Sử Siêu, tổng giám đốc công ty kiến trúc Thành Nghiệp. Hắn cũng từng có một thời huy hoàng, cuộc sống hạnh phúc. Triệu Tĩnh Vũ không biết vì sao ngày hôm nay hắn ta rơi vào hoàn cảnh này, chỉ biết, từ sau lần ở bên ngoài hội trường đấu giá hắn túm lấy ống quần anh ta cầu xin khóc lóc, Sử Siêu đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Thành Nghiệp cũng tuyên bố phá sản. Chuyện này có lẽ cũng có quan hệ đến anh ta, nhưng hắn lại giận chó đánh mèo, lại khiến Trình Gia Nhạc bị thương đến mức này, vô luận thế nào, anh ta cũng sẽ không bỏ qua Sử Siêu.

Triệu Tĩnh Vũ lúc này đã trấn tĩnh, cho dù có bị đấm đá mạnh hơn nữa.

“Đều do mày, đều là do mày!” Sử Siêu miệng thì thào, động tác dưới chân không hề gián đoạn. “Mày phá hoại đời tao!”

Triệu Tĩnh Vũ sợ hắn lại tìm Trình Gia Nhạc rầy rà, đành chịu đau, dùng một điệu cười chế nhạo nói: “Tôi… Phá anh? Ha… Haha… Chính anh… Đời người… Bánh xe … quay… rồi…”

Sử Siêu đột nhiên ngồi xổm xuống, túm lấy đầu anh ta, đưa hướng đối diện mình: “Mày không nhận là do mày mà công ty tao mới phá sản? Nếu không có mày, vợ cùng con tao sao phải chạy trốn? Nếu không phải mày, lúc trước đã đồng ý giao công trình kia cho công ty tao rồi bất ngờ tiểu nhân lật lọng, lúc tao đã chuẩn bị hết cho công trình đó thì mày lại nói đã giao cho công ty khác! Tao xong đời, vì tao vay nặng lãi, nửa đời sau của tao đã bị mày hại!”

“Bốp bốp bốp”, vài cái tát liên tiếp lên mặt Triệu Tĩnh Vũ, làm anh ta choáng váng.

Rất nhanh, Sử Siêu thấy mệt. Hắn thở khó nhọc rồi rời đi.

Triệu Tĩnh Vũ nằm trên sàn nhà lạnh như băng, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần. Tuy rằng trên mặt sưng vù lên, nhưng đầu óc anh ta vẫn vô cùng rõ ràng- hoá ra là chuyện này…

Anh ta khó khăn quay sang, Trình Gia Nhạc vẫn nhắm chặt mắt. “Haha, hoá ra đều vì cậu…” Anh ta nhẹ nhàng kể: “Tôi vì muốn cậu, mà phải trả cái giá thế này…”

Theo lời Sử Siêu thì cái công trình đó, chính là Triệu Tĩnh Vũ giao cho công ty Trình Gia Nhạc. Anh ta trăm nghìn lần cũng không ngờ, một gia đình vì công trình này mà tán gia bại sản. Anh ta không đồng tình với Sử Siêu, một người lãnh đạo thất bại thì không đáng để đồng tình. Anh ta chỉ hối hận mình đã sơ suất… Nhưng hối hận trên thế giới này là không ích gì, cho nên ý niệm này chỉ thoáng lóe lên trong đầu.

Sử Siêu nghỉ một lúc lại quay ra. Hắn hình như không thể khống chế việc hành hạ Triệu Tĩnh Vũ, mà hắn phát hiện, trực tiếp đánh người kia cũng không có lợi gì. Thế là hắn chuyển qua người đàn bà đang mang thai tử khí u ám nằm cạnh Triệu Tĩnh Vũ.

“Vợ mày trông cũng được đó.” Sử Siêu thô bạo nâng mặt Trình Gia Nhạc lên, vặn về phía Triệu Tĩnh Vũ.

Triệu Tĩnh Vũ không nói gì, anh ta suy nghĩ làm thế nào để thoát ra khỏi Sử Siêu.

“Xem ra mày cũng yêu nó. Tình nguyện để tao đánh như thế, không muốn tao làm bị thương nó. Mày xem, ánh mắt mày đã lộ ra hết tâm tư mày rồi.”

Triệu Tĩnh Vũ hoảng sợ, ánh mẳt anh ta thật sự rõ ràng thế sao…? Không xong rồi!

“Sử Siêu.” Một tên cướp đi tới. “Đã gọi điện rồi, bọn nó nói tối sẽ giao tiền. Anh em ta phải đi giải quyết một chút,” Hắn nhíu mày,“Chuyện đàn ông.”

Sử Siêu nở nụ cười. “Làm sao phải đi xa, chỗ này có sẵn đàn bà mà.”

Triệu Tĩnh Vũ giãy giụa dữ dội, bọn chúng dám làm chuyện đó với người có thai!

Tên cướp kia nhíu nhíu mày, “Chảy nhiều máu như vậy, anh cũng muốn cô ta ư?”

“Hừ, chỉ cần có thể đả kích Triệu Tĩnh Vũ, chuyện gì tao cũng làm. Máu? Kia là máu của con Triệu Tĩnh Vũ, một đứa nhỏ không thể thấy thế giới này… Ha ha ha ha… Thật đáng thương, chảy nhiều máu như vậy, xem, váy cô ta thấm đỏ cả rồi, chỉ sợ là đứa nhỏ không còn? Mày cũng có ngày hôm nay sao, Triệu Tĩnh Vũ!” Sử Siêu cũng chưa có làm gì, mà chỉ bỏ đi.

“Anh làm gì vậy, không cần cô ta nữa à?” Bọn cướp hỏi.

“Đương nhiên không phải, tao đi lấy chậu nước lạnh. Tao không muốn đùa với một cái xác.”

Sử Siêu điên rồi. Triệu Tĩnh Vũ nắm chặt tay, anh ta có thể thấy tay chảy máu, dây thừng trên cổ tay cũng không lỏng ra chút nào. Anh ta thực hận mình bất lực!

Sử Siêu rất nhanh đã mang chậu nước tới.

***