Triệu Tĩnh Vũ không phản kháng mà mặc kệ đám người kia trói mình lại, anh ta thấy may mắn khi bọn chúng không động vào Trình Gia Nhạc, nếu không cơ thể gầy yếu ấy chịu sao nổi.
Sớm biết thế này đã bắt cậu ăn nhiều cơm một chút. Triệu Tĩnh Vũ nhớ lại những ngày hai người chung sống, hồi tưởng xong lại lo không biết có thể sống sót trở về không, đời người thật nhiều chuyện không may, trước đây anh ta chưa hề nghĩ mình sẽ thảm hại thế này, cũng không ngờ Trình Gia Nhạc lại lâm vào tình cảnh sống dở thế kia, rồi bản thân vì cậu ta mà đem vứt bỏ hết tự tôn đàn ông.Miệng vết thương còn đau ê ẩm, không biết đã bị bao nhiêu kẻ leo lên, trên người cũng nhiều thương tích, Triệu Tĩnh Vũ không thể không lo lắng.“Triệu thiếu gia sợ là không còn sức phản kháng nhỉ, ha ha, không cần trói chặt, chặt quá Triệu thiếu gia cao quý chịu không nổi đâu.” Sử Siêu vẻ mặt độc ác châm chọc mà nói.Nhưng Triệu Tĩnh Vũ cũng không nghe Sử Siêu nói. Anh ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm, xem ra lời Tô Văn Huy nói khi nãy đã có tác dụng, anh ta không còn bị hành hạ, tuy cũng chả ưu đãi gì.Khi bọn cướp dìu Triệu Tĩnh Vũ lên, tuy nửa người trên bị trói chặt nhưng bên dưới còn đi được, thế là tốt lắm rồi. Đáng tiếc hiện giờ trong đầu anh ta đã không còn ý chạy trốn, vì anh ta hiểu mình không mang nổi Trình Gia Nhạc, mà nếu có chạy được thì cậu ấy cũng chảy hết máu mà chết trước mặt anh ta mất.Xe dừng bên ngoài. Triệu Tĩnh Vũ bị hai tên trái phải kèm, còn chưa bước ra cửa, chợt nghe thấy bên ngoài có người hô to: “Khốn, chúng ta bị bán đứng rồi!”Lập tức bọn chúng hoảng sợ chạy ra ngoài. Bọn tội phạm này tuy nói là một đám to gan, nhưng lại thần kinh yếu dễ bị dọa, tình hình trước mắt cho thấy nếu bọn chúng không quá sợ, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút là biết ngay có khả năng là bẫy, nhưng bọn chúng lại như ong vỡ tổ chạy tiệt còn đâu. Triệu Tĩnh Vũ bắt đầu nghi ngờ, mình có phải hay không vừa gặp một lũ ô hợp thấp hèn.Thừa dịp này, anh ta lay Trình Gia Nhạc dậy. Tuy biết tỷ lệ thành công là rất nhỏ, nhưng tốt nhất là nên tỉnh táo, đáng tiếc anh ta chưa làm được thì có người đến.Triệu Tĩnh Vũ nhất thời đờ người đứng một chỗ. Sau này nhớ lại anh ta lại tự cười mình, làm vẻ ngu ngốc vậy chỉ sợ là cả đời chỉ có một lần như vậy!“Triệu tiên sinh cực khổ rồi.” Người vừa tới cởi dây trói. Rất nhanh, mấy y tá mặc áo trắng mang khẩu trang đưa cáng vào, đem Trình Gia Nhạc đi. Triệu Tĩnh Vũ thấy mình như đồ ngốc, thậm chí còn muốn cản cáng lại. Cho đến khi vết thương đau nhức, anh ta mới dần tỉnh táo lại.Được cứu rồi!Lời này vang lên trong đầu, chạy đi chạy lại nhiều lần, trái tim sung sướng muốn vọt ra, Triệu Tĩnh Vũ kích động che mặt, lúc này mới phát hiện tiếng còi cảnh sát đã hú vang từ khi nào rồi.Chính âm thanh này đã cứu anh ta, anh ta cảm thấy cả đời sẽ không quên nổi.