Cảnh xuân lọt vào mắt, Dao Sùng bơi cách đó không xa suýt nữa sẩy chân, La Dực mồm há hốc, rốt cục cũng không hiểu hai kẻ trên bờ đang chơi trò tình ái oái oăm gì giữa thanh thiên bạch nhật.

“Chả trách con và sơn tướng nãy giờ bắt chẳng được con cá nào, có lẽ lũ cá thấy hai người họ đã xấu hổ lặn xuống bùn vờ chết hết rồi.” La Dực lầm bầm.

“Cầu cho dưới nước ngoi lên con thủy quái nuốt luôn ta vào bụng, còn hơn phải trông thấy đường đường một đấng sơn thánh lại làm việc xấu hổ cỡ này.” Dao Sùng cũng lắc đầu ca thán.

Tức thì dưới lớp bùn của lòng sông lù lù ngoi lên một con cá miệng to bằng hai cái trống đồng, oạp một cái nuốt chửng chàng vào bụng.

La Dực sững sờ, ngước đầu ngó con thủy quái mình cao mấy sào đang từ từ nuốt xuống con mồi, lập tức sẵn tay cầm giáo phóng luôn về phía cuống họng nó, lòng nghĩ gã sơn tướng này nếu có thể cứu về để cầu mưa cho mẹ hắn trồng thêm lúa thì quá hay.

Mũi lao vừa chạm vào lớp vảy giáp đã dội lại, rớt tỏm xuống nước. Thủy quái bị động cúi nhìn La Dực vớt đôi mắt tròn xoe, hắn rùng mình, lại nghĩ thật ra nhà hắn vốn đã đủ ăn, mẹ hắn cũng không cần trồng thêm lúa làm gì.

Giữa lúc đang phân vân không biết là mẹ hắn có cần trồng thêm lúa hay không, tức thì có bóng chim bay đến chặn giữa hắn và cái miệng ngoác to của thủy quái. Nhìn kỹ lại chính là vị sơn thánh khoác áo lông chim kia đang nhảy lên vung rìu chém xuống. Một đường cắt bén ngọt từ cổ họng thủy quái theo dấu lưỡi rìu xuất hiện, tức thì máu phun ra như suối. Từ đống máu trồi lên một thân hình to lớn, miệng hét to nhiều lời chửi rủa, còn ai khác ngoài gã sơn tướng miệng linh hơn thầy cúng kia.

Vị sơn thánh vung tay, bỗng đâu xuất hiện nhiều mỏm đá ngoi lên từ dưới lòng ao, xung quanh thủy quái lập tức hình thành một bức tường cản trở nó tháo chạy. La Dực nhân cơ hội đó lập tức bơi vào bờ, đến lúc đã lấy được rìu chạy đến thì chỉ thấy máu loang lổ trên mặt ao, còn con thủy quái đã mất dạng.

Bức tường đá xung quanh ngày càng thu hẹp, cuối cùng lấn cả lên bờ, lúc này mới để lộ một bóng người mình đầy vảy cá, ôm lấy cổ đẫm máu tháo chạy về hướng La Dực.

La Dực nhận ra nó ngay, chính là con chằn đã giết nhiều anh em trong bản.

Theo sát nó là Dao Sùng thân đầy máu me, trong một khắc nhún người phóng lên, cầm lấy giáo toan phóng xuống.

“Không được giết!” sơn thánh từ xa ra lệnh, gã sơn tướng lập tức khựng lại.

Bọn họ tha cho chằn tinh? Nhưng La Dực hắn há có thể để yên? Nó đã ăn mất biết bao người trong bản, bao gồm cả người anh trong tộc. Hắn giờ đây không giết nó thì còn mặt mũi nào về gặp mẹ?

Thế là vung rìu lên chém xuống.

Cái đầu chằn lăn lông lốc đến chân Nguyễn Tuấn, chàng chỉ khẽ nhíu mày, lẩm bẩm. “Không kịp nữa.”

“Thật không ngờ con thủy quái này to gan đến vậy, dám bén mảng đến gần bản mường, lẽ nào nó không sợ thủy thánh của nó phán tội?” Dao Sùng đến đứng cạnh Nguyễn Tuấn, vẫn còn vuốt mặt làm sạch vết máu nhơ nhớp.

“E rằng nó cũng bị quả tim kia quyến dụ mà bơi xuống đây.” Nguyễn Tuấn trầm ngâm, đoạn khẽ đưa mắt về phía Lạc Cơ, hiện đang đứng nép vào cây từ phía xa xa.

Chàng đưa tay ra dấu cho nàng đi theo. “Chúng ta về bản.”

Lúc La Dực toan xách đầu con chằn về, lập tức bị Nguyễn Tuấn chặn lại. Chàng cau mày, lạnh lùng buông lời. “Ngươi còn dám xách đầu nó về? Có biết họa lớn sắp ập đến hay không?”

“Các vị không giúp con chém nó thì con tự làm, thể nào lại gây họa?” La Dực có chút hờn dỗi đáp lại.

Nguyến Tuấn thở dài, bỏ mặc gã trai trẻ vô tri quay mặt bước đi. Lạc Cơ lẽo đẽo chạy ùa theo sau.

Về đến làng, Nguyễn Tuấn gặp trưởng bản nói rõ sự việc. Lão là kẻ hiểu chuyện, khi nghe tin La Dực chém chết thủy quái vốn thuộc long tộc, cũng đã nhận ra tai họa đang kéo đến, lập tức đứng ngồi không yên, e ngại một ngày không xa thủy thánh Lang Xuy sẽ điều binh tôm tướng cá đến san bằng làng bản. Thấy lão vò đầu bứt tóc, Nguyễn Tuấn bảo kẻ chết kia tuy thuộc long tộc, song chưa chắc Lang Xuy đã quan tâm, có lẽ sẽ không dấy binh trả thù, còn hứa sẽ ở lại nơi đây một thời gian để phòng khi thủy quân kéo đến.

Nghe xong chàng là Tản Viên Sơn Thánh, lại chịu ở lại giúp đỡ, lão trưởng bản mới thở ra nhẹ nhõm. Dẫu gì sơn thánh cùng thủy thánh vốn ngang hàng, có chuyện xảy ra cũng có người gánh vác phần nào.

Lúc tối Lạc Cơ chạy đến tìm Nguyễn Tuấn, đã thấy già trẻ trong bản đều tập trung quỳ xuống lạy chàng, bản thân kẻ ngồi phía trên cũng để mặc họ quỳ lạy mình, gương mặt không chút hứng thú, thể như đây là chuyện rất đỗi tầm thường.

Lát sau, nàng ngồi đong đưa chân ở gian nhà sàn của Nguyễn Tuấn, chờ chàng tiếp chuyện già bản quay về. Giữa lúc đang ngẩn ngơ ngắm trời nhìn trăng, má phúng phính lạch bạch chạy đến, hai tay cầm gói cơm nếp dúi vào tay nàng. Nàng vốn không biết ăn uống là gì, nhìn thấy gói cơm cũng nghệch mặt ra. Má phúng phính thấy vậy liền bốc một miếng nhấn vào miệng nàng. Miễn cưỡng nuốt xuống, thấy mùi vị không tệ, thiếu nữ lập tức vui vẻ lôi má phúng phính lại dán môi lên mặt.

Cái mặt mập mạp kia lại đỏ lên, vội vã lạch bạch chạy về nhà.

Có tiếng bước chân, Lạc Cơ quay qua liền thấy Nguyễn Tuấn. Trời đã tối nên chàng tháo bỏ áo lông chim, trên người đã thay vào khố vải trắng toát thả dài chấm đất. Không biết có phải là tác dụng của ánh trăng bạc hay không, từng đường nét trên gương mặt rắn rỏi kia lại có phần mềm mại đi, Lạc Cơ mãi lo nhìn không chớp mắt.

“Ăn được rồi sao?” Nguyễn Tuấn mặc kệ ánh nhìn mê muội dán chặt lấy mình, thản nhiên ngồi xuống cạnh nàng.

Nàng cười. “Mùi vị ngon lắm, Thục Phán có biết đây là gì?”

“Là cơm nếp, còn đây là thịt gà.”

“Hả?” nàng tròn mắt, chỉ về phía chuồng gà trước mặt, lại chỉ vào gói cơm của mình. “Gà có thể ăn sao?”

“Ừ.”

“Vậy Thục phán vẽ hình thức ăn lên người làm gì?”

“…”

“Thầy bà nói, văn thân thể hiện bản chất một con người, lẽ nào chàng rất thích ăn gà?”

“…”

“Hay bản chất chàng giống con gà?”

Đột nhiên hiểu ra cảm giác đau đầu của các già bản ban sáng, mắt vẫn nhìn về phía bầy gà, Nguyễn Tuấn khẽ bật cười thành tiếng.

Tiếng cười chỉ có hai âm, song lại khiến cho kẻ tiếp nhận lẫn người thốt ra đóng băng cử động. Một vì quá bất ngờ, một lại dường như nhớ ra hành động vốn đã nên quên lãng.

“Thục Phán không phải vẫn còn đói chứ?”

“Không, sao lại hỏi vậy?”

Mắt dè dặt, tay chỉ về phía mấy con gà chàng đang nhìn, người nào đó tỉnh bơ đáp lại. “Vậy chàng nhe răng dọa gà làm gì?”

Bốn mắt trân trối nhìn nhau. Lúc sau đã nghe rõ ràng tràng cười phóng khoáng từ vị sơn thánh nổi danh lãnh đạm như đá.

Nhìn nụ cười đó, Lạc Cơ bỗng hiểu ra thế nào gọi là “trong lòng nở hoa…”

Thấy nụ cười ai kia dần tắt, mắt mang sự mê hoặc đưa lên không trung, mũi lại thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, nàng ngước đầu nhìn quanh, vừa lúc trông thấy cảnh tượng khiến người say đắm.

Vô số tua hoa mềm mại đâm chồi trên những thân cây chết khô, trong chốc lát đã nhuộm xanh cả một góc trời, trên chúng nảy nở cơ hồ nụ trắng nhỏ li ti đẹp như bạch ngọc. Dưới ánh trăng vằng vặc, từng hạt thanh khiết tung bay trong gió, điểm xuyết trên tóc và áo người những nụ trắng tinh khôi.

“Tân lang nở hoa,” Nguyễn Tuấn khẽ thì thầm vào gió, anh nhìn tuy kinh ngạc, song lại chứa đựng một chút dịu dàng hiếm hoi.

Tất cả đều rơi vào đôi mắt trong veo của thiếu nữ ngồi kề bên.

Cảm giác như có nước trà ấm rót vào trong bụng, như ngàn nụ tân lang bung nở trong tâm.

Ngực bỗng hơi nhoi nhói, Lạc Cơ đưa một tay lên tim ấn vào, mắt khẽ nheo lại.

“Đau…”

Có ngón tay đưa lên vuốt nhẹ má nàng. “Lạc Cơ?”

“Thục Phán,” trong cảnh tân lang rơi rơi lả tả, lạc nữ mỹ lệ ngây ngô thỏ thẻ cùng sơn thần.

“Nhìn chàng cười, khiến tim Lạc Cơ đau…”

Truyền rằng, mộc quỷ sinh tình, trăm hoa ắt bung nở.