“Thụy, em nói, tối nay em mệt lắm rồi.”

“Em ngủ cứ ngủ, anh làm kệ anh, không ảnh hưởng gì đến nhau cả.”

“Anh động chân động tay như vậy em sao ngủ được?”

“Hừ, vì tiểu quỷ kia, em thế nhưng lại cấm dục anh, em sao có thể như vậy?” Thanh âm Âu Dương Thụy càng ngày càng bất mãn.

“Vậy anh muốn sao?” Muốn mỗi ngày làm cậu đến eo lưng đều phát đau?

“Anh muốn em đối xử với anh giống như với con. Ngoan ngoãn phục tùng.” Cuối cùng vẫn là giấu đầu lòi đuôi.

Tên đàn ông không biết xấu hổ này! “Không được.” Vân Mộ Hoa thấy anh vừa muốn bá vương ngạnh thượng cung, dứt khoát quay mặt đi.

“Bảo bối, anh thật sự rất muốn. Em là đàn ông mà nhu cầu tình dục lại yếu kém như vậy?”

“Anh!” Vân Mộ Hoa trừng người kia.

“Đừng trừng mắt, hỏng con mắt đấy.” Hôn nhẹ mi mắt lấy lòng Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy lui một bước nói, “Hôm nay làm bù phần hôm trước còn thiếu là được rồi.”

“Khốn kiếp, em không tin anh nữa đâu. Ngày hôm qua anh cũng nói làm hai lần, rốt cuộc thì sao?”

Vân Mộ Hoa ở trên giường giằng co với đối phương nhằm cố gắng kéo dài thời gian, nhất định không chịu để cho Âu Dương Thụy chạm vào. Lời người đàn ông này nói thật sự không thể tin, nhất là những lời lẽ ở trên giường.

“Báo bối, đừng ép anh đưa tiểu quỷ kia đến trường học nội trú.” Thanh âm Âu Dương Thụy chứa đầy sắc dục và sự uy hiếp rất thản nhiên.

Đi trường học nội trú, nói giỡn sao! “Anh nhẫn tâm vậy? Nó mới có 8 tuổi!”

“Vậy ngoan ngoãn để anh làm hai lần.” Âu Dương Thụy nắm bắt cơ hội, động tác gọn gàng lột bỏ áo ngủ của Vân Mộ Hoa.

“Đừng đụng vào em! Em sẽ không đáp ứng anh, hôm nay em thật sự rất mệt.”

“Bảo bối, em thật nhẫn tâm, cư nhiên không chịu để anh đụng chạm.”

“Không được.” Vân Mộ Hoa đã hạ quyết tâm, tối nay nhất quyết không thể để người kia chạm vào.

“Một lần cũng không được sao? Bảo bối?”

“Không được!”

Vân Mộ Hoa không thể nhịn được nữa mà đá chân một cái, dùng sức đạp người nọ xuống giường, ”Thụy, anh có thể ngủ ở phòng khách!”

Ngày hôm sau, Âu Dương Thụy sắc mặt xanh xao, xuất hiện trước mắt Âu Dương Lăng. Thằng nhóc thấy thế, vừa ăn điểm tâm vừa như ý thức được một điều gì, liền hắc hắc cười với anh. Đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ mà đã học được thói cười nhạo người khác, cũng không biết là học từ ai nữa.

“Ba ba xấu xa, nhất định là bị ba nhỏ đuổi ra khỏi phòng ngủ chứ gì?”

“Câm miệng!” Sắc mặt đen xì, Âu Dương Thụy quát.

“Tại sao con lại phải câm miệng?” Âu Dương Lăng không phục, bắt đầu tranh luận.

“Ba xứng đáng bị ba nhỏ đuổi khỏi giường!” Thật sự là một chút cũng không đáng được đồng tình. Mỗi lần ba nhỏ ngủ với ba lớn, ngày hôm sau ba nhỏ đều mệt đến nỗi không cách nào vui chơi cùng nó.

“Đừng tưởng rằng có Mộ Hoa bảo hộ cho con là ba sẽ bỏ qua, tiểu quỷ chết tiệt.” Âu Dương Thụy ngồi vào bên cạnh bàn ăn, nhướn cao lông mày.

“Ba nhỏ.” Quăng dao dĩa trên tay, thằng bé lập tức trốn ra chỗ Vân Mộ Hoa, tìm kiếm sự che chở, đồng thời bắt đầu cáo trạng, ”Ba nhỏ, sáng sớm ba lớn liền hung hăng với con.”

“Con ──” Nhìn đi nhìn đi, mình đã dưỡng ra đứa con như thế nào đây? Bé tí đã dám châm ngòi ly gián người lớn rồi! “Là đàn ông con trai thì đừng có núp sau ba nhỏ, đi ra đây.”

“Tại sao con phải đi ra, chính ba cũng thường xuyên trốn trong phòng ba nhỏ không ra còn gì?”

“Ba nhỏ là vợ của ba, không ở một phòng với ba thì ở phòng của ai?”

“Ba nhỏ có thể ở với con a.” Nó nhích một bước lại tiến lên một thước nói.

“Tránh sang một bên!”

“Dựa vào cái gì?” Âu Dương Lăng càng nói càng không phục, ”Con là con trai của papa, papa ở với con trai cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa a.”

“Âu Dương Lăng! Lúc trước nếu như không có ba, tiểu quỷ con làm sao có thể xuất hiện tại nhà chúng ta chứ.”

Bị chọc trúng chỗ đau, song Âu Dương Lăng không chịu thua kém, nổi nóng nói, “Không được, ba nhỏ là của con.”

“Của ba!”

“Của con!”

Một sáng vốn dĩ yên bình tốt đẹp, Vân Mộ Hoa lại bị cuộc cãi vãi loạn xạ của hai cha con nọ khiến cho đau đầu.

“Rầm!” Dùng sức vỗ mạnh xuống bàn ăn, cậu không thể nhịn được nữa, quát lớn, ”Hai người ồn ào đủ chưa?”

Sau khi núi lửa bùng nổ, Âu Dương Lăng ủy khuất mà yên tĩnh lại, đi tới bên cạnh Vân Mộ Hoa, bắt đầu nịnh nọt như bình thường, “Ba nhỏ, đều là ba lớn không tốt, con chỉ là muốn chơi với ba nhỏ nhiều hơn một chút.”

“Bảo bối, không thể cưng chiều nó, em nên để nó tự lập, nếu không nó sẽ vĩnh viễn không trưởng thành được, lúc nào cũng ầm ĩ đòi papa.” Âu Dương Thụy nói đạo lý với Vân Mộ Hoa.

“Ba nhỏ, ba nói con là bảo bối của ba, sẽ luôn luôn yêu thương con a.” Thằng nhóc dùng đòn công kích bằng đôi mắt đẫm lệ.

“Không được! Không cho phép em dính lấy nó nữa.” Sợ Vân Mộ Hoa mềm lòng, Âu Dương Thụy lập tức lên tiếng phản đối.

“Chuyện này có gì mà ồn ào, hai người có thể yên tĩnh một lúc không!” Vân Mộ Hoa không để ý tới bọn họ, cầm lấy một ly sữa, kéo Âu Dương Lăng qua, xoa xoa đầu nó, “Lăng Lăng ngoan, con còn đang tuổi lớn, đừng cãi nhau, ngoan ngoãn ăn uống cho tốt đã.”

“Đã biết, thưa ba nhỏ.” Âu Dương Lăng đáp lời, lại quay đầu ném cho Âu Dương Thụy một ánh nhìn đầy khiêu khích.

“Bảo bối, anh cũng đói.” Âu Dương Thụy há có thể chịu được lạnh nhạt, liền dính đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, cầm một ly nước trái cây đưa tới trong tay cậu, ”Bảo bối, anh cũng muốn em bón điểm tâm cho ăn nha.”