Trong lúc nói chuyện, Đông Phương Bất Bại khẽ phất tay áo triễn lộ ngàn vạn tư thái, sau đó nhàn nhạt quét mắt về phía Hoa Mãn Lâu đang đứng bên cạnh, thấy hắn giống như không có ý định ngăn cản thì mới bước lên vài bước, đi đến bên cạnh Khúc Dương và Lưu Chính Phong, thanh lãnh nói: “Lưu Chính Phong, ta coi trọng ngươi làm người thẳng thắng. Hôm nay ngươi cứ đi theo Khúc trưởng lão thôi.”

Khúc Dương trực tiếp sửng sốt, hiển nhiên lão không ngờ Đông Phương Bất Bại sẽ nói ra những lời như vậy. Mà Lưu Chính Phong có chút không rõ địa vị của Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng nói: “Đây... Vị cô nương đây là…”

Lời còn chưa kịp nói xong, Đinh Miễn phái Tung sơn đang đứng bên cạnh đã gầm lên: “Yêu nữ! Thương thế trên người Phí sư đệ là do ngươi gây ra?”

Đông Phương Bất Bại nhìn cũng không nhìn gã, lãnh đạm nói với Lưu Chính Phong: “Ta là ai cũng không trọng yếu, chỉ là hôm nay nếu có ai dám trở ngươi, kết cục liền giống như gã.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại bâng quơ chỉ vào Phí Bân đang hét thảm gần đó.

Đinh Miễn thấy vậy thì vô cùng tức giận, bất tình lình vung một chưởng từ xa bổ về phía Đông Phương Bất Bại, bàn tay lướt ngang còn mang theo kình phong khiến cho quần hùng kinh hổ cảm thán. Gã quát lên: “Yêu nữ! Ngươi dám càn rỡ?!”

Chỉ một khắc sao, cũng không ai thấy rõ Đông Phương Bất Bại đã ra tay thế nào, động tác của Đinh Miễn cứ thế cứng ngắc đọng lại giữa không trung, sau đó liền nghe hét thảm một tiếng, gã cũng giốn như Phí Bân té vật trên mặt đất, bắt đầu đau đớn lăn lộn, căn bản không xót lại một chút phong độ nào. Tất cả đệ tử Tung sơn có mặt đều thất kinh, cùng nhau xông lên dìu bọn họ trở về.

Mà Đông Phương Bất Bại chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Người nói năng lỗ mãng cũng vậy.”

Quần hùng kinh hãi! Đây rốt cục là loại võ công gì? Người thanh niên lúc nãy đã là bản lĩnh kinh người, hiện tại lại xuất hiện thêm một nữ tử, công phu thoạt nhìn càng thêm quỷ dị. Bọn họ... Bọn họ đến tột cùng là ai?

Lưu Chính Phong lúc này cũng là kinh nghi bất định nhìn Đông Phương Bất Bại, lão dù sao cũng đã lịch lãm nhiều năm, hoàn toàn nhìn ra nữ tử trước mặt và thanh niên trẻ tuổi kia hoàn toàn thuộc về hai loại hình cực đoan trái ngược. Trên người nữ tử này lộ ra sát khí bén nhọn không chút nào che giấu, nháy mắt khiến cho lòng người lạnh lẽo, mà khí tức của nam tử kia lưu lại thì khiến cho người ta nảy sinh từng trận tình cảm ấm áp, thật là không thể nắm bắt.

Hoa Mãn Lâu thấy Đông Phương Bất Bại chỉ nói mấy câu đã có hai người bị thương, liền biết nếu cứ tiếp tục để như thế sợ rằng thật sự sẽ có tai nạn chết người. Tuy rằng hắn cũng hiểu được đám người tự xưng danh môn chính phái này hẳn là nên chịu một ít dạy dỗ, thế nhưng cũng không nên có người chết đi.

Hoa Mãn Lâu tiến lên hai bước, đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, quay người về phía Lưu Chính Phong và Khúc Dương, nói: “Nhị vị, hôm nay vẫn nên đi trước thôi.”

Lưu Chính Phong quét mắt nhìn thân nhân của mình, cuối cùng nhìn về phía Khúc Dương, cắn răng nói: “Khúc đại ca! Chúng ta đi!”

Nào biết lúc này Khúc Dương lại lắc đầu, buồn bả nói: “Hôm nay nếu ngươi đi cùng ta, người nhà của ngươi nên làm thế nào cho phải? Chính Phong! Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không bỏ xuống được? “

Lưu Chính Phong nhìn đám con trai con gái của mình, trong lòng thầm than làm sao có thể bỏ được? Cũng như Khúc Dương đã nói, năm đó bọn họ đã bỏ lỡ nhiều lắm, cho đến ngày nay cũng đã không thể không vì hậu bối mà suy nghĩ. Lưu Chính Phong muốn kim bồn tẩy thủ còn không phải là vì để bọn hậu bối có một đường lui sao? Lão nếu thật sự phạm vào tối kỵ của chính phái, như vậy hậu bối của lão nên làm thế nào cho phải? Trong một khoảnh khắc này, Lưu Chính Phong thật sự đã do dự.

Khúc Dương lộ vẻ sầu thảm cười, nói: “Chuyện hôm nay cứ như vậy đi! Khúc Dương ta kiếp này cũng sẽ không gặp lại Lưu Chính Phong nữa! Người có mặt ở đây đều có thể làm chứng! Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong mãi không liên quan!” Dứt lời lão liền xoay người rời đi.

Chỉ là hết lần này đến lần khác, hành động từ bỏ của Khúc Dương không bị Lưu Chính Phong đã kinh ngạc đến ngây người ngăn cản mà là bị Lục Bách của phái Tung sơn chặn lại. Chỉ nghe Lục Bách quát to: “Ma đầu Khúc Dương! Ngươi cho đây là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?”

Lúc này Khúc Dương cũng nổi giận, lão quát: “Các ngươi chớ khinh người quá đáng! Thật sự cho rằng Khúc Dương ta không dám động thủ sao? Nếu không phải ta từng hừa với Chính Phong sẽ không làm khó các ngươi, ta làm gì phải trơ mắt nhìn các ngươi… hại Chính Phong… còn cả… thê nhi của y” Khúc Dương lộ vẻ giận dữ, lời không thành câu.

Lục Bách cười lạnh nói: “Nói thật dễ nghe! Khúc Dương, ngươi khi Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta không người sao? Hôm nay các vị ở đây đều là võ lâm tiền bối, nếu việc thả ngươi rời đi truyền ra, bộ mặt Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta phải đặt ở chỗ nào?”

“Khúc trưởng lão, ngươi còn không hiểu sao? Đám Ngũ Nhạc kiếm phái này đã nhất định muốn tính mệnh của một nhà Lưu Chính Phong rồi. Ngươi đã biết nên làm gì đi?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại vẫn trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng lại có một tia tà mỵ không thể nói rõ. Trong lời nói càng lộ ra sát khí khiếp người, khiến những người có mặt đều không khỏi rùng mình một cái.

Khúc Dương hoảng hốt một lúc lâu, rốt cục hung hăng mở miệng đáp lời “Dạ!” thái độ chán nản lúc trước liền lập tức thay đổi, trở nên khí thế lăng thiên, hiển nhiên là đã nghĩ thông rồi. Lưu Chính Phong thấy vậy cũng không khỏi lộ ra vẽ mừng rỡ, bước đến đứng bên người đối phương, hai người thâm tình siết chặt tay nhau.

Giờ khắc này Hoa Mãn Lâu chỉ có thể thầm than trong lòng. Xem ra hôm nay đã không còn cách nào khác kết thúc chuyện này, mà đám nhân sỹ chính đạo kia cũng quả thực rất quá phận rồi.

Lục Bách nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy, lại nghĩ đến hai sư huynh đệ của mình đều bị nữ tử này đã thương kêu thảm mà nổi giận, hướng về phía y chất vấn: “Yêu nữ! Ngươi tột cùng là người phương nào? Quan hệ ra sao với ma đầu Khúc Dương?” Lục Bách cũng coi như hỏi ra tiếng lòng của mọi người ở đây, trong nhất thời cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Hoa Mãn Lâu vốn đang muốn lên tiếng lại không ngờ bị Khúc Dương đoạt mất cơ hôi, hắn thầm nghĩ không tốt, nếu để mọi người biết thân phận của Đông Phương Bất Bại, sợ rằng những người ở đây không ai có thể sống sót.

Mà câu trả lời của Khúc Dương cũng có chút khiến người ngoài ý muốn. Chỉ nghe lão lớn tiếng lạnh lùng quát về phía Lục Bách: “Lớn mật! Dám vô lễ với... Thánh cô!”

Lời này vừa dứt mọi người đều ồ lên, Đông Phương Bất Bại cũng có chút sững người, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường. Mà Hoa Mãn Lâu bên cạnh lại không ngừng âm thầm tán thưởng Khúc Dương nhanh trí.

Bất quá cái thân phận Thánh cô này thật ra đủ khiến người của Ngũ Nhạc kiếm phái kinh hãi. Nhật Nguyệt thần giáo từ lúc nào lại có thêm một Thánh cô võ công sâu xa quỷ dị như vậy? Thế chẳng phải khiến ma giáo như hổ thêm cánh sao? Hơn nữa, thanh niên bên cạnh Thánh cô kia… lại là cao thủ từ đâu đến?

Bất quá hiện tại phái Tung sơn đã bất chấp nhiều chuyện như vậy, Đinh Miễn và Phí Bân không biết gặp phải độc thủ gì, hiện tại đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều, ngay cả rên rĩ cũng không thành tiếng. Lúc này Lục Bách quát lớn: “Chư vị tiền bối Ngũ Nhạc kiếm phái ở đây, hiện tại ma giáo đã hung hăng ngang ngược đến trước mặt chúng ta, chúng ta quyết không thể bỏ qua cho bọn họ. Mọi người cùng nhau động thủ! Hôm nay ai có thể lấy mạng của những người này, liền chính là anh hùng của Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta”

Nghe được lời này, mọi người nguyên bản còn có chút do dự đều bắt đầu rục rịch.

Hoa Mãn Lâu biết hiện tại thời khắc khẩn cấp, hắn lập tức đứng chắn trước mặt Đông Phương Bất Bại, trầm giọn nói: “Khoan động thủ đã! Chư vị đều biết Khúc trưởng lão và Lưu tiên sinh không có ác ý, vì sao không thả cho bọn họ một con đường sống? Tránh khỏi can qua! Tội gì tăng thêm thương vong!”

Lục bách cười lạnh nói: “Thả bọn họ một con đường sống? Ngươi có biết cái gì gọi là thả cọp về rừng? Còn nữa, hôm nay chúng ta muốn nào phải chỉ có tính mệnh của hai người bọn họ? Ma đầu như ngươi và Thánh cô ma giáo kia cũng đừng nghĩ còn sống trở về!”

Hoa Mãn Lâu nhất thời giận đến không biết nói gì.

Lúc này Đông Phương Bất Bại vậy mà lại bất cười khe khẽ, tiếng cười cực kỳ êm tai. Y bước đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, khẽ kéo ống tay áo của đối phương, giọng nói ôn nhu đến thần kỳ, thậm chí còn có thể nghe được mấy phần thần tháu yêu kiều trong đó. Y nói: “Hoa Mãn Lâu, bây giờ ngươi cũng đã biết bộ dáng của những kẻ… danh môn chính phái này là thế nào rồi đấy?”

Hoa Mãn Lâu ngẩn người chớp mắt một cái, thở dài lắc đầu không nói.

Đông Phương Bất Bại lại cười vài tiếng, đột nhiên ánh mắt biến đổi trở nên cực kỳ sắc bén đảo qua gương mặt mọi người ở đây, thanh âm gần như đóng băng vang lên: “Hôm nay bản tọa là muốn dẫn hai người này đi. Để xem kẻ nào dám cản ta!”

Nói xong y liền bước về phía đại môn, đồng thời lạnh lùng gọi: “Khúc Dương, Lưu Chính Phong, các ngươi theo bản tọa đi. Còn có người nhà họ Lưu, nếu nguyện ý liền cùng ta đi thôi, Nhật Nguyệt thần giáo cũng không thiếu mấy gian phòng.”

Khúc Dương “Dạ” một tiếng rồi quay đầu vẫy tay với Khúc Phi Yên, nàng liền đuổi theo sát lão. Lưu Chính Phong có chút do dự, thế nhưng vẫn nhìn về phía thân nhân của mình, lúc này Lưu Thiến lên tiếng nói: “Cha, chúng ta rốt cuộc đã thấy rõ được bộ dạng mặt người dạ thú của đám chính đạo kia, còn không bằng đi theo ma giáo!” Đám đệ tử, con cái của Lưu Chính Phong cũng yên lặng đuổi theo.

Lúc này Khúc Dương với Lưu Chính Phong mói thở phào nhẹ nhõm, Khúc Dương nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Lúc này Đông Phương Bất Bại cũng không dừng lại, trực tiếp bước về phía trước. Hoa Mãn Lâu ở phía sau hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đông phương, chớ để…”

Cước bộ của Đông Phương Bất Bại hơi chựng lại, thuận miệng đáp: “Ta biết tâm ý của ngươi, không giết người là được.” Thế nhưng lời nói tiếp theo giống như nói với những người có mặt, thanh âm rõ ràng mà băng lãnh: “Chỉ là, ai dám cản đường ta, tội chết thì miễn, tội sống khó tha!”

Lời này của Đông Phương Bất Bại rốt cuộc cũng ép đến giới hạn cuối cùng trong lòng của đám người chính đạo kia. Mấy chưởng môn đại phái trên mặt đều có chút khó nhịn, Lục Bách lại ở bên cạnh tiếp tục tăng thêm mấy lời châm chọc. Vì vậy một hồi hỗn chiến gian khổ cứ thế bắt đầu.

Đầu tiên chính là đệ tử các phái ùa đến lao về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ tiếc còn chưa thể tiếp cận đã bị y dùng thủ thuật quỷ bí đánh cho từng người ngã nhào trên mặt đất la hét thảm thiết không ngừng. Trong lòng Hoa Mãn Lâu liền biết Đông Phương Bất Bại đang sử dụng ‘vũ khí’ tú hoa châm của mình.

Một màn này tuy rằng không có người chết thế nhưng lại khiến những kẻ có mặt kinh hãi dị thường. Mới một khắc trước còn là người khỏe mạnh đĩnh đạc, một khắc sau đều nằm xuống đất hét thảm, tràn đầy bên trong phòng khách đều là như vậy. Chưởng môn mấy đại phái thần sắc cực kỳ khó coi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà động thủ.

Người đầu tiên xông tới chính là Định Dật sư thái phái Hằng sơn, theo sát bà chính là Thiên Môn đạo nhân phái Thái sơn, hai người này đều là cao thủ cấp bậc chưởng môn, ra tay tự nhiên bất phàm. Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, năm cây tú hoa châm nhanh chóng bắn ra, Định Dật sư thái đến tận bây giờ mới biết được đã thương mọi người chính là tú hoa châm. Một đồ vật mỏng manh như vậy lại bị nữ tử kia vận xụng đến xuất thần nhập hoắ, đây là loại võ công kinh người thế nào?

Mà việc càng kinh người hơn còn ở phía sau, Đông Phương Bất Bại tuy rằng bị hai người liên thủ vây công, thế nhưng lại không có chút rối loạn nào, ngược lại bộ dạng càng thêm thành thục tiêu sái, thỉnh thoảng còn thay đám hậu bối của Lưu Chính Phong đánh bay một ít công kích từ nơi khác. Lưu Chính Phong và Khúc Dương cũng là liên thủ mà đánh, phối hợp thiên y vô phùng, đem bản thân cùng đám hậu bối bị vây tại trung gian chậm rãi hướng ra phía ngoài.

Cũng không thiếu những kẻ không biết tự lượng sức muốn đánh lén Đông Phương Bất Bại, chỉ là kết quả đều đồng loạt không hiểu vì sao ngả vật xuống đất, thậm chí có người còn bị công kích của Định Dật sư thái và Thiên Môn đạo nhân làm cho ngộ thương, dẫn đến tình huống căn bản không ai có thể tiếp cận Đông Phương Bất Bại.

Mà hai vị tiền bối võ lâm trong cuộc lại là có khổ không thể nói. Trong góc nhìn của bọn họ, căn bản nữ tử này là đang trêu chọc bọn họ đi, khiến cho tình hình bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên, thế nhưng toàn bộ những chiêu thức nãy giờ cũng không phải là do bọn họ đánh ra. Từ rất lâu trước đó, mũi iếm của cả hai đều đã bị kình lực của Đông Phương Bất Bại khống chế, muốn bọn họ hướng đến đâu bọn họ phải chạy theo đó.

Hoa Mãn Lâu vốn không muốn ra tay, thế nhưng lại có người không chịu buông tha hắn. Trong lòng Lục Bách hiểu rõ sự lợi hại của Đông Phương Bất Bại, vì vậy liền chọn Hoa Mãn Lâu làm đối thủ, mà Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần đứng một bên dường như cũng nhìn ra gì đó, lập tức rút kiếm hướng về Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ, tuyệt chiêu Lưu Vân phi tụ tinh diệu tung ra phối hợp với bộ pháp đặc hữu, cả thân thể của hắn linh động đong đưa giữa sự công kích của Lục Bách và Nhạc Bất Quần. Chỉ là tình huống bên phieá Đông Phương Bất Bại lại làm hắn có chút phân tâm, chỉ nghe động tĩnh cũng biết hai người đang giao thủ với y đều là cau thủ, tuy rằng Hoa Mãn Lâu cũng biết võ công của Đông Phương Bất Bại siêu tuyệt, thậm chí so với hắn mạnh hơn không ít, thế nhưng như vậy hắn liền có thể không lo lăng sao?

Hai người Lục Bách và Nhạc Bất Quần đối chiến cùng Hoa Mãn Lâu, trong lòng cũng là mờ mịt hoảng sợ. Võ công của người này như khinh phong phất liễu, giao thủ một lúc liền khiến bọn họ từ từ mất đi chiến ý, hoàn toàn bị khí thế của đối phương bao bọc, dẫn đến bọn họ chiêu không ra chiêu, không thể công kích. Có lúc bọn họ còn cố ý lộ ra khe hở muốn dẫn đối phương công kích, nào biết người ta ngay cả liếc mắt cũng không thèm, khiến bọn họ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, suýt nữa bị Lưu Vân phi tụ cuốn mất vũ khí.

Mọi người đánh nhau hồi lâu, đại sảnh cũng loạn thành một đoàn, đám người kia muốn dồn bọn người Đông Phương Bất Bại vào trong cũng không được, mà Đông Phương Bất Bại ngược lại còn từ từ tiến ra phía ngoài, có chút vị đạo lấy ít thắng nhiều.

Lục Bách trong lòng gấp rút, tình hình này nếu thật sự để mấy kẻ này chạy đi, chẳng lẽ còn không trở thành trò cười cho giang hồ sao? Lại ngay lúc này, gã nhìn thấy một gã đệ tử Hoa sơn đang triền đấu cùng Khúc Phi Yên. Khúc Phi Yên tuy rằng còn nhỏ tuổi thế nhưng được Khúc Dương đích thân truyền dạy, thân thủ hoàn toàn không kém, hơn nữa lá gan cô bé này cũng rất lớn, lúc này mặc dù không đến mức thoát khỏi vòng bảo hộ của đám người Khúc Dương, thế nhưng cũng là ven ở bên ngoài.

Lục Bách liền liên tục dùng mắt ra hiệu với Nhạc Bất Quần, trong lòng Nhạc Bất Quần liền biết chỉ sợ Lục Bách muốn dùng chiêu đánh lén, thế nhưng trước giờ lão vẫn tự xưng mình là Quân tử kiếm, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Vì vậy liền trực tiếp giả vờ không nhìn thấy, chiêu thức dưới tay thật ra càng nặng thêm một chút, ý tứ rất rõ ràng, lão tuyệt đối không thể làm việc mất mặt như vậy.

Lục Bách thầm hận trong lòng, phải trơ mắt nhìn thấy cơ hội hiếm có như vậy trôi qua, trời biết chốc nữa còn phát sinh cái gì, lúc đó khẳng định đã mất mặt đến tận nhà rồi. Vì vậy gã liền yên lặng di chuyển phương hướng công kích, chậm rãi tiếp cận Khúc Phi Yên.

Hoa Mãn Lâu bị Nhạc Bất Quần quấn lấy đã lâu, tuy rằng hắn cảm thấy hành động của Lục Bách có chút quái di, thế nhưng bởi vì không thể nhìn thấy nên cũng không đoán ra mục đích của đối phương. Đợi đến khi hắn phát hiện ý đồ của đối phương thì đã chậm, Lục Bách đã nhanh chóng đâm một kiếm về phía ngực của Khúc Phi Yên.

Lúc này Khúc Phi Yên đang giao đấu cùng đệ tử phái Hoa sơn, mà nàng vẫn còn trẻ tuổi, như thế nào có thể là đối thủ của Lục Bách? Vốn tình huống đã rõ ràng không thể cứu vãn. Khúc Dương và Lưu Chính Phong bên cạnhd dều đang bị người của những môn phái khác dây ưa, cự ly giữa Đông Phương Bất Bại và nàng cũng khá xa, mọi người trong lúc nhất thời đều không thể cứu viện.

Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng bất chất mũi kiếm của Nhạc Bất Quần đang lao đến, phần vai xoay mạnh một cái, chân khí cưỡng chế nghịch lưu, Lưu Vân phi tụ khó khăn lắm mới đuổi kịp Lục Bách, mũi chân cũng nhẹ điểm, người liền theo sát mà qua.

Lục Bách không nghĩ đến tốc độ ứng biến của Hoa Mãn Lâu lại có thể nhanh như vậy, còn tựa hồ hoàn toàn không bận tâm đến Nhạc Bất Quần đang ở phía sau truy đuổi mình. Phần lưng Lục Bách sơ hở mở rộng, Lưu Vân phi tụ mạnh mẽ hướng sang, Lục Bách rơi vào đường cùng chỉ đành thả nghiêng người lăn đi vừa vặn tránh thoát, mà Lục Bách cũng là một người nham hiểm, hắn một bên nghiêng người rời đi, một bên xuất ra ám khí đánh thẳng về phía Khúc Phi Yên.

Hoa Mãn Lâu nghe tiếng biết việt, hướng về phía khúc Phi Yên lớn tiếng nói: “Cẩn thận!” Sau đó cả người nhào qua chắn trước ám khí, Lưu Vân phi tụ giống như một tấm chắn cứng rắn ngăn mũi ám khí kia lại. Khúc Phi Yên hoảng hốt một phen, cuối cùng cũng thận lợi thoát hiểm.

Hai người Khúc Dương và Lưu Chính Phong đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, Đông Phương Bất Bại giận đến tung ra mấy mũi phi châm bắn về phía Lục Bách. Gã khó khăn lắm mới tránh được hai mũi kim của Đông Phương Bất Bại, lại không thể tránh thoát mũi thứ ba, con mắt liền bị đâm trúng, nhất thời hét thảm không ngớt.

Nhưng mà đúng lúc này, Nhạc Bất Quần vốn đang đuổi theo phía sau Hoa Mãn Lâu đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người đâm thẳng về phía Khúc Dương. Khúc Phi Yên đang được Hoa Mãn Lâu ôm vào trong ngực nhất thời nóng lòng lập tức giãy khỏi vòng tay nếu hắn. Hoa Mãn Lâu nhất thời linh tính không tốt, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản nàng.

Nào biết một chiêu này của Nhạc Bất Quần hoàn toàn là dương đông kích tây, tựa hồ có thể định trước Hoa Mãn Lâu nhất định sẽ đến cứu liền nháy mắt xoay người một cái, kiếp thế biến chuyển đâm thẳng về phía Hoa Mãn Lâu đang kéo Khúc Phi Yên. Hoa Mãn Lâu nhất thời rơi vào hiểm cảnh, hắn theo bản năng muốn tránh đi lại nghĩ đến Khúc Phi Yên đang còn bên cạnh, nếu hắn tránh khỏi Khúc Phi Yên nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy Hoa Mãn Lâu nghĩ cũng không kịp nghĩ, gặp nguy bất loạn, hai chân trụ vững như bàn thạch, tay phải nhẹ nhàng kẹp một cái, mũi kiếm mang theo khí thế ngút ngàn của Nhạc Bất Quần liền bị hắn kẹp ở trong tay,

Vì vậy Hoa Mãn Lâu tưởng cũng không cập tưởng, gặp nguy không loạn, hai chân giống như bàn thạch vậy đứng vững, tay phải nhẹ nhàng kẹp một cái, Nhạc Bất Quần đương hung kéo tới mũi kiếm đã rồi bị hắn kẹp ở trong tay, thông minh sắc xảo một ngón tay. Linh Tê nhất chỉ.

Thần sắc Nhạc Bất Quần đại biến, lão hiển nhiên không ngờ tới Hoa Mãn Lâu còn có một tuyệt kỹ như vậy, nhất thời tay phải rút kím, tay trái thuận thế đánh ra một chưởng. Hoa Mãn Lâu bởi vì đột ngột cưỡng chế thi triển một chiêu Linh Tê nhất chỉ, một bên lại phải che chở Khúc Phi Yên nên không có biện pháp né tránh chưởng phong của đối phương, chỉ đành buông mũi kiếm ra, ôm lấy Khúc Phi Yên lăn qua một bên. Chỉ là dù sao hiện tại cũng là tình thế đông người hỗn loạn, mắt hắn lại không nhìn thấy, ít nhiều vẫn bị chưởng phong của Nhạc Bất Quần quét qua, mặc dù không có đủ mười phần lực lượng, thế nhưng Nhạc Bất Quần dù sao cũng là chưởng môn Hoa sơn, võ công tự nhiên không yếu.

Lập tức, chỉ nghe Hoa Mãn Lâu kêu lên một tiếng, dường như phủ tạng đã bị tổn thương.