Đông Phương Bất Bại trở về phòng, mới nhớ đến ước định với hái hoa tặc kia. Chợt nghĩ đến mình lại đi tin tưởng một người mà ngay cả tên còn không biết, liền tự thấy bất mãn với chính mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp của người đó cũng rất hữu dụng, hôm nay Liên đệ ôn nhu với mình hơn nhiều so với trước đây. Nghĩ lại nghĩ, lại nở nụ cười. Một lát sau mới hồi phục lại tinh thần. Muốn tìm người nọ, hỏi tên hắn, rồi còn hỏi xem hắn còn kế nào khác nữa không. Kêu mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy người. [R: phải chó đâu mà…]

Quanh quẩn trong phòng vài vòng, không khỏi có chút tức giận: cùng lắm chỉ là một tên đăng đồ tử, mình cần gì phải lưu tâm như vậy. Nghĩ thế, nhưng lại vẫn không an tâm đi nghỉ. Lại nghĩ đến: không phải là đến chỗ cô nương nào khác rồi đi! Quả thật là một tên hạ lưu mà! Vừa nghĩ vậy lại càng tức giận, dứt khoát nằm xuống giường, dùng sức kéo chăn mền, xoay người ngủ. Nhưng lật qua lật lại mãi thế nào cũng không ngủ được: không lẽ, chắc là đợi lâu quá, không chờ được nên mới bỏ đi?

Trở mình một cái, lại bị một khuôn mặt phóng to làm cho giật mình: “Ngươi!” Đông Phương Bất Bại kéo chăn mền lên người, một cước đạp hắn bay xuống giường. “Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này!”

Dương Phàm dụi dụi mắt, đứng lên: “Ta đợi ngươi lâu lắm, mệt quá nên ngủ.”

“Đây là chỗ cho ngươi ngủ sao!” Đông Phương Bất Bại kéo màn trướng xuống, mặc dù có vài phần tức giận, nhưng cũng mang theo mấy phần thích thú. Nguyên lai là vì đợi lâu lắm sao?

“Ui cha, đợi một chút a, ta suýt được thấy dung nhan ngươi rùi.” Dương Phàm tỉnh táo lại, vội nói: “Đừng!”

“Hừ, chuyện của ngươi còn chưa có làm xong đâu!” Đông Phương Bất Bại cách rèm nói: “Kế hôm nay của ngươi, cũng coi như có tác dụng. Sau này ngươi thay ta nghĩ cách, ta sẽ để ngươi sống tốt.”

“Phốc, ngươi nói cứ như là tiểu yêu nữ ma giáo a.” Dương Phàm cười nói.

Đông Phương Bất Bại không thích lời này của hắn, làm y nhớ đến Nhậm Doanh Doanh, nhớ tới ngày xưa mình từng thực ước ao được như nàng. Hôm nay Liên đệ mặc dù đối xử tốt với mình, nhưng làm sao có thể lâu dài. Nghĩ đến thế, lại cảm thấy thật khổ sở, tại sao mình lại không thể là một nữ tử? Nếu được như thế thì đâu có chuyện Liên đệ bị mấy tỳ thiếp mê hoặc. Ngày trước Liên đệ trở nên lãnh đạm, chắc chắn là vì bị mấy người đó phá hư.

“Làm sao vậy?” Dương Phàm đợi một hồi, cũng không thấy nàng mở miệng, có chút lo lắng: “Có phải hay không, hắn đối xử không tốt với ngươi?”

“Câm miệng cho ta! Nếu có lần sau, ta liền giết ngươi!” Đông Phương Bất Bại mặc dù trong lòng có đau đớn buồn bực, cũng không nguyện để cho người khác biết. Hôm nay lại bị người này nói trúng chuyện trong lòng, nhất thời thẹn quá hóa giận. Nhưng mà còn cần hắn ra kế sách, đành phải bỏ qua cho hắn.

“Giết giết giết, ngươi ngày ngày đều nói muốn giết ta. Nếu có thể tàn nhẫn xuống tay giết người, cần gì phải treo cổ chết trên một cái cây. Hắn đối xử không tốt với ngươi, ngươi cần gì phải liều chết quấn quít với hắn không buông?” Dương Phàm ngày xưa nghe sư phụ nói nam tử trên thế gian đa số đều bạc tình bạc nghĩa, đa số nữ tử đều đáng thương. Hắn nghe xong mặc dù cảm thấy cũng có chút đạo lý, nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Hôm nay thấy một nữ tử tốt như vậy cũng vì một nam tử bạc bẽo mà chịu tổn thương đau đớn, hắn đã thấu hiểu thật rõ ràng lời sư phụ nói. Trách sao muốn đi con đường thương hoa tiếc ngọc, không thể để những nữ tử này chịu buồn thương.

“Ngươi—–ngươi thì hiểu cái gì! Trên đời này, chỉ có một mình Liên đệ, có thể sau khi biết rõ mọi chuyện, vẫn còn đối xử tốt như vậy với ta.” Đông Phương Bất Bại mang theo vài phần buồn bã nói. “Ta thành người như thế này, sao có thể có mong ước xa xỉ nhiều hơn nữa?” Trong bất tri bất giác, y lại vì khiếm khuyết của mình mà trở nên khổ sở, chỉ hận mình đã đầu thai nhầm, không thể làm một người phụ nữ. Nếu không, nào có khổ sở ngày hôm nay.

Dương Phàm thấy mấy lần khuyên bảo đều vô dụng, đành không nói nhiều nữa. Hắn vươn tay kéo màn che, cách một lớp chăn mền, ôm Đông Phương Bất Bại nhảy ra cửa sổ, nhảy vài cái lên nóc nhà.

“Ngươi làm cái gì vậy!” Đông Phương Bất Bại dùng mạng che mặt lại, cả giận nói: “Ngươi dám nhiều lần mạo phạm ta, còn nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao!”

“Đi uống rượu.” Dương Phàm cũng không giải thích, đưa một bình rượu qua. “Quen biết tức là hữu duyên. Chúng ta đã nhận thức nhau mấy ngày nay rồi, còn không biết tên của đối phương. Tại hạ gọi Dương Phàm.”

“Ngươi không phải gọi Ngọc Diện Tiểu Bạch Long sao?” Đông Phương Bất Bại tiếp nhận bình rượu, đặt một bên. “Như thế nào lại đổi danh tự rồi.”

“Ngươi cũng đừng cười ta a.” Dương Phàm cười khổ, thấy y không uống, liền cầm lấy cái bình, rót cho y một chén nhỏ. “Đây là ta và sư phụ đánh cược, ta thua, nên phải dùng tên này xuất môn. Thật là xấu hổ muốn chết đi được.”

“Hái hoa tặc mà còn nói cái gì mà xấu hổ, vốn là một cái danh không có mặt mũi gì rồi a.” Đông Phương Bất Bại nhận chén nhỏ Dương Phàm đưa, bên trong đã được hắn rót đầy.

“Không phải vậy. Tại hạ cũng không phải hái hoa tặc bình thường.” Uống ngụm rượu, Dương Phàm cố ý hoài niệm nói giỡn: “Ta tuy là hái hoa tặc, nhưng tuyệt không có ý mạo phạm đến ai. Lần này cũng là lần đầu tiên xuất môn, ai ngờ, lại có thể gặp được một mỹ nhân như phu nhân.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Đông Phương Bất Bại lườm hắn một cái, nhưng cũng không nhiều lời. Y mặc dù tự xem bản thân là một nữ nhân, lúc nào cũng nghĩ tuân thủ chuẩn mực của người phụ nữ, nhưng làm việc vẫn là tác phong của một nam nhi, cứ vậy vô tư, không có suy nghĩ gì nhiều lắm. Hôm nay hai người uống rượu, nếu thực sự là một nữ tử, chắc chắn tuyệt nhiên không thể làm như vậy, nhưng y lại không cảm thấy có gì không đúng. Y cảm thấy hai người tự do tự tại thanh thanh bạch bạch như thế này cũng không có gì là không tốt.

Nhưng Dương Phàm không giống như vậy, sư phụ hắn lúc nào cũng dạy kỹ hắn không được phá hủy sự thanh bạch của một cô gái. Vì vậy, uống hai chén, hắn liền định đưa phu nhân trở về. Hắn cũng không có ý định hỏi danh tự của phu nhân, dù sao, tên của nữ tử cũng không phải có thể tùy tiện nói ra được.

“Ta, ta gọi là Đông Phương ——“ Còn chưa kịp nói xong, Dương Phàm đã ngăn nàng lại.

“Ta xin nhận tấm lòng của phu nhân, chỉ là, khuê danh không thể để nam tử khác biết được. Nếu trở thành nguyên nhân gây phiền toái cho phu nhân thì là ta đã làm điều không phải mất rồi.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong sửng sốt: “Ngươi?” Lại nghĩ tới người này ngày ngày đều bị mình gọi là hái hoa tặc, đăng đồ tử, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì không hợp lễ nghi, ngược lại còn nghĩ cách giúp đỡ mình, nghĩ vậy, y cũng không biết nên đối đãi với người này như thế nào nữa.