“Nghi Lâm, ngươi đừng sợ, mặc dù bây giờ chúng ta có chuyện muốn cầu hắn thế nhưng cũng sẽ không để hắn tùy ý khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.” Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía Nghi Lâm dùng giọng điệu trấn an nói, lúc quay đầu nhìn Dương Liên lại là gương mặt chán ghét.

Dương Liên bĩu môi nhìn Nhậm Doanh Doanh, có chút bất đắc dĩ nói : “Nhậm Doanh Doanh, trí tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú rồi! Ta khi dễ nàng? Đời này nữ nhân ta ghét nhất là ngươi, nếu như khi dễ cũng sẽ tìm ngươi để khi dễ, Nghi Lâm sư phụ lương thiện như vậy, sao ta lại khi dễ nàng?”

“Dương Liên Đình… ngươi đừng tưởng có Đông Phương thúc thúc chống lưng thì ta không dám làm gì ngươi.” Nhậm Doanh Doanh nhìn Dương Liên, giận đến mức sắc mặt không ngừng thay đổi.

“Hừ? Thực là buồn cười, không phải mới mấy ngày trước ngươi vẫn còn dùng vẻ mặt oán hận gọi to Đông Phương Bất Bại sao, hiện tại đã sửa thành thúc thúc rồi, da mặt của Thánh cô đúng là không phải dầy bình thường mà.” Dương Liên cười lạnh một tiếng, dùng ngôn ngữ châm chọc nói.

“Ngươi…” Nhậm Doanh Doanh giận đến mức suýt nữa phát ho, dùng tay bưng kín vết thương của mình, trên mặt hiện lên thần sắc xấu hổ và giận dữ.

Thấy Nhậm Doanh Doanh giận đến hai má đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa phẫn hận, Dương Liên lại tiếp tục chọc ngoáy. “Hiện tại ta mới phát hiện, nguyên lai khi ngươi tức giân liền đẹp hơn bình thường rất nhiều, xem ra sau này ta lại phải làm ngươi giận nhiều hơn rồi. Ha ha…”

“Ngươi… ngươi là một tên xấu xa hư hỏng.” Càng nghe Dương Liên nói Nhậm Doanh Doanh càng cảm thấy tức giận, chỉ có thể dùng tay chỉ thẳng vào Dương Liên lớn tiếng mắng.

“Dương tổng quản, ngươi không nên chọc giận Nhậm tiểu thư nữa.” Thấy Nhậm Doanh Doanh giận đến sắp không thở nổi, Nghi Lâm vội vàng vừa đỡ lấy nàng vừa mở lời can ngăn Dương Liên.

“Nghi Lâm sư phụ, ngươi không biết chứ, đối với một số người chúng ta cần phải…”

“Liên đệ…” Dương Liên vẫn chưa kịp nói xong đã nghe thanh âm của Đông Phương Bất Bại truyền tới, vừa quay đầu đã nhìn thấy người nọ đứng đằng sau mình, thần sắc không rõ ràng, Điền Bá Quang đang đứng phía sau y lại đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Nghi Lâm.

“Đông Phương… ta.”

“Nghi Lâm, ngươi không sao chứ!” Dương Liên còn chưa có nói xong Điền Bá Quang đã lắc người đến trước mặt Nghi Lâm lo lắng hỏi, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Dương Liên.

“Đông Phương thúc thúc, người đã trở về! Dương Liên Đình là một tên hư hỏng, hắn dám quấy rối Nghi Lâm, ta vừa bước ra ngăn cản hắn còn dám chọc ghẹo ta…” Nhậm Doanh Doanh vừa nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đã vội vàng rưng rưng nước mắt tố cáo.

Thấy sắc mặt của Đông Phương Bất Bại hơi trầm xuống, Dương Liên vội vàng xua tay nói: “Nhậm Doanh Doanh, ngươi không được nói bậy, ta chọc ghẹo ngươi lúc nào, ta cũng không hề quấy rối Nghi Lâm tiểu sư phụ. Đông Phương, nếu ngươi không tin cứ hỏi Nghi Lâm sư phụ là biết.”

Nghi Lâm nghe nhắc đến mình thì vội lắc đầu nhìn về phía mọi người, nói: “Không có, Dương tổng quản không có khi dễ ta, chỉ là lúc bọn ta nói chuyện vô tình nhắc đến sư phụ nên trong lòng ta cảm thấy khổ sở muốn khóc. Nhậm tiểu thư thấy thế liền hiểu lầm.”

“Đấy, không sai chứ!” Dương Liên vội vàng đi đến bên người Đông Phương Bất Bại nắm chặt bàn tay người kia.

“Vậy tại sao ngươi nói lời vô lễ với ta.”

Dương Liên nhướn mày, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. “Ta nói lời gì vô lễ với ngươi chứ.”

“Ngươi nói lúc ta tức giận nhìn đẹp hơn bình thường… những lời này không phải trêu chọc sao?” Nhậm Doanh Doanh nhìn Dương Liên, tỏ vẻ vô cùng ghê tởm mà hỏi.

“Đúng là vừa rồi ta có nói như vậy, cũng không có ý gì, chỉ là nói sự thật mà thôi, vậy cũng là trêu chọc?”

“Cái này còn chưa tính, Đông Phương thúc thúc, Dương Liên Đình vẫn ỷ vào sự sủng ái của người ở bên ngoài cưỡng đoạt không ít gái nhà lành, tên Dương Liên Đình này vốn không phải người tốt, hắn vẫn luôn gạt người… Người thật lòng với hắn, nhưng hắn lại không phải, hắn vẫn…”

“Được rồi! Nếu như ngươi còn nói thêm một lời nào nữa, có tin là ta lập tức ra tay giết ngươi không?” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh bình tĩnh nói, sát khí cùng ánh mắt lạnh lùng khiến Nhậm Doanh Doanh sợ đến mức ngậm miệng lại. “Mau trở về phòng đi.”

Nhậm Doanh Doanh ủy khuất nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, cuối cùng còn vứt lại một ánh mắt giận dữ cho Dương Liên rồi mới xoay người về phòng. Lúc này Điền Bá Quang cũng thận trọng lôi kéo Nghi Lâm rời khỏi.

“Đông Phương, ta đối với ngươi là thật tâm… . Ta, ta thừa nhận ta đã từng, ta… từng rất xấu xa, thế nhưng hiện tại…” Dương Liên không khỏi lộ ra vẻ lo lắng nhìn Đông Phương Bất Bại, chỉ có thể vội vàng giải thích. Nhậm Doanh Doanh chết tiệt, nói cái gì không nói lại đem lỗi lầm của nguyên chủ ra mà nói, đương nhiên là hắn thật lòng với Đông Phương Bất Bại, thế nhưng Dương Liên Đình cũng thật sự đã hủy hoại rất nhiều nữ nhân, bây giờ muốn hắn phải giải thích với Đông Phương thế nào cho đúng đây?

“Liên đệ… chúng ta về phòng đi! Ta giúp ngươi đổi thuốc.” Đông Phương Bất Bại vẫn trầm mặc cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, đưa lưng về phía Dương Liên cắt đứt lời y.

“Đông Phương…” Thấy bóng lưng ủ rũ của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên mở miệng không nói được lời nào, chỉ có thể dậm chân vội vàng theo vào trong.

Đợi đến khi vào phòng, Dương Liên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đã bày vải sạch và thuốc ra, vì vậy chỉ đành bước sang, ngồi yên để Đông Phương Bất Bại giúp y thay thuốc. Trong suốt quá trình Đông Phương Bất Bại vẫn rũ mắt khiến Dương Liên nhìn không ra biểu tình.

Cuối cùng Đông Phương Bất Bại giúp Dương Liên sửa lại y phục rồi mới cầm vải bẩn và thuốc chuẩn bị ly khai.

Dương Liên thoắt cái nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, lại tiện thể ôm chặt eo y. “Đông Phương… ta thật sự rất yêu ngươi, ngươi biết chuyện này phải không? Lúc ta nói những lời kia với Nhậm Doanh Doanh cũng không phải là đang nghĩ chuyện xấu xa gì mà chỉ là muốn chọc giận nàng một chút. Chỉ là vậy thôi, tuyệt không có ý tứ gì khác.”

“…” Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên ôm cũng không có động tác gì, thế nhưng cũng không lên tiếng, vì vậy Dương Liên càng lo lắng không ngớt.

“Đông Phương… ngươi nói một tiếng đi, đừng không để ý đến ta.”

Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên cả nửa ngày, sau đó lộ ra một nụ cười thản nhiên. “Liên đệ, ta không phải là không để ý đến ngươi, chỉ là… không biết phải nói gì.”

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng lời của ta chứ? Trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn cho rằng là ta lừa gạt ngươi sao?” Dương Liên đứng dậy nắm lấy vai Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Ta…” Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc do dự, đôi môi mở rồi lại khép.

“Lẽ nào trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn còn cho rằng ta đang lừa gạt ngươi? Cho rằng ta đang lợi dụng ngươi? Vậy ta hỏi ngươi, hiện tại ta đang gạt ngươi cái gì? Ta đang lợi dụng ngươi cái gì?” Thấy Đông Phương Bất Bại do dự, trong lòng Dương Liên nhất thời căm tức, cao giọng chất vấn Đông Phương Bất Bại.

“Liên đệ…” Thấy Dương Liên tức giận, Đông Phương Bất Bại không khỏi có chút bối rối.

“Ngươi vẫn nghĩ rằng ta gạt ngươi, lợi dụng ngươi. Được… giờ ta liền đi, đi thật xa khỏi nơi này, như vậy ngươi sẽ không sợ ta lừa ngươi, lợi dụng ngươi nữa.” Dương Liên tức giận hất tay của Đông Phương Bất Bại ra, bước về phía cửa.

“Liên đệ…” Sắc mặt Đông Phương Bất Bại đại biến, lắc mình chặn trước mặt Dương Liên, lại vội vàng kéo tay hắn lại.

“Ngươi kéo ta làm gì? Không phải ngươi vẫn cho rằng ta đang lừa gạt ngươi sao? Tại sao còn không để ta đi?” Dương Liên tránh khỏi sự níu kéo của Đông Phương Bất Bại, lạnh lùng lên tiếng.

“Hoàn toàn không phải, ta cũng không có nghĩ như vậy?” Đông Phương Bất Bại lắc đầu vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên cũng lộ vẻ áy náy.

“Ngươi không nghĩ vậy? Lúc nãy khi Nhậm Doanh Doanh nói ra không phải ngươi cũng cảm thấy nàng nói đúng sao? Nếu không tại sao ngươi lại lớn tiếng bảo nàng câm miệng như vậy? Trong khoảng thời gian này ta đối với ngươi thế nào, có phải thật sự một chút ngươi cũng không cảm giác được nên mới hoài nghi như vậy. Nếu ngươi đã không tin thì cứ để cho ta đi, miễn cho ta tiếp tục lợi dụng ngươi.” Dương Liên cười gằn một tiếng, vô cùng tức giận tránh khỏi sự níu kéo của Đông Phương Bất Bại bước ra ngoài.

“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại kinh hoảng, nhìn thấy biểu tình kiên định của Dương Liên thì lại xuất chiêu nắm lấy tay đối phương lần nữa.

“Buông ra…” Dương Liên trầm giọng quát, chỉ thấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại thả lỏng một chút, lúc này hắn mới phất mạnh tay áo bước ra ngoài.

“Liên đệ đừng…”

Chỉ nghe Đông Phương Bất Bại hô to một tiếng liền không ngừng ho khan, Dương Liên hoảng sợ quay đầu lại liền thấy Đông Phương Bất Bại ôm ngực, khóe miệng còn rỉ ra một tia máu, nhất thời hắn sợ đến quên giận, vội vàng quay người lại đỡ lấy đối phương.

“Đông Phương, ngươi làm sao vậy?”

“Liên đệ, ngươi đừng đi…” Đông Phương Bất Bại vội vàng nắm lấy tay áo Dương Liên, hít sâu một hơi nói, vừa dứt lời lại nôn ra một ngụm máu tươi.

“Đông Phương, ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Ta không đi, ta sẽ không đi…” Dương Liên cuống quýt đỡ Đông Phương Bất Bại ngồi lên giường, không ngừng đảm bảo.

“Ta không sao…” Đông Phương Bất Bại nắm lấy y phục của Dương Liên, tựa vào lòng hắn lên tiếng.

“Không được nói không có việc gì, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, hôm nay ngươi đi đâu?” Dương Liên nghe được câu trả lời của Đông Phương Bất Bại thì vừa giận vừa lo, chỉ có thể cao giọng hỏi.

“Hôm nay ta cùng Điền Bá Quang đi Hoa Sơn, đụng phải Phong Thanh Dương.” Đông Phương Bất Bại ôm ngực, trong mắt hiện lên một tia quang mang trả lời.

“Là lão đả thương ngươi?! “

“Ừ, bất quá lão cũng không khá hơn chút nào… Khụ, Liên đệ đừng lo lắng, ta không sao.” Nắm chặt bàn tay Dương Liên, Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói.

“Ngươi…” Dương Liên giận đến ngứa răng nhìn Đông Phương Bất Bại, cuối cùng chỉ đành thở dài rồi đứng lên.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, gắt gao nắm lấy y phục của Dương Liên, “Liên đệ, ngươi đừng đi, là lỗi của ta, ta không nên hoài nghi ngươi.” Trong lòng khẩn cấp khiến Đông Phương Bất Bại lại ho khan một trận.

Dương Liên vội vàng ngồi xuống vuốt vuốt lưng y. “Ta không đi, ta đi tìm đại phu.” Một bên đỡ lấy Đông Phương Bất Bại, một bên nói.

Lắc đầu, Đông Phương Bất Bại kéo Dương Liên. “Không cần tìm đại phu, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi, Liên đệ ở đây với ta là được.”

“Ngươi bị thương, sao lại không cho đại phu xem.” Dương Liên cau mày nói với Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại rũ mắt, thanh âm cũng trầm xuống vài phần: “Liên đệ, cơ thể của ta… nếu như tìm đại phu sẽ bị nhìn ra. Ta nghỉ ngơi một đêm thì sẽ không có chuyện gì.”

Dương Liên sửng sốt một chút, nhất thời chợt hiểu, không trách được Đông Phương Bất Bại vẫn luôn không muốn xem bệnh, nhất định là Bình Nhất Chỉ đã sớm biết bí mật thân thể của y, bất quá cho dù như vậy lần trước Đông Phương cũng không quá nguyện ý để lão bắt mạch. Như vậy, xem ra lần này thật sự không có cách nào khiến Đông Phương Bất Bại đi xem đại phu rồi.