Edit: Robin♥

“Đông Phương, chúng ta…”

“Sao?”

“Chúng ta lại có thêm hài tử có được không?”

Đông Phương Bất Bại đang nằm trên giường, nghe vậy sửng sốt, quay phắt lại nhìn Dương Liên Đình, mừng rỡ kêu một tiếng: “Liên đệ.” Nhưng tiếp theo y lại chần chờ nói: “Liên đệ, chuyện này ta từng năn nỉ với ngươi mấy lần rồi, nhưng ngươi luôn cự tuyệt. Hôm nay tại sao lại đề nghị vậy? Đột nhiên muốn có hài tử, không phải là gạt cho ta vui chứ?”

Dương Liên Đình đi đến, ôm lấy vòng eo hữu lực của y, cùng nhau ngồi xuống mép giường, chậm rãi nói: “Lúc đầu ta thấy Bảo Nhi còn nhỏ, không muốn ngươi lại mệt mỏi. Nhưng hiện tại dù Bảo Nhi mới hơn một tuổi rưỡi nhưng cực kỳ thông minh, linh hoạt, hiểu chuyện lại nghe lời, như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Để ngươi sinh thêm, một là cho Bảo Nhi có anh chị em làm bạn. Thứ hai…” Dương Liên Đình đột nhiên cười dê xoa bóp thắt lưng Đông Phương Bất Bại, nói: “Ta thích ngươi sinh hài tử cho ta.”

Đông Phương Bất Bại lúc đầu còn nghe nghiêm chỉnh. Nghe đến câu cuối cùng, đỏ mặt, phi thường hạnh phúc, trong lòng ngọt đến nhỏ ra mật.

“Liên đệ.” Y ôn nhu dựa vào lòng Dương Liên Đình, nhỏ giọng nói: “Ta cũng thích sinh hài tử cho ngươi.”

Dương Liên Đình nghe thế sao còn ngồi yên cho được. Vừa lúc giường xếp chỉn chu, Bảo Nhi cách vách cũng ngủ ngoan, còn chờ gì nữa?

Nghĩ đến vậy, Dương Liên Đình lập tức đè ngã Đông Phương Bất Bại, phẩy tay tắt nến, buông màn giường.

Hai người ôm nhau bắt đầu quy trình ‘tạo em bé’, khởi động vận động nguyên thủy nhất của loài người.

“A a… Liên đệ, ngươi, lời ngươi nói… có thể xem… a, ân…”

Đông Phương Bất Bại dưới thân Dương Liên Đình rên rỉ, vẫn không quên xác nhận.

Dương Liên Đình thở gấp, dùng sức bóp hai cánh mông căng tròn của người dưới thân, ồm ồm đáp: “Ngươi yên tâm, chuyện gia đã nói sẽ không quên! Lần này nhất định để ngươi sinh cho ta một nhi tử mập mạp trắng trẻo!”

Đông Phương Bất Bại mị nhãn như tơ, sợi tinh thần như của người khác, mềm mại e thẹn quấn lấy.

“Gia, nói phải giữ lời. Nhất định phải… cho thiếp thân một nhi tử a…”

Dương Liên Đình bị sợi tinh thần của y mời gọi, vui mừng đến mất lý trí, lập tức bắn ra tinh thần lực của mình.

Hai thể kết hợp, chậm rãi xâm nhập vào trong nội thể Đông Phương Bất Bại.

Sau khi cao trào kịch liệt qua đi, Đông Phương Bất Bại nằm trong lòng Dương Liên Đình, nhẹ nhàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình, nói: “Liên đệ, lúc vừa rồi… Ta có cảm giác là lạ. Có phải ngươi để ta mang thai rồi?”

Dương Liên Đình không nhịn được cúi đầu cười, nói: “Thôi nào, cũng không thể một lần liền được đi. Cái này so với người bình thường có mang cũng không khác nhau lắm, cho dù có để lại mầm mống, nhưng cũng phải một hai tháng mới thành công được đi?”

Đông Phương Bất Bại mặc kệ, bá đạo nói: “Ta không biết! Ta muốn ngươi để ta mang thai ngay lập tức!”

Dương Liên Đình trợn mắt: “Ta không phải vừa mới nói sao, có mang cũng phải cố…”

“Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục! Thêm một lần! Tới đi!”

Dương Liên Đình mắt trợn tròn.

Lần trước mang thai Bảo Nhi, vì tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại còn yếu ớt, nên cơ bản lực lượng phôi thai đều đến từ Dương Liên Đình. Cho nên gần như lúc đang hoan ái Dương Liên Đình đã phát hiện được ngau, dù sao cũng là từ một phần tinh thần lực của mình.

Nhưng lần này, vì Đông Phương Bất Bại đã có tinh thần lực nhất định, thai nhi sẽ có tinh thần lực của cả hai người, như vậy một mình Dương Liên Đình khó mà phát hiện ra. Ít nhất cũng mất vài ngày, sau khi phôi thai kết hợp cùng tinh thần lực của cha mẹ ổn, chính thức thành hình, mới có thể cảm giác ra được.

Nhưng mà Dương Liên Đình còn chưa kịp giải thích, liền thấy Đông Phương Bất Bại thân thể sích lõa, ‘hưng phấn’ bừng bừng bò lên người hắn.

“Liên đệ, không cần động, lần này ta đến.”

Đông Phương Bất Bại cúi đầu, ngậm lấy phân thân vừa mới mềm xuống.

Phân thân kia còn có chút mềm (dù sao cũng mới làm 3 lần = =), Đông Phương Bất Bại kiên nhẫn mút liếm, còn dùng ngón tay khéo léo vuốt ve hai đản đản, lúc nặng lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm.

Dương Liên Đình chịu không nổi chiêu này của y.

Dù sao Đông Phương Bất Bại cũng từng là nam nhân. Hơn nữa còn là nam nhân từng có bảy tiểu thiếp. Công phu trên giường, dù là y lấy lòng kẻ khác hay kẻ khác phải lấy lòng y, tất nhiên càng thấu hiểu điểm mẫn cảm của nam nhân hơn phụ nữ.

Dương Liên Đình bị y quyến rũ, tinh thần thể cũng tan rã. Chốc lát mà tiểu huynh đệ dưới thân lại run rẩy cứng lên.

Đông Phương Bất Bại đương nhiên rất hài lòng, rời ra, mở rộng hai đùi, ngồi lên người Dương Liên Đình.

“Liên đệ, ngươi nhất định phải cố gắng ‘cày’ nga. Nhi tử của chúng ta phải dựa vào ngươi gieo hạt mà.”

Đông Phương Bất Bại cưới quyến rũ, còn búng nhẹ lên đầu nấm của tiểu huynh đệ của Dương Liên Đình, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Dương Liên Đình mắng: “Nhiều lời! Tiểu yêu tinh ngươi, xem hôm nay ta thu phục ngươi thế nào!” Vừa nói vừa xoay người Đông Phương Bất Bại.

Không ngờ Đông Phương Bất Bại lại đẩy Dương Liên Đình xuống, không nghe lời nói: “Liên đệ, ta đã nói lần này đến lượt ta mà!” Vừa nói vừa ấn hắn lại xuống giường.

Nói đến vũ lực… Dương Liên Đình còn chưa đủ làm đối thủ của Đông Phương Bất Bại, đành chịu bị bắt nằm xuống giường.

Hắn uất ức tức giận nói: “Được lắm, hôm nay làm chết ngươi!” Sau đó mạnh tay vỗ mông y, quát: “Nhanh! Dùng sức!”

Đông Phương Bất Bại sớm đưa đẩy, nghe vậy càng tận lực vặn vẹo eo.

Cơ thể y mềm dẻo bền bỉ không giống các nam tử bình thường, tỉ lệ cân xứng, vòng theo thon, trên bụng còn có sáu múi, lần này y tự mình ‘vận động’, cảnh đẹp, thật khiến Dương Liên Đình vừa ăn ‘sướng miệng’, vừa nhìn đã mắt.

Có lẽ vì không chịu nổi ham muốn của Đông Phương Bất Bại, cũng có thể vì y vừa đè lại mình xuống làm tổn thương tự tôn nam tính của Dương Liên Đình, nên lần này Dương Liên Đình đơn giản thống khoái phóng ra tinh thần lực, kéo dài sức bền, không chịu bỏ qua cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cũng chẳng phải đèn cạn dầu, nội lực thâm hậu, hô hấp bền lâu, hơn nữa tinh thần lực đang rất hưng phấn, không chịu thua.

Hai người hoan ái đến tận bình minh.

Sáng hôm sau Dương Bảo Nhi đúng giờ tỉnh ngủ, không thấy nương đứng đợi ở đầu giường, lền tự giác mặc quần áo xuống giường, sau đó nhảy chân sáo đi tới phòng ngủ của cha mẹ, tìm nương chải đầu cho mình.

“Nương ơi, sao còn chưa rời giường?”

Dương Bảo Nhi thấy Đông Phương Bất Bại mềm nhũn ngủ say trên giường, rất khó hiểu. Thường ngày giờ này không phải nương đã sớm dậy sao? Còn phải cùng phụ thân luyện công, ăn sáng, rồi tiễn hắn đi làm. Sao hôm nay vẫn còn nằm trên giường?

Đông Phương Bất Bại nghe thấy con gái chạy vào, nhưng thực sự không có khí lực rời giường, liền lười biếng nói: “Bảo Nhi, hôm nay nương mệt, muốn nghỉ thêm. Ngoài thỉnh đường có đồ ăn sáng trên bàn, con ăn xong thì đi chơi với Hổ Đầu, tìm nương sau có được không?”

Y cùng Dương Liên Đình điên cuồng một đêm, kết quả của miệt mài quá độ chính là thắt lưng đau đến gần như không rời giường được. Mà Dương Liên Đình đúng là quái vật, một đêm không ngủ, còn có thể thần thanh khí sảng ôm y đi tắm, rồi ôm y về giường, rồi còn tự đi nấu bữa sáng, ăn no rồi mới đi làm. Không nhìn ra bất cứ dấu hiệu mệt mỏi nào.

Thật khiến người khác ghen ghét mà!

Đông Phương Bất Bại cắn gối, tức tối Dương Liên Đình quá cường tráng. Bất quá, thực ra thì trong lòng y vẫn rất vui vẻ.

Dương Bảo Nhi bĩu môi, lầm bầm nói: “Nương thật lười. Không ngoan.”

Tuy nói có chút oán giận, nhưng vẫn hiểu chuyện đi ra ngoài.

Đông Phương Bất Bại nhìn thân thể nho nhỏ của con gái, rõ ràng mới hơn tuổi rưỡi mà thôi, con nhà bình thường bây giờ mới chập chững biết đi, Bảo Nhi nhà mình thì đã tập võ, tư chất còn rất tốt, không chỉ biết chạy, còn chạy trốn rất nhanh. Cơ thể cũng lớn bằng đứa trẻ hai tuổi.

Hơn thế nữa, tinh thần của bé còn phát triển nhanh hơn, đã như đứa trẻ bảy tám tuổi. Sách trong thư phòng, chỉ cần nói cho bé nghe một lần, không ngờ “luận ngữ” và “Chính kinh” bé đều thuộc, chỉ là không biết đọc viết thôi, thật khó tin.

Nếu không phải là con gái ruột do chính mình sinh ra, Đông Phương Bất Bại nhất định cho rằng nó là yêu quái đầu thai. Nhưng Bảo Nhi là do y mang thai mười tháng, trong lòng rất kiêu ngạo, rất thỏa mãn.

Y chậm rãi trở mình, sờ bụng, nghĩ đến Dương Liên Đình điên cuồng đêm qua, không khỏi nhếch miệng cười.

Chỉ mong lần này, y có thể mang thai một bé trai.

Cứ thế qua năm, sáu ngày, Dương Liên Đình cuối cùng cũng cảm giác được trong bụng y có một luồng tinh thần lực yếu ớt ngưng tụ, vô cùng mừng rỡ. Chỉ là hắn không biết phôi thai nho nhỏ này có thể sống khỏe mạnh hay không, nên do dự chưa muốn nói cho Đông Phương Bất Bại ngay.

Nhưng Đông Phương Bất Bại đã chờ không nổi, thấy đã qua nhiều ngày như vậy, nếu có đã có rồi, lnên lại kéo Dương Liên Đình muốn tiếp tục ‘tạo em bé’.

Dương Liên Đình sợ y không biết chừng mực tự làm mình bị thương, đành cho y biêt đã có rồi, Đông Phương Bất Bại lúc này mới vừa kinh ngạc vừa vui, đổi ngay sang mặc y phục rộng rãi.

Lúc đầu Dương Liên Đình còn chưa phát hiện, cho đến một ngày, thấy Đông Phương Bất Bại đang yên đang lành lại đỡ thắt lưng bước đi, ngạc nhiên hỏi: “Bị trật thắt lưng sao? Sao lại bước đi lạ như vậy?”

Đông Phương Bất Bại tức giận trừng hắn một cái: “Có mang thì phải như vậy!”

Dương Liên Đình nếu lúc này mà đang uống trà, nhất định phun sạch ra.

Hắn dở khóc dở cười nói: “Đông Phương, còn chưa tới một tháng mà, cũng quá sớm đi?”

Đông Phương Bất Bại hiển nhiên rất hưởng thụ cảm giác có mang, nghe vậy không vui đáp: “Cũng không phải ngươi sinh, sao ngươi biết. Ta hiện tại làm gì cũng cẩn thận, ngươi không cần quản.”

Dương Liên Đình bất đắc dĩ sờ sờ mũi, đành im miệng. Thầm nghĩ không lẽ sớm như vậy đã có triệu chứng rối loạn tậm lý của phụ nữ mang thai rồi? Hài tử này còn chưa được một tháng, Đông Phương đã thế này rồi.

Thực ra cái này cũng khó trách Đông Phương Bất Bại, chỉ tại Dương Liên Đình quá chiều y, đem y sủng lên tận trời, nên mới thỉnh thoảng có chuyện ‘bắt nạt chồng’ như thế, Đông Phương Bất Bại cũng ‘bắt nạt’ ngày một chuyên nghiệp.

Nếu vẫn cư xử như trong nguyên bản, Dương Liên Đình đối với Đông Phương Bất Bại cực kỳ theo chủ nghĩa đàn ông, Đông Phương Bất Bại có muốn làm tiểu tức phụ hờn dỗi bắt nạt chồng tuyệt đối không thể.