Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng hỏi thế nhưng Đông Phương Bất Bại lại dùng toàn lực đẩy hắn ra. Hoa mãn lâu kêu lên một tiếng, cước bộ yếu ớt giật lùi về phía sau, vết thương trên đùi nhất thời khiến hắn đau nhức.

“Đông Phương……” Hoa Mãn Lâu gọi tên Đông Phương Bất Bại. Mặt hắn tái nhợt xanh xao, mồ hôi lạnh rịn đầy mặt.

Lúc này, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn rơi vào rối loạn. Y không nghĩ Hoa Mãn Lâu sẽ hỏi y vấn đề này, Đông Phương Bất Bại không biết phải nói gì cho thỏa đáng? Trong lòng y có một thanh âm bảo y hãy nói đi, nói ra đi, Hoa Mãn Lâu sẽ không khinh thường y đâu, hắn sẽ bỏ qua cho y thôi mà. Đồng thời, Đông Phương Bất Bại lại nghe thấy một thanh âm khác đang rền rĩ, bảo rằng y đừng nói, tuyệt đối không thể nói! Nếu lỡ miệng nói ra, Hoa Mãn Lâu sẽ không quan tâm đến y nữa. Trên đời này ai lại đi thích một tên hoạn quan? Mặc dù y võ công cái thế thì như thế nào? Huống hồ… Cho đến bây giờ đối với y, Đông Phương Bất Bại mà nói, y càng muốn làm một nữ nhân…… Nhưng kiếp này điều ấy là không thể.

Đông Phương Bất Bại từng bước lui dần đến cửa, y nhìn Hoa Mãn Lâu đầy tuyệt vọng. Y cho rằng nếu thật sự như thế thì phần hy vọng xa vời của y không nên tồn tại. Biết rõ… Biết rõ……

Hoa Mãn Lâu phát hiện ra ý đồ của Đông Phương Bất Bại, hắn cố gắng không dùng bên chân bị thương tiến lên hai bước, trầm giọng quát:“Đông Phương! Ngươi muốn trốn tránh ta nữa sao?”

Đông Phương Bất Bại chợt dừng lại, Hoa Mãn Lâu tiếp tục nói:“Hôm nay ngươi đến nơi này, ta đã nghĩ sẽ không cho ngươi rời đi nữa. Nếu ngươi mà bước một chân ra khỏi cửa, kia từ nay chúng ta không quan hệ nữa! Ta, Hoa Mãn Lâu coi như chưa từng biết tới Đông Phương Bất Bại!”

Đông Phương Bất Bại choáng váng, bối rối đáp:“Hoa Mãn Lâu, ngươi đừng bức ta!”

Hoa Mãn Lâu tiến thêm hai bước, Đông Phương Bất Bại bị hắn bức đến cạnh cửa. Cả người y tựa lên cánh cửa nhìn Hoa Mãn Lâu đi tới, hắn chưa bao giờ nghiêm túc đến thế:“Hôm nay ta muốn bức ngươi đấy! Ngươi định làm gì?”

Đông Phương Bất Bại bờ môi đều run rẩy, y cố gắng chống đỡ nói:“Ngươi… Ngươi không sợ ta giết ngươi ah! Ta là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ, người chết trên tay ta nhiều vô kể! Ta… Ta sẽ không vì ngươi là Hoa Mãn Lâu mà nuông chiều…… Phàm là… Phàm là…… Ta cũng sẽ giết ngươi!”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy không khỏi cười lên, hắn cất cao giọng nói:“Ta đã hỏi thì sao phải hối hận? Đông Phương, cho đến nay, ngươi không hiểu tính ta sao?” Nói xong câu này, Hoa Mãn Lâu đột nhiên tóm được tay Đông Phương Bất Bại, hắn đem bàn tay y áp lên ngực. Đông Phương Bất Bại ánh mắt không giấu được hoảng hốt lại nghe hắn từ từ nói:“Nếu ngươi thật muốn giết ta, thì giờ giết đi.”

Đông Phương Bất Bại ngưng thở, nhìn Hoa Mãn Lâu giờ bất quá chỉ cách y hai nắm tay, trên mặt không có biểu hiện gì khác. Đôi mắt trong sáng không khác gì gương đồng, tuấn nhan thủy chung ôn nhu tựa như vực sâu không đáy, đem y chìm đắm vào bên trong hắn.

Thôi… Thôi… Người nọ là ôn nhu vô hạn đồng thời cũng cố chấp vô cùng, y là cái hoạn quan trời sinh kiêu ngạo làm sao có thể so sánh? Y vốn là không xứng đứng bên cạnh… Nói cho hắn hết thảy, sau đó rời đi… Này là lựa chọn duy nhất.

“…… Ngươi từng thay ta chữa thương… Cũng biết rằng nội công của ta nguyên là chí dương……” Đông Phương Bất Bại cuối cùng quyết định mở miệng, nhưng hắn lại vẫn là không có cách nào khác trực tiếp nói ra mọi chuyện.

Hoa Mãn Lâu gật đầu, điểm ấy hắn đương nhiên biết. Lần đầu gặp gỡ, hắn kinh ngạc Đông Phương Bất Bại võ công chí dương đến cực điểm, luyện nữa sẽ tẩu hỏa nhập ma, còn từng khuyên quá hắn không cần luyện. Thế nhưng sau lần động thủ, Hoa Mãn Lâu lại phát hiện Đông Phương Bất Bại võ công từ chí dương đột nhiên biến thành chí âm, loại này biến hóa này căn bản chính là trái với lẽ thường. Không thể nào… Đông Phương Bất Bại biến thành như bây giờ, là vì tập võ có vấn đề ư?

Đông Phương Bất Bại như là lâm vào hồi tưởng, có chút tự giễu nhẹ nhàng nói:“Lúc trước ngươi còn khuyên ta không cần luyện nữa… Nhưng ta lại cự tuyệt hảo ý của ngươi.”

“Chính là……” Hoa Mãn Lâu vừa định nói “Cùng luyện công có liên quan” Vài, lại bị Đông Phương Bất Bại thân thủ điểm á huyệt.

Đông Phương Bất Bại cười khổ, y một lòng vì quyền thế cùng võ học, đâu phải chỉ là thích? Nhưng hôm nay, nói ra cũng vậy. Đông Phương Bất Bại tiếp tục:“Hãy nghe ta nói đã. Nhật Nguyệt thần giáo tiền nhiệm giáo chủ là Nhậm Ngã Hành, chính là phụ thân Doanh Doanh. Ta khi còn trẻ theo Đồng trưởng lão nhập giáo, cũng bởi vì có quan hệ với Đồng trưởng lão, ta đã được Nhậm Ngã Hành đích thân chỉ điểm. Sau này nhận được đề bạt là do Nhậm Ngã Hành không để ý sự vụ, ta nhậm chức phó giáo chủ sau, quyền thế ngày càng nhiều lại phải duy trì thần giáo, rồi Nhậm Ngã Hành lại bỏ đi. Ta liền trở thành Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ. Khi đó ta còn làm gì được……” Đông Phương Bất Bại nói không ra, tự nhiên im bặt.

Hoa Mãn Lâu lẳng lặng nghe, hiểu rằng Đông Phương Bất Bại nói thì nhẹ nhàng là vậy nhưng công việc của giáo chủ vốn không hề đơn giản như thế. Chính là hắn không hứng thú với quyền lợi địa vị, đối với mọi việc của Đông Phương Bất Bại liền không tiện nhiều lời. Dù sao mỗi người theo đuổi một chí hướng, càng không để ý vào lời nói. Nghe Đông Phương Bất Bại nói tới đây dừng lại, chắc là trong lòng cảm khái. Đối lập với sự tự ti quá lớn lại kiên cường Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu trong lòng cảm thấy đầy thương tiếc..

Đông Phương Bất Bại sửa sang lại một chút suy nghĩ, hít sâu một, mới lại tiếp tục nói:“Chính là… Chính là lúc ấy, ta cũng không biết được Nhậm Ngã Hành lại thiết lập kế hoạch nham hiểm đến thế!” Đông Phương Bất Bại nói điều này ngữ thanh phát run, hận ý kinh người.

Hoa Mãn Lâu kìm lòng không đậu nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, hắn mơ hồ ý thức được, Đông Phương Bất Bại như ngày nay cùng với Nhậm Ngã Hành có quan hệ rất lớn.

“Ta luyện võ công tên là Qùy Hoa Bảo Điển, là môn võ học giang hồ đã thất truyền từ thời thượng cổ. Nhậm Ngã Hành lúc đầu truyền cho ta khẩu quyết, ta chỉ nghĩ là lão muốn nâng đỡ ta, ta cũng từng hỏi lão vì sao không luyện. Lão nói bộ võ học này cùng võ công của lão có xung đột. Về sau, ta theo trong giáo tìm được bí tịch mới biết, lại phát hiện… phát hiện……” Đông Phương Bất Bại nói mà toàn thân đều ở phát run.

Hoa Mãn Lâu không biết vì cái gì có dự cảm vô cùng bất hảo, hắn phát giác Đông Phương Bất Bại run run, trong lòng thương cảm nổi lên, không khỏi nhẹ nhàng ôm y vào lòng, thấp giọng nói:“Đừng vội, chậm rãi nói……”

Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại toàn thân mất đi khí lực dựa vào ***g ngực Hoa Mãn Lâu, cực thống khổ thấp giọng nói:“Bí tịch đầu tiên viết ‘Muốn luyện thần công, huy đao tự cung!’……”

“Cái gì?!” Hoa Mãn Lâu không thể tin cơ hồ chính là hét lên. Trên đời này… Trên đời này lại có môn võ công ác độc như thế? Hoa Mãn Lâu ghì chặt thắt lưng Đông Phương Bất Bại… Này chẳng phải là nói… Đông Phương… Đông Phương y… Y nhưng lại……?!

Đông Phương Bất Bại buồn bã cười khổ, nói:“Nay ngươi nên biết vì cái gì. Mới đầu ta cũng giống như ngươi bình thường kinh ngạc, hơn nữa cũng không tin tưởng. Đối với ta… Khi đó gặp được ngươi, đã gần đến tẩu hỏa nhập ma. Nếu nếu không có ngươi…… Ta chỉ đành chết mà thôi. Nhậm Ngã Hành biết ta si mê võ học, sẽ không chịu tán đi một thân công phu… Mới thiết hạ kế hoạch thâm độc nhường này……”

“Đông Phương… Đông Phương……” Hoa Mãn Lâu ôm chặt lấy thân thể suy yếu của Đông Phương Bất Bại, loại tình huống này thật là ngoài dự kiến của hắn.

Đông Phương Bất Bại ở trong lòng Hoa Mãn Lâu cười thê lương, lại tựa như tiếng khóc, hắn gằn từng chữ nói:“Hoa Mãn Lâu, nay ngươi cũng biết, ta đúng là cái bất nam bất nữ, đầy người dơ bẩn hoạn quan! Mà này vài năm,Qùy Hoa Bảo Điển lại ảnh hưởng cả người ta… Không chỉ có là thân thể… Liền ngay cả ta đều bắt đầu thầm nghĩ làm một nữ nhân… Làm nữ nhân… Hoa Mãn Lâu, ngươi có biết hay không… Này có bao nhiêu đáng sợ… Vô cùng đáng sợ……”

“Đông Phương……” Hoa Mãn Lâu giờ phút này hoàn toàn không biết nên nói gì để an ủi Đông Phương Bất Bại, chỉ có thể ôm chặt y trong lòng mình. Trong lòng hắn đau đớn từng đợt, thậm chí là xuất hiện hận ý với cái người tên Nhậm Ngã Hành kia. Lão thế mà lại có thể nhẫn tâm đem con người cao ngạo như thế này hành hạ ra như vậy…..

Đông Phương Bất Bại nằm trong lòng Hoa Mãn Lâu dần khôi phục lại cảm xúc, y tỉnh lại mới nhận ra Hoa Mãn Lâu vẫn còn đang ôm chặt y. Cái loại này ấm áp này làm cho Đông Phương Bất Bại tham luyến không muốn rời đi. Y tại một khắc đẩy Hoa Mãn Lâu ra, ngữ thanh khôi phục lạnh như băng:“Hoa Mãn Lâu, hiện tại ngươi đã biết hết thảy, ta cũng không muốn đứng mãi ở đây thế này. Cứ như vậy đi, ra khỏi cánh cửa này chúng ta không còn quan hệ nữa!” Nói xong, y xoay người bước đi.

Hoa Mãn Lâu đã biết Đông Phương Bất Bại sẽ hành động như vậy, y chưa kịp động, ống tay áo hắn toàn bô đã quấn lấy lưng áo y, đem y một lần nữa kéo vào trong lòng.

Đông Phương Bất Bại trong lòng đang hỗn loạn cũng không đề phòng Hoa Mãn Lâu, không kịp động, vừa vặn bị cuốn lấy. Y định giãy dụa liền nghe Hoa Mãn Lâu nói:“Ngươi thật là, sao liền như vậy cuống lên? Ngươi lại muốn đi đâu? Chê chân ta bị thương còn chưa đủ nặng sao?”

Đông Phương Bất Bại cứng người, y mang theo chút không tình nguyện giương mắt đáp:“Hoa mãn lâu, ngươi buông! Chúng ta không liên quan!”

“Không liên quan? Ngươi thế nhưng vẫn muốn đi? Đông Phương, Đông cô nương, ngươi chẳng lẽ không thể có chủ ý tốt hơn sao?” Hoa Mãn Lâu giọng nói tràn ngập mất hứng.

Đông Phương Bất Bại nghe hắn trêu một câu “Đông Phương cô nương”, y vừa tức vừa thẹn. Ngữ khí của Hoa Mãn Lâu lúc này cũng là lần đầu tiên y nghe thấy nên hoàn toàn đơ ra không thể phản ứng. Hai tay đặt trên ngực hắn suýt nữa thì tung ra một chưởng, nỗi lo lắng vì vết thương với tâm lý tự ti hoàn toàn bị vất ra sau đầu, y căm hận nhìn Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu hai tay chặt chẽ chế trụ eo nhỏ của y, cảm giác được ánh mắt Đông Phương Bất Bại, mang theo ý cười dịu dàng hắn nói:“ Chân ta đang bị thương, muốn tránh một chưởng cũng không được nên ngươi đừng dùng sức.”

Đông Phương Bất Bại tuy mạnh miệng nhưng cũng không dám làm thật, bất đắc dĩ nói:“Hoa Mãn Lâu, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu nở nụ cười ôn nhu nhìn thẳng Đông Phương Bất Bại:“Ta thì phải làm thế nào đây? Đông Phương, ta chỉ muốn ngươi thanh thản yêu đời mà sống, này mặc cảm tự ti cùng ngươi không hợp a.”

Hoa Mãn Lâu cứ như thế không hiểu ra làm sao đưa tay lên nhẹ xoa hai má Đông Phương Bất Bại, ngón tay phác họa khuôn mặt y. Vầng trán của hắn áp lên mặt Đông Phương Bất Bại, hơi thở từ hai người thoáng chốc giao hòa cùng nhau. Hoa Mãn Lâu nói tiếp:“Đông Phương, ngươi nên cười nhiều mới đẹp.”

Đông Phương Bất Bại đứng hình tại chỗ. Hoa Mãn Lâu… hắn đây là đang làm cái gì? Đông Phương Bất Bại ngưng thần nín thở, suýt nữa liền quên hô hấp. Động tác của Hoa Mãn Lâu liên tiếp làm cho y thấy mình lâng lâng như mây lọt vào sương mù, hoàn toàn mất phương hướng.

Hoa Mãn Lâu đến tột cùng làm cái gì? Hắn bất quá là nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Phương Bất Bại, sau đó ghé vào bên tai y thấp giọng nói:“Nhớ kỹ lời ta nói, bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi có ta.”

———————————

*Trong tác phẩm, có đoạn mỹ nhân được gọi là Đông cô nương, có đoạn lại giữ nguyên họ Đông Phương nên mình chuyển tất cả thành Đông Phương cô nương cho gọn.