“Giáo chủ, không nghĩ tới đối phương quả nhiên mắc câu,” Đồng Bách Hùng ôm quyền ngồi đối diện Đông Phương Bất Bại nói, “Nhưng giáo chủ, chúng ta vì cái gì không trực tiếp cho người nửa đường chặn giết Tả Lãnh Thiền?”

“Hiện tại không cần khiến hắn chết,” Đông Phương Bất Bại nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Hắn thích danh lợi, bổn tọa sẽ cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.” Nếu không phải vì Tả Lãnh Thiền, Dương Liễm sao lại chịu khổ nhiều như vậy, chỉ là chết, không khỏi cũng quá tiện nghi cho tiểu nhân này.

“Chuyện này, Dương tổng quản cũng biết?” Tang Tam Nương nghĩ nghĩ, không khỏi mở miệng nói, “Thuộc hạ sợ Dương tổng quản nếu không biết kế hoạch này, chắc là...”

“Không cần nói cho hắn,” Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, “Hắn thân thể vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, không cần vì chút chuyện này mà hao phí đầu óc của hắn, về phần việc này, cho dù về sau hắn biết được, hắn cũng sẽ không nghĩ biện pháp ngăn chặn, các ngươi không cần lo lắng.”

Giáo chủ chắc chắn tâm tư của Dương tổng quản như vậy sao? Tang Tam Nương giật mình, cũng không nhiều lời nữa, mà nói, “Giáo chủ, theo ngài nói, Tả Lãnh Thiền này muốn cho Ngũ nhạc liên minh, sau đó làm minh chủ?”

“Hừ, người này đối danh lợi chính là thật sự chấp nhất,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Các ngươi đi xuống, cho người trợ giúp Tả Lãnh Thiền kiềm chế chưởng môn phái Hoa Sơn, đợi cho Tả Lãnh Thiền sắp trở thành minh chủ, lại làm cho hắn thân bại danh liệt.”

“Dạ,” Tang Tam Nương ôm quyền, Tả Lãnh Thiền này cho dù có làm bị thương giáo chủ, sợ giáo chủ cũng không tức giận như hôm nay, chỉ có thể đổ thừa gã vận khí không tốt, đối nghịch với giáo chủ. Từ lúc sinh thần, mời danh môn chính phái, đến tính kế tâm tư Tả Lãnh Thiền, giáo chủ tựa hồ đã nhìn thấu dã tâm của Tả Lãnh Thiền, chờ gã từng bước một đi vào bẫy rập.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, phái Tung Sơn không còn tồn tại nữa.

Dương Liễm nhìn ngân châm trong tay Bình Nhất Chỉ, cơ thể bất giác bắt đầu căng thẳng, thứ nhỏ xíu như vậy, nhìn thấy còn đáng sợ hơn đao trên tay người khác.

“Dương tổng quản yên tâm, tay nghề của lão phu sẽ không tai nạn chết người, “ Bình Nhất Chỉ thấy Dương Liễm phản ứng thì thực vừa lòng, lấy ngân châm đã qua tiêu độc cực nóng cắm lên một huyệt vị trên cánh tay Dương Liễm, nhìn thấy Dương Liễm nhe răng trợn mắt mới cười tủm tỉm mở miệng, “Chỉ là có thể có chút đau thôi.”

Châm thi xong, Dương Liễm giống như từ nước đi ra, toàn thân bị mồ hôi làm ướt, hắn hữu khí vô lực nói, “Bình tiên sinh, vì cái gì mấy ngày nay châm lại đau như vậy?”

Bình Nhất Chỉ lộ ra một tươi cười hòa ái, “Dương tổng quản lo lắng nhiều.”

Kỳ thật nam nhân trả thù cũng thực đáng sợ, Dương Liễm ngón tay cũng lười động, hai ngày gần đây bởi vì chuẩn bị ra giáo, cho nên chăm chỉ thi châm hơn, cảm giác đau cũng càng thêm rõ ràng hơn.

Thấy Dương Liễm tuy rằng đau khó có thể chịu được, nhưng ánh mắt nhìn lão cũng không thấy tối tăm, Bình Nhất Chỉ trong lòng âm thầm gật đầu, Dương Liễm này thật coi như là người không tồi, nhưng mấy ngày gần đây trong giáo đồn đãi ồn ào huyên náo, nói Dương Liễm cùng giáo chủ thiệt tình yêu nhau, nói Dương Liễm vì quyền thế đồng ý ở phía dưới, các loại đồn đãi đều có, nhưng khó nghe cũng chiếm đại đa số, lấy đầu óc Dương Liễm, không có khả năng không biết đồn đãi trong giáo, bất quá nhìn hắn lãnh đạm như thế, tựa hồ cũng không để ý đồn đãi này.

Một người nam nhân không thèm để ý loại đồn đãi này chỉ có hai khả năng, một là hắn giỏi về nhẫn, hai là hắn thật thích đối phương. Dương Liễm này, thuộc loại một hay thuộc loại hai đây?

Khi Đông Phương Bất Bại trở lại trong viện, mấy nha hoàn tiểu tư đều đứng ở ngoài cửa, đang muốn mở miệng hỏi, đã thấy Bình Nhất Chỉ ôm hòm thuốc đi ra, nhìn thấy y, Bình Nhất Chỉ bước lên phía trước nói, “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Vì mấy ngày nay Dương Liễm thân thể tốt hơn rất nhiều, thái độ Đông Phương Bất Bại đối Bình Nhất Chỉ cũng ôn hòa vài phần, “Dương tổng quản thế nào?”

Bình Nhất Chỉ sớm đoán được Đông Phương Bất Bại sẽ hỏi, không chút hoang mang hồi đáp, “Hồi giáo chủ, Dương tổng quản thân thể khôi phục rất khá, hiện tại đã qua hai tháng châm cứu, chỉ cần uống dược ta phối là được, đến khi nguyên khí dưỡng tốt, mới có thể lại tiến hành châm cứu.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, sắc mặt đẹp hơn không ít, gật gật đầu, “Đã biết, ngươi đi xuống đi.”

Về phần Bình Nhất Chỉ trở về viện không lâu liền có người đến nói giáo chủ ban thứ gì đó cho lão liền lướt qua không đề cập tới.

Vào phòng, liền thấy Dương Liễm còn hữu khí vô lực ngồi trên giường, nhìn thấy Đông Phương tiến vào, thấp giọng nói, “Đông Phương, ngươi đã trở lại?”

Đông Phương đến gần, thấy cái trán hắn đầy mồ hôi, liền kêu tiểu tư xuống dưới đem nước tắm vào, lại dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán hắn, “Hiện tại cảm giác thế nào?”

“Thân thể thật tốt hơn không ít, chỉ là hơi đau thôi,” Dương Liễm cầm tay Đông Phương, lòng bàn tay hắn có chút ẩm, làm cho Đông Phương trong lòng thấy hơi khác thường, khi bốn sai vặt cao lớn nâng mộc dũng chứa nước ấm tiến vào, mới cúi đầu nói, “Vào bên trong tắm đi.”

Dựa vào mép mộc dũng ngồi vào trong nước ấm, Dương Liễm mới cảm thấy được toàn thân cơ thể buộc chặt rốt cuộc thả lỏng ra.

“Tả Lãnh Thiền hôm nay đã xuống núi,” Đông Phương đi đến bên dục dũng, vươn tay ôm cổ Dương Liễm, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn cứ khinh địch như vậy trở lại phái Tung Sơn.”

Dương Liễm cười cười, hắn cũng không hỏi Đông Phương vì sao biết hắn không thích Tả Lãnh Thiền, chỉ quay đầu, hôn lên môi Đông Phương.

Gắn bó khăng khít, hơi nước ấm áp tựa hồ gia tăng vài phần hơi thở ám muội giữa hai người, y phục trên người Đông Phương cuối cùng cũng rơi xuống bên dục dũng.

Chỉ có thể nói là như cá gặp nước, vạn phần kỳ diệu.

“Đường môn chủ, giáo chủ lúc này không tiếp khách,” Lục La ngăn Đường môn môn chủ muốn gặp giáo chủ lại, sắc mặt đạm mạc nói, “Hiện tại sắc trời đã muộn, Đường môn chủ thỉnh ngày mai lại đến.”

Đường Ninh nhìn cửa phòng Đông Phương Bất Bại đóng chặt, cùng với ánh nến mỏng manh trong phòng, biết trong phòng không có khả năng không người, nhưng cậu cũng là người biết điều, ôm quyền liền chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, chỉ thấy Dương Liễm mặc trường bào nhạt màu từ trong phòng Đông Phương Bất Bại đi ra.

Đường Ninh lộ ra một nụ cười có chút đăm chiêu, hóa ra là vì dạng này mới không tiếp khách?

“Đường môn chủ?” Dương Liễm thấy Đường Ninh đứng cách đó không xa, hơi hơi sửng sốt, liền tiến lên nói, “Đường môn chủ lúc này đến, chắc là có chuyện quan trọng muốn thương lượng?”

“Không, bất quá là việc vụn vặt thôi, nếu giáo chủ lúc này không rảnh, ta ngày mai lại đến đi,” Đường Ninh liếc mắt thấy dấu hôn nhạt trên cổ Dương Liễm, Dương Liễm này thật sự là người dưới thân giáo chủ sao?

“Cũng được,” Nghĩ đến vừa rồi hai người thân mật, ý cười trong mắt Dương Liễm càng thêm rõ ràng, “Ngày mai ngươi lại đến cũng tốt.”

Đường Ninh chỉ ôm quyền, xoay người hướng ra khỏi viện, qua cửa, mới thấp giọng bật cười, “Thật là có ý tứ.”