“Thất... Thất Đồng... Ngươi... ngươi... ta... thế nào... làm sao có thể...” Đông Phương Bất Bại cơ hồ nói năng lộn xộn, căn bản không có cách nào tin tưởng vào lỗ tai của mình, trong lòng vừa vui vẻ vừa sợ hãi, rất sợ đây chỉ là do ảo giác của bản thân y, hoặc là do Hoa Mãn Lâu thuận miệng nói ra mà thôi. Y gắt gao nắm chặt vạt áo của Hoa Mãn Lâu, hai chân tựa hồ cũng có chút mềm nhũn, khí lực toàn thân đều giống như bị tan rã, cả người chỉ có thể dựa vào Hoa Mãn Lâu để giữ thăng bằng.

Hoa Mãn Lâu đối với phản ứng này của Đông Phương Bất Bại lại yêu thương cực điểm, vận sức lên cánh tay thêm một chút, vững vàng nâng đỡ đối phương, lại nói: “Vì sao không có khả năng? Ta từng nói qua, Hoa Mãn Lâu cũng không biết nói đùa. Đông Phương, chẳng lẽ ngươi thực sự không nhìn ra sao?”

“Thế nhưng... thế nhưng... ta... ta... Ngươi... ngươi đối với tất cả mọi người đều... đều là... ôn nhu như vậy…” Câu nói sau cùng của Đông Phương Bất Bại thật ra chính là lời trong đáy lòng của mình. Y tựa đầu vào ngực Hoa Mãn Lâu, hung hăng cắn môi, thậm chí còn để rỉ ra một dòng tơ máu.

Hoa Mãn Lâu câm lặng tắt đi nụ cười, nói rằng: “Ta tuy là người mù, nhưng lại rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, tại sao lại làm vậy, càng rõ ràng những thứ ta mong muốn.” Nói Hoa Mãn Lâu lần thứ hai nâng cằm Đông Phương Bất Bại lên, ân một nụ hôn xuống mi mắt run rẫy của y, thì thầm nói nhỏ: “Sự ôn nhu của ta đối với ngươi là độc nhất vô nhị, chưa từng có ai khiến ta làm đến như vậy?” Câu này tuy là nói cho Đông Phương Bất Bại nghe, thế nhưng ngữ điệu lại càng giống nói cho bản thân biết.

“Ta cho rằng... cho rằng ngươi bất quá là…” Đông Phương Bất Bại cắn môi.

“Ngươi nha! Luôn thích suy nghĩ miênman. Ta từng nói qua vạn sự đều đã có ta, ngươi vẫn còn không rõ sao?” Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ ôm chặc người trong lòng.

Đông Phương Bất Bại thấy nam nhân ôn nhu rồi lại cường ngạnh này có chút nói không ra lời. Cảm động cũng không được, nhảy nhót cũng không đủ, đến giờ đã không có bất cứ ngôn ngữ nào hình dung phần tâm tình này của y. Y đã thực sự lọt vào mắt xanh của người này… y đã làm được…

“Đông Phương?” Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy biểu tình của Đông Phương, sự trầm mặc của người kia lúc này khiến Hoa Mãn Lâu cũng có chút bất an, e sợ Đông Phương vẫn nghĩ xấu cho mình.

Mà một khắc sau, Đông Phương Bất Bại liền vòng tay qua hông Hoa Mãn Lâu ôm ngược lại, dán mặt vào ngực Hoa Mãn Lâu, thanh âm mang nghẹn ngào nói: “Ngươi… ngươi… ngươi hôm nay nói như vậy… Ta… Ta cũng không cần biết có thật hay không! Chỉ là… nếu ngày khác… ngày khác ngươi làm trái lời này… ta… ta nhất định… sẽ…”

“Giết ta sao?” Hoa Mãn Lâu thương tiếc cúi đầu liên tục hôn lên vầng trán của Đông Phương Bất Bại, trong lòng người này thật ra cất giấu ít nhiều thống khổ nha.

Thân thể của Đông Phương Bất Bại hơi cứng đờ, Hoa Mãn Lâu không chờ y trả lời liền tiếp lời nói: “Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi cơ hội giết ta.”

Trái tim của Đông Phương Bất Bại chợt nảy lên vài cái, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi... Ngươi biết là tốt rồi.”

Hoa Mãn Lâu có thể tưởng tượng được biểu tình của Đông Phương Bất Bại trong thời khắc này, chẳng qua không thể nhìn thấy khiến y thực sự tiếc nuối. Vì vậy hơi cảm thán nói: “Kỳ thực người càng may mắn là ta, vậy mà cũng có người nguyện ý làm bạn với một kẻ mù…”

Không đợi Hoa Mãn Lâu nói xong, nắm tay của Đông Phương Bất Bại không nhẹ không nặng gõ vào ngực Hoa Mãn Lâu một chút, trong giọng nói tràn đầy không vui: “Còn nói ta miên man suy nghĩ, ngươi thì sao? Cái gì người mù... người mù thì làm sao? Không cho phép ngươi nghĩ nữa.”

Hoa Mãn Lâu cười nhẹ, thanh âm của Đông Phương Bất Bại vang lên từ trong ngực hắn, thấm thẳng vào trái tim thật khiến người ta cực kỳ an tâm. Trong thanh âm của Hoa Mãn Lâu mang theo một tia cảm xúc, ôn nhu thì thầm: “Đông Phương, nếu thật năng nhìn ngươi liếc mắt…”

Đông Phương Bất Bại nghe thế trong ngực không khỏi đau nhói, ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu thốt lên: “Thất Đồng, ta gọi Bình Nhất Chỉ đến trị cho ngươi được không?”

Nụ cười vốn nhu hòa của Hoa Mãn Lâu nhất thời cứng đờ, trái tim Đông Phương Bất Bại lại thắt chặt, vội vã nói tiếp: “Thất Đồng... Ta…”

Hoa Mãn Lâu không để y nói xong, nâng một ngón tay đặt lên đôi môi đối phương, khẽ lắc đầu: “Đông Phương… ta biết ý tứ của ngươi… chỉ là đôi mắt của ta đã là chuyện rất nhiều năm rồi. Huống hồ, trước đây… cũng không phải chưa từng tìm cách chạy chữa… ngươi cũng biết… ta không muốn lại…” Thất vọng thêm lần nữa mà thôi… Lời cuối cùng này Hoa Mãn Lâu không nói ra được, nếu hắn nói không muốn chữa khỏi đôi mắt thì hiển nhiên không có khả năng, tức lúc bảy tuổi hắn đã đánh mất ánh sáng, cả Hoa gia có thể nói đã trăm phương nghìn kế giúp hắn chữa trị. Thế nhưng dựa vào thế lực của Hoa gia lúc đó cũng không thể đem đôi mắt của hắn chữa khỏi, huống hồ là hôm nay?

Hơn nữa, mỗi lần thay thầy đổi thuốc lại là một lần dấy lên mong muốn rồi tuyệt vọng, từ lâu Hoa Mãn Lâu đã không còm muốn nghĩ nhiều về chuyện của đôi mắt nữa. Sự sủng ái của Hoa gia đối với Hoa Mãn Lâu tất nhiên là không thể nghi ngờ, thế nhưng vì không muốn để người xung quanh lo lắng, Hoa Mãn Lâu từ nhỏ liền đem hết toàn lực rèn luyện chính mình cho đến tận hôm nay, quá trình này nào có dễ dàng như vậy. Hiện tại nhắc lại chuyện xưa, hắn liền biết căn bản mình không muốn nhắc đến vấn đề này.

Hoa Mãn Lâu dù sao cũng là một con người, trong lòng hắn tự nhiên cũng có nơi không muốn chạm đến. Năm đó, Đông Phương Bất Bại từng chạm qua một lần, nhưng Hoa Mãn Lâu lại vòng vo dời đi trọng tâm câu chuyện. Mà lần này, vẫn là Đông Phương Bất Bại, chỉ là quan hệ của họ bây giờ đã khác hẳn trước kia, hơn nữa Hoa Mãn Lâu cũng biết Đông Phương Bất Bại thật sự là vì quan tâm hắm. Về phần Hoa Mãn Lâu, trong lòng hắn làm sao chưa từng nghĩ đến việc muốn nhìn Đông Phương Bất Bại một lần? Cái ý niệm này gần đây rất thường hiện lên trong đầu Hoa Mãn Lâu, thế nhưng nhiều lần bị hắn ghìm xuống, bởi vì điều đó căn bản chỉ là một loại hy vọng xa vời, hắn biểu thị không muốn nhắc lại.

Chỉ là lúc này Đông Phương Bất Bại lại có chút không cạm lòng, chỉ nghe y nói: “Thất Đồng... Ngươi đừng như vậy có được hay không?”

Hoa Mãn Lâu ngây ra một lúc rồi nói: “Làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại hạ thấp giọng: “Ngươi luôn nói ta nghĩ quá nhiều, thế còn ngươi? Ngươi làm sao lại không phải là loại người cố chấp đến cùng cực!”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì lộ ra nụ cười: “Vậy sao? Ha hả, không phải người đã nói khuyết điểm của ta là quá ôn nhu? Hiện giờ sao lại thành cố chấp rồi? Xem ra những thứ ngươi bất mãn với ta cũng không ít đâu?”

Đông Phương Bất Bại hờn dỗi lại gõ gõ vài cái vào ngực Hoa Mãn Lâu, nói: “Ta mới không nói đùa với ngươi, người như người ngoài mặt ôn nhu nhưng trong lòng lại là cố chấp. Đừng cho là ta không nhìn ra, ta biết… trước đây ngươi nhất định cũng đã tìm rất nhiều đại phu… chỉ là Bình Nhất Chỉ lại không giống, gã là thần y đệ nhất giang hồ… Ngươi… cứ thử một lần có được không?”

Ngữ điệu của Đông Phương Bất Bại vô cùng mềm mại, quẩn quanh trong tai Hoa Mãn Lâu, dịu dàng vướn vấn, đặc biệt sự quan tâm trong đó càng khiến người ta động lòng không ngớt. Trái tim Hoa Mãn Lâu nóng lên, thanh nhẹ một tiếng rồi nói: “Đông Phương, ngươi biết ta… chỉ là không muốn lại...”

“Không muốn lại thất vọng sao? Nhưng ngươi cũng không thể vì như vậy mà cự tuyệt một lần hy vọng? Hoặc là nói… ngươi thực sự không muốn có cơ hội nhìn thấy ta?” Đông Phương Bất Bại cầm lấy vạt áo Hoa Mãn Lâu, càng thêm gắt gao níu kéo.

Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu, Đông Phương Bất Bại có chút khẩn trương nhìn hắn, mà Hoa Mãn Lâu rốt cục cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì tâm tình buông lỏng, mang theo cao hứng hỏi: “Thất Đồng... ngươi... đáp ứng rồi?”

Lúc này Hoa Mãn Lâu mới gật đầu: “Được rồi! Ta nghe lời ngươi. Bất quá…”

“Bất quá cái gì?” Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy trong lòng dị thường vui vẻ, y nhất định phải lập tức thông tri cho Bình Nhất Chỉ, lại không nhận thấy được thâm ý khác trong nụ cười của Hoa Mãn Lâu.

Chỉ nghe Hoa Mãn Lâu lại nói: “Bất quá... trước lúc bắt đầu chữa trị, ta vẫn muốn nhìn kỹ ngươi hơn một chút.”

“A?” Đông Phương Bất Bại nhất thời không minh bạch ý tứ Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu cũng không giải thích thêm mà trực tiếp bắt đầu hành động, bàn tay của hắn bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đường nét gương mặt của Đông Phương Bất Bại, sau đó từng nụ hôn như mưa rơi xuống, bột bên than thở nói: “Đã sớm muốn xem kỹ ngươi một chút…”

Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu ôm chặt vào trong ngực căn bản không thể động đậy, hơn nữa cũng không phải y không tránh được mà là triệt để quên mất. Hoa Mãn Lâu ôn nhu hôn lên từng tấc da thịt trên gương mặt y, xúc cảm ấm áp phảng phất khiến cả hai dung nhập vào nhau, những nơi ngón tay Hoa Mãn Lâu lướt qua đều để lại nhiệt độ nóng rực, giống như đang khắc ấn ký lên linh hồn của y vậy.

Đông Phương Bất Bại gần như nín thở, y chưa hề nghĩ đến Hoa Mãn Lâu sẽ có thể làm đến như vậy, gương mặt hồng nhuận ướt át, trái tim cũng gần như sắp nhảy ra ngoài. Đó là một loại thỏa mãn và ngọt ngào không thể nói rõ, bao bọc cả người của y: “Thất Đồng...” Đông Phương Bất Bại cúi đầu gọi tên Hoa Mãn Lâu, hai mắt dần dần nhắm lại tiếp nhận nụ hôn của đối phương… thời khắc này nếu như có thể vĩnh hằng…

Trên cánh đồng hoang vu, hai người thân mật ôm nhau, bốn phía xung quanh trăm ngàn đóa hoa tươi nở rộ.

Bất quá, thường thường vào những thời điểm thế nào cũng luôn sẽ có vài người không thức thời tùy tiện xuất hiện. Tuy rằng không thể trách bọn họ lỗ mãng, thế nhưng đối với Hoa Mãn Lâu thật vất vả mới ôm được mỹ nhân vào ngực mà nói, dù sao vẫn là không vui nổi.

Người phát hiện động tĩnh trước kỳ thực là Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại khi đó đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, đâu còn chú ý đến những thứ khác. Bất quá Hoa Mãn Lâu lại không lên tiếng, hắn vốn cho rằng những người thức thời hẳn thấy tình hình như vậy sẽ lập tức rời đi. Chỉ là, hắn không nghĩ đến người tiếp cận lại là một tiểu ni cô có tâm hồn đặc biệt hồn nhiên.

Tiểu ni cô có chút đặc biệt kia còn dùng thanh âm rất kinh ngạc nói: “A! Lệnh Hồ đại ca, người xem, bọn họ một nam một nữ, dưới thanh thiên bạch nhật… lại… lại”

Về phần sau từ ‘lại’ là ý gì thì tiểu ni cô thật ra không thể không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng. Chỉ là khiến Đông Phương Bất Bại bị kinh động lại là sự thật.

Đông Phương Bất Bại lập tức đẩy người ra khỏi cái ôm của Hoa Mãn Lâu, vẻ hồng nhuận trên mặt vẫn là không che giấu được, chỉ là nhãn thần lại đổi thành cực kỳ sắc bén, một câu “Người nào?” kia còn mang theo một tia khàn khàn gợi cảm.

Hoa Mãn Lâu bị Đông Phương Bất Bại trong lúc kích động đẩy lui về sau một bước, trên mặt lô ra vẻ cười khổ. Cơ hội khó có được như vậy…

Mà lúc này, hai người xuất hiện trước mặt Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu lại là một tổ hợp thậm chí còn cổ quái hơn bọn họ. Một là thanh nhiên nam thử sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên đã bị thương, bên cạnh còn có một tiểu ni cô.

Gã nam tử kia đoán chừng cũng là bị lời nói của tiểu ni cô làm cho có chút xấu hổ, cuống quýt hướng về Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu cười trừ, nói: “Cái kia... xin lỗi... quấy rầy rồi…!”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, bàn tay khẽ động, mấy mũi tú hoa châm không biết từ đâu xuất hiện âm thầm lóe sáng. Một màn kia của y, làm thế nào có thể để người khác nhình thấy?

Hoa Mãn Lâu đang ở ngay sau lưng Đông Phương Bất Bại, hiển nhiên rõ ràng phát hiện động tác của y, hơi bước lên một bước đè tay đối phương lại, ôn nhu nói với hai người đối diện: “Các ngươi…”

Nào biết Hoa Mãn Lâu còn chưa dứt lời trong ngực đột nhiên cảm thấy một trận khí huyết sôi trạo, thân thể bất lực lắc lư hai cái rồi ngã về một phía.

Đông Phương Bất Bại giật nảy mình, nháy mắt xoay người đỡ Hoa Mãn Lâu, miệng vội la lên: “Thất Đồng? Ngươi làm sao vậy?”

Lồng nực Hoa Mãn Lâu đau đớn không chịu nổi, một búng máu theo đó tràn đến yết hầu, hắn biết chưởng phòng vừa rồi của Nhạc Bất Quần quét ngang qua đã khiến mình bị thương, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Nhạc Bất Quần quả không hổ là chưởng môn Hoa sơn, uy lực của Tử Hà thần công cũng không cần bàn cãi. Bất quá, Hoa Mãn Lâu nghĩ đến nếu mình thật sự phun ngụm máu này ra thì Đông Phương Bất Bại sẽ càng lo lắng hơn, liền cố gắng cứng rắn nuốt ngược trở xuống, chỉ là như vậy vết thương nhất định sẽ nặng hơn một chút.

Hoa Mãn Lâu rốt cục phun ra một ngụm trọc khí, tà tà tựa vào người Đông Phương Bất Bại cầm tay đối phương, thấp giọng ho khan một tiếng nói: “Ta... ta không sao… Ngươi đừng lo lắng.”

Đông Phương Bất Bại vội đáp lời: “Còn không có việc? Ngươi… ngươi…” Đông Phương Bất Bại không nói tiếp được nữa, có chút không biết làm sao, hoàn toàn đánh mất sự lãnh tĩnh ngày thường.

Lúc này người thanh niên vừa xuất hiện kia đột nhiên lên tiếng: “Cái kia... vị huynh đài này dường như là trúng phải chưởng phong của Tử Hà thần công phải không?”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe lời này xong thì lập tức quay đầu lại nhìn thanh niên kia, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn biết đến Tử Hà thần công?”

Thanh niên bị ánh mắt sắc bén của Đông Phương Bất Bại làm cho giật mình nảy lên một chút, trong lòng có chút buồn bực không hiểu tại sao mình lại phải nói ra một câu như vậy. Gã vốn là đại đệ tử phái Hoa sơn, Lệnh Hồ Xung, bởi vì một vài sự tình vừa mới phát sinh mà cùng tiểu ni cô Nghi Lâm phái Hằng sơn lưu lạc đến nơi này, gã làm sao có thể không nhận ra được vết tích của Tử Hà thần công?

Chỉ là lúc nãy Lệnh Hồ Xung nhìn thấy hai người trước mặt, nữ tử xinh đẹp như hoa tựa tiên nữ hạ phàm, ánh mắt nhìn ái nhân chính là tràn đầy nhu tình mật ý, dịu dàng hết mực, mà nam nhân kia vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy ôn nhu tao nhã, thoạt nhìn không giống người xấu. Vì vậy lúc nãy khi bị Đông Phương Bất Bại ném cho ánh mắt tràn ngập sát khí thì hốt nhiên có chút kinh hãi, nữ nhân này tại sao lại có khí thế như vậy chứ.

Hoa Mãn Lâu ho khan hai tiếng, miễn cưỡng nâng đỡ thân thể đứng dậy nói: “Đông Phương, đừng dọa bọn họ.” Sau đó hắn xoay người về phía Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm mỉm cười, ôn nhu nói: “Tại hạ vô ý bị chưởng phong quét qua. Không có trở ngại. Hai vị vẫn nên đi trước đi thôi.”

Đông Phương Bất Bại vội lên tiếng: “Còn không có gì… Người kia, ngươi làm sao biết được Tử Hà thần công?” Đông Phương Bất Bại là bị Hoa Mãn Lâu chọc giận, trực tiếp nhìn về phía Lệnh Hồ Xung hỏi. Nếu người này và tên Nhạc Bất Quần kia có chút quan hệ gị, y hiển nhiên sẽ lập tức cho gã một chút kỷ niệm, để gã quay về báo cho Nhạc Bất Quần biết: ‘Dám đã thương người của Đông Phương Bất Bại y, chỉ có một con đường chết mà thôi.’

Sự nhỏ mọn của Đông Phương Bất Bại Hoa Mãn Lâu nhiều ít có thể cảm nhận được, nhưng hắn cũng không nói ra, Đông Phương Bất Bại là người thế nào hắn tự nhiên biết rõ, nếu chỉ trông cậy vào một sáng một chiều có thể cải biến chính là điều không thể xảy ra. Bản thân chỉ đành ở cạnh y nhiều hơn, nói thêm vài lời mà thôi.

Lúc này Lệnh Hồ Xung mới nói: “Gia sư là chưởng môn Hoa sơn, Nhạc Bất Quần, tại hạ Lệnh Hồ Xung, tử hà thần công là tuyệt học sư môn. Bất quá vị huynh đài này vì sao lại bị chưởng phong quét qua chứ?”

Đúng là có chuyện trùng hợp như vậy sao? Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đều sửng sốt một chút, bất quá Hoa Mãn Lâu liền lập tức tiếp lời, nói: “Vị Lệnh Hồ huynh đệ đây, tại hạ và lệnh sư xảy ra một chút xung đột nhỏ, vì vậy huynh đệ hay là vẫn đi trước tốt hơn, chớ để xảy ra nhiều chuyện thị phi.”

Lệnh Hồ Xung có chút kinh ngạc, đôi nam nữ trước mặt nhìn thế nào cũng không giống ác nhân, làm sao lại xảy ra xung đột với sư phụ của hắn? Chỉ sợ là hiểu lầm đi? Nếu thật có thù hận gì, hai người này làm sao có thể bình tĩnh trước mặt hắn như vậy? Lệnh Hồ Xung chỉ là không nghĩ đến, kỳ thực từ đầu Đông Phương Bất Bại đã muốn dùng tú hoa châm thu thập bọn họ rồi.

Lệnh Hồ Xung lại nói: “Lại có chuyện này? Sợ là đã hiểu lầm rồi đi?” Nói xong Lệnh Hồ Xung tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phía tiểu ni cô bên cạnh nói: “Nghi Lâm sư muội, thuốc trị thương của sư muội còn không? “

Nghi Lâm đối Lệnh Hồ Xung tự nhiên là nói gì nghe nấy, vì vậy nàng liền lấy ra thánh dược chữa thương của phái Bằng sơn Bạch vân hùng đảm hoàn đưa đến.

Đông Phương Bất Bại có chút hoài nghi nhìn tiểu ni cô, lại thấy nàng ta đỏ mặt hướng y cười cười, không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu, tiểu ni cô này là làm sao nha? Đông Phương Bất Bại thực ra quên mất lúc nãy tiểu ni cô đã nhìn thấy y và Hoa Mãn Lâu hôn đến thần hồn điên đảo…

Nghi Lâm là tiểu ni cô ngây thơ thuần khiết, làm sao từng gặp qua tràng diện này? Vì vậy hiện tại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại tự nhiên liền đỏ mặt, chỉ là trong lòng nàng còn đang suy nghĩ: Vị tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, cùng người bên cạnh thực sự rất xứng. Chỉ là, chỉ là… không biết sau này Lệnh Hồ đại ca sẽ… sẽ… Tiểu ni cô đã không dám nghĩ tiếp nửa, gnược lại chỉ len lén đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung cho dù đang bị thương vẫn còn rất tiêu sái bên cạnh.

Đông Phương Bất Bại tự nhiên sẽ không quản Nghi Lâm tiểu sư muội đang suy nghĩ gì, y chỉ lạnh giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy biểu tình lạnh lùng như băng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng có chút cảm thán, vị cô nương này đối với người khác luôn là bộ dáng lạnh lùng như băng sương, so với biểu cảm e thẹn ngượng ngùng lúc nãy hoàn toàn giống như hai người khác biệt. Bất quá ý niệm này Lệnh Hồ Xung cũng chỉ dám tự ngẫm trong lòng, gã lại nhớ đến tiểu sư muội nhà mình, không biết đến ngày nào mới có thể nhìn thấy tiểu sư muội sẽ đối với mình như vậy?

Ý niệm trong đầu Lệnh Hồ Xung nối đuôi nhau chớp nhoáng hiện ra, thế nhưng bên ngoài cũng không quên trả lời vấn đề của Đông Phương Bất Bại: “Đây là thánh dược chữa thương của phái Hằng sơn, Bạch vân hùng đảm hoàn. Vị huynh đài này chỉ cần uống một viên sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Đông Phương Bất Bại cau mày, không biết có nên tin tưởng người tự xưng là đệ tử Hoa sơn này hay không. Ngày hôm nay, danh môn chính phái trong đầu y đã là loại người dáng ghét đến cực điểm.

Ngược lại thì Hoa Mãn Lâu lại điềm nhiên đưa tay ra tiếp nhận dược hoàn Nghi Lâm đưa đến, ôn hòa nói: “Đa tạ vị cô nương này tặng thuốc, ân cứu trị này xin để sau này báo đáp. Đông Phương, còn không cảm tạ bọn họ?”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy cũng chỉ có thể hướng về phía hai người gật đầu cảm ơn.

Bất quá, Nghi Lâm vừa bị Hoa Mãn Lâu gọi là cô nương thì không khỏi có chút sửng sốt, nhất thời ngước mắt nhìn về phía Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung hơi nhíu mày, trên người Nghi Lâm hiện tại rõ ràng đang mặc tăng phục, người này như thế nào lại gọi nàng là cô nương? Chẳng lẽ là có ý khinh bạc? Là mình nhìn lầm người sao?

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy không khí ngột ngạt của Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm liền biết bọn họ dang suy nghĩ gì, lại không muốn hai người sinh ra hiểu lầm với Hoa Mãn Lâu, vì vậy lên tiếng giải thích: “Thất Đồng, vị này là một tiểu sư thái.” Sau khi nói xong mới lạnh lùng xoay người nói với Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm: “Phu… phu quân của ta… mắt có chút không tiện, hai người đừng nên hiểu lầm.”

“A?” Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm nghe vậy thì không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, bọn họ đúng là không nhìn ra nam nhân trước mặt là có tật mắt?

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu cũng đồng dạng cực kỳ kinh ngạc. Nếu như vừa rồi hắn không có nghe lầm mà nói… dường như… Đông Phương vừa gọi hắn là… phu quân đi?!