Dụ Nhi, Nằm Xuống Để Ta Thao!

Chương 2: Xin chào, tôi là Thư kí mới!

Sáng ngày hôm sau, Dụ Mạt liền dậy từ 7 giờ. Vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong xuôi, cậu đứng trước gương nhìn lại bản thân từ đầu tới chân sau đó hít sâu tự an ủi:

-Đừng lo, Dụ Mạt, ngươi có thể làm được!

$$$$$$$$$$$$$$$$$

Tại ngôi biệt thự ở khu nhà giàu Thái Thịnh, trong nhà số 65 tràn ngập một mảnh yên tĩnh. Cẩn Chính đứng trước gương, khuôn mặt lạnh tanh nhưng lại không khó để thấy sự bồn chồn trong mắt anh (t/g: Đáng yêu quá đi, như kiểu nam sinh lần đầu mới biết yêu í!~), anh hít sâu một hơi hí hửng nghĩ "Cuối cùng cũng được gặp lại em rồi, cũng đã lâu như vậy!" sau đó cầm cặp táp đi ra khỏi nhà.

$$$$$$$$$$$$$$$$$

Kí ức của Cẩn Chính.

Hồi đó anh đi qua một cửa hàng chocolate nhỏ tên là Bourbon liền nhìn thấy một thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu nếu như không nhìn kĩ thì sẽ lầm tưởng là con gái đang đứng ở quầy thu ngân cười... rất ngu liền khắc cốt ghi tâm gương mặt này rồi rời đi. Không thể ngờ được là hôm qua lại thấy cậu đến phỏng vấn nên liền nhận luôn vào. Giờ nghĩ lại lại thấy buồn cười, cuộc sống chính là như vậy đấy, thậm chí đến cả tên còn không biết vậy mà lại lỡ yêu mất rồi (t/g: Câu này có vẻ hơi sến!~).

$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Dụ Mạt bắt xe buýt đến thẳng công ty liền là 7h45 phút! Cậu đi đến bàn tiếp tân  báo danh liền có người đưa cậu lên phòng thời vụ đăng kí hợp đồng mười năm với công ty. Sau đó cậu được đưa lên tầng 65. Đến nơi, ngồi ở bàn làm việc của mình bắt đầu sắp đồ ra ngoài chính là mấy chậu cây nhỏ chiếm đa số là hoa lavender giả màu tím xinh đẹp, một bức của bố mẹ trước khi mất và một số vật dụng linh tinh khác. Xếp đồ xong nhìn đồng hồ là 8h15 phút "Thật sớm, còn 15 phút nữa giám đốc mới đến" nên cậu liền ra phòng trà nước mang theo túi trà xanh của mình đến pha một cốc "Thật thơm!", Dụ Mạt hít một hơi, hương vị trà xanh liền tràn ngập trong mũi, cậu nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị của trà xanh liền tràn ngập trong không miệng. Câu mang cốc ra bàn, nhìn lên đồng hồ đã 8h31 phút chắc giờ này liền đã tới rồi đi. Dụ Mạt gõ cửa phòng được làm bằng gỗ đắt tiền, quả nhiên bên trong liền phát ra tiếng nói trầm thấp ôn nhu (t/g: Giọng này thì chỉ có ở bên em thụ thôi à!~):

-Vào đi!

Dụ Mạt nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào liền thấy một người đàn ông quyến rũ, tóc đen nhánh được vuốt gọn lên, vest Armani được là phẳng phiu mặc trên người anh liền thật hợp, quanh thân tnr ra hơi thở cường đại và mùi bạc hà.

Cẩn Chính đến văn phòng là lúc 8h25 phút, đi qua liền thấy cậu ở trong phòng trà nước uống trà liền mỉm cười nhẹ nhàng sau đó đi về phía văn phòng. Ở chỗ bàn thư kí liền thấy một số đồ cá nhân đáng yêu của cậu chiếm phần lớn là mấy chậu cây nhỏ trồng hoa lavender giả màu tím, chính là trong hồ sơ mà anh điều tra cũng có nhắc đến nó là loài hoa yêu thích của cậu. Đứng một lúc nhìn liền đi vào văn phòng tập rượt trước khi gặp cậu. Cho đến lúc nhìn thấy khuôn mặt của cậu, trong mắt anh liền không giấu nổi bồn chồn. Lúc cậu tiến vào chính là thoang thoảng mùi trà xanh của cậu và mùi bạc hà của anh hòa vào làm một trong không khí.

Dụ Mạt bước tới trước bàn làm việc của Cẩn Chính, thân thiện cười, nói:

-Xin chào, tôi là thư kí mới của ngài tên Dụ Mạt.

-Xin chào, tôi là Cẩn Chính, sau này cứ gọi thẳng tên không cần câu nệ!

Cẩn Chính đứng lên chính là cao hơn Dụ Mạt một cái đầu khiến cậu phải ngước lên. Cẩn Chính đưa tay ra ý muốn bắt tay cho nên Dụ Mạt liền theo phản xạ đưa tay ra cầm lấy tay anh lại không ngờ anh có thể không đeo găng tay mà lại có thể bắt tay cậu lại còn nắm rất chặt nữa chứ, chẳng phải bị bệnh khiết phích sao! Dụ Mạt rục rịch tay ngỏ ý muốn buông nhưng mà người này lại nắm chặt hơn nhất quyết không buông, trên mặt lại còn ý cười dịu dàng nhìn cậu khiến cậu phát sợ. Hai người cứ đứng như vậy rằng co gần 5 phút, Dụ Mạt liền không chịu nổi mà lên tiếng:

-Ưm... tổng giám đốc anh... có thể hay không buông tay tôi ra a!

Cẩn Chính nghe vậy liền lập tức luyến tiếc buông tay ra nói:

-À... thành thật xin lỗi, là tôi thất lễ rồi!

-Kh... không có gì. Nếu như anh không còn gì dặn dò thêm tôi xin phép ra ngoài trước.

Sau đó cậu liền chối chết chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa thở hồng hộc nghĩ "Cái này người đúng là kì cục, sau này phải tránh xa một chút mới tốt!". Nhìn cậu chạy ra ngoài, Cẩn Chính liền không nhịn được cười "A... thật đáng yêu!". Vừa rồi anh cứ ngỡ là mình đang mơ. Nhìn tay của mình, cảm xúc mềm mại cùng hơi ấm vẫn còn lưu lại "Thật tốt..." sau đó liền nhoẻn miệng cười tâm tình thực tốt ngồi xuống làm việc "Sau này liền có thể tranh thủ thời gian ở bên cậu rồi!"