“Tương đại nhân muốn giết trẫm, trẫm còn có thể lý giải, chính là không biết Hối nhi làm sao đắc tội Tưởng đại nhân, mà Tưởng đại nhân lại muốn hạ độc thủ với nó?”

Dạ Hạo Thiên cười không chút hảo ý, nhưng người quen hắn thì lại biết hắn cười càng vui vẻ, đại biểu hắn càng tức giận, mà người nọ, sẽ chết càng thảm!

“Hừ, nó còn chưa xứng để lão phu tự mình động thủ! Ngươi Dạ Hạo Thiên giết hết huyết thân (người có quan hệ huyết thống), bức vua thoái vị đoạt vị không nói, thế nhưng lại cùng nhi tử mình phát sinh quan hệ bất chính, hai ngươi chính là tiện nhân, làm ra việc luân nghịch cương thường như vậy, người trong thiên hạ đều muốn giết các ngươi, vậy lão phu giết các ngươi còn cần lý do không?”

Tưởng Văn Hoa vẻ mặt hèn mọn nhìn Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối.

Tay trong nháy mắt nắm chặt lại buông ra, đôi mắt hơi nheo lại, Dạ Hạo Thiên vẫn là vẻ mặt cười cười.

“Nga, như vậy a!Vậy xin hỏi sư đệ trẫm lại làm gì đắc tội Tưởng đại nhân, sao lại khiến Tưởng đại nhân nhọc lòng như vậy?”

“Diệp Cung chủ cùng tiểu Thiếu chủ anh hùng thiếu kiệt, tất nhiên không có khả năng đắc tội lão phu, muốn trách, thì trách Ngạo Hàn Cung cây to đón gió! Muốn trách, thì trách bọn họ không nên cùng ngươi Dạ Hạo Thiên có quan hệ!”

Tưởng Văn Hoa khinh thường nói, xoay người nhìn Thiệu Hoa cùng Phi Dương.

“Nói cho Cung chủ các ngươi, hai điều kiện của lão phu hắn nên hảo hảo mà ngẫm cho nghĩ! Thời gian không còn nhiều, lão phu chờ được, nhưng sợ tiểu Thiếu chủ không chờ nổi. Đúng rồi, nhắc nhở chư vị một chút, mệnh lão phu hợp nhất với mệnh Diệp tiểu Thiếu chủ, cần phải chú ý một chút, nếu xảy ra chuyện gì, lão phu chỉ là tiện mệnh, chết không đáng tiếc, nhưng ngược lại tiểu Thiếu chủ này tuổi còn trẻ, tiền đồ còn ở phía trước...... Ha hả, lão phu đã nói hết, các vị tự giải quyết cho tốt đi!”

Tưởng Văn Hoa cười xoay người rời đi, bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, không nhận được mệnh lệnh của bệ hạ, ai cũng không dám vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Văn Hoa tiêu sái đi xa.

“Đều lui ra, canh giữ ở cửa không cho bất luận kẻ nào tiến vào!”

Dạ Hạo Thiên trầm giọng hạ lệnh, cửa lập tức bị đóng lại từ bên ngoài.

“Nói đi, sao lại thế này?”

Dạ Hạo Thiên nhìn thoáng Diệp Nhiên đang hôn mê cùng Diệp Minh Hàn trầm mặc không nói, chuyển mắt về phía Thiệu Hoa cùng Phi Dương.

“Ta cùng Phi Dương chuẩn bị tìm Cung chủ cùng Thiếu chủ, mới phát hiện cửa sổ đã bị người khóa từ bên ngoài, trong phòng bị người thả ngũ bộ xà, đợi chúng ta xử lý tốt mới đến được đây, liền phát hiện Thiếu chủ đã......”

Thiệu Hoa nhìn thoáng qua Diệp Nhiên, rất áy náy.

Nếu bọn họ cảnh giới một chút, nếu bọn họ đến sớm một chút, Thiếu chủ cũng sẽ không......

“Diệp Nhiên xảy ra chuyện gì?”

Dạ Hối lạnh lùng hỏi.

Không nghĩ tới cậu vừa khỏe, Diệp Nhiên lại xảy ra chuyện.

“Thiếu chủ...... Thiếu chủ y trúng thực tâm chung.”

Thiệu Hoa nói thập phần do dự, nếu có thể, hắn cũng hy vọng là mình chẩn đoán sai bệnh, chính là......

“Thực tâm chung?”

Dạ Hạo Thiên chau mày.

Nghe tên cũng biết không phải thứ tốt!

“Phải, thực tâm chung tử mẫu chung cùng ở trong một cơ thể, người dưỡng chung mỗi ngày đều phải hút máu tươi của người sống, mỗi tháng phải ăn một trái tim của người sống để nuôi nấng chúng. Tử chung một khi vào cơ thể thì sẽ bám lấy trái tim của chủ thể, mỗi ngày thức tỉnh một lần, hút máu chủ thể, bảy ngày sau, liền bắt đầu cắn tim ăn, tên thực tâm, chính là bắt nguồn từ đây. Nhưng nghe sư phó nói, bởi vì chung quá mức nham hiểm, đã sớm biến mất nhiều năm, không nghĩ tới......”

Không nghĩ tới nó không chỉ xuất hiện, hơn nửa còn bị kẻ khác hạ lên người Thiếu chủ.

Toan tính quá mức hoàn mỹ, thời gian cũng tính cực chuẩn, xem ra, trong hoàng cung này không chỉ đơn giản như bề ngoài a!

Tưởng Văn Hoa kia tước vị thấp kém, khi nào có năng lực như thế?

Bất quá, xem ra, là bị người lợi dụng cũng không biết chừng, chính là người sau lưng gã......

Đôi mắt tràn ngập thâm trầm, cười vô cùng tà khí!

Trêu chọc hắn không nói, còn đánh chủ ý lên người không nên, mặc kệ là ai, hắn đều phi thường chờ mong a!

“Không thể giải sao?”

Mặc dù không ôm hy vọng, Dạ Hạo Thiên vẫn hỏi ea.

“Sư phó nói...... Nếu thấy người trúng chung, cho kẻ đó một phần độc dược, xem như...... Tích âm đức......”

Phi Dương cúi đầu thanh âm đã mang theo khóc ý.

“Vậy nếu không thể giải, Tưởng Văn Hoa sao lại dùng gã để uy hiếp chúng ta?”

Nhớ bộ dạng dào dạt đắc ý của Tưởng Văn Hoa, Dạ Hạo Thiên liền hiện sát khí.

Kẻ quá mức đắc ý, bình thường không sống được lâu lắm!

“Đó...... Căn bản không coi là giải, người trúng tử chung mỗi ngày uống một ngụm huyết của người dưỡng chung thì có thể bình chung phát, Tưởng Văn Hoa kia rõ ràng là muốn để Thiếu chủ thành con rối của gã!”

Thiệu Hoa vẻ mặt cũng tức giận.

“Nga, vậy trói Tưởng Văn Hoa lại, để gã mỗi ngày cho Nhiên nhi huyết không phải được rồi sao?”

Hẳn là sẽ không đơn giản như vậy, bằng không, Thiệu Hoa cùng Phi Dương đã sớm làm.

Quả nhiên, vẻ mặt Thiệu Hoa cùng Phi Dương vẫn mang uể oải.

” Đơn giản như vậy ta đã sớm xuống tay, tử mẫu chung liên tâm, nếu người dưỡng chung có chút không tình nguyện, sẽ thôi phát mẫu chung, tử chung lập tức phản phệ.”

Dạ Hạo Thiên nhíu mày, giải không được, giết cũng không xong, thật sự không có biện pháp nào khác sao?

Ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hàn, chau mày, một lát sau cười khổ.

“Sư đệ, nếu ngươi tin được Tưởng Văn Hoa, ta cùng Hối nhi lập tức tự sát cũng không sao cả.”

Nào ngờ Diệp Minh Hàn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói cũng không rằng, sau đó, đánh ra một chưởng.

Bởi vì sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, hơn nữa Dạ Hạo Thiên cũng chưa từng phòng bị, nên bị chưởng phong quét ngang qua, lúc này từ ghế ngã xuống, miệng phun máu tươi.

“Bệ hạ, Cung chủ......”

Thiệu Hoa cùng Phi Dương lập tức thất sắc, không nghĩ tới Diệp Minh Hàn sẽ xuống tay với Dạ Hạo Thiên.

Chẳng lẽ...... Cung chủ thật sự đáp ứng điều kiện của Tưởng Văn Hoa sao.

“Ngươi làm gì?”

Dạ Hối đỡ lấy Dạ Hạo Thiên, muốn tiến lên chất vấn Diệp Minh Hàn, tay lại bị hắn chặt chẽ cầm lấy.

“Đây là ngươi thiếu Nhiên nhi!”

Diệp Minh Hàn biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Hạo Thiên.

“Khụ...... Không nghĩ tới...... Khụ khụ...... Ngươi sẽ thật sự ra tay với ta...... Khụ......”

Mỗi một câu nói, liền khụ ra một búng máu, Dạ Hạo Thiên mặt như giấy vàng, mang theo một loại biểu tình thương tâm muốn chết nhìn Diệp Minh Hàn.

“Đi ra ngoài!”

“Cung chủ......”

“Đi ra ngoài!”

Nhìn thấy Diệp Minh Hàn vẻ mặt đằng đằng sát khí, Thiệu Hoa cùng Phi Dương liếc nhau, lắc đầu, theo Dạ Hạo Thiên ra ngoài.

“Hoàng Thượng......”

Vừa mở cửa ra, Dạ Hạo Thiên lại phun ra một búng máu, phất tay cản thị vệ tiến lên, thê thảm cười.

“Khụ...... Tuy là sư đệ không nói tình cảm...... Trẫm cũng không thể không nói...... Khụ khụ...... Các ngươi hảo hảo thủ viện này...... Không cho bất luận kẻ nào tiến vào...... Khụ khụ khụ...... Cũng không được đi vào quấy rầy hắn......”

Nói xong, liền té xỉu vào người Dạ Hối.

“Hoàng Thượng......”

“Người tới......”

Ngoài phòng loạn thành một đoàn, Diệp Minh Hàn thần sắc lại chưa từng biến đổi, tay áo khẽ phất lên, cửa liền gát gao đóng chặt.

Trong phòng, trần ngập tĩnh lặng.

Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Minh Hàn mới hiển lộ ra sợ hãi vẫn áp lực đích.

“Nhiên nhi......”

Vươn ngón tay thanh lãnh khẽ vuốt mặt người trong lòng hô hấp đã dần dần vững vàng, Diệp Minh Hàn ấn môi lên làn môi đã bị cắn rách của y, nhẹ nhàng mút vào vết máu còn vươn trên đó.

Nhiên nhi, chờ một chút, rất nhanh sẽ......

“Phụ thân......”

———————————————————————————————————————————————————————-.

Hết đệ nhất quyển – Kì chung thực tâm