Màn đêm buông xuống, những hộ gia đình bình thường đã muốn chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng tại kinh thành lại náo nhiệt như trước, cả người lẫn xe nơi ngã tư đường không hề chú ý tới một bóng dáng màu đen đang cao thấp phập phồng trên nóc nhà như giẫm trên đất bằng. Hắc y nhân bay nhanh thoảng qua tầm mắt mọi người, lướt qua chướng ngại phía trước rồi mới thả người bay lên một nóc lầu ồn ào náo động, đột nhiên ngừng lại, nghe thấy thanh âm tựa như thống khổ lại tựa như vui thích, Hắc y nhân nhảy xuống, hướng chỗ tiếng vang tìm kiếm.

“A…a…tiễn lão bản, ân…tha đi, Ngọc Trúc không được rồi…” Hắc y nhân theo chỗ cửa sổ hướng vào phía trong nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử trần trụi đang giao hoan, mà thanh âm vừa rồi hắn nghe được chính là từ trong miệng nam tử dưới thân phát ra.

“Ha hả, cái gì không được? Đại gia ta còn không đủ đâu” nam tử cường tráng được gọi là tiễn lão bản nằm phía trên Ngọc Trúc năm lấy cái eo thon nhỏ mãnh lực ro rúm, đem dục vọng chính mình rút ra

“Hộc hộc, tiễn lão bản, ngài thật sự quá lợi hại” Ngọc Trúc có chút thở gấp nói, lại lập tức bị tên tiễn lão bản này trở mình ghé trên giường, cướng tráng nam tử lập tức đem thắt lưng người dưới thân nâng lên, giữ dục vọng kiên quyết một lần nữa đi vào.

“ AA…,ừ ân…aa” Ngọc Trúc thanh âm phát ra so với vừa rồi càng thêm ngấn cao, ván giường cũng phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng ( =.=”)

Hắc y nhân có chút nghi hoặc nhìn hai người trên giường càng không ngừng biến hoá tư thế tiến hành giao hợp, đến khi hai người đạt tới cao trào mới quyết định ly khai, phi thân lên tầng cao nhất hướng xa xa chạy đi. Trên cửa nơi hắn vừa đi hướng biển ba chữ “ Tướng công quán”.

Trở lại Nguyệt Tiêu điện, không để ý tới Huyền Ngọc va Huyền Thanh đang kinh ngạc, Ti Hàn Nguyệt cởi y phục dạ hành đi vào nội thất, rồi mới tuỳ tay đóng cửa lại. Thay nội bào cùng quần dài , Ti Hàn Nguyệt mở cửa ngầm đi vào.

“Nguyệt nhi?” nhìn chỗ người vừa đến, Ti Ngự Thiên kinh ngạc hô, vì ngại hoàng cung quá nhỏ, Hàn Nguyệt hơn một tháng nay mỗi đêm đều ra ngoài cung rèn luyện  thể năng cùng tốc độ, có sao hôm nay sớm như thế đã trở lại, so với ngày thường sớm đến một canh giờ.

Nhìn Phụ hoàng liếc mắt một cái, Hàn Nguyệt đi vào dục gian bắt đầu phóng xuống nước, Ti Ngự Thiên đi qua ôm lấy Hàn Nguyệt, “Nguyệt nhi? Hôm nay sao sớm vậy đã trở lại?”

“Có việc” Hàn Nguyệt đơn giản buông một câu trả lời, mặt mày tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Nguyệt nhi?” nhìn Hàn Nguyệt như vậy, Ti Ngự Thiên có chút lo lắng, xoay người Hàn Nguyệt vào lồng ngực, xoa mày bảo bối, nhẹ giọng hỏi, “xảy ra chuyện gì không ổn sao?” loại vẻ mặt này ở trên người tiểu báo con vẫn không thường gặp

“Phụ hoàng, ngươi đi phê tấu chương, ta tắm rửa sau đó phải hoan ái” ( sặc nước ) nói xong xoay người tiếp tục hướng đến dục dũng, không hề chú ý tới lời nói của hắn có bao nhiêu rung động trong đó.

“Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên kinh hô ra tiếng, Nguyệt nhi hôm nay xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng chủ động cầu hoan, Ti Ngự Thiên hoài nghi chính mình vừa rồi nhất định là nghe nhầm, tự hỏi rốt cuộc hắn có biết hay không chính mình đang nói cái gì.

“Phụ hoàng?” nhìn Phụ hoàng còn chưa ra ngoài, Ti Hàn Nguyệt cũng thôi không để ý, rồi mới cởi y bào đi vào dục dũng.

Nhìn thái độ dị thường kiên định của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nói không ra lời, lấy tay đè trán vuốt cặp mày đang co lại, xoay người rời đi dục gian. Một lát phải hảo hảo hỏi một chút tiểu báo con đi ra ngoài một chuyến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không có khả năng hắn tự mình nói ra những lời này. Ti Ngự Thiên lúc này không có vui mừng cùng hạnh phúc, chỉ có nghi hoặc cùng bất đắc dĩ ( Du Hạ: cũng tội nghiệp ảnh, người ta bảo rừng càng già càng cay mà =]] )

Đem mình tẩy trừ sạch sẽ, lau khô thân thể rồi lại trần trụi tiêu sái ra ngoài dục gian, nhìn thấy Phụ hoàng vẫn còn đang phê chữa tấu chương, mày hắn nhíu lại đi nhanh đến, lấy một quyển tấu chương còn chưa phê chữa, Ti Hàn Nguyệt cầm lấy bút lông bắt đầu đứng viết.

“Nguyệt nhi?” nhìn Hàn Nguyệt trần như nhộng, Ti Ngự Thiên thấy một cỗ nhiệt nóng từ đầu trực tiếp xuống đến bụng, không rảnh bận tâm Ti Hàn Nguyệt gan lớn làm càn tự phê tấu chương, Ti Ngự Thiên vội vàng đứng dậy lấy áo choàng một bên khoác lên người Hàn Nguyệt, xem ra tiểu báo con hôm nay là dị thường kiền trì cùng “háo sắc” ( ko biết là ai à =]] )

“Xoát xoát xoát” đơn giản đem tấu chương đi phê chữa toàn bộ, Ti Hàn Nguyệt kéo Phụ hoàng hướng vào trong thất đi đến, Ti Ngự Thiên đi mau vài bước một phen ôm lấy Hàn Nguyệt, đi vào nội thất lại đem người thả lại trên giường.

“Nguyệt nhi? Nói cho Phụ hoàng vì sao đột nhiên muốn làm chuyện đó, ngươi vừa rồi đi ra ngoài đã gặp chuyện gì?” đem áo choàng trên người thằng bé kéo xuống, Ti Ngự Thiên  kéo chăn đắp trụ hai người.

Suy nghĩ một hồi Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở miệng, “hôm nay thấy hai người đang hoan ái như lời Phụ hoàng, nhưng bọn hắn lúc hoan ái không phải chỉ có một dạng” Ti Hàn Nguyệt dùng ngôn ngữ hắn có thể lý giải nói ra nghi vấn trong lòng, vì sao Phụ hoàng luôn đối mặt mình khi hoan ái? Hắn cũng không biết còn có tư thế khác, hắn nghĩ muốn làm để hiểu được (người ta nói lý thuyết nên gắn liền với thực hành, bé Nguyệt thiệt chịu khó học hỏi a =]] )

Ti Ngự Thiên  sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại lời nói của Hàn Nguyệt, “Nguỵêt nhi, ngươi…ngươi ở đâu nhìn thấy?” tiểu báo con không không phải là có ý nghĩ đó chứ

“Không biết, thiệt nhiều người đang bên trong hoan ái” Ti Hàn Nguyệt vô cùng thành thực trả lời

Ti Ngự Thiên lúc này không biết chính mình nên dùng loại biểu tình gì đây, đầu chôn ở bên cổ Hàn Nguyệt yên lặng một hồi, rồi mới nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, “haha, Nguyệt nhi a, ngươi a…ngươi có thể nào như thế…hahaha, thực xin lỗi, là lỗi Phụ hoàng, hahahaha, Nguyệt nhi, ngươi thật sự là tiểu yêu tinh của Phụ hoàng” ( Thiên ca điên rồi =.=”) ôm Hàn Nguyệt cười một hồi, Ti Ngự Thiên đứng dậy kéo Hàn Nguyệt nằm úp sấp trên người mình.

“Nguyệt nhi, Phụ hoàng hôm nay hội giáo ngươi hết thảy,” hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn lạnh lẽo, Ti Ngự Thiên khàn khàn hỏi, “ Nguyệt nhi, ngươi muốn Phụ Hoàng sao?” vừa nói vừa đem y bào trên người cởi xuống, đem tay Hàn Nguyệt đặt lên xương quai xanh chính mình, cảm giác lạnh lẽo làm Ti Ngự Thiến thoáng rùng mình rồi mới dần tiêu tán

“Muốn Phụ hoàng?” Ti Hàn Nguyệt nghi hoặc hỏi, là ý gì.

“Tựa như Phụ hoàng đối với ngươi vậy, ngươi nghĩ muốn đối Phụ hoàng như vậy không?” thân khẽ chạm hậu đình Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên tiếng nói tàn ngập hấp dẫn.

“Không biết” Ti Hàn Nguyệt trả lại một câu

Nghe đựơc câu trả lời của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên tâm trào ra đau lòng, hắn biết bảo bối tuy rằng đã biết vui thích là gì, nhưng vẫn còn không có bản năng của một người bình thường,” vậy ngươi đến thử xem, tựa như Phụ hoàng đối với ngươi đã làm như vậy” kéo tay Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên làm cho Hàn Nguyệt cảm thụ được xúc cảm trên thân chính mình.

Suy nghĩ một hồi, Ti Hàn Nguyệt cởi quần áo Phụ hoàng ném tới dưới giường, rồi mới học theo động tác Phụ hoàng ngây ngốc mà hôn. Ti Ngự Thiên phối hợp với lưỡi Hàn Nguyệt dây dưa, dùng hai tay lướt lên tấm lưng lạnh lẽo để hạ nhiệt.

Rời đi khuôn mặt của Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt hôn xuống ngực, nghĩ muốn tự mình cảm thụ hết thảy những điều lúc trước, rồi mới vươn đầu lưỡi tinh tế liếm nhẹ hiện vật đã đứng lên kia, lại nghe thanh âm Phụ hoàng có chút áp lực, Ti Hàn Nguyệt càng thêm dùng sức.

“Nguyệt nhi…ân…” bộ ngực vô cùng mẫn cảm của Ti Ngự Thiên một phen phập phồng, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng và phần mông lạnh lẽo của Hàn Nguyệt

Rời đôi nhũ tiêm của Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt  đi xuống phần nam tính đã muốn đứng thẳng của Phụ hoàng, hai tay cầm dục vọng Phụ hoàng đã có chút ấm áp, TI Hàn Nguyệt cúi đầu liếm dần lên.

“Nguyệt nhi!….ư…” Ti Ngự Thiên chốc lát lại kêu lên khi Hàn Nguyệt liếm dần lên phía trên, hắn cũng không biết Nguyệt nhi lại học tập nhanh như vậy ( sáng dạ quá cũng ko hẳn là tốt a~~ =]] ).

Liếm đỉnh hậu Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt buông hai tay, đem dục vọng đã sưng đỏ càng thêm cường tráng đưa vào miệng, chậm rãi cao thấp di động, thứ nam tính của Phụ hoàng rất dài, hắn không thể toàn bộ ngậm vào.

“Nguyệt nhi…ân…hộc hộc, Nguyệt nhi…” tuy rằng Hàn Nguyệt cũng không thuần thục, răng nanh cạ một cách yếu ớt, nhưng Ti Ngự Thiên lại không hề có cảm giác khó chịu, thân dưới đã muốn đầy kích thích, trong lòng một trận cảm động, làm hắn khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt.

Không thể thuận miệng nuốt nước bọt đang chảy xuống phía dưới thứ nam tính của Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Phụ hoàng, bước tiếp theo phải làm sao. ( cười chết mất =]] ). Nhìn bảo bối đột nhiên dừng lại mặt lộ vẻ nghi hoặc, Ti Ngự Thiên một tay khởi động thân mình, tay kia tìm tay phải Hàn Nguyệt đặt vào phía dưới mình, “ lấy  tay giúp Phụ hoàng mở rộng một chút, rồi mới tiến vào Phụ hoàng” dứt lời đem dục vọng Hàn Nguyệt tiến lại phía chỗ kia của mình.

Ti Hàn Nguyệt giơ lên ngón trỏ tay phải nhìn nhìn, lại nhìn nhìn tiểu huyệt kia của Phụ hoàng, do dự một hồi mới chậm rãi dò xét phía trong, nhẹ nhàng từ từ rồi mới hơi dùng sức đích thân đi vào, “Ân…” Ti Ngự Thiên hơi nhíu mi kêu lên một tiếng, Hàn Nguyệt thấy thế lập tức lui ra rồi mới nhìn về phía Phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên vội vàng trấn an nói, “không có việc gì, Phụ hoàng chỉ là có chút không thích ứng, không đau” gặp thằng bé không hề động đậy, Ti Ngự Thiên lấy ra bên giường một hộp thuốc mỡ, dính một ít rồi mới một bên bôi lên tiểu huyệt chính mình, một bên hôn yêu Hàn Nguyệt.

Rút ra hai đầu ngón tay, Ti Ngự Thiên  đem dục vọng Hàn Nguyệt để ở hậu đình của mình, lại nói, “Nguyệt nhi, tiến vào, tiến vào nơi này của Phụ hoàng” rồi mới ôn nhu mà liếm vành tai Hàn Nguyệt.

Giữ lấy thắt lưng Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt đem ngọc hành của mình chậm rãi đẩy mạnh vào cơ thể Phụ hoàng, vì sợ lạnh lại một lần nữa rút khỏi, Ti Ngự Thiên cắn chặt răng nanh nhịn xuống cảm giác khi vật tiến vào mang đến , tuy rằng đã dùng thuốc mỡ bôi trơn, nhưng không mở rộng đầy đủ nên nội huyệt lúc này phát ra kháng nghị, ngay sau khi cảm nhận được dục vọng Hàn Nguyệt tiến vào một nửa, Hàn Nguyệt đột nhiên hoan toàn đi ra ngoài, hơn nữa rời xa chính mình.

“Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên  kinh ngạc ra tiếng, xảy ra chuyện gì?

“Từ bỏ” Ti Hàn Nguyệt  mặt mang chút hờn giận

“ Xảy ra chuyện gì?” vội vàng tiến lên ôm lấy tiểu báo con có chút buồn bực, Ti Ngự Thiên vội vàng hỏi, suy nghĩ một chút lập tức ôn nhu cười nói, “Nguyệt nhi, Phụ hoàng không đau,lần đầu tiên có chút không thích ứng, Nguyệt nhi cũng biết không phải sao?”

“Ta không đau” nhìn Phụ hoàng khuôn mặt đã có chút trắng bệch, Hàn Nguyệt càng thêm buồn bực, hắn tuy rằng khó hiểu nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận thương tổn Phụ hoàng.

“Nguyệt nhi, Phụ hoàng không có việc gì, một hồi thích ứng thì tốt rồi”, nói xong Ti Ngự Thiên lại đem Hàn Nguyệt kéo đến bên người

“Không, ta từ bỏ!!” Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ đẩy Phụ hoàng ra, thái độ tuyệt nhiên hô to, không cần chính là từ bỏ.

Nhìn tiểu báo con ánh mắt đã muốn bắt đầu có chút hồng, Ti Ngự Thiên lại vội vàng đem thằng bé kéo qua ôm vào trong ngực, “hảo hảo, không cần là không làm. Phụ hoàng sau này không bao giờ …bắt buộc ngươi nữa, không tức giận đựơc không?” sờ mái tóc dài mềm mại của đứa con, Ti Ngự Thiên vừa hôn khoé miệng vừa nói

“Ân” một lát sau, Ti Hàn Nguyệt mới trở lại bình thường, rồi mới ôm lấy Phụ hoàng, thả lỏng người tựa vào lồng ngực.

Biết Nguyệt nhi không muốn tổn thương đến mình, Ti Ngự Thiên hôn lấy Hàn Nguyệt, xoay người dùng sức đem bảo bối đặt dưới thân, hôn lên mắt Hàn Nguyệt, “nếu Nguyệt nhi không cần Phụ hoàng, thì Phụ hoàng cũng nên xác định là mình đã khoẻ” tay bắt đầu di chuyển dần xuống thứ tinh xảo của Hàn Nguyệt, lần này Hàn Nguyệt không hề đẩy Phụ hoàng ra, tuỳ ý để bàn tay Phụ hoàng khiêu khích dục hoả.

……..

“Ân…ân…a…ân…Phụ hoàng…ân…” quỳ người trên giường, hậu phương Ti Hàn Nguyệt bị Phụ hoàng mạnh mẽ co rúm sâu bên trong, Ti Ngự Thiên một tay giữ lấy thắt lưng Hàn Nguyệt, một tay lộng vào ngọc hành đã muốn phát tiết quá hai lần của Hàn Nguyệt càng lúc càng kiên quyết. Dục vọng tráng kiện đã mang màu đỏ thẫm nhanh chóng ra vào huyệt nội khiến người dưới thân một phen hít thở không thông, Ti Ngự Thiên nằm úp sấp trên người Hàn Nguyệt, thấp giọng hỏi, “Nguyệt nhi….thoải mái?” rồi lại mạnh mẽ va chạm vài cái

“Ân…thoải mái…ân…” Ti Hàn Nguyệt như trước thành thật mà trả lời.

Đem dục vọng rút ra, giữ chặt lấy hông Hàn Nguyệt, lại một lần nữa đi vào, Hàn Nguyệt một tiếng “A” lớn, Ti Ngự Thiên lại một lần nữa mạnh mẽ đứng lên. Thanh âm tuyệt mỹ đầy động tình của Hàn Nguyệt vang âm trong thất.

Đêm nay, Ti Ngự Thiên hoàn toàn giải trừ nghi ngờ về hoan ái của Hàn Nguyệt, cũng hoàn toàn hiểu được bảo bối của mình thật một mảnh tinh khiết.