Đông Phương Bất Bại khủng hoảng một hồi, rồi mới từ từ khôi phục lại thần trí.

Y lau đi nước mắt trên mặt, dịu dàng nói: “Liên đệ, ngươi nằm ở đây nhất định không thoải mái, ta ôm ngươi về phòng ngủ.

Y muốn ôm lấy cơ thể Dương Liên Đình, nhưng bụng quá lớn, không thể gập người lại.

Đông Phương Bất Bại dường như lúc này mới nhớ ra tình trạng của mình. Y đành đỡ Dương Liên Đình lên vai, chậm rãi đứng dậy.

Y cố hết sức kéo Dương Liên Đình, chỉ cảm thấy người mềm nhũn nặng nhọc không khống chế được, di chuyển vô cùng bất ổn.

Một tay y đỡ thắt lưng, một tay ôm Dương Liên Đình. Thân thể nặng nề, đầu Dương Liên Đình vô lực gục xuống vai y, hai chân gần như lê trên mặt đất.

Đông Phương Bất Bại đau lòng kịch liệt, nếu không hết sức nhịn xuống, nước mắt sẽ lại tràn ra.

Y đưa Dương Liên Đình qua phòng khách, đang muốn đi tiếp về phòng ngủ, không ngờ vừa đi đến cạnh bàn ăn, đột nhiên thấy đau bụng khủng khiếp. Đông Phương Bất Bại bất ngờ không kịp chuẩn bị, bật kêu ra tiếng, lại lỡ tay để Dương Liên Đình bị rơi xuống đất.

“Liên đê… A —— “

Đông Phương Bất Bại ôm bụng, không đứng thẳng lên được, may có bàn ăn bên cạnh, y chống tay xuống làm điểm tựa, miễn cưỡng ổn định thân thể.

“Đau quá…”

Đông Phương Bất Bại vì vừa bị đau mà mặt mũi đều nhăn cả lại, cố gắng thở dốc từng hơi. Vất vả lắm mới đỡ đau, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi.

Lúc này y thấy Dương Liên Đình còn đang té trên mặt đất, vừa đau lòng vừa hổ thẹn chính mình.

“Liên đệ, đều là ta không tốt, có làm ngươi đau không?”

Dương Liên Đình vẫn một bộ dáng ngủ say không nhúc nhích, giống như vừa rồi bị ngã đau cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn đang yên giấc.

Lấy kinh nghiệm giang hồ nhiều năm của Đông Phương Bất Bại, dĩ nhiên cũng từng thấy qua chuyện như vậy. Y hoài nghi liệu có phải Liên đệ trúng độc hay không? Nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết nào.

Y cắn răng, cố gắng hết sức đỡ Dương Liên Đình đang nằm trên mặt đất dậy, đi về phòng ngủ.

Không ngờ vừa bước gần đến giường, trong bụng lại bùng lên một trận đau đớn.

“A, a a——“

Đông Phương Bất Bại mặt tái nhợt, mồ hôi rơi xuống từng giọt.

Đau quá! Đau đến nỗi y suýt chút nữa ngã xuống. Nhưng y vừa mới để ngã Dương Liên Đình một lần, nên lần này dùng hết sức đứng vững.

Đông Phương Bất Bại đứng yên cố gắng hô hấp, hai chân run rẩy, cơ thể co quắp, lấy một tư thế kỳ lạ cố ôm lấy bụng mình, đúng là chưa ngã.

Thật vất vả đưa được Dương Liên Đình lên giường, trên người Đông Phương Bất Bại đã đẫm mồ hôi. Y run run lấy chăn phủ lên người Dương Liên Đình, còn mình thì ngồi bên giường, ôm bụng không ngừng thở dốc.

Y tuy chưa từng sinh con, nhưng vừa rồi chịu luân phiên hai trận đau đớn, so với trước đây còn đau hơn nhiều, cũng lờ mờ đoán ra tình hình không ổn.

Y cúi đầu nhìn bụng mình, thai nhi bên trong giống như đang tập võ, bụng thi thoảng lại lồi lên một cái.

Đông Phương Bất Bại lau mồ hôi trên mặt, buồn buồn nói với hài tử: “Ngoan, ngươi phải nghe lời một chút, hôm nay không được nghịch… Cha ngươi còn đang hôn mê bất tỉnh, nương ngươi muốn đi tìm người đến cứu hắn. Ngươi phải thật ngoan, không được phá nương.”

Giống như để đáp lại lời y, y vừa dứt tiếng, chỉ cảm thấy bụng căng lên, như biến thành khổi đá, đau đớn như thủy triều liên tục dâng lên.

“Ư—— ”

Đông Phương Bất Bại không tự chủ được nắm lấy khung giường, cắn chặt răng mới ngăn mình không thét lên.

Đợi trận đau này qua, Đông Phương Bất Bại mặt đã trắng bệch. Hiện tại y cuối cùng cũng hiểu, sợ rằng mình sắp sinh rồi.

Y không ngờ hài tử lại muốn ra trong tình huống thế này, y không chỉ không biết phải ứng phó thế nào, thậm chí ý cũng không phải phụ nữ. Nghĩ đến đây, trong lòng lại vừa hoảng vừa sợ, quay lại nhìn Dương Liên Đình đang nhắm mắt nằm trên giường.

“Liên đệ, ngươi mau tỉnh lại, hài tử của chúng ta sắp sinh rồi… Liên đệ, Liên đệ, ngươi mau mau tỉnh lại. Đừng để ta một mình…”

“Rox, ngươi có thể trật tự ngồi xuống không. Cứ đi tới đi lui mãi.”

Yam đảo đảo con mắt đen như bảo thạch, kỳ quái nhìn tinh thần thể của Dương Liên Đình đi đi lại lại khắp khoảng không gian trước mặt.

Bởi vì trạng thái tinh thần thể của bọn hắn thực tế không có thực thể, cơ thể của bọn hắn được trụ sở bảo quản, chỉ tự động hiện ra ảo ảnh nhục thể thôi.

Nếu chỉ là ảo ảnh của tinh thần thể, còn biểu hiện ra vẻ sốt ruột của nhục thể (đi đi lại lại) thì cũng hơi bị kỳ quái.

Thực ra Yam cũng rất lo lắng, vì đời trước của mình từng gây chuyện, nên điện hạ nhà hắn vẫn còn nghi ngờ hắn rất nhiều, không kể bây giờ điện hạ còn mang bầu với hắn, tính tình nóng nảy càng trầm trọng. Yam rất lo đến lúc mình trở về liệu điện hạ nhà hắn đã hủy luôn cái hoàng cung chưa.

Nhưng lúc này có lo lắng đến mấy cũng không trở về được. Nhìn Ander bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống một đụn cát ảo, còn bưng theo ly rượu để trước mặt, giống như rất an nhàn. Yam thật bội phục hắn. Thật ra tình huống của nửa kia của Ander mới là đáng lo nhất trong ba người.

“Trong lòng ta rất bất an, cảm thấy có chuyện không ổn.” Dương Liên Đình khó mà miêu tả nổi cảm thụ trong lòng.

Mặt khác hai người kia có vẻ rất hiểu. Ander ngẩng đầu nhìn hắn: “Rox, ổn định sóng tinh thần của ngươi lại, thử cảm nhận giác quan thứ bảy của ngươi, có lẽ ngươi có thể cảm ứng được với nửa kia của mình.”

Yam nói: “Ander, có phải nãy giờ ngươi đang thử không?”

Ander lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có. Y có rất nhiều chuyện, ta cũng không phải kẻ quan trọng nhất. Ta không muốn làm phiền đến y.”

Yam nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Làm bạn tốt, nên biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên. Hắn hiện tại đang quyết tâm, ổn định sóng tinh thần của mình, cố liên hệ cùng nửa kia của mình. Dù sao nửa kia của hắn từng bị động thai, mà lần này mình còn hồn lìa khỏi xác, Yam rất lo phản ứng của người yêu.

Dương Liên Đình nghe lời khuyên của Ander, chậm rãi trấn định lại. Y ngồi xuống, nhắm hai mắt, bắt đầu cố gắng khống chế tình cảm cùng sóng tinh thần của mình, cố tìm đường liên hệ giữa không gian.

Ba người nhất thời yên tĩnh lại. Chỉ có Ander nhìn ánh mắt chuyên tâm của hai người kia, trong con mắt xanh lam sâu thẳm, nhiễm một mạt buồn man mác.

“Đau quá…” Đông Phương Bất Bại ngã xuống thành giường, nghiêng người ôm bụng, toàn thân đều là mồ hôi.

“Liên đệ… Ta hình như, thật sự sắp sinh rồi… Ngươi…mau tìm…”

Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình nằm trước mặt mình, cố hết sức kéo tay hắn, đặt chặt chẽ lên bụng mình, cắn răng nói: “Nếu ngươi không tỉnh lại, hài tử của chúng ta có thể, có thể…”

Y không thể nói lời chẳng lành, nhưng mà trong lòng sợ hãi lắm.

Võ công cái thế thì sao? Quyền khuynh thiên hạ thì sao? Đối mặt với sứ mạng sinh sản chỉ phụ nữ mới có này, Đông Phương Bất Bại không biết phải làm sao. Khi y nói với Dương Liên Đình cứ việc mổ phanh bụng mình lấy con ra, không phải là nói đùa, y đã thực sự nghĩ như thế.

Hiện tại từng trận đau đớn trong bụng dâng lên, y thực sự không biết nên làm thế nào.

Nhưng mặc kệ y có hô hoán đến thế nào, Dương Liên Đình vẫn không phản ứng, dần dần y tuyệt vọng.

Y vừa thăm dò nội tức bên trong cơ thể Dương Liên Đình, vẫn không thấy chút gì. Rõ ràng… Rõ ràng là sáng nay vẫn còn tốt.

Đông Phương Bất Bại nhắm hai mắt lại.

Không được! Y tuyệt đối không thể bỏ cuộc! Nếu bây giờ y ngã xuống, Liên đệ của y làm sao bây giờ? Hài tử của hắn làm sao đây?

Muốn cứu Liên đệ của y! Muốn cứu hài tử của y!

Đông Phương Bất Bại chau mày, nghĩ cách. Nhưng cơn đau dưới bụng luôn phá rối ý nghĩ của y, khiến y nhịn không được phải cắn gối.

Đột nhiên trong bụng đau đớn kinh khủng, sau đó hạ thể có chút dính ướt, có dịch thể không thể khống chế trào ra từ trong người y.

Đông Phương Bất Bại đau đến rên lên.

Y ôm bụng đứng dậy, muốn xem là chuyện gì, nhưng bụng quá lớn cản trở tầm nhìn của y, y vẫn không biết có chuyện gì.

Uổng cho Đông Phương Bất Bại thông minh một đời, lúc này y vẫn là mờ mịt vô thố. Y cho rằng mình vừa mất khống chế đi bậy (1), may mà Liên đệ hôn mê chưa tỉnh, nếu không thì không biết xấu hổ đến nỗi nào nữa.

Y không dám nằm lại trên giường, sợ làm bẩn đệm, làm Liên đệ nằm không thoải mái, liền chậm chạp ngồi dậy, bám lấy mép giường chuyển sang ghế dài.

Nhìn người đang mê man trên giường, lại nhìn bụng mình nhúc nhích, đau đớn vô cùng, Đông Phương Bất Bại cắn cắn răng, lần nữa cố hết sức đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.