Lạc Dương có một đóa hoa Bá Vương.

Mọi người đều nói Tây Tấn, hoàng đế là một báo vật.

Tấn Huệ đế nói, không thích cháo, cũng không thích ăn thịt bằm?

“Phong lưu tài giỏi đẹp trai”, là một vấn đề cá nhân.

Người người đều nói Tây Tấn tốt, chàng trai đẹp chạy trên đất

Bảy bậc hiền thánh của khu vườn Trúc Lâm, đối với rượu và ca hát, có bao nhiêu nhân sinh.

Những chàng trai đẹp khi tụ tập lại với nhau, đều có thể hướng đến chuyện kia?

Mọi người đều nói Tây Tấn tốt, đã sớm vượt qua cả chuyện ăn mặc, mà còn là ăn mặc thật đẹp!

(Vân Vân: Bài thơ dưới sự trợ giúp của ss vinhanh-annkasi. Iu ss)

Chuyện kể rằng.......

Thời gian: Vĩnh Hi nguyên niên.

Địa điểm: trên một con đường ở Lạc Dương.

Một oa nhi mặc loại gấm tinh tế, trên cổ quàng một cái áo lông chồn bạc hảo hạng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mềm mại ngẩng lên, vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại, hướng về phía chủ quán bánh ngoắc một cái, từ xoang mũi phát ra một tiếng: “Ân hừ~“.

Chủ quán đáng thương tên là Đạ Bánh, mặt xanh xao, hai chòm râu chữ bát bị gió bắc thổi thật xơ xác, khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Tiểu thư, ngài muốn hương vị gì đây? Tiểu nhân làm cho ngài đầu tiên!“.

Oa nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt rất là sắc bén, chu cái miệng hồng nhuận, nói: “Mè, lạc, hành, bánh rán cay, mỗi thứ một cái!“.

Đạ Bánh sửng sốt, đã xanh xao nay càng tái mét, cười gượng nói: “Bánh mè..... Bán...... Bán hết.......”

”Hử? Bán...... Hết.........?” Oa nhi nâng lông mày, khóe miệng cười lạnh lùng.

Đạ Bánh vưa nhìn nụ cười quen thuộc này, mí mắt liền nhảy loạn, da đầu tê dại, cánh tay đẩy xe nhỏ run lên, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Tiểu thư....... Đúng, đúng là bán xong....... Thật, thật bán xong! Ta tuyệt đối không lừa gạt ngài! Nếu không, nếu không ta bây giờ lập tức trở về nhà làm bánh cho ngài?“.

Nhìn ánh mắt Đại Bánh bỗng nhiên tỏa sáng, oa nhi quay đầu đi, hừ một tiếng, liếc Đại Bánh nói: “Chờ ngươi về nhà làm bụng của cô nãi nãi ta sẽ đói chết! Nếu đã không có bánh mè ta thích nhất… Như vậy, thể hiện ngươi cũng không có giá trị, đã như vậy……”.

Cánh tay nhỏ bé dựng thẳng lên, năm ngón tay khép lại, hướng quán bánh lắc lắc…

“Đem cả người và quán chuyển đến mười dặm ngoài cửa thành đi!”.

Một tiếng kêu khẽ vang lên, chừng khoảng mười gia đinh vốn bao vây quanh quán bánh lập tức mãnh liệt tiến lên dẹp quán, động tác thành thạo lưu loát, người sáng suốt vừa thấy là biết này một loạt động tác là trải qua huấn luyện hơn nữa lại có thực tiễn mới bồi dưỡng được.

Tiếng vang lách cách cùng với Đại Bánh khóc thét nhất thời vang vọng trên một con đường ở Lạc Dương…

Đám gia đinh phân công hợp tác, ba người phân biệt từ đầu thắt lưng đến chân khiêng Đại Bánh, những người còn lại phân chia các phần của quán, sau đó hợp tác khiêng lên, cuối cùng, nhất loạt quay đầu, dùng thanh âm tập thể đanh thép nói với oa nhi kia: “Tiểu thư! Đã chuẩn bị xong!”.

Cô bé từ bên hông rút ra một chiết phiến, cũng không coi đây là tháng chạp, thản nhiên quạt hai cái, giọng còn đầy tính trẻ con thanh thúy lưu loát cất lên: “Các đồng chí! Đi!”.

“Vâng!”.

Tiếng trả lời qua đi, sau đó là chỉnh tề “Một, một hai, một hai ba bốn năm sáu bảy! Một, một hai, một hai ba bốn năm sáu bảy!” Tiếng hô, đám gia đinh đồng loạt chạy bộ, còn có tiếng Đại Bánh yếu ớt kêu gọi xuất hiện… Thanh âm không dứt, kéo dài không thôi… Từ đường lớn Lạc Dương vang cả cửa thành…

Oa nhi thấy bọn gia đinh đều đi rồi, nhìn về phía một tiểu cô nương bụ bẫm ngồi yên ngoài cửa khách sạn phe phẩy tay, tiểu cô nương kia mặc trang phục nha hoàn, cái mũi mang hai hàng nước cơ hồ sắp đông cứng lại, cũng không lau, thấy tiểu thư kêu nàng, lập tức điên cuồng chạy qua, nói: “Tiểu thư!”.

Oa nhi nhướng mày, đem chiết phiến kia gắn lại bên hông, sau đó thò tay vào áo bông, một hồi, lấy ra cái khăn lụa nhiều nếp nhăn, quăng cho tiểu nha hoàn, nói: “Đi đi đi, đem nước mũi lau! Một lát sẽ tới Tư Mã phủ nếu bị Tư Mã tiểu tặc thấy ngươi thành cái dạng này sẽ mất thể diện tiểu thư ta!”.

Dứt lời liền vung đôi chân ngắn nhỏ bé nghênh ngang rời đi, tiểu nha hoàn thấy tiểu thư đi, liền vừa lau cái mũi vừa chạy chậm theo…..

Sau khi chủ tớ ly khai, tập thể mọi người trên đường cái vốn thực im lặng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa quay đầu liền bắt đầu thét to cùng cười vui, cảnh tường sầm uất ngày thường toàn bộ khôi phục lại, tiếng rao hàng, người đi dạo phố, còn có tiếng trả giá…..

Mới vừa đi đến cuối phố, nghe động tĩnh phía sau, oa nhi kia bĩu môi, nói: “Hừ, cũng cho là ta không biết, tưởng là nín thở sẽ không tới phiên chính mình sao!? Không phải không đến, mà là chưa tới lúc thôi! Hừ hừ….. Ngày mai đi thăm người nào? Không bằng đi mua trứng vịt Tiểu Lý đi… Nhìn hắn vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm ngực các cô nương….. Đã sớm muốn giáo huấn hắn…..”.

Lúc này, du khách từ vùng khác đến nhìn con đường không hiểu vì sao bỗng nhiên sôi nổi, chỉ thấy hai tiểu oa nhi từ bên trong đi ra, liền ngồi thân mật hỏi: “Tiểu cô nương, phố này vì sao bỗng nhiên náo nhiệt như vậy?”.

“Không phải bỗng nhiên, mà là vẫn đều náo nhiệt như vậy!”.

“Nhưng…… Vừa rồi vì sao vẫn rất yên lặng?”.

Oa nhi ánh mắt híp lại, nhìn nam tử này rõ ràng từ nơi khác đến, nói: “Bởi vì vừa rồi ta ở đó, cho nên yên lặng, bây giờ ta đi rồi, bên trong liền náo nhiệt! Đã hiểu chưa?”.

Vẻ mặt nam tử nghi hoặc nhìn oa nhi, căn bản là không tin tưởng, quan sát từ trên xuống dưới chủ tớ hai người một chút, mới nói: “Tiểu….. Tiểu cô nương, ngươi….. Ngươi là ai?”.

Oa nhi cười một cái, ánh mắt cười đến sáng lạn, chiếc răng khểnh bóng như bạch ngọc thật là đáng yêu, nhưng mà từ cái miệng nhỏ nhắn nói ra một câu làm cho nam tử kia nhất thời đang đứng như muốn nhũn ra…..

“Lạc Dương có một đóa hoa Bá Vương, thiên hạ đệ nhất tiểu đệ họ Cổ! Tiểu nữ tử đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, Cổ Diệc Khanh! Vị này… Ngươi, biết ta sao?”.

Đúng vậy!

Oa nhi kia đúng là Lạc Dương thành danh tiếng lẫy lừng, bà con thân thích của đương triều hoàng hậu Cổ Nam Phong…...

Chính là bà con xa.

Ba tuổi đã lấy trứng chim phá hoàng đế, chín tuổi có thể đốt nhà xí, cướp cả con đường, dẫn theo gia đinh cùng thế tử Nhữ Nam vương phủ làm đồng bọn, thật có thể nói là là danh chấn Lạc Dương trong ngoài, nổi danh phạm vi trăm dặm…..

Vì thế, tháng chạp trong gió lạnh, một gã hán tử cứ như vậy bị dọa đến hôn mê.