúc Phi Dương nói chuyện, nhéo cái mũi nhỏ của Diệp Nhiên, khẩu khí căm giận.

“Xú tiểu quỷ, nếu không phải vì vậy, ngươi cho rằng chỉ mỗi hành động của Lăng Uyển Nhi thôi, ả còn có thể sống đến lúc sinh hạ ngươi a!”

Một khắc đó, Diệp Nhiên rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt Phi Dương cùng Tiêu Tuấn thật sâu tự trách.

Chú giải:

(*)Nãi nương: bà vú

(**)Hung bô: bộ ngực

(***)Nương gia: nhà mẹ

(****)Nam anh: bé trai, Tử anh: đứa bé mới sinh ra đã chết.

Hết đệ nhất quyển – Mật thất hàn đàm