Nhậm Ngã Hành cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ một trận, trong quá trình hầu như cao trào liên tục. Ở đây bất luận là giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo hay nhân sĩ giang hồ đều là lần đầu tiên thấy thận mắt cái gì gọi là thực lực của ‘cao thủ đệ nhất giang hồ’. Đông Phương Bất Bại quả thực chính là Đông Phương Bất Bại, bất luận y có trở thành bộ dáng gì đi nữa thì cái khí chất bễ nghễ thiên hạ kia vẫn không hề sụt giảm. Võ công tựa như mộng ảo, thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn, cho dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi.

Đúng là như vậy, chỉ có một Đông Phương Bất Bại ngạo khí bức nhân như thế mới có thể khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ sinh lòng kính nể, toàn bộ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo cúi đầu phục tùng, cẩn tuân mệnh lệnh.

Chỉ là hiện tại Đông Phương Bất Bại đang cùng Nhậm Ngã Hành đánh một trận thống khóa, nhất thời quên mất lời nói trước đó của mình với Hoa Mãn Lâu, y đối với Nhậm Ngã Hành căm hận đã lâu, nhất thời ra đòn nặng tay cũng là chuyện tự nhiên. Chỉ thấy một chưởng nặng tựa nghìn cân của Đông Phương Bất Bại sắp quật xuống đánh nát xương ngực của Nhậm Ngã Hành, Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh liền thê lên thét lên một tiếng.

“Dừng tay!” Nhậm Doanh Doanh lảo đảo nghiêng ngã huy kiếm về phía Đông Phương Bất Bại vọt đến.

Mà ở bên cạnh Nhậm Doanh Doanh vừa vặn chính là Hoa Mãn Lâu, hắn vốn không đành lòng nhìn Nhậm Doanh Doanh bị điểm huyệt liền bước qua giải huyệt cho nàng, nguyên còn muốn cất lời khuyên giải vài câu, nào biết Nhậm Doanh Doanh đối với Hoa Mãn Lâu vốn là lúng túng không thôi, mà hắn trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở lời từ đâu, vì vậy hai người liền ngượng ngùng đứng nguyên ở đó. Vì vậy khi Đông Phương Bất Bại đột nhiên hạ sát thủ, lúc Hoa Mãn Lâu vẫn đang thầm hô ‘không tốt’ thì Nhậm Doanh Doanh đã cầm kiếm xông ra ngoài.

Hoa Mãn Lâu đuổi theo Nhậm Doanh Doanh chạy về phía giữa sân, đồng thời hô to: “Đông Phương!”

Đông Phương Bất Bại nghe được thanh âm của Hoa Mãn Lâu thì thân thể cũng hơi dừng lại, một chưởng hiểm hiểm bổ lên mặt đất bên cạnh Nhậm Ngã Hành, tạo ra cái hố sâu hoắm, có thể thấy được phân lượng khí lực vừa rồi y dùng là cực lớn. Lúc này, Đông Phương Bất Bại dùng nhãn thần cực kỳ tàn nhẫn nhìn chăm chằm Nhậm Ngã Hành, còn Nhậm Ngã Hành lại lộ ra một bộ kinh hồn tán đảm, nét mặt nháy mắt già đi gấp đôi, cả người đều toát lên vẻ chán nản ủ rũ.

Về phần Nhậm Doanh Doanh huơ kiếm về phía Đông Phương Bất Bại, nếu nàng thực sự đâm ra, sợ rằng sẽ bị chân khí hộ thân của Đông Phương Bất Bại gây thương tích, mà Hoa Mãn Lâu đang đuổi theo phía sau biết rõ sự lợi hại của Đông Phương Bất Bại, nhanh chóng rat ay, một chiêu Linh tê nhất chỉ xuất ra, vững vàng kẹp lấy mũi kiếm của Nhậm Doanh Doanh.

Hoa Mãn Lâu gấp giọng nói “Doanh Doanh dừng tay!” Sau đó lập tức vận lực đẩy nàng ra.

Mà lúc này Đông Phương Bất Bại cũng nhớ đến trước đó đã từng hứa với Hoa Mãn Lâu sẽ không làm tổn thương tính mệnh Nhậm Ngã Hành, vì vậy chỉ có thể giận dữ thu tay, bước đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, lại vì phẫn nộ khó tiêu trong lòng mà cả người run rẩy từng đợt. Hoa Mãn Lâu giống như cũng phát hiện khí tức Đông Phương Bất Bại bất ổn, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay y, trong giọng nói tràn ngập quan tâm, hỏi: “Đông Phương, ngươi vẫn khỏe chứ? Có bị thương nơi nào không? “

Giọng nói ôn nhu này nháy mắt đã dập tắ oán khí trong lòng Đông Phương Bất Bại, sợ Hoa Mãn Lâu lo lắng, y liền nói: “Ta không sao hết! Ngươi yên tâm.”

Hoa Mãn Lâu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không có việc gì là được rồi. Người này đã bị nhốt nhiều năm, ta biết trong lòng ngươi có oán hận thế nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi tạo thêm nhiều sát nghiệp, phế võ công của lão thôi. Được không??”

Trong lòng Đông Phương Bất Bại cảm động, y biết Hoa Mãn Lâu không thích y sát sinh, lại không nghĩ rằng nguyên nhân là vì mình, lúc này nào nhẫn tâm làm phật ý đối phương, khẽ gật đầu nói: “Được! Ta nghe lời ngươi.”

Nhậm Ngã Hành mặt như tro tàn, nghe được đối thoại của Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu thì trong lòng phẫn hận nan bình, chỉ giận mình tài không bằng người, ngạnh ngạnh sinh sinh phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, Nhậm Doanh Doanh lại nhào đến bên cạnh Nhậm Ngã Hành, bi thiết nói: “Đông Phương thúc thúc, Hoa tiên sinh, cầu hai người tha cho phụ thân một mạng.” Công lực của nàng không đủ, tự nhiên là không nghe được đoạn đối thoại của Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu, vẫn cho rằng Đông Phương Bất Bại muốn hạ sát thủ.

Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, bước đến nâng nàng dậy, nói: “Nhậm Ngã Hành ác nghiệt chồng chất, còn từng hãm hại Đông Phương… ngươi cứ đứng lên trước đã.”

“Hoa tiên sinh…” Nhậm Doanh Doanh quỳ xuống đất van nài: “Nếu người không đáp ứng, Doanh Doanh liền không đứng dậy.”

Lúc này Đông Phương Bất Bại lại hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến lời van nài của Nhậm Doanh Doanh, đột nhiên xuất thủ như điện xẹt, hơn mười mũi tú hoa châm nháy mắt rời khỏi tay y nhắm thẳng vào đại huyệt quanh thân Nhậm Ngã Hành.

Nhậm Doanh Doanh kinh hãi nhìn một màn này, chỉ nghe Nhậm Ngã Hành trong sát na kêu thảm thành tiếng, cả người uể oải nằm vật trên mặt đất. Nhậm Doanh Doanh cũng hét lên lao về phía Nhậm Ngã Hành, gọi to: “Phụ thân!” Bất chợt, trong mắt nàng lóe ra tia oán giận, gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại lại dường như không nhìn thấy biểu tình của Nhậm Doanh Doanh, lạnh lùng nói: “Thất Đồng đã không muốn ta tạo nhiều sát nghiêt, ta liền tha cho lão một mạng.”

Nhậm Doanh Doanh cả người chấn động, lại nhìn về phía Nhậm Ngã Hành, thấy lão vẫn còn thoi thóp liền biết một thân võ công siêu quần kia đã thẫn phế. Dù sao người này vẫn là thân nhân duy nhất còn lại của nàng, sự đau sót hiển nhiên có thể nghĩ.

Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, bước lên định đỡ Nhậm Doanh Doanh, nào biết lại bị nàng đẩ ra, sau đó chợt nghe đối phương khàn giọng nói: “Đông Phương Bất Bại, mối thù trên người cha ta hôm nay, thân làm nữ nhi ta nhất định phải đòi lại. Chung quy sẽ có một ngày, Nhậm Doanh Doanh ta không để cho ngươi yên ổn.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì đó đã bị Hoa Mãn Lâu kéo tay ngăn lại. Chỉ nghe hắn nói: “Doanh Doanh, hôm nay Nhậm Ngã Hành là tự gặt quả đắng của mình, cho dù là Đông Phương không động thủ ta cũng sẽ ra tay. Ngươi phải hiểu rõ! Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, ta và Đông Phương tự nhiên sẽ cùng tiến cùng thoái.”

Đôi mắt ướt sũng của Nhậm Doanh Doanh nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu đang nắm tay Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy thần sắc của hắn nghiêm trang mà ngay thẳng, chính cá tính này của Hoa Mãn Lâu khiến nàng động tâm, thế nhưng hiện tại cũng chính điều này khiên snàng hiêu rrõ, cả hai đã không còn khả năng… Nhậm Doanh Doanh không nói thêm gì, chỉ cố sức đỡ Nhậm Ngã Hành lên, không quay đầu lại, từng bước rời đi.

Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, thần tình có vẻ ngưng trọng. Đông Phương Bất Bại thấy hắn không vui thì nhẹ kéo tay áo của hắn một chút, khẽ nói: “Thất Đồng, xin lỗi… Đều là do ta…”

Hoa Mãn Lâu ngẩng ra một chút, chợt hiểu có lẽ là vì thần tình của mình khiến cho Đông Phương Bất Bại bất an, không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa, quay về phía Đông Phương Bất Bại nói: “Ngươi vô duyên vô cớ lại xin lỗi làm gì? Ta cũng không trách ngươi, hôm nay nếu ngươi không xuất hiện ta cũng sẽ ra tay phế võ công của lão. Ta chỉ là lo lắng cho Doanh Doanh… nàng… ai!”

Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói: “Ta sẽ gây phiền phức cho Nhậm Doanh Doanh. Chỉ cần nàng không chọc đến ta…”

Hoa Mãn Lâu gật đầu, vừa muốn nói gì đó thần sắc lại đột nhiên biến đổi, nhanh chóng hướng về phía Nhậm Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành rời đi, mà hiện tại thân ảnh của hai người nọ lại đang tập tễnh chạy về.

Cũng ngay lúc này, Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng phát giác có chuyện không thích hợp. Hoa Mãn Lâu bất chợt buông tay Đông Phương Bất Bại ra, nhanh chóng phi thân về phía Nhậm Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành, đồng thời quát lớn: “Mọi người mau lui lại, nấp vào khách ***!”

Đông Phương Bất Bại vừa thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi ngẩng ra, trong lòng thâm hô “Bất hảo!” Vội vàng chạy theo Hoa Mãn Lâu, cao giọng nói: “Thất Đồng! Cẩn thận!”

Đám người ở khách *** ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, mà chỉ sau một khắc, dị biến nổi lên, từ xa xa truyền tới hàn loạt tiếng xé gió, trên cao mây đen âm u một mảnh nhanh chóng áp đến, cực kỳ khiến người kinh hãi.

Hoa Mãn Lâu lắc mình vì cái đã đến bên cạnh Nhậm Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành, không để ý đến sự kinh ngạc của họ mà nhanh chóng kéo người lên, đồng thời nói: “Nguy hiểm! Tránh mau!” Sau đó, chỉ thấy y phục của hắn bị kình lực thổi phồng lên, hai người phía dưới cũng bị lực đạo của hắn kéo vè phía khác.

Mà đúng lúc này, đám mây đen chi chit gào thét trên bầu trời cũng đã tiếp cận, một mũi tên nhọn quán mãn kình lực đâm thẳng về phía đám người.

Đông Phương Bất Bại nhìn một màn này trong lòng không khỏi lo lắng, khinh công dùng đến cực hạn, cả người như cơn lốc màu đỏ ập đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, lớn tiếng nói: “Đi mau!” Nói rồi tiếp nhận Nhậm Doanh Doanh từ trong tay Hoa Mãn Lâu, kéo người rời đi.

Hoa Mãn Lâu cũng không chậm trễ, theo sát Đông Phương Bất Bại, mà phía sau bọn họ đám mây tên nhọn đã cực kỳ tiếp cận, thậm chí có không ít mũi tên là theo sát mà qua. Khách *** cách đó không xa, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo và nhân sĩ giang hồ từ khi vừa phát hiện bất ổn đã trốn vào bên trong, kinh hãi nhìn mưa tên bên ngoài, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mưa tên đã đến sát bên cạnh, thân ảnh của Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu nhanh như thiểm điện tránh khỏi tập kích, thế nhưng vừa ngay sau đó lại có một luồn kình phong ba đến, Hoa Mãn Lâu đang ở phía sau Đông Phương Bất Bại vừa vặn đứng mũi chịu sào. Hắn nghe tiếng biết hướng, nhanh chóng dùng Lưu Vân tụ chắn tên, đồng thời dựa vào phản lực tăng tốc, thân ảnh hai người lại tiến thêm một đoạn.

Đông Phương Bất Bại thừa dịp Hoa Mãn Lâu vừa xuất thủ, bàn tay liên tục vung ra, hàng loạt tú hoa châm tung lên, trực tiếp đánh bay mũi tên phía sau, một thanh cũng không để lọt.

Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, mưa tên khắp trời dường như không mảy may khiến bọn họ tổn thương, khiến cho những người đang trốn trong khách *** nhìn ra không khỏi bái phục đến cực điểm. Quả nhiên không hổ danh Đông Phương Bất Bại, cho dù có mang theo người, võ công cũng là khiếp nhân như vậy, mà người mù kia, hiển nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản gì.

Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu cuối cùng cũng chạy đến khách ***, kình tiễn truy đuổi phía sau bọn họ đều bắn vào vách và nóc khách ***, nhất thời tiếng ngói bể và tiếng cắm ngập của kim khí vào gỗ vang vọng khắp nơi, thậm chí còn có một vài mũi tên xuyên qua nóc nhà rơi xuống. Có vài người không may bị bắn trúng, liên tục ngả xuống, hiện trường một mảnh hổn loạn, mọi người bắt đầu hoảng loạn.

Đông Phương Bất Bại vừa tiến vào khách *** đã thấy một màn như vậy, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, thả tay ném Nhậm Doanh Doanh qua một bên, trầm giọng nói: “Đều yên lặng cho bổn tọa! Như vậy còn ra bộ dáng gì nữa!” Thanh âm không lớn nhưng cực kỳ có lực oanh tạc, đem mọi người chấn đến đứng chết trân tại chỗ.

Hoa Mãn Lâu lúc này cũng đã bước vào, đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói: “Mọi người đừng để hoảng loạn! Những mũi tên này là từ xa bắn đến, không thể phá hỏng tầng hai của khách ***, rơi xuống bất quá là ngẫu nhiên mà thôi.”

Mọi người nghe vậy trong lòng đại định, bắt đầu tụ tập lên tiếng thảo luận: “Đến tột cùng là ai? Lại dám đánh lén Nhật Nguyệt thần giáo?”

Thần sắc hiện tại của Đông Phương Bất Bại cũng là nghiêm nghị lạnh lùng, dõi mắt nhìn về phía xa liền thấy không ít bóng người di động, chỉ là ở khoảng cách này không thể phân rõ thân phận mà thôi.

Nhưng mà, trong lúc mọi người còn đang thảo luận xem bên ngoài khách *** tột cùng đã phát sinh chuyện gfi thì lại có một đợt kình tiễn ập tới, lần này còn kèm theo cầu lửa. Lập tức tầng hai khách *** theo đó bắt lửa, mọi người cực kỳ kinh hoảng.

Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì nhíu mày, quát lớn một tiếng: “Hoảng cái gì?” Dứt lời, Đông Phương Bất Bại chỉ vào một gã giáo chúng, hỏi: “Phóng tín hiệu cảnh báo, thông tri cho mọi người trong giáo cảnh giác. Những người này đột ngột xuất hiện, tất có nguyên nhân.”

Giáo chúng nọ tuân mệnh rời đi, Đông Phương Bất Bại lại rơi vào trầm tư.

Xung quanh Hắc Mộc Nhai đều có trạm gác của Nhật Nguyệt thần giáo, hiện tại có nhiều người đột nhập như vậy mà lại không nhận được tin tức gì, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không phát hiện. Tình huống như vậy chỉ có một cách giải thích chính là Hắc Mộc Nhai hiển nhiên có nội ứng, thế nhưng rốt cục là ai có thể làm ra việc như vậy, mục đích là gì?

Đông Phương Bất Bại vừa thấy hỏa thế càng lúc càng mạnh liền biết khách *** này cũng không chống cự được bao lâu. Thế nhưng nếu ra khỏi đây liền phải đối mặt với sự tập kích của mưa tên, y hiển nhiên sẽ không sợn những thứ này, thế nhưng lại không khỏi liếc nhìn Hoa Mãn Lâu đang đứng thản nhiên bên cạnh.

Trong tay Hoa Mãn Lâu đang dìu Nhậm Ngã Hành, lão ta hai mắt nhắm nghiền không có một chút phản ứng nào, cho dù trong lòng Đông Phương Bất Bại có chán ghét người kia thế nào đi chăng nữa cũng hiểu Hoa Mãn Lâu hiển nhiên sẽ không bỏ lão lại, mà hiện tại càng khiến cho y cau mà chính là đám người đang ở trong khách ***. Nếu như bọn họ cứ xông ra như vậy, phỏng chừng mười người có chín phải mất mạng dưới mưa tên, mà Hoa Mãn Lâu cho dù không quen biết bọn họ thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua mặc kệ. Hắn chính là luôn luôn tốt bụng như vậy! Chỉ là hiện tại nên làm cái gì đây?

“Thất Đồng…” Đông Phương Bất Bại cất tiếng khẽ gọi Hoa Mãn Lâu, theo tính cách của y tất nhiên không thèm để ý những người khác, dù sao bọn họ có chết thì đối với y cũng không là đại sự gì. Thế nhưng hiện tại, y không thể không để ý đến tâm tình của Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu nghe được ý tứ bên trong ngôn ngữ của Đông Phương Bất Bại, hơi xoay người về phía y, nhẹ nhàng cười, nói: “Đông Phương, không cần sốt ruột, những người này tuyệt đối sẽ không lại tập kích.”

Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu, thấy hắn vẻ mặt buông lỏng không khỏi ngạc nhiên nói: “Thất Đồng, ngươi nào biết bọn họ sẽ không tiếp tục tấn công?”

Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng vươn tay, vỗ vỗ gương mặt Đông Phương Bất Bại, đạm nhạt nói: “Chuyện này thì phải hỏi vị Nhậm lão Tiếu Nhâm sinh đang ở bên cạnh ta rồi.”

Hoa Mãn Lâu còn chưa dứt lời thì cơ thể của Nhậm Ngã Hành vốn đang hôn mê bên cạnh đột nhiên rung lên, sau đó là tình cảnh mà không ai có thể ngờ đến. Nhậm Ngã Hành đột nhiên mở to mắt, rút từ trong người ra một thanh chủy thủ đâm về phía Hoa Mãn Lâu!

Hoa Mãn Lâu hiển nhiên cũng không ngờ Nhậm Ngã Hành đã bị phế võ công vẫn ngoan cố nắm chặt chủy thủ như vậy, thế nhưng lão vừa cựa mình hắn cũng đã cảnh giác, lập tức lắc mình muốn đẩy người ra. Nào biết Nhậm Ngã Hành tuy bị Hoa Mãn Lâu chế trụ nhưng một tay đã nắm chặt vạt áo của đối phương, Hoa Mãn Lâu vốn cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng hiển nhiên chỉ một chút như vậy cũng đã không thể đẩy được người ra ngoài.

Mũi chủy thủ của Nhậm Ngã Hành thẳng tắp đâm vào trên bụng của Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu đành phải vươn tay ra chặn, thế nhưng bởi vì không thể nhìn rõ nên vẫn không tránh khỏi bị cắt ra một vết thương.

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới phản ứng được, tức giận tung người lên đá một cước về phía Nhậm Ngã Hành. Thế nhưng có ý vào ngay lúc này, Hoa Mãn Lâu liền hét lớn một tiếng “Đông Phương! Đừng giết lão!”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền cấp tốc rút kình lực về, chỉ là Nhậm Ngã Hành cũng đã phun ra một ngụm máu tươi, bay đi một đoạn. Đông Phương Bất Bại xông đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, dìu lấy hắn vội hỏi: “Thất Đồng? Ngươi thế nào? Có bị thương không?”

Hoa Mãn Lâu vứt chủy thủ trên tay xuống, kéo nhẹ y phục của Đông Phương Bất Bại, cười khổ một tiếng, nói: “Ta vẫn là đã coi thường lão nhân gia rồi. Đông Phương, chớ vội, ta không…” Hoa Mãn Lâu vừa định nói mình không có việc gì thì từ trên cánh tay đã truyền đến một trận đau xót, tiếp theo cả người đều có chút mềm nhũn, cuối cùng cả người đã không đứng vững được nữa, chậm rãi ngã xuống.

Đông Phương Bất Bại thấy thế liền kinh hãi, một hơi ôm chặt Hoa Mãn Lâu, vội la lên: “Thất Đồng? Ngươi làm sao vậy? Thất Đồng?!” Đông Phương Bất Bại kiểm tra một vòng từ trên xuống dưới, lại cực kỳ bất đắc dĩ phát hiện khí sắc của đối phương bắt đầu chuyển xanh. Lại nhìn đến cánh tay vừa cầm chủy thủ kia của hắn, quả nhiên đã bắt đầu chảy máu đen?!

“Độc…? Thất Đồng! Ngươi trúng độc!” Đông Phương Bất Bại thất thanh hỏi, ngón tay nhanh chóng điểm những yếu huyệt trên người hắn.