Cẩn Ngọc nghe xong giật hết cả mình, bao nhiêu uất ức với bọn người kia cô đều không thèm để tâm nữa, trong phút chốc cô chỉ lo cho người đàn ông đang ở trước mặt mình.

Dù sao Tử Lăng cũng không thể nhìn thấy gì hết, lại lên tiếng bênh vực cô như vậy, thật sự có chút thiệt thòi về phía mình.

Cô đưa tay đặt lên tay Tử Lăng, còn chưa kịp kiềm chế anh lại, thì anh đã đổi thế để tay mình đặt lên tay cô, ân cần xoa dịu: “Bọn họ sỉ nhục em như vậy, em còn định bảo tôi phải nhịn?”

“Không nhịn thì làm gì được bọn tôi đây? Hay anh định làm người mù diễn xiếc hả?”

Bàn bên kia vang lên tiếng nói lảnh lót chói tai và đầy thách thức.

Một cô gái ngồi chung đám Viên Tiểu Hoa đứng dậy, cô ta là Trần Hinh Tinh, luôn luôn quen thuộc với thói “miệng nhanh hơn não”, nên bây giờ cô ta là người lớn tiếng trước, Cẩn Ngọc cũng không hề bất ngờ.

Người này hình như cũng là bạn thân nhất của Viên Tiểu Hoa - nếu không muốn nói là một lũ “cá mè một lứa”.

Tử Lăng nghe được hướng của âm thanh, trực tiếp đứng dậy, một tay bỏ vào túi quần, tay kia vẫn nắm chặt tay Cẩn Ngọc.

Khi anh chính thức đứng dậy rồi, đám người kia mới hiểu thế nào là quyền lực của tài phiệt thật sự.

Mù thì đã sao? Thân hình này, gương mặt này, nhất là khí chất này, rõ ràng đã lấn át đi tất cả.

Trần Hinh Tinh ban nãy còn mạnh miệng, nhưng không hiểu sao bây giờ lại lùi về một bước.

Nhưng cũng đúng thôi, nếu Cẩn Ngọc là cô ta, cô cũng có thể tưởng tượng đến trường hợp Tử Lăng tùy tiện quơ tay một phát, cũng có thể khiến cô ta nhập viện.

Cẩn Ngọc nhún vai, ai bảo cơ thể chồng cô quá xuất sắc làm gì?

Về Viên Tiểu Hoa, khi chính thức được nhìn thấy ngoại hình của Tử Lăng, cộng thêm việc anh nắm tay Cẩn Ngọc không rời, trong mắt cô ta liền dấy lên tia ganh tị.

Hai bàn tay cô ta bóp chặt lại, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra mình là tiểu bạch thỏ, ngu ngơ với đời, không biết giận hờn là gì.

“Cô là ai?” - Tử Lăng lạnh lùng hỏi.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” - Trần Hinh Tinh sao khi tìm được chỗ đứng an toàn, liền tiếp tục lớn miệng thách thức.

Tử Lăng nhếch mép cười khinh, loại người này quả thực không đáng nhắc đến.

Biết vậy từ đầu anh nên nghe lời Cẩn Ngọc, mặc kệ đám phiền phức này cho rồi.

“Vô danh tiểu tốt.

Vậy ai là Viên Tiểu Hoa?”Viên Tiểu Hoa nuốt nước bọt, tay đưa lên ngực làm bộ dạng đáng thương, đến giọng nói cũng nhỏ nhẹ vô cùng: “Là… là tôi.”

Trần Hinh Tinh lại tiếp tục chen ngang: “Này! Tên mù kia, anh định làm gì Tiểu Hoa hả?”

Tử Lăng cúi đầu, thở mạnh một hơi rồi mới nói tiếp.

Coi như hôm nay anh vì Cẩn Ngọc, hạ mình một chút để xử lí cho xong bọn người không biết đúng sai này vậy.

“Cô là chị của Cẩn Ngọc nhà tôi, mà lại thỏa sức để bạn mình bôi nhọ cô ấy? Đúng là một người chị tốt! Cô có biết nếu Cẩn Ngọc nhà tôi cảm thấy tổn thương, thì chuyện gì sẽ xảy ra không?”

Viên Tiểu Hoa vừa bị dọa một câu đã rưng rưng nước mắt.

Đôi mắt biết diễn kịch của cô ta cứ liên tục thăm dò cảm xúc của Tử Lăng, còn Cẩn Ngọc khi nhìn thấy chuyện này chỉ biết mừng thầm trong lòng.

Cô ta coi như có thể giả vờ làm bộ mặt đáng thương với cả thế giới, nhưng Tử Lăng đương nhiên sẽ không bao giờ bị trúng chiêu trò này.

Lần này xem như Viên Tiểu Hoa đã phí công vô ích rồi.

“Em rể, các bạn của chị cũng chỉ nói vui vẻ vài câu, sao có thể khiến Cẩn Ngọc tổn thương được?”

Tử Lăng quay sang Cẩn Ngọc: “Vợ, em có thấy tổn thương không?”

“Tôi…”

Cẩn Ngọc còn đang suy nghĩ có nên vờ vịt thử một lần hay không, thì Tử Lăng đã nói thay cô:

“Cảm xúc của vợ tôi thế nào, đương nhiên tôi có thể hiểu rất rõ.

Nói thẳng một lần, nếu sau là Cẩn Ngọc nhà tôi còn cảm thấy khó chịu vì những lời qua tiếng lại thế này, thì chuyện gì sẽ xảy ra với nhà họ Viên, có lẽ cô cũng hiểu.”

“Nhưng… em vợ…”

Tử Lăng lạnh lùng cắt ngang: “Còn nữa! Nếu cô đã không xem Cẩn Ngọc nhà tôi là em gái, thì mau dừng ngay kiểu xưng hô sởn gai ốc đó.”

Tử Lăng nói xong liền cầm lấy gậy dò đường, dù thao tác có hơi chậm nhưng vẫn thuần thục nắm tay Cẩn Ngọc đưa khỏi nơi đó.

Cuối cùng, chỉ còn lại đám người Viên Tiểu Hoa với một nỗi nhục không nói ra thành lời.

May là tầng trệt của nhà hàng vào giờ này không có nhiều người, nếu không có khi chuyện thú vị này sẽ lên báo mất thôi.

Đợi Tử Lăng và Cẩn Ngọc đi rồi, Trần Hinh Tinh mới đi đến chỗ Viên Tiểu Hoa, giọng an ủi: “Tiểu Hoa, đừng để ý đến anh ta, dù sao cũng chỉ là một người mù thôi!”Trần Hinh Tinh vừa dứt lời, những cô gái ngồi cùng bàn ban nãy còn hào hứng hùa theo bọn họ, nhưng sau khi chứng kiến chuyện vừa rồi, liền đổi chiều gió mà lên giọng châm biếm:

“Không phải chứ? Người ta tuy mù, nhưng mọi thứ đều tốt.

Vừa đẹp trai, lại là người thừa kế của tập đoàn lớn nhất nhì nước Hoa, còn yêu thương vợ mình như vậy.”

“Đúng đúng! Ban đầu không phải còn có người nói Tư Không thiếu gia không yêu vợ mình sao? Rõ ràng là cưng chiều như vậy.

Một tiếng Cẩn Ngọc nhà tôi, hai tiếng cũng là Cẩn Ngọc nhà tôi.”

Thấy những lời công kích này còn chưa đủ, một cô gái trong số đó còn nói trực tiếp với Viên Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa à, bọn tôi thấy em gái của cậu đúng là có phúc nhất rồi, còn cậu nhất định sẽ trở thành người chị vĩ đại nhất, có thể tay không dâng mối tốt như vậy cho em mình.

Nhỉ?”

Sau câu nói ấy là bao nhiêu tiếng cười châm biếm vang lên.

Viên Tiểu Hoa tức đến đầu óc như sắp nổ tung nhưng cũng không còn lý lẽ gì để nói.

Cô ta nghiến răng ken két, dặn lòng mình nhất định sẽ cho Cẩn Ngọc một bài học vì nỗi nhục nhã hôm nay!.