“Được rồi, nói chính sự.”

Thả Dạ Hối xuống, Dạ Hạo Thiên khôi phục vẻ mặt đứng đắn.

“Trong chuyện này, Tưởng Văn Hoa bất quá là một quân cờ bị người lợi dụng mà thôi, người sau lưng gã ta tạm thời chưa tra ra, bất quá, nếu không tính sai thì hẳn là có quan hệ đến Phong quốc hoàng thất.”

“Ta không hỏi mấy thứ này!”

Chuyện trên quan trường không can hệ đến hắn.

“Ta nghĩ ngươi muốn biết đó!”

Dạ Hạo Thiên nhún vai, cười đến vô lại.

“Có cái gì cần thì trực tiếp nói cho Tiêu Tuấn.”

Biết ý tứ Dạ Hạo Thiên, Diệp Minh Hàn không chút phật lòng.

“Không có biện pháp, chuyện lần này quá mức phức tạp, người khác ta lo lắng.”

Dạ Hạo Thiên thẳng thắn hào phóng thừa nhận ý đồ của mình.

“Vô phương.”

” Chuyện Nhiên nhi ta đã thông tri sư phó, phỏng chừng mấy ngày sau sẽ đến, nhưng trong mấy ngày này......”

Mang theo vài phần lo lắng nhìn thoáng qua Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm.

“Vô sự, ta bồi y, ngươi xử lý những gì cần xử lý là được.”

Ôm càng chặt Diệp Nhiên, trong mắt Diệp Minh Hàn đầy băng lãnh.

“Ta đã biết, chỗ Tưởng Văn Hoa ta đã phái người hảo hảo”Bảo hộ”, tuyệt không để bất cứ kẻ nào lọt lưới.”

Dạ Hạo Thiên cười hứng thú mười phần, lại đầy rẫy nguy hiểm.

“Ân, tự mình cẩn thận.”

“Sư đệ đây là đang quan tâm ta sao? Ta còn nhớ kỹ ban ngày sư đệ không chút lưu tình tặng ta một chưởng a! Nhiên nhi, ngươi không biết phụ thân ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm đâu, một chưởng đem ta đánh ta hộc máu, thiếu chút nữa, ngươi sẽ không còn gặp được sư huynh này nữa.”

Nói chính sự xong, Dạ Hạo Thiên lại khôi phục vẻ mặt không đứng đắn.

“Phụ thân?”

Diệp Nhiên có chút nghi hoặc nhìn Diệp Minh Hàn.

Phụ thân đánh sư huynh một chưởng? Là thật sao?

“Đó là hắn thiếu ngươi.”

Có ý tứ gì? Diệp Nhiên đầy đầu mờ mịt.

“Hắn không nên để ngươi bị thương trong hoàng cung.”

Diệp Minh Hàn ngẩng đầu liếc Dạ Hạo Thiên một cái, không hề nghĩ mình đánh hắn một chương sai chỗ nào.

“Là ta sơ sót.”

Dạ Hạo Thiên nhìn Diệp Nhiên, trong mắt mang theo vài phần áy náy.

Nghe bọn họ đối thoại, Diệp Nhiên mắt càng thêm trừng lớn.

Phụ thân là vì y ở hoàng cung bị thương mà giận chó đánh mèo sư huynh, sư huynh vậy mà lại thấy đó là đương nhiên?

Bất quá, phụ thân vì chuyện này mà giận chó đánh mèo, vậy hắn......

Ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt đến bất thường của Diệp Minh Hàn, trong lòng đột nhiên bất an.

“Phi Dương cùng Thiệu Hoa đâu?”

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Nhiên đột biến, Diệp Minh Hàn nghĩ đến y lại không thoải mái, lo lắng nhìn xem, nhưng lại chưa thấy y lộ ra vẻ thống khổ, tâm thả lỏng vài phần.

“Kêu Phi Dương cùng Thiệu Hoa đến”

Diệp Nhiên vẫn kiên trì.

Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối nhìn nhau, rồi nhìn Diệp Minh Hàn.

Diệp Minh Hàn nhìn bọn họ điểm đầu, hai người đứng lên, nhìn Diệp Nhiên cười cười.

“Nhiên nhi ngoan, mấy ngày nay có thể sẽ khổ sở một chút, chờ sư phó đến đây thì tốt rồi.”

“Ân, Diệp Nhiên ngươi phải cố nhịn.”

“Hảo.”

Diệp Nhiên nhìn bọn họ cười, hai người mới chậm rãi bước vào thông đạo.

Diệp Minh Hàn đẩy ván giường về nguyên dạng, sắp xong, mới đặt Diệp Nhiên lên, chợt nghe cửa truyền đến thanh âm Thiệu Hoa cùng Phi Dương.

“Cung chủ, Thiếu chủ.”

“Tiến vào.”

Diệp Minh Hàn ngồi lại sau Diệp Nhiên, khó hiểu nhìn thấy y.

“Thiệu Hoa, đến.”

Diệp Nhiên nửa tựa vào lòng Diệp Minh Hàn, kéo một bàn tay Diệp Minh Hàn, ý bảo Thiệu Hoa bắt mạch.

“Không cần, ta không sao.”

Diệp Minh Hàn muốn rút lại tay mình, lại bị Diệp Nhiên đè người ép tay lại.

“Thiệu Hoa, bắt mạch!”

Diệp Minh Hàn mắt lóe lóe, vươn tay dịch hảo góc chăn quanh người Diệp Nhiên, nhìn Thiệu Hoa đang do dự gật đầu, mắt nhìn hắn lại mang theo vài phần lãnh lệ cùng cảnh cáo.

“Sao rồi?”

Nhìn Thiệu Hoa sắc mặt không quá tốt, Diệp Nhiên lo lắng hỏi.

“Này......”

Thiệu Hoa sắc mặt khó coi nhìn thoáng qua Diệp Minh Hàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Phi Dương ngươi tới.”

“Nhiên nhi, ta thật sự không có việc gì......”

“Câm miệng.”

Thanh âm xao vút làm mọi người phòng trong ngẩn ra.

Thiệu Hoa cùng Phi Dương nhìn Diệp Nhiên, vẻ mặt bất khả tư nghị vẻ.

Lần đầu tiên thấy Thiếu chủ dùng loại thái độ này đối xử với người khác, hơn nữa đối tượng còn là Cung chủ.

Diệp Nhiên thực tức giận, phi thường tức giận, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, đây là lần đầu tiên y phát giận.

Đã đến tận bây giờ, vậy mà người này còn muốn giấu y!

“Phi Dương.”

Phi Dương lập tức tiến lên bắt mạch, chậm rãi sắc mặt cũng trở nên giống Thiệu Hoa, phi thường khó coi.

Há miệng, nhìn thấy vẻ mặt lãnh lệ của Diệp Minh Hàn, muốn nói lại không dám nói.

Thấy Diệp Nhiên quay đầu, Diệp Minh Hàn lập tức nhắm mắt.

“Nói.”

Diệp Nhiên chau mày nhìn Phi Dương.

Phi Dương nhìn Diệp Minh Hàn lại nhìn y, cuối cùng nhịn không được.

“Cung chủ ngươi không quá tốt, ngươi......”

“Không được nói!”

Diệp Minh Hàn lạnh lung nhìn sát ý theo đó mà ra, Phi Dương lập tức câm miệng.

Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn nói ra một chữ, hắn liền tuyệt đối không có cơ hội nói ra chữ thứ hai.

“Hảo, tốt lắm, không nói đúng không, đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho ta!”

Diệp Nhiên tức giận nhưng lại cười lên, nhưng khủng hoảng trong lòng lại dần làn rộng ra.

Xem sắc mặt Phi Dương cùng Thiệu Hoa, còn có bộ dáng kiên quyết không cho người ta nói của hắn, tình huống chỉ sợ sẽ không quá hảo......

“Nhiên nhi, ta thật sự không sao.”

Diệp Minh Hàn muốn trấn an y, nhưng lại không được kết quả gì.

“Diệp Minh Hàn, nhìn ta sốt ruột ngươi thực vui vẻ đúng không? Ngươi cũng đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Tới loại tình trạng này rồi, hắn lại còn không muốn nói thật, Diệp Nhiên thấy tâm mình cực lực đau đớn.

Người một khi tức giận, một khi sợ hãi, thường sẽ nói ra những lời khiến mình hối hận.

Mà lúc Diệp Nhiên nói ra những lời này, liền lập tức hối hận, ngẩng đầu muốn giải thích, lại giật mình tại chỗ.

Diệp Minh Hàn ánh mắt thâm trầm nhìn y, trong mắt đầy đen tối, như vực sâu đột nhiên bị bóng đêm bao phủ, sâu kín âm trầm, nhìn không tới một tia ánh sáng.

Đôi môi mỏng manh mân chặt, cuối cùng......

“Phốc......”Một ngụm máu tươi ào ạt phun ra.

“Phụ thân......”

Đỡ lấy thân thể Diệp Minh Hàn từ từ ngã xuống, Diệp Nhiên vô cùng hối hận.

Vì sao, lại nói ra như vậy?

Rõ ràng biết nam nhân này quan tâm mình bao nhiêu, rõ ràng biết hắn chỉ là không muốn mình lo lắng.

Chính là...... Chính là phụ thân, Nhiên nhi không muốn nhìn ngươi tự trách, lại càng không muốn ngươi vì thế mà thương tổn chính mình, Nhiên nhi chỉ là...... Lo lắng cho ngươi a!

Rõ ràng người không muốn đối phương bị thương nhất là mình, lại không nghĩ đến người làm đối phương bị thương cũng là chính mình, đây...... Chính là tình yêu!

—————————————————————————————————————————————————————————

Hết đệ nhất quyển – Vô tâm chi thương