Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 4-2: Chiến dịch đầu tiên (tt)

A?

Chưa đợi ta phản ứng lại lời nói nhẹ nhàng phiêu phiêu này là có ý tứ gì….. Miệng bỗng nhiên được tự do, cổ tay cũng được buông lỏng, ta liền chộp lấy cơ hội đẩy ra kẻ phía trước.

Vừa thấy.

Thiếu chút nữa giống như Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương trong “Cảnh gặp mặt” ngã xuống đất phun huyết điên cuồng!

Ta vươn run rẩy vươn một ngón tay, chỉ vào cái tên phía trước kia đang nhẹ nhàng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh liền ngồi xuống Mã Văn Tài, tức giận đến cả người phát run làm cho ngay cả nói chuyện đều lắp bắp.

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi…… Ngươi làm gì!”.

TMD, ngươi nghĩ cô nãi nãi ta là ai!

Cô nãi nãi được xưng là đệ nhất bá vương hoa Lạc Dương! Ngươi có biết hay không?

Hảo!

Cho dù ngươi không biết!

Coi như cô nãi nãi bây giờ là một đại nam nhân hùng dũng oai vệ!

Nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như là ngọc thụ lâm phong đi!

Như vậy…...

Miệng của bản cô….. Bản công tử là cho ngươi muốn bóp là bóp sao? Đầu lưỡi bản công tử có linh hoạt hay không là ngươi có thể phê phán sao?

“Thật sự là không biết lòng người tốt thế nào…… Ngươi xem đi, ta không phải đang quan tâm bạn học cùng trường tương lai sao? Vừa rồi, ta vừa mới, thật là vừa mới a, đi ngang qua phòng ăn, sau đó liền vô tình không cẩn thận thấy Cổ công tử, sau lại chợt nghe đến tiếng giết heo…… A, không, hẳn là tiếng thống khổ gào lên, khiến ta sợ hãi thôi, cho nên ta liền lập tức lại đây quan tâm xem có phải đã xảy ra chuyện gì cực kỳ bi thảm hay không……”.

Mã Văn Tài một tay khoanh trước ngực, tay kia thì dùng một loại tư thế ta cho rằng phi thường cực độ thập phần đáng ghét vuốt ve hai cánh môi duyên dáng kia.

Di?

Như vậy vừa nói, giống như….. Thật sự không đau nữa…..

Không được! Ta lắc đầu, bỏ nhanh ý nghĩ bị hắn tẩy não ra khỏi đầu, khoát tay, hung hăng xăn hai tay áo, âm ngoan nói: “Ta xem ngươi không phải đến quan tâm đầu lưỡi của ta, mà là đến hủy đi cằm dưới của ta! Còn nữa! Sự quan tâm của ngươi ta xin nhận! Phiền ngươi về sau đừng quá quan tâm đến ta! Ta nhận không nổi!”.

Bỗng nhiên, nhớ tới người nào đó, mắt ta bạo phát tia lửa quay đầu rống to: “Cát Tường! Ngươi dám để công tử nhà ngươi bị người khác khi dễ như vậy cư nhiên cũng không đi ra bảo hộ ta! Ngươi nói! Ngươi như thế nào làm thư đồng của ta…… A? Ngươi lại là ai vậy? Tại sao ngươi lại bám chặt Cát Tường?”.

Ánh mắt lướt qua có thể nhìn thấy, Cát Tường đang cùng một tên vóc dáng gầy lùn “dây dưa” cùng một chỗ, chân của ngươi chèn cổ của ta, tay của ta nắm cổ họng của ngươi, cảnh tượng kia, lừng lẫy dữ dội, thê thảm dữ dội!

“Phát Tài, đừng đùa nữa, buông tiểu Cát Tường nhà người ta ra”.

Thanh âm của tên Mã Văn Tài đáng đánh đòn vang lên bất quá mới một giây, cái tên kêu Phát Tài gầy nhom đáng chết kia lập tức liền buông lỏng tay…..

Nhưng mà…..

Đừng tưởng rằng trạng thái giằng co của hai người có thể thuận lợi liền tách ra như vậy…..

Bởi vì, bây giờ là Phát Tài buông lỏng tay chân, Cát Tường liền ở khoảnh khắc Phát Tài buông tay, phát uy một cái, một đôi tay quét ngang thành thục, đem cái cổ của tên Phát Tài kia lập tức quật ngang!

Cùm cụp một tiếng.

Ta cả người run lên hai cái, lấy ta sờ sờ cái cổ của mình, may mắn, người Cát Tường “Bẻ” không phải ta…..

Bất quá…… Không thể tưởng tượng được a không thể tưởng tượng được…..

Cát Tường nhà chúng ta nổi cơn dũng mãnh cư nhiên có uy lực lớn như vậy?

Cảm tình trước kia ta cùng Tư Mã tiểu tặc bóp cổ vài cái luôn kêu choáng váng choáng váng đầu cơ bắp đầy vết bầm máu đều là TMD giả vờ cho ta coi?

Nghĩ xong, ta đối với Cát Tường chính là “Hừ” một cái thật mạnh, rồi sau đó quét mắt nhìn cái tên biểu tình đang đầy vẻ hưng trí Mã Văn Tài, nói: “Cát Tường, buông hắn ra”.

Lúc này Cát Tường mới buông lỏng hai cái đùi mạnh mẽ hữu lực, “Hừ” một cái rất mạnh liền xoay người đứng ở ta bên này, rồi sau đó còn muốn dùng tay lau hai cái phía dưới mũi, giơ hai cái nắm đấm mới vừa lòng nói với Phát Tài mắt đã muốn trợn trắng: “Dám đánh lén ta? Xem ra ngươi là không biết Cát Tường ta là người ra sao hử? Hồi năm ta đánh khắp Lạc Dương vô địch tiểu tử ngươi còn không biết ở nơi nào lải nhải….. A! Công tử…… Ta….. Ta cái gì….. Cái gì cũng chưa nói!”.

Sau khi phát hiện ta dùng ánh mắt “Ôn nhu” sâu đậm cảm tình đâm thủng vào nàng, Cát Tường lập tức nghiêm túc đứng vững bày ra tư thế chiêu bài ---- Lắc lắc đầu xoay xoay bả vai giả bộ thuận theo.

“Hừ….. Hồi đánh khắp thiên hạ vô địch thủ….. Cát Tường….. Năm đó là ai vừa bị nhéo nhéo vài cái liền chạy mất không thấy bóng hử?!!!”.

Hai má Cát Tường hiếm khi xuất hiện màu đỏ ửng như có như không, lấy khuỷu tay đụng đụng ta: “Ôi, Tiểu….. Công tử, đừng như vậy ~ người ta lúc đó chẳng phải đi theo người học hỏi sao….. Người đã nói, đánh thắng sau nhất định phải thổi phồng một chút, chẳng sợ chém gió, cũng không thể để chí khí của người khác diệt uy phong của bản thân sao!”.

A? Ta còn có nói qua những lời này?

“Khụ….” Nhắm chặt mắt, ta từ chối không đáp lời Cát Tường, sau đó đem lực chú ý một lần nữa phóng tới trên người Mã Văn Tài, nhìn cái tên nam nhân đang ngồi chống má nhìn chúng ta, sau đó lộ ra vẻ mặt đầy ý cười mang vẻ “Gây rối”.....

Ta hít sâu một cái, đạp chân hô to: “Cát Tường! Lên! Cho hắn nhìn một cái! Nhìn xem bản lãnh của tiểu bá vương thành Lạc Dương ta! Hôm nay cư nhiên lại dám trêu đùa chúng ta! Một lần hai lần ta đều có thể cho qua, hiện tại đều đến lần thứ ba, TMD lão tử không phát uy ngươi cho lão tử ta là mèo bệnh sao!”.

“A? Ngươi còn có danh hào kêu tiểu bá vương thành Lạc Dương?”.

Cái mũi của ta hỉnh lên cao ngất.

“Đương nhiên!”

“Nhưng mà như thế nào ta chỉ nghe qua Lạc Dương nổi danh tiểu bá vương chỉ có một? Giống như..... Vẫn là một tiểu thư...... Là tiểu thư nhà ai..... Ân.....”.

Nói xong một hồi, Mã Văn Tài cúi đầu suy nghĩ