Trong mắt Khúc Phi Yên, Hoa tiên sinh tâm tình rất tốt ngược lại ánh mắt Đông Phương cô nương kia nhìn Hoa tiên sinh thì cứ như muốn giết người vậy. Khúc Phi Yên có điểm không rõ, chỉ mới ngủ một đêm thôi mà phu thê chưa cưới đã hóa thành cừu nhân từ lúc nào rồi? Chính là Đông Phương cô nương kia toàn thân đều tỏa ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi, ý niệm tò mò trong đầu tiểu cô nương cứ như vậy mà biến sạch.

Kỳ lạ là Hoa Mãn Lâu không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn thong dong tao nhã lên xe ngựa. Thậm chí hắn còn đưa tay ra cho Đông Phương Bất Bại, kia là muốn y giúp đỡ lên xe ngựa ……

Đông Phương Bất Bại tức khí nhưng không thể trút giận. Nghĩ đến chân Hoa Mãn Lâu còn đang bị thương, y cảm thấy đau lòng đành phải dìu hắn lên. Hoa Mãn Lâu đương nhiên là rất vừa lòng, hắn cười từ đầu đến cuối không ngừng, đối với Đông Phương Bất Bại mà nói chẳng khác nào hắn đang trêu đùa y cả.

Khúc Phi Yên lặng lẽ ghé tai Hoa Mãn Lâu hỏi:“Hoa đại ca, Đông Phương cô nương sao vậy? Tâm tình có vẻ rất kém thì phải.” Ngay sau đó, Khúc Phi Yên liền nhận được một cái liếc mắt sắc lẻm từ Đông Phương Bất Bại liền bị dọa co rụt cả người câm miệng chuồn nhanh.

Hoa Mãn Lâu làm như cái gì cũng không biết, mỉm cười nói:“Không ngại, nàng tối hôm qua ngủ không đủ mà thôi.”

Khúc Phi Yên cái hiểu cái không “Úc!~” một tiếng, trừng lớn ánh mắt săm soi nhìn Hoa Mãn Lâu cùng Đông Phương Bất Bại.

Hoa Mãn Lâu vốn chỉ là cho một lý do không ngờ tiểu cô nương lại hiểu theo nghĩa khác. Cảm thấy có chút không đúng, hắn ho khan hai tiếng vỗ nhẹ đầu Khúc Phi Yên nói:“Tiểu hài tử nghĩ gì trong đầu vậy?”

Khúc Phi Yên vội vàng thu hồi ánh mắt, coi như không biết đi.

Hoa Mãn Lâu ngẫm lại cũng hiểu được buồn cười, nhịn không được kéo lấy tay Đông Phương Bất Bại nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Đông Phương Bất Bại muốn rút tay lại nhưng không được.

Trong xe ngựa im lặng một mảnh, Hoa Mãn Lâu dựa vào xe, nhắm mắt lại dường như đang ngủ kỳ thật trong lòng đang rối loạn cực điểm. Hắn cảm thấy đối với Đông Phương Bất Bại hắn càng ngày càng khó kiềm chế. Lúc trước hắn có thể cho rằng bản thân đồng tình với y nhưng hôm nay hắn còn nghĩ vậy sao? Lúc y thống khổ thổ lộ với hắn y muốn làm một nữ nhân, Hoa Mãn Lâu cảm thật thật bất ngờ nhưng tận sâu trong lòng hắn biết hắn xót xa thật nhiều. Đến bây giờ, Hoa Mãn Lâu dù không hoàn toàn xem Đông Phương Bất Bại là nữ nhân thì thật ra trong lòng hắn đã chấp nhận như thế rồi. Tột cùng là tốt hay là xấu, hắn thật ra cũng cũng không rõ, hắn chỉ biết Đông Phương Bất Bại đối với hắn có một sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Trải qua một buổi tối càng chứng minh cho Hoa Mãn Lâu rằng hắn đã động tâm. Hoa Mãn Lâu hắn tuy rằng là người theo lề lối truyền thống nhưng cũng không phải kẻ cổ hủ. Nếu không hắn cũng không có khả năng kết thành bạn tri kỷ sinh tử với Lục Tiểu Phụng. Ý thức được rằng bản thân sợ là đã yêu thương Đông Phương Bất Bại, hắn tự nhiên cũng không thích che dấu. Đối với hắn mà nói chuyện tình cảm là thiên kinh địa nghĩa, tuy thân phận Đông Phương thật kinh hãi thế tục nhưng hắn vốn không quan tâm chuyện ngoài thân lại càng không có tâm sức để ý những vấn đề khác.

Bao giờ đến thời cơ thích hợp, Hoa Mãn Lâu sẽ thổ lộ với Đông Phương Bất Bại. Chính là hắn lo lắng tâm tính Đông Phương Bất Bại nhiều hơn. Y tâm trạng tiêu cực, chuyện chưa nói xong liền cứ thế cho qua, nếu thực có xảy ra chuyện gì Hoa Mãn Lâu biết y sẽ lại chịu tổn thương. Người kia thật khiến hắn phải đau lòng, cứ thế kiêu ngạo thấm vào xương cốt, nói ra thì lại khiến kẻ khác hiểu lầm. Nếu lỡ không xong chỉ sợ sự tình sẽ khó liệu, Hoa Mãn Lâu nghĩ hắn còn phải cẩn thận suy xét thêm.

Trong xe ngựa, Hoa Mãn Lâu nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại thật chặt. Đông Phương Bất Bại có điểm không hiểu Hoa Mãn Lâu, muốn rút tay ra mấy lần không được cũng chỉ đành để Hoa Mãn Lâu nắm. Cả hai người ngồi bên nhau yên lặng, Khúc Phi Yên rốt cục cũng cảm thấy không khí trong xe có điểm quái lạ, chịu không nổi liền xốc màn xe ra bên ngoài cùng Trì an ủi đánh xe thấy còn thoải mái hơn.

Càng gần Lưu phủ, người giang hồ càng nhiều, dự lễ xem náo nhiệt thật muôn hình muôn vẻ. Bọn người Hoa Mãn Lâu xuống ngựa lưu lại Trì an ủi chiếu cố xe ngựa, còn lại theo Khúc Phi Yên hướng Lưu phủ mà đi. Thời gian bọn họ đến cũng thật vừa vặn, hôm nay đúng là ngày Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng.

Dọc đường đi, Khúc Phi yên dõi mắt để ý hành tung Nhậm Doanh Doanh, Đông Phương Bất Bại thì chỉ nhắm mắt đi theo Hoa Mãn Lâu. Cuối cùng y thấy hắn đi lại khó khăn liền chủ động tiến lên đỡ hắn.

Hoa Mãn Lâu cười ôn nhu, thấp giọng cảm ơn.

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, gì cũng không nói.

Một lúc sau, Khúc Phi Yên nhíu mày nói:“Nhậm tỷ tỷ không biết đi nơi nào rồi.”

Hoa Mãn Lâu an ủi:“Không vội, chúng ta cứ chậm rãi mà tìm.”

Khúc Phi Yên đáp:“Không được đâu, ta cùng Lưu phủ tỷ tỷ đã có hẹn. Nếu tìm nữa thì lỡ mất. Ta phải đi tìm Lưu tỷ tỷ cùng ông nội ta.”

“Khúc trưởng lão ở đây sao?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên hỏi.

Khúc Phi Yên gật đầu, nói:“Ông nội của ta nói Lưu gia gia chậu vàng rửa tay là đại sự, ông sợ có người làm khó Lưu gia gia nên đã tới trước rồi. Ông vốn là không muốn ta tới nhưng ta đã hứa với Lưu tỷ tỷ từ trước rồi.”

Lúc này, Đông Phương Bất Bại lại có chút kỳ quái hỏi:“Thế ngươi sao lại quen Nhậm Doanh Doanh?”

Khúc Phi Yên đáp:“Chính là xảo ngộ thôi. Ngày đó ông nội của ta đuổi theo người xấu tới tiểu lâu thì kẻ kia chạy thoát. Gia gia bảo Phi Yên lưu lại đó làm bạn với Thánh cô nhưng gia gia lại đi.”

Đông Phương Bất Bại mày nhăn thật sâu, nói:“Khúc trưởng lão có nói kẻ kia tên gì không?”

Khúc Phi Yên lắc đầu:“Ta không biết, gia gia không bao giờ nói cho ta những việc đó.”

Hoa Mãn Lâu phát giác sự tình khác thường, thấp giọng hỏi Đông Phương Bất Bại:“Làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại dừng một chút, đáp:“Không có gì.” Sau đó liền im lặng.

Hoa Mãn Lâu cũng không hỏi nữa, Đông Phương Bất Bại không muốn nói là có lý của y. Hoa Mãn Lâu đành im lặng nhớ kỹ việc này. Nếu Đông Phương Bất Bại gặp phiền toái vì thế hắn tự nhiên sẽ phải quan tâm.

Khúc Phi Yên muốn đi gặp Lưu tiểu thư, Hoa Mãn Lâu nghĩ một chút rồi đề nghị:“Không bằng chúng ta cùng đi, có lẽ Doanh Doanh cũng sẽ tới Lưu phủ xem náo nhiệt.”

Khúc Phi Yên đương nhiên đồng ý nhưng Đông Phương Bất Bại lại có vẻ do dự. Hoa Mãn Lâu hỏi thì y lại không trả lời nhưng thật ra Khúc Phi Yên lại nhắc nhở hắn:“Đông Phương tỷ tỷ, ngươi biết gia gia của ta phải không?” Nàng đối với việc lúc trước Đông Phương Bất Bại nói ra tên hai ông cháu nàng rất là kinh ngạc. Trong trí nhớ, Khúc Phi yên chưa từng gặp qua một vị tỷ tỷ như vậy.

Hoa Mãn Lâu mất chút thời gian mới ý thức được vấn đề, nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại nói:“Nếu ngươi……”

Đông Phương Bất Bại bình tĩnh hơn đáp:“Sớm muộn, cuối cùng cũng phải đối mặt thôi.” Nói xong ngược lại giúp đỡ Hoa Mãn Lâu thẳng hướng Lưu phủ mà đi.

Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì vô cùng vui mừng đồng thời không khỏi đau lòng, hắn nắm chặt lấy tay Đông Phương Bất Bại như muốn an ủi y.

Khúc Phi Yên tất nhiên là không hiểu biểu tình của hai người kia càng không hiểu ý tứ trong lời nói của Đông Phương Bất Bại, chỉ cảm thấy tỷ tỷ này nói chuyện sao mà khó hiểu.

Ba người không nói gì thêm, Khúc Phi Yên đi trước dẫn đường. Tới đại môn Lưu phủ, Đông Phương Bất Bại hướng cửa trước mà đi nhưng Khúc Phi Yên chạy nhanh hơn nói:“Đông Phương tỷ tỷ, chúng ta đi bên này đi.” Nói xong chỉ vào cửa sau Lưu phủ.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, y lúc nào mà phải đi cửa sau? Không nhịn được hỏi:“Vì sao thế?”

Khúc Phi Yên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn lại, nói:“Gia gia nói thần giáo thanh danh gần đây bị một cái tổng quản gì đó làm cho hỏng bét mà Lưu gia gia lại là danh môn chính phái. Nếu để người ta biết hai bên có giao tình sợ là sẽ đối xử với Lưu gia gia không tốt. Cho nên ta đến chơi với Lưu tỷ tỷ đều là đi cửa này.”

Đông Phương Bất Bại mặt sa sầm, Nhật Nguyệt thần giáo của y khi nào thì đến nông nỗi như thế? Kia Dương Liên Đình đến tột cùng đã gây ra chuyện tốt gì vậy? Xem ra lần này y phải hảo hảo hỏi han một chút. Mặc dù không muốn nhiều chuyện nhưng thần giáo vẫn đều là Đông Phương Bất Bại y lấy tính mạng ra mới chiếm được.

Khúc Phi Yên sốt ruột vội vàng hô lên:“Đông Phương tỷ tỷ, Hoa đại ca, chúng ta đi nhanh lên đi?”

Đông Phương Bất Bại chỉ lạnh nhạt nói:“Ngươi cứ đi trước gặp Lưu tỷ tỷ của ngươi đi. Nếu mà gặp được gia gia ngươi đem vật này giao cho ông ấy.” Đông Phương Bất Bại từ trong ngực xuất ra một khối ngọc bài tinh xảo, mặt trên đồ khắc tinh mỹ hình mặt trời mọc nơi Phương Đông. Mặt sau khắc hai chữ to “Nhật Nguyệt”.

Khúc Phi Yên không hiểu ý Đông Phương Bất Bại nhưng vẫn tiếp nhận ngọc bài, liền hỏi:“Đông Phương tỷ tỷ, ngươi với Hoa đại ca đi đâu vậy?”

Đông Phương Bất Bại đem ánh mắt dời về phía đại môn Lưu phủ, nói:“Đi vào bằng cửa chính. Bản… Ta muốn xem ai dám cản ta.”

Khúc Phi Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn Đông Phương Bất Bại, lại nhìn xem ý tứ Hoa Mãn Lâu nhưng hắn cố tình không để ý vấn đề này. Kỳ thật, hắn chỉ muốn đến xem ngoài ra Đông Phương Bất Bại muốn đi đứng làm sao hắn cũng không quan tâm. Huống chi, bản thân hắn cũng không thích che che dấu dấu. Đông Phương Bất Bại đương nhiên là cái giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại càng không cần dấu giếm cái gì. Bọn họ không làm chuyện gì mờ ám, làm sao phải hạ mình?

Khúc Phi Yên còn nhỏ mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng còn không có khả năng như bọn họ. Không biết làm sao nàng đành đi trước một bước.

Trên đường đi vào đại môn Lưu phủ, Đông Phương Bất Bại vẫn im lặng đột nhiên lẩm bẩm:“Tên Dương tổng quản kia rốt cục đã làm những gì đây?”

Hoa Mãn Lâu hiểu ý Đông Phương Bất Bại liền đáp:“Người này gây ra nhiều chuyện cũng thật đáng giận đi.”

“Đáng chết!” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng một câu.

Hoa Mãn Lâu mặc dù không thích Dương Liên Đình nhưng cũng không đến mức muốn giết người, vội khuyên nhủ Đông Phương Bất Bại:“Chờ ngươi quay lại thần giáo rồi từ từ mà xử lý, đừng động một tý là giết người.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy hừ một tiếng, nói:“Ngươi tốt quá ha.”

Hoa mãn lâu cười cười khôngbình luận thêm.

Lưu phủ đã ở trước mắt, gia đinh đi lại khắp nơi tiếp đãi. Thấy Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu khí thế bất phàm đi tới, dù chưa rõ danh hào nhưng cũng không dám chậm trễ, đi lên đón tiếp:“Nhị vị là……”

Hoa Mãn Lâu kéo lấy tay Đông Phương Bất Bại, ôn hòa cười nói:“Tại hạ Hoa Mãn Lâu, đây là phu nhân Đông Phương.”

Gia đinh Lưu gia có điểm bối rối, bất luận là Hoa Mãn Lâu hay là Đông Phương, họ đều chưa từng nghe nói qua, nó cũng không có trong thiếp mời. Lưu phủ gia đinh đang khó xử thì nghe thấy âm thanh xôn xao bên ngoài. Ra là Lưu Chính Phong tự mình ra nghênh đón.

Đằng sau Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại xuất hiện một nhóm người. Xung quanh đều thấp giọng nói:“Ai, là phái Hoa Sơn tới a?”

Gia đinh Lưu phủ không muốn tốn thêm thời gian với Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại liền thỉnh hai người đi vào ngồi trước, bọn họ vội ra đón người phái Hoa Sơn.

Đông Phương Bất Bại đỡ Hoa Mãn Lâu cứ thế đi vào, vừa vặn đi qua một người trung niên khí thế bất phàm gần năm mươi, một thân cát phục, phía sau dẫn theo cả đám người. Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc qua biết người nọ là nhân vật chính hôm nay Lưu Chính Phong.

Đông Phương Bất Bại không để ý nhiều đến Lưu Chính Phong. Y cùng Hoa Mãn Lâu tới đây chủ yếu tìm Nhậm Doanh Doanh bởi vậy y giúp Hoa Mãn Lâu tìm vị trí có thể thấy rõ toàn trường. Chính là nhìn quanh toàn thấy đầu người, muốn tìm Nhậm Doanh Doanh nói đúng là dễ hơn làm?