“Chúng mày ồn ào cái gì!” Sử Siêu đấm cho hắn một phát.

Rất nhanh, bọn còn lại vây quanh Sử Siêu. Sử Siêu nhìn nhìn, hỏi: “Anh Cả đâu?”

“Đi ăn rồi.”

“Tao cũng muốn cho anh ấy nếm thử mùi vị tên lưỡng tính này.”

“Đừng đùa, anh Cả sẽ không chơi hạng quái vật ấy đâu.”

Sử Siêu chậc một tiếng rồi ngồi xuống. Hắn nâng đùi Trình Gia Nhạc lên, để cho đám vây đằng sau có thể nhìn thấy chỗ đó của cơ thể vô lực dưới tay hắn.

Bọn cướp đều than một tiếng sợ hãi.

Sử Siêu cười cười, ánh mắt cố tình hứơng về phía Triệu Tĩnh Vũ.

“Sử Siêu, mày còn có nhân tính không, mày bỏ cậu ấy ra, Triệu Tĩnh Vũ này tuỳ mày xử lí!” Triệu Tĩnh Vũ điên cuồng giãy giụa, giận là sợi dây thừng siết chặt không lỏng ra.

Trình Gia Nhạc gần như tuyệt vong. “Nếu hắn cưỡng bức tôi, tôi sẽ đập đầu chết ở đây!” Cậu trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt hướng về Triệu Tĩnh Vũ… Nếu nửa năm trước, cậu nhất định sẽ phỉ báng mình về loại suy nghĩ giống đàn bà này, nhưng hiện tại cậu thấy đó là điều đương nhiên. Không phải vì Triệu Tĩnh Vũ mà muốn giữ mình… Là ai, đối mặt với người mình yêu mà bị làm nhục sẽ sống không bằng chết. Đáng tiếc cậu vừa nhận ra tình cảm của mình, thì lại gặp đả kích này… Cậu nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Vũ, mong có thể lưu giữ mãi mãi trong đầu, trở thành một dấu ấn vĩnh cửu… “A!!!” Thân dưới đột nhiên bi một vật thể lạnh lẽo xâm nhập, cậu hét lên đau đớn.

Cùng lúc đó, Triệu Tĩnh Vũ hét lên: “Sử Siêu, đừng đụng vào cậu ấy, xin anh! Tôi xin anh! Thả cậu ấy đi!”

Sử Siêu không nhìn anh ta, tay hắn ở trong huyệt đạo nhỏ hẹp thăm dò, thoả mãn khi cảm thấy thân thể kia run rẩy kịch liệt.

“Anh muốn thì cứ làm với tôi, buông cậu ấy ra!”

“Tao nghe lầm à? Anh Triệu, tổng giám đốc Triệu tương lai, “Sử Siêu nhanh chóng rút tay, buông cơ thể không ngừng run kia. “Mày, Triệu Tĩnh Vũ, cầu xin tao chơi mày?”

Triệu Tĩnh Vũ hạ quyết tâm nói. “Đúng, chỉ cần anh tha cho cậu ấy.”

“Ha ha ha ha…” Sử Siêu dương như cười đến phát điên, “Thật thấp hèn làm sao, tự cầu xin người khác chơi mình? Hừ!” Sử Siêu không lưu tình đá mạnh vào người Triệu Tĩnh Vũ. “Hèn hạ, van xin tiếp đi, van xin tao đi!”

“Van xin anh Siêu dùng gậy to đâm chết mày đi! Ha ha ha…” Đám cướp ồn ào.

Triệu Tĩnh Vũ cắn răng, hận không thể giết chết Sử Siêu.

“Sao, không chịu xin tao? Mày phải biết, nếu mày không chịu hạ mình, vợ nhỏ của mày sẽ chịu khổ đó.”Trình Gia Nhạc nhìn Triệu Tĩnh Vũ, cậu cảm thấy mình ở sâu trong mắt đối phương, giống như anh ta trong mắt cậu. Nhưng cậu không vui nổi.

Triệu Tĩnh Vũ đột nhiên nhắm mắt, gằn từng tiếng. “TÔI. XIN. ANH. CHƠI.TÔI!”

Nước mắt đột nhiên chảy như nước lũ, Trình Gia Nhạc bịt miệng, khóc không thành tiếng… Mọi thứ trong trời đất không còn tồn tại, trong đầu cậu chỉ còn câu nói ấy… Đau đớn cũng như tan biến… Nhưng tình huống hiện tại không cho cậu vui sướng. Thân thể này của cậu chỉ biết làm liên luỵ đến Triệu Tĩnh Vũ.

Mắt thấy dây thừng trên người Triệu Tĩnh Vũ được cởi, chỉ còn trói chặt hai tay, Trình Gia Nhạc không biết làm gì. Tuy cậu không bị trói, nhưng cậu muốn di chuyển cũng không di chuyển được. Đại khái là bọn cướp cũng không uy hiếp, vì cậu bản lĩnh cũng chả có gì. Cậu thử vươn người lập tức cảm nhận thân dưới có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra. Cậu nhất thời choáng váng. Cậu có thể thấy mình chảy rất nhiều máu, nhưng lại không chết…

***