Trương Phong tỉnh lại, ngay lập tức phát hiện bên người đã không có cây đuốc, trong lòng cũng không có Đông Phương Bất Bại.

Nhìn bài trí quen thuộc trong phòng, hắn hiểu được bản thân lại thất bại một lần nữa.

Tiếp tục tiễn bước tiểu Lí, Trương Phong hung hăng đấm hai cái xuống ván giường, vì sao lúc ấy hắn có thể lại tin tưởng Dương Liên Đình, vì sao hắn lại yên tâm đem Đông Phương Bất Bại giao vào tay gã. Đáng lẽ hắn phải gắt gao che chở Đông Phương Bất Bại, một tấc cũng không rời mới đúng. 

Lẽ nên tìm một biện pháp khiến Dương Liên Đình không thể vào mật đạo, Trương Phong nghĩ, khiến bọn người Nhâm Ngã Hành bị nổ chết là tốt nhất. Trải qua cái chết nhiều lần, cùng lần thất bại trong gang tấc này, do dự cùng mềm lòng của Trương Phong hầu như đã biến mất không còn, nội tâm của hắn chỉ có một niềm tin to lớn, cứu Đông Phương Bất Bại, gắt gao trông coi y, sau đó cùng y sống sót.

Nghĩ vậy, Trương Phong định đi đến chỗ độc nhãn nam tử, hảo hảo học tập cách bao hỏa dược. Cái lần trước, sau khi bốc khói liền lặng yên không một tiếng nổ, cơ hồ không có công dụng gì. Lần này hắn cần làm tốt hơn, ít nhất có thể đem cho bọn chúng một cái phiền toái không nhỏ, khiến trong nhất thời bọn chúng không thời gian làm Đông Phương Bất Bại bị thương.

Đẩy cửa gỗ, Trương Phong thần thanh khí sảng tiêu sái đi ra ngoài. Hắn đã chết một lần lại một lần, nhưng hiện tại đã hiểu được tiền căn hậu quả, biết mình nên làm như thế nào. Hơn nữa, trải qua nhiều lần sinh tử, tâm tính dần dần thoải mái, hắn có đường lui, lần này không được còn có lần sau.

Ra khỏi tiểu viện, Trương Phong mở rộng hai tay, hít vào thật sâu luồng không khí cổ đại mới mẻ. Trong mấy lần chết đi sống lại trước kia, hắn bàng hoàng vô thố, hoàn toàn không có tâm tình, lần này mới cảm nhận được không khí tươi mát, bầu trời trong xanh. Thậm chí, việc cứu Đông Phương Bất Bại trước mắt của vài vị cao thủ võ lâm cũng chẳng khó khăn gì.

Đi vào binh khố của độc nhãn nam tử, vụng trộm lấy một bao hỏa dược trong lúc nam tử đi lấy bội kiếm. Lần này hắn cũng không có kích động như lần trước, dù sao đã làm một lần, lần này coi như lặp lại mà thôi.

Đổi xong bội kiếm, Trương Phong nhân cơ hội ngồi xuống, chờ sau khi nam tử lấy ra hỏa dược, liền ngỏ ý muốn giúp hắn bao đạn tín hiệu, độc nhãn nam tử do dự một lát rồi đáp ứng. Hắn ngày ngày làm việc một mình quả thật có chút nhàm chán, nhân cơ hội này trò chuyện một lát.

Đảo mắt mặt trời đã ngã về tây.

“Ngươi ngồi đây, ta đi đem thứ này đến chỗ thị vệ gác ở nhai khẩu.”

Độc nhãn nam tử đứng dậy giãn gân cốt, nói với Trương Phong.

Trương Phong giành trước nhắc rổ lên, nói:

“Vẫn là ta đi đi, ta vừa hết bệnh, nên hoạt động một chút.”

Độc nhãn nam tử tỏ vẻ đồng ý, nói:

“Cũng phải, thân thể ta cũng không tốt, đi đường cũng chậm.”

Trương Phong mang rổ đi đến nhai khẩu.

Hắc Mộc Nhai kỳ thật là một ngọn núi, thường ở trên nhai chỉ có Đông Phương Bất Bại cùng thị vệ, bên dưới nhai mới là nơi ở của Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chúng, bình thường cũng ít khi lên núi, trừ phi giáo chủ tuyên triệu.

Trương Phong thấy không có người chú ý, vụng trộm dấu hai viên đạn tín hiệu ở bụi cỏ ven đường, hắn cũng trộm được một ít hỏa dược, có thể bao được thêm vài viên nữa.

Giao đạn tín hiệu xong xuôi, Trương Phong trở về tiểu viện, có lẽ là tâm tình đã thả lỏng hơn nhiều, cơm chiều cũng ăn thêm được ăn hai chén. Hắn lại chuẩn bị đồ đạc cho ngày hôm sau, đánh lửa, hỏa dược, bạc vụn, chủy thủ, vải bông, thuốc trị thương.

Mọi sự đã chuẩn bị, Trương Phong nằm ở trên giường, im lặng chờ đợi ngày mai đến.

Hết thảy đều giống như trước đây, Dương Liên Đình bị đánh gãy chân, thị vệ nâng cáng với hắn bị Đông Phương Bất Bại đoạt mạng, Đồng Bách Hùng chết, hắn đỡ Dương Liên Đình vào nội thất, kéo rớt rèm cửa. Sau đó, Thượng Quan Vân bị chọc mù một mắt, Hướng Vấn Thiên bị điểm đại huyệt, ngã xuống đất không dậy nổi.

Ở thời điểm Dương Liên Đình kéo tay trái hắn đặt ở cổ, tay phải Trương Phong luồn tới sau lưng, đẩy hắn một cái, đồng thời châm hỏa dược ném đi ra ngoài, hai tay mở rộng, hung hăng ôm lấy Đông Phương Bất Bại đang đánh tới, lần này, chỉ có hai người bọn họ rơi xuống mật đạo.

Sau khi lăn vài vòng, không đợi Trương Phong ngổi thẳng lại đã nghe Đông Phương Bất Bại hô to một tiếng:

“Liên đệ!”

Bên ngoài lập tức truyền đến một tiếng nổ, có vẻ phòng đã sập. Đông Phương Bất Bại quay đầu, ánh mắt mở to đỏ bừng,

“Ngươi! Nếu Liên đệ xảy ra mệnh hệ gì, ta không tha cho ngươi.”

Nói xong, Đông Phương Bất Bại di chuyển  cơ quan trên tường muốn đi ra ngoài. Trương Phong liền quỳ xuống, tiến lên hai bước, giữ chặt vạt áo Đông Phương Bất Bại, nói:

“Thuộc hạ nguyện vì giáo chủ mà chết. Chính là vết thương trên lưng giáo chủ cần phải băng bó.”

Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không để ý đến Trương Phong, chỉ là dù có di chuyển cơ quan như thế nào cửa mật đạo cũng không mở ra.

“Ngươi dám cho nổ sụp phòng!!”

Không có Dương Liên Đình ở đây, Đông Phương Bất Bại cũng không tiếp tục cố ý nâng cao giọng, thanh âm dễ nghe rất nhiều, chính là lửa giận trong giọng nói của y Trương Phong nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi có một tia hoảng hốt. Lần này  thuận lợi như vậy,không thể thất bại trong gang tấc.

“Giáo chủ bớt giận.”

Trương Phong lấy ra thuốc trị thương cùng băng vải, cúi gầm mặt, dâng cao quá đỉnh đầu:

“Giáo chủ thần công cái thế, chờ dưỡng tốt thương tích liền có thể quay về cứu Dương tổng quản dễ như trở bàn tay.”

Đông Phương Bất Bại nhìn Trương Phong một lát, rốt cuộc cũng không động thủ, thương thế của y hiện tại rất nặng, một kiếm kia của Lệnh Hồ Xung đâm rất sâu, mà vết kiếm do Nhâm Ngã Hành gây ra cũng kéo dài từ tận bả vai đến thắt lưng, miệng vết thương mặc dù không sâu, nhưng là máu chảy không ít, cho dù y đã vận chân khí che lại miệng vết thương, nhưng đã cảm thấy thấy toàn thân vô lực. Nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại nhấc chân đi vào trong mật đạo, lúc băng qua Trương Phong bỏ lại một câu:

“Ngươi đi theo ta.”

“Giáo chủ,”

Trương Phong gọi Đông Phương Bất Bại, vẫn chưa đứng dậy.

“Ngươi không muốn!”

Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn hắn.

“Giáo chủ, không biết có thể có có thể đem mật đạo khóa lại không. Giáo chủ trọng thương chưa lành, thuộc hạ cũng không phải đối thủ của bọn tặc nhân này.”

Đông Phương Bất Bại trầm ngâm một lát, lại xoay người di chuyển cơ quan trên tường, chỉ nghe một tiếng ‘ca’ vang lên, Trương Phong biết, Nhâm Ngã Hành tạm thời vào không được. Về phần cơ quan này có thể ngăn cản hắn bao lâu……, Trương Phong nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, hết thảy trông cậy vào y.

Đông Phương Bất Bại chống đỡ một lúc lâu, đã sớm váng đầu hoa mắt, khóa xong cơ quan, liền lắc lư té trên mặt đất, Trương Phong thấy thế tiến lên ôm lấy y. Đông Phương Bất Bại mặc dù luôn miệng nói mình muốn làm nữ tử, nhưng vóc người y là của nam tử trưởng thành, Trương Phong bị hắn đè ngã ngồi trên mặt đất,, mà Đông Phương Bất Bại ngồi ở trong lòng Trương Phong, được hai cánh tay hắn giữ lại, hoàn toàn không có chạm tới miệng vết thương.

“Giáo chủ!”

Trương Phong một tiếng thét kinh hãi, thấy hai mắt Đông Phương Bất Bại đã nhắm lại, trán nhíu lại khẩn trương, dĩ nhiên y đã mất thần trí. Hắn bất chấp mọi thứ, rút tiểu đao, cắt y phục phía sau lưng Đông Phương Bất Bại. 

Đông Phương Bất Bại bị thương hai chỗ, giữa lưng phía trên bị Lệnh Hồ Xung đâm một nhát, bên trái bị Nhâm Ngã Hành chém một kiếm, miệng vết thương trông dữ tợn, nhất là vết kiếm của Lệnh Hồ Xung, đâm sâu vào da thịt, cơ hồ muốn lấy mạng y.

Trương Phong không dám chậm trễ, đổ hết hai bình thuốc trị thương lên trên miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại mới cầm được máu. Hắn băng xong miệng vết thương, thấy Đông Phương Bất Bại còn không có tỉnh, thấy khó xử, nếu ôm y thì khó tránh khỏi chạm tới miệng vết thương. Vì thế Trương

Phong đưa tay ấn huyệt nhân trung của Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại mặt

nhăn mày nhíu, tỉnh lại.

“Giáo chủ, chúng ta tìm nơi an toàn trước.” Trương Phong nhỏ giọng nói.

“Ân, phía trước…… Mật thất, ta dùng để luyện công, không ai biết.”

Thanh âm Đông Phương Bất Bại đứt quãng, thập phần suy yếu.

“Giáo chủ, thuộc hạ đỡ ngài đứng lên, ngài dùng chút khí lực.”

Hai người chung sức, Đông Phương Bất Bại tựa vào vai Trương Phong, hai tay ôm cổ hắn. Trương Phong châm đuốc, một tay đỡ Đông Phương Bất Bại, một tay cầm đuốc, dìu Đông Phương Bất Bại vào mật đạo.

“Phía trước…… Gỡ cây đuốc xuống, quẹo phải……”

Hai người đi ngang qua tiểu huyệt nghỉ ngơi lần trước, lại đi về phía trước không đến mười bước, Trương Phong theo lời Đông Phương Bất Bại gỡ ngọn đuốc trên vách xuống, đem thiết hoàn (vòng sắt) xoay sang bên phải, chỉ thấy trên tường đá xuất hiện một lối vào.

Bên trong là một phòng nhỏ, gian phía ngoài còn có một vài cái bình và kệ, buồng trong có giường đá cùng tủ .

Đầu tiên Trương Phong đem Đông Phương Bất Bại đặt trên giường đá, sau đó tìm giá để đuốc, mở ra ngăn tủ, bên trong có mấy cái chăn hơi ẩm. Trương Phong chọn cái có vẻ khô nhất, trải trên giường, lại đặt Đông Phương Bất Bại nằm xuống.

“Giáo chủ chịu đựng một lát, thủ hạ đi lấy vài cây đuốc hong khô chăn, ngài hiện tại đừng nên cử động.”

“Đẩy chốt sang trái để mở cửa đá, bên phải để khóa lại, bên ngoài đánh không ra.” Đông Phương Bất Bại nói xong, không kịp suy nghĩ thêm gì khác, lại hôn mê.

Trương Phong ra khỏi thạch thất, qua lại vài lần mới gom hết đồ dùng và đuốc bên ngoài mật đạo vào thạch thất. Hắn còn đến lối vào nghe ngóng, phát hiện không có động tĩnh, nghĩ trong thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chuyện gì liền an tâm về thạch thất, khóa cửa lại.

Trương Phong ở trong mật thất chiếu cố Đông Phương Bất Bại, bên ngoài Dương Liên Đình chẳng tốt lành gì.

Hỏa dược Trương Phong ném ra vừa vặn nổ sập cây cột chịu lực, phòng sụp. Đám người Nhâm Ngã Hành ỷ vào võ công cao cường, sớm né tránh, còn thuận tiện kéo Thượng Quan Vân cùng Hướng Vấn Thiên đang trọng thương ra ngoài, chỉ có Dương Liên Đình gãy chânkhông thể hành động, cũng không ai nhớ

đến, bị xà ngang rơi trúng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Cũng may Nhâm Ngã Hành đột nhiên nhớ đến, muốn xuống mật đạo còn phải nhờ Dương Liên Đình dẫn đường, lúc này mới cứu hắn ra. Theo lời đại phu trên nhai, Dương Liên Đình bị thương quá nặng, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể tỉnh, Nhâm Ngã Hành giận dữ.

“Hạ trọng dược! Hạ ngoan dược! Hắn chỉ cần sống mang ta tìm Đông Phương Bất Bại là đủ rồi!”

Đại phu đi xuống nấu dược, Nhâm Ngã Hành liền phái giáo chúng đi dọn căn phòng bị sập, chỉ chờ cửa mật đạo lộ ra liền đem dược cho Dương Liên Đình uống.

Lệnh Hồ Xung thấy tiểu viện cảnh sắc thanh u đã bị hủy thất thất bát bát, hơn nữa lúc sau cũng không phải việc của hắn, liền cáo từ.

Hiện tại toàn bộ tinh lực của Nhâm Ngã Hành đều tập trung tìm Đông Phương Bất Bại, tuy rằng muốn giữ Lệnh Hồ Xung, nhưng không có cách nào thuyết phục mượn sức hắn, hơn nữa hắn biết Đông Phương Bất Bại đã bị đâm hai kiếm, cho dù là thị vệ bình thường cũng có thể đối phó được y, yên tâm để Lệnh Hồ Xung rời đi. Nhâm Ngã Hành quay đầu xem Nhâm Doanh Doanh, có nữ nhi hắn ở đây, không sợ Lệnh Hồ Xung không trở lại.

“Hừ!” Nhâm Ngã Hành rống một tiếng,“Kẻ dẫn theo Đông Phương Bất Bại đào tẩu là ai, chờ ta tìm được hắn, chắc chắn phải nghiền xương hắn thành tro!”

“Phụ thân đừng vội, thị vệ kia đã ăn Tam Thi Não Thần Đan, nói không chừng lúc này đang mang theo Đông Phương Bất Bại tìm đến chúng ta.”

Nhâm Doanh Doanh nói.

Tam thi não thần đan có bao nhiêu uy lực, nàng biết rành mạch, nếu Đông Phương Bất Bại mấy năm nay không để nàng quản lý Tam Tão Thần Đan giải dược, nàng cũng không thu phục được nhiều giáo chúng như vậy.