Đột nhiên Liên Châu muốn sống thật tốt, muốn sống tốt nửa đời trước đã sống không ra gì, cho dù là giẫm lên tính mạng của Chu Dư.

Sau khi tình cảm với Chu Dư dần phai nhạt, Liên Châu đã quên mất chính mình vẫn là một người phụ nữ, năm nay cô đã 27 tuổi.

Ngày hôm qua, trên đường đến nhà Liên Hoán, Liên Châu đã đi qua một rừng dương tử kinh(*) tím nở rộ.

Cô cảm thấy như mình đã trở lại trường đại học, đi dạo trên sân trường với bạn bè.

Khi đó, hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, khuôn mặt cô gái luôn nở nụ cười thoải mái vô tư, mái tóc ướt thoảng hương hoa nhài vừa mới gội xong, những chàng trai ngượng ngùng nhìn theo, trông như một quả hồng xanh.

(*): Dương tử kính:người Việt Nam thường gọi là hoa móng ngựa hoặc là hoa móng bò) là một loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc về (Bauhinia)

Bởi vì nghỉ việc quá lâu, Liên Châu mang theo kỹ năng văn phòng đã lỗi thời để đi tìm việc, mãi vẫn không thể tìm được công việc phù hợp.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thậm chí cô cũng không muốn ra khỏi cửa.

Cô mặc một bộ đồ ngủ nhung san hô hình hươu cao cổ, cuộn tròn trên ghế sofa, không ngừng xem phim.

7h11p, có người nhấn chuông cửa.

Liên Châu cảm thấy cả người mình rơi xuống, cô đứng lên tìm điều khiển từ xa.

Điều khiển từ xa vừa nãy mới ở trong tay bây giờ bỗng nhiên biến mất.

Cô đành phải đi chân trần rút dây cắm TV ra, màn hình lập tức tối đen.

Sau đó, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Liên Châu đặt phích cắm điện xuống, đi đến trước cửa nhìn vào mắt mèo, thấy Du Úc đang đứng ở bên ngoài.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.

"Xin chào, cảnh sát Du, anh tìm tôi có việc gì sao?" Liên Châu nói.

Bộ đồ ngủ nhung san hô của cô giống như lấy ra từ tủ quần áo của em gái Du Úc, làm anh nhịn không được bật cười một tiếng: "Quần áo của cô rất đáng yêu."

"Anh tìm tôi có việc gì?" Cô nghiêm mặt hỏi lại lần nữa.

Bầu không khí trở nên lúng túng, Du Úc luống cuống tay chân, gãi gãi đầu, nói: "Tôi muốn tìm hiểu một chút chuyện."

"Tám giờ." Liên Châu nói.

Du Úc dứt khoát nói: "Trong đội không đồng ý với ý kiến của tôi nên đành phải tan tầm tới đây."

Liên Châu lui về phía sau một bước: "Anh vào ngồi đi.

Tôi còn tưởng rằng các người đã mặc kệ vụ án của chồng tôi rồi."

Du Úc ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy vỏ hạt dưa và chai nước giải khát chất thành đống trên bàn, rồi nhìn lướt qua căn nhà, tất cả đèn và cửa phòng đều mở ra.

Trong phòng sách đó lộ ra ánh sáng vàng ấm áp, đã được quét dọn lại, ở cửa còn có một thùng sơn.

Du Úc đoán cô sẽ sợ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Cô sống ở đây một mình, không sợ sao?"

Liên Châu liếc thư phòng một cái, nói: "Ba mẹ chồng muốn tôi giữ lại căn nhà này, bây giờ tôi không có thu nhập chỉ có thể ở đây."

Du Úc liếc nhìn TV một cái, cười nói: "Đang xem gì trên TV?"

"Không có gì." Liên Châu cũng cười với anh.

Du Úc cầm lấy điều khiển tv từ giỏ trái cây, đứng dậy cắm điện, bật tv lên.

Liên Châu nhìn chằm chằm bóng lưng anh.

"Leon, I think I am kind falling in love with you.

Its the first time for me, you know?"(**)

(**): Lời thoại trong bộ phim Leon: The Professional

Du Úc để điều khiển xuống, xoay người hỏi Liên Châu: "Chu Dư thích xem phim điện ảnh sao?".

Truyện Mỹ Thực

Dưới ánh sáng từ màn hình tv phác họa ra hình dáng cao lớn của anh, Liên Châu nhìn thẳng vào anh, "Điều này có ích cho vụ án sao?"

"Thông qua việc hiểu biết về Chu Dư để hiểu rõ hơn về đặc điểm hành vi và các mối quan hệ của anh ta." Du Úc nói: "Trợ giúp phá án."

"Mặt cô làm sao vậy?" Du Úc hỏi.

Liên Châu đưa tay ấn vào vết thương đã đóng vẩy trên mặt: "Ngã.

Đầu óc đều để trên mây nên bị vấp ngã."

Du Úc hỏi rất nhiều về Chu Dư.

Trong một trận cảm xúc điên cuồng thiêu đốt thành tro tàn, Liên Châu chợt phát hiện ra mình nói quá nhiều, đề tài đột nhiên dừng lại.

Du Úc nhìn ra cô không muốn nói nữa nên đứng dậy tạm biệt.

Trước khi đi, Du Úc nhịn không được nói với cô: "Cô phải sớm thoát khỏi chuyện này.

Nếu có khó khăn gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

Sau khi tan tầm cũng đừng gọi tôi là cảnh sát Du, gọi tôi là Tiểu Du được rồi.

Tôi có thể thường xuyên đến thăm cô, tôi đã gặp nhiều trường hợp giống như nhà cô..."

Liên Châu đứng ở cạnh cửa, một bàn tay vịn trên cửa, cô cắn môi dưới, nhìn Du Úc gật gật đầu, sau đó dùng sức đóng cửa lại.

Gần đây Du Úc vẫn luôn hỏi thăm những người bên cạnh Chu Dư.

Trừ một khối thi thể huyết nhục mơ hồ cùng với bản ghi chép mà người nào cũng cảm thấy bất an ra, cuối cùng trong đầu anh cũng có một hình tượng rõ ràng hơn về Chu Dư: Tiểu phú nhị đại, con thứ trong nhà, người đàn ông ấm áp trong mắt phụ nữ, gọi một cái là có mặt, dịu dàng chu đáo, hài hước thú vị; là anh em tốt trong mắt nam giới, nghĩa khí, cuộc vui nào cũng có mặt, và có một người vợ vô cùng xinh đẹp.

Hỏi đến sinh hoạt cá nhân, mọi người đều nói không biết.

Ngày thường chung sống với vợ vẫn rất tốt, thường mua quà cho cô, đưa cô đến các bữa tiệc.

Trong mắt Khương Liên Châu, có lẽ anh ta là một tên cặn bã khiến cô vừa yêu vừa hận?

Du Úc nghĩ, mặc dù hiện thực rất phũ phàng, nhưng phụ nữ thường dễ dàng yêu những tên đàn ông xấu xa, ngược lại mình là một soái ca tốt như này, lại không có cô gái nào thích.

Chẳng lẽ là vòng tròn xã giao quá hẹp? Du Úc cuối cùng cũng tìm ra được một lý do hợp lý.

Trên thế giới này, hận thù và tình yêu đều không thể giải thích được.

Đôi khi rất khó để dùng logic bình thường để tìm ra nguyên nhân.

Ngược lại rất dễ thấy được kết quả trong đó, bởi vì yêu và hận thường đi cùng nhau.

Liên Châu không nghĩ nhiều những điều có vẻ triết học như Du Úc.

Hiện tại đầu cô đầy mồ hôi, cả người như mất hồn, cô cảm thấy Du Úc đang bắt đầu hoài nghi mình.

Không bằng đi tự thú, sớm biết vậy ngay từ đầu đã đi đầu thú rồi.

Liên Châu ngồi xổm trên sàn nhà suy nghĩ, nhưng cô đã đi đến bước này rồi, tự thú thì chẳng khác nào đến gần cái chết.

Chết là gì? Giống như Chu Dư vậy, sau một trận đau đớn, vô lực ngã xuống, dần dần, cơ thể bắt đầu cứng ngắc, cuối cùng chẳng khác nào trở thành miếng thịt được bán trong chợ.

Ở trong sự tuyệt vọng và hoang mang vây quanh bốn phương tám hướng, Liên Châu nhớ đến Lý Phục Thanh, một con bài tẩy cần phải trả giá lớn..