Phiên ngoại Mộc Hi Lương: Trên sân trường năm ấy

Tôi tên là Mộc Hi Lương, bởi vì cha tôi đột ngột qua đời nên tôi phải chuyển đến học ở trường này. Lần đầu tiên đến lớp, lúc giới thiệu tên của mình, tôi chỉ lạnh lùng nói mình tên Mộc Hi Lương, không nói thêm gì nữa. Bạn học ngồi dưới rối rít nghị luận nói tôi có cá tính. Ha~, tôi đây không phải là có cá tính mà là tính cách lạnh lùng. Sau khi cha tôi qua đời, chỉ có hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa vào nhau, nếu như bản thân không chín chắn trưởng thành thì người bị sỉ nhục sẽ là chính mình.

Cười lạnh nhìn các bạn học đang nghị luận, thật đúng là ngây thơ. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong góc có một cô bé, yên tĩnh ngồi tại chỗ, không hề để tâm những tiếng xì xầm bên cạnh mình, chỉ đưa mắt ngóng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, giống như mọi chuyện đang xảy ra trong phòng học đều không thuộc về thế giới của cậu ấy. Phía ngoài có cái gì tốt sao? Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, chỉ có thể nhìn thấy những đám mây trắng đang trôi lững lờ. Là đang nhìn mây à?

Mặc kệ thế nào thì cậu ấy đã khiến tôi cảm thấy hứng thú.

Giáo viên sắp xếp chỗ ngồi cho tôi thật không thích tí nào, nếu như bà có thể để tôi ngồi bên cạnh cô bé kia thì có lẽ tôi sẽ vô cùng cảm kích bà đấy. Chẳng qua vô cùng đáng tiếc chính là, chỗ ngồi của tôi cách cậu ấy khá xa, cho dù chỉ cách nhau một cái bàn mà thôi. Với khoảng cách này, muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy thì không phải sẽ càng khó hơn sao? Hơn nữa dáng vẻ của cậu ấy như chả quan tâm điều gì cả.

Giản Mạc là tên của cậu ấy, thông quan đoạn đối thoại của các bạn cùng bàn mà biết được điều này, rồi cũng từ nơi này mà hiểu được một chút tình hình của Giản Mạc. Ví dụ như từ lúc đi học đến giờ thì chưa từng thấy người nào nói chuyện với Giản Mạc. Cho dù có người đến tìm cậu ấy trò chuyện thì cũng chỉ nghe được cậu ấy trả lời qua loa vài câu là xong. Mặc kệ là ai thì Giản Mạc cũng đối xử như vậy. Lâu ngày, mọi người trong lớp cho rằng cậu ấy cao ngạo lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác, vậy nên có rất ít người đến tìm cậu ấy trò chuyện, hoặc là nói chuyện phiếm gì đó, cho nên cậu ấy vẫn luôn một mình như vậy.

Một mình sao? Đúng lúc tôi cũng một mình đây, một mình ăn cơm, một mình đọc sách, một mình về nhà.

Cậu ấy thật giống như là đang cách ly với thế giới bên cạnh, lúc đi học thì ngẩn người nhìn cửa sổ, sách vở lúc nào cũng lật trước bài đang học một trang. Chỉ là mỗi khi giáo viên gọi cậu ấy trả lời bài thì cậu ấy chỉ cần nghiêng đầu suy nghĩ một chút là có thể đưa ra đáp án. Thật đúng là một đứa trẻ thần kì, nhìn sai bài mà vẫn có thể lưu loát trả lời câu hỏi của giáo viên, là nhờ buổi tối chăm chỉ học bài sao? Hay là nói, cậu ấy là kiểu người ban ngày thì rời rạc, ban đêm mới hoạt động? Hơn nữa có giáo viên không thích chuyện cậu ấy làm ngơ lúc họ giảng bài cho nên cố ý làm khó, nhưng mà cậu ấy luôn có thể phản trận, khiến cho giáo viên không thể làm gì, không nói là thần kì cũng không được.

Chỉ là mấy đám mây đó dễ nhìn hay là cậu ấy đang muốn nhìn thấu một thứ gì đó thông qua chúng?

Nhà và trường học cách nhau không gần, cho nên cơm trưa đều giải quyết ở căn tin hay là những quán ăn bên cạnh trường.

Vì tính cách của mình, trong mắt bạn bè khác tôi luôn là đứa cao ngạo, không thích người lạ thân cận, cho nên cũng rất ít bạn học chủ động đến trò chuyện với tôi. Một mình đi học, một mình ăn cơm, một mình đọc sách, rồi một mình về nhà, tóm lại chính là luôn một mình.

Giờ cơm trưa hôm đó, tôi nhàm chán nên đi dạo một chút, cũng vừa vặn muốn tiêu hóa số cơm vừa mới ăn xong, cho nên chậm rãi đi về phía sân thể dục. Sân thể dục rất lớn, bởi vì đang giờ cơm trưa nên rất ít người qua lại nơi này. Đi dạo một mình trong sân thể dục lớn như vậy, cảm giác đặc biệt yên tĩnh an hòa, không có ai quấy rầy, cũng không cần suy nghĩ bất kì chuyện gì, chỉ cần hưởng thụ sự yên lặng.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình ở sân thể dục, nhưng không ngờ lúc đi đến một góc hẻo lanh thì thấy được đứa trẻ luôn yên lặng, ngăn cách với thế giới kia - Giản Mạc.

Chỉ thấy cậu ấy đang yên tĩnh ăn miếng sandwich trong tay, thường xuyên ngẩng đầu ngắm mây, một miếng bánh nhỏ mà cậu ấy lại ăn lâu đến vậy. Tôi cũng yên bình đứng ở đó nhìn cậu ấy, yên lặng, sợ một động tác âm thanh của mình sẽ phá hư cảnh sắc trước mặt.

Giản Mạc thật sự khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, mặc kệ là dáng vẻ ngẩn người trong giờ học, hay dáng cậu ấy ngủ gục trên bàn học, hay là dáng vẻ yên bình ăn sandwich, yên lặng cô đơn nhìn trời. Tóm lại chính là, cậu ấy thu hút sự chú ý của tôi, khiến cho tầm mắt của tôi không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần đến giờ cơm trưa thì tôi sẽ đến sân thể dục truy tìm thân ảnh kia. Có đôi khi đến muộn, sợ Giản Mạc đã không còn ở đó, nhưng mà cuối cùng..... cậu ấy vẫn luôn ngồi ở đó thưởng thức những đám mây vô nghĩa kia.

Ngày nào cũng đi ngắm người kia, ban đêm còn thỉnh thoảng nhớ đến dáng vẻ của Giản Mạc, nghĩ rằng lúc này cậu ấy đang đọc sách hay đã đi ngủ, tóm lại, trong đầu toàn là thân ảnh của cậu ấy - Giản Mạc!

Lúc ý thức được cứ tiếp tục như vậy thì không ổn thì đã quá muộn rồi. Tôi muốn mỗi ngày mỗi đêm đều có thể nhìn thấy cậu ấy, muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh cậu ấy, muốn cho cậu ấy biết sự tồn tại của tôi. Tôi biết đây được gọi là thích! Con gái cũng có thể thích con gái sao? Ý nghĩ này cho tôi sợ ngây người. Tôi thích Giản Mạc rồi sao? Chỉ là đơn thuần muốn gặp cậu ấy, ngây thơ muốn khiến cậu ấy chú ý đến mình, nên đã đem quá nhiều suy nghĩ của bản thân đặt lên người cậu ấy, đến cuối cùng là không bỏ xuống được.

Kể từ khi biết mình thích Giản Mạc cho đến khi tiếp nhận sự thật này, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nam nữ có thể thích nhau, vì sao con gái không thể thích con gái? Tôi thích Giản Mạc, thì chính là thích cậu ấy, không liên quan gì đến giới tính.

Vì có thể khiến cậu ấy chú ý đến tôi, cũng vì để tiến triển với cậu ấy, tôi cuối cùng đã bước ra bước chân đầu tiên.

"Này, cậu rất thích ăn sandwich hả?" Từ ban đầu đứng xa xa nhìn, đến lần đầu tiên đến gần, nói chuyện với cậu ấy, trong lòng vừa căng thẳng vừa mâu thuẫn. Lấy những gì tôi đã quan sát Giản Mạc, tôi biết chắc lát nữa tôi sẽ không tốt đẹp gì.

"Ừm." Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tôi nhìn Giản Mạc ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, mâu thuẫn và căng thẳng trong lòng thoáng cái biến mất hơn phân nửa, thay vào đó là mất mát, đúng như tôi đã dự đoán a.

"Sandwich ăn ngon hơn cơm sao? Trưa nào cũng thấy cậu ăn thứ này." Ngồi xuống, vẻ mặt ngây thơ hỏi. Mặc kệ Giản Mạc nói thế nào thì tôi cũng quyết định không từ bỏ chuyện theo đuổi cậu ấy.

"Cũng tạm." Không quên cắn thêm một miếng nữa.

"Vậy cho mình nếm thử một chút đi." Cũng không để ý dáng vẻ lạnh lùng của Giản Mạc, một phen đoạt lất miếng sandwich trong tay cậu ấy rồi cắn một miếng. Lúc cắn còn cố ý cắn ngay chỗ đã bị Giản Mạc cắn qua, sau đó không quên lén lút quan sát vẻ mặt của Giản Mạc. Đứa nhỏ này hình như đang ngây ngẩn, nhìn Giản Mạc như thế, trong lòng nhất thời không còn mâu thuẫn và căng thẳng nữa.

"Này, cũng đâu có ngon lắm đâu, trả cho cậu đó." Nuốt xuống, thành thật mà nói sandwich cũng đây có ngon lắm đâu, thừa dịp Giản Mạc còn đang ngây người thì đem chỗ mình cắn nhét vào miệng Giản Mạc. Nếu bây giờ hai người không có tiến triển gì thì còn không bằng tăng nhanh tốc độ, gián tiếp hôn môi?

"Này! Cậu làm gì vây!" Đến lúc Giản Mạc phản ứng lại thì đã bị nhét hơn một nửa miếng sandwich rồi, đứa nhỏ này chơi ác quá đi.

"Không có gì a, chỉ là không dễ ăn, nên trả lại cho cậu thôi." Gỉa vờ ngây thơ.

"Cậu!!" Giản Mạc thở hổn hển chỉ mặt tôi, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận kia, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương là sao nhỉ?

"Này, sao cậu lại ăn sandwich nữa vậy?" Không khách khí ngồi xuống cạnh Giản Mạc, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Giản Mạc đang gặm bánh. Từ lần đùa giỡn hôm qua, tôi liền không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với Giản Mạc, mà lúc ở sân thể dục là an tĩnh nhất, chỉ có hai người bọn tôi.

"Ngon." Tôi nhớ khi đó Giản Mạc đã trả lời như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu ấy, dường như không có tức giận hành vi càn rỡ của tôi vào hôm qua. Quả nhiên Giản Mạc không có giống với những đứa trẻ cao ngạo lạnh lùng khác, không có thù dai, nghĩa là sau này tôi có chọc thêm nhiều lần thì Giản Mạc cũng sẽ không tức giận đâu nhỉ?

"Mộc Hi Lương, ngồi bên trái, trên bàn của cậu." Tôi nghĩ, nếu tôi không chủ động báo tên thì Giản Mạc có phải cũng sẽ mãi mãi không biết hay không? Đây là chuyện tôi không cho phép xảy ra.

"À."

Bốp! Phản ứng lãnh đạm như vậy, nhịn không được mà vỗ đầu cậu ấy một cái.

"Này, sao lại đánh lên đầu của tôi!" Giản Mạc bị đánh nên sắc mặt rất khó coi, tức giận chấp vấn tôi.

"Đáng đời, à cái gì mà à, trẻ con không lễ phép, mình đã nói tên của mình rồi, tại sao cậu còn không giới thiệu tên của cậu đi?" Thật ra thì vô cùng sợ Giản Mạc sẽ giận tôi, nhưng mà không thể để cho cậu ấy nhìn ra điều gì, cho nên vẫn thẳng khí hùng hồn lý luận với cậu ấy. Tại sao tôi đã nói tên của mình, mà phản ứng của cậu ấy lại lãnh đạm rồi còn không biết giới thiệu bản thân với tôi. Cho dù tôi đã sớm biết tên của cậu ấy rồi, hơn nữa còn khắc sâu trong đầu.

"Này, tôi không đánh con gái!"

"Ừm, vậy thì tốt nha, tôi thì lại rất thích đánh con gái." Vẻ mặt cười đắc ý nhìn Giản Mạc đang rất khó coi, Tiểu Mạc thật là quá thú vị.

"Cậu!"

"Cậu cái gì mà cậu, giả bộ thành thục làm gì, khai tên, với lại sau này cậu mang theo cơm mà ăn, đừng có ăn sandwich nữa."

"Giản Mạc." Tiểu Mạc ngạo kiều quay đầu đi tiếp tục ăn miếng sandwich trong tay, khiến cho tôi nhìn không nổi nữa rồi.

"Tiểu Mạc a~, vậy đi thôi, mời cậu ăn ngon." Mặc kệ Giản Mạc phản ứng thế nào, giật miếng sandwich kia rồi ném đi, dắt tay Giản Mạc rời khỏi sân thể dục. Lần đầu tiên nắm tay Giản Mạc, thật sự là.... rất khẩn trương a~~

"Con gái con lứa như cậu sao lại không lễ phép vậy chứ, sao lại ném cơm trưa của tôi!" Giản Mạc giận dỗi nhìn chằm chằm, chỉ trích tôi.

"Cho nên mình đây là đang bồi thường, dẫn cậu đi ăn ngon nha." Vẫn nên mềm yếu thì tốt hơn, nhìn dáng vẻ tức giận của Giản Mạc, dáng vẻ chỉ trích của cậu ấy, đột nhiên trái tim như bị bóp chặt, có chút chua xót, có chút đau đớn, có chút không biết nên làm sao.

Đến mãi sau khi cùng Giản Mạc cơm nước xong xuôi, tôi rốt cuộc cũng biết vì sao Giản Mạc lại độc hữu tình chung với sandwich mà không đi ra ngoài ăn cơm như vậy.

Hoàn Phiên Ngoại

------------

Cuối cùng thì cũng đi hết 115 chương của bộ truyện này. Cũng thật trùng hợp, hoàn ngay trước thềm năm mới một ngày. Trong quá trình edit bộ này thật sự gặp rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến tinh thần và cảm xúc, nên có lẽ Phong thật sự vẫn chưa ưng ý cách dịch và văn phong của bộ này cho lắm. Nhưng dù sao cũng đã hoàn và đi hết chặng đường hơn 3 tháng này rồi. Nếu có gì sai sót thì hi vọng mọi người sẽ chỉ ra và thông cảm ^_^. Mong là các bạn sẽ yêu thích Madam, yêu thích bác sĩ Mộc, và yêu thích Tối hậu nhất căn cốt đầu ^_^. Phong sẽ quay lại, chắc chắn đấy. Chỉ là không biết là sau 1,2 tuần, hay là 1,2 tháng nữa. Đang rất mệt mỏi và uể oải, nên cần thời gian F5 tinh thần và cảm xúc, để khi quay lại sẽ không thất vọng với tác phẩm mình làm như lần này nữa, hehe. Với lại cũng cần thời gian để đi đọc và tìm một bộ truyện mình yêu thích.

Cảm ơn những độc giả yêu quý của Phong đã ủng hộ và đồng hành suốt hơn 3 tháng qua. Mục đích ban đầu của bộ truyện này là để tặng cho một người, để nhớ nhung và luyến tiếc. Nhưng khi từng chương qua đi, từng bước qua đi, từng giai đoạn cảm xúc qua đi, khi mà lòng đã an yên, thì mục đích ban đầu đã xa vời rồi, thay vào đó là vì đam mê, vì sở thích, vì Madam, vì Hi Hi. Và quan trọng nhất, là vì một cộng đồng bách hợp tiểu thuyết ngày càng vững mạnh và rộng mở ^_^. Với Phong, bộ truyện này có một ý nghĩa rất đặc biệt, vì nó đã đồng hành và nếm trải với Phong từ những ngày đầu đau khổ, mệt mỏi và nhớ nhung, cho đến khi hoàn truyện thì cũng là lúc Phong đã hoàn toàn đặt quá khứ vào dĩ vãng, hoàn toàn để trái tim mình bình lặng và thanh thản. Cho nên cũng mong rằng, bộ truyện này cũng có một ý nghĩa nho nhỏ nào đó với mọi người ^_^

Hi vọng rằng chúng ta có thể mau chóng gặp lại nhau ở một bộ truyện hay hơn, tuyệt hơn, và một Phong Lạc mới mẻ hơn, nhưng vẫn là Phong Lạc giữ chữ tín, đều đặn và vui tính, haha.

Chúc mọi người có một năm 2018 thật nhiều thành công, luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Và trước mắt là có một kì nghỉ lễ đầm ấm bên người thương yêu nha ^_^

Tạm biệt và hẹn gặp lại! Love all <3