Tả Lãnh Thiền mắt chứa trào phúng nhìn Dương Liễm một đại lão gia lại vì một người nam nhân châm trà châm rượu gắp thức ăn, nữ nhân làm việc này còn có thể làm cho người ta nói là hiền lành, Dương Liễm này một đại lão gia làm ra sao lại trở nên chói mắt như thế?

Nhật Nguyệt Thần Giáo vài năm nay danh dự trên giang hồ càng ngày càng tốt, kế hoạch Tả Lãnh Thiền vốn nhằm vào Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng chỉ có thể gác lại một bên, nghĩ vậy, gã cúi đầu uống rượu, thuận tiện đánh giá biểu tình trên mặt người ngồi cùng bàn.

Ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người thật nguyện ý vì Đông Phương Bất Bại hạ thọ, chỉ có chính bọn họ hiểu được. Có lẽ trong lòng những người này, hận không thể sáng sớm mai nghe thấy tin tức Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ bỏ mình, nhưng Đông Phương Bất Bại không chỉ có võ nghệ cao cường, hiện giờ ngay cả thanh danh cũng tốt lên, nào có thể dễ dàng đối phó. Có lẽ tật xấu hảo nam sắc này, có thể dùng làm văn chương được.

Phần lớn người trong chốn giang hồ, coi loại chuyện hảo nam sắc này đều cười nhạt, trên mặt bọn họ giấu diếm nửa phần hèn mọn, bất quá là sợ đối nghịch với Đông Phương Bất Bại, không công mất một mạng mà thôi.

Dương Liễm nhìn ra được tâm tư phần lớn người ở đây, tuy nói thời đại này cũng có quan to quý nhân hảo nam phong, nhưng những người đó đều không nói thẳng là thích, hắn hiện tại đứng đắn thừa nhận như vậy, bề mặt thoạt nhìn bình tĩnh, ngày sau lời nói khó nghe khẳng định không phải ít.

Cũng may hắn chưa bao giờ đem những người này những việc này để vào mắt, bằng không thật sẽ bị lời đồn đãi nhảm nhí này vạn tiễn xuyên tâm.

“Đã sớm nghe qua uy danh của Dương tổng quản, hôm nay rốt cục hữu duyên gặp được, Đường mỗ kính Dương tổng quản một ly.” Chỉ thấy một nam nhân tuổi trẻ mặc ngoại bào thủy sắc giơ chén rượu đi đến trước mặt Dương Liễm, cũng che đi ánh mắt đánh giá phía sau.

Dương Liễm thật ra có chút ngoài ý muốn, nam nhân này là Đường môn môn chủ, mấy năm trước quy phục Thần giáo, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người này, hiện giờ xem ra, vị tuổi trẻ môn chủ này, cũng là thiếu niên anh tài.

“Đường môn chủ khách khí,” Dương Liễm bưng chén rượu đứng dậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười đúng mực, mấy ngày trước hắn cũng đã nghiên cứu đại thể sự tích, tin tức về các khách tới thăm một phen rồi, vị môn chủ trước mắt này là hơn ba năm trước kế thừa vị trí chưởng môn, khi tại vị cũng làmkhông ít đại sự, chỉ là không biết, cậu ta vội tới kính rượu hắn là ý tứ gì.

Đường Ninh biết được bốn năm trước Đường môn cùng Ngũ Tiên Giáo đồng thời cầu viện Thần giáo, mà nguyên nhân lớn nhất làm cho giáo chủ lựa chọn lưu lại Đường môn là bởi vì Dương Liễm. Đường Ninh cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận về lựa chọn của mình, tỷ như hiện tại cậu lựa chọn tới gần Dương Liễm. Tuổi trẻ, cho nên lá gan cậu lớn, cũng có dũng khí tin tưởng quyết định của bản thân.

Đường Ninh thật ra cũng không nói vì sao kính chén rượu này, chỉ là ngửa đầu uống hết một chén rượu trước, “Tại hạ trước kính một chén.”

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu quét mắt qua Đường Ninh, thần sắc chưa biến, bất quá trong lòng hiểu hơn Dương Liễm, Đường Ninh giờ phút này kính rượu Dương Liễm là vì nguyên nhân gì, Đường Ninh này tuy rằng tuổi trẻ chút, nhưng xử sự coi như có khả năng, lưu lại cũng là hữu dụng.

Thấy Đường Ninh như thế, Dương Liễm cũng chỉ có thể uống hết chén rượu đầy, ai ngờ sau đó Tả Lãnh Thiền lại giơ cái chén lên với hắn, “Dương tổng quản, Tả mỗ nghe thấy nhiều sự tích về ngươi, hôm nay vừa thấy, quả thật là nghe đồn không bằng gặp mặt, không biết ngươi có nguyện ý cùng ta uống một chén.”

Dương Liễm tay nắm chén rượu hơi hơi lung lay một chút, lập tức cười nói, “Không dám không dám, chén này phải là tại hạ kính Tả chưởng môn mới đúng.” Nói xong, nha hoàn bên người rót rượu cho hắn, Dương Liễm uống hết trước, lần này Tả Lãnh Thiền ngược lại không nói gì nữa.

Đông Phương mắt lạnh nhìn Tả Lãnh Thiền, giống như trong mắt hắn, người này đã là vật chết, cho dù sống hay không cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Những người đứng xem đều rõ ràng là có chuyện gì, thu hồi ánh mắt xem náo nhiệt, uống rượu uống rượu, dùng bữa dùng bữa, giống như không có ai nhìn thấy động tĩnh bên này.

Phương Không đại sư thấy tình hình như vậy, thấp giọng niệm phật hiệu, hiển nhiên đối hành động này của Tả Lãnh Thiền cũng rất có phê bình kín đáo.

Trên giang hồ rất nhiều người đều nghe nói về những việc làm của Tả Lãnh Thiền, thấy gã gây khó dễ cho tổng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo, một vài người cười lạnh, Tả Lãnh Thiền này chẳng lẽ nhìn không ra Dương Liễm cũng không phải là một nam sủng bình thường sao, gã hiện tại đắc tội Dương Liễm, cùng đắc tội Đông Phương Bất Bại có gì khác nhau chứ?

Đông Phương Bất Bại đối Tả Lãnh Thiền cực kỳ không thích, thấy Tả Lãnh Thiền không tiếp tục chuốc rượu Dương Liễm nữa, sắc mặt mới dịu xuống, nhưng sát ý trong mắt không tiêu đi.

Yến hội qua đi, khách đến thăm đều ở tại khách phòng phía nam của giáo, mọi người thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo hào phóng như vậy cho bọn họ ở lại, trong lòng liền có suy nghĩ, khách phòng này nhìn an toàn, chỉ sợ ra khỏi sân, chung quanh toàn là cơ quan.

“Các ngươi đi lấy bồn nước ấm đến,” Đông Phương đỡ Dương Liễm nằm lên nhuyễn tháp, thấy mặt hắn bởi vì say rượu mà ửng đỏ, nhíu nhíu mày, vươn tay sờ sờ cái trán hơi hơi nóng lên của Dương Liễm, lúc nãy trong yến tiệc, uống nhiều rượu như vậy, sao có thể không say?

Dương Liễm uống rượu xong, cũng không tranh cãi ầm ĩ, nằm trên nhuyễn tháp mê man, chỉ là cái trán hơi nhăn lại, hiển nhiên không quá thoải mái. Đông Phương thấy thế, đành phải nhẹ nhàng ấn giữa trán hắn, “Ai kêu ngươi nhiều chuyện thay ta uống rượu?” Ngoài miệng mặc dù oán giận, nhưng trong mắt cũng không có nửa phần bực mình.

“Giáo chủ, nước tới rồi,” Lục La nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt không thay đổi đi đến bên Đông Phương Bất Bại, đặt chậu đồng lên cái ghế tròn bên cạnh, cúi người liền lui ra ngoài, ra khỏi cửa mới suy nghĩ xuất thần, một màn vừa rồi kia lại làm cho nàng cảm thấy được thật ấm áp cùng đẹp đẽ.

Một giáo chủ khác, một Dương tổng quản khác, đây là sức mạnh của tình yêu sao?

“Phương Không sư thúc, ta nghe nói Đông Phương giáo chủ từng có thê thiếp, hiện tại sao lại cùng nam nhân như vậy?” Tiểu sa di [sa di = hòa thượng mới xuất gia] hiển nhiên còn chưa được lục căn giai tịnh, trên gương mặt trẻ con còn mang theo tò mò, bất quá nghĩ đến hai nam nhân cùng một chỗ, không khỏi đỏ mặt.

Phương Không gảy gảy tim đèn xong, hai tay mới tạo thành chữ thập nói, “Tri Ngộ, ngã phật mọi sự đều cầu một chữ ‘Duyên’, hai người bọn họ có thể ở cùng nhau, kia đó là duyên phận đã tới rồi.”

“Nhưng thế nào có thể là hai nam nhân mà?” Tiểu sa di thấy Phương Không vẫn chưa trách cứ nó, lá gan càng lớn hơn.

“A di đà phật, Tri Ngộ, ngươi lục căn chưa tịnh, từ hôm nay, chép một trăm lần Thanh Tâm chú.” Phương Không nhìn về phía tiểu sa di, “Hai người bọn họ đã có tình, lại có quan hệ gì với người xuất gia chúng ta đâu?”

Thấy sư thúc trách cứ mình, tiểu sa di cũng không dám hỏi lại, tay làm một chữ Thập liền ra khỏi cửa, nhưng nó còn tuổi nhỏ, chuyện kỳ quái này đã ghi tạc vào đáy lòng. [Gin: ai yo, có tiềm năng =]]]]]]]]]

Tới buổi chiều Dương Liễm vẫn chưa tỉnh, Đông Phương gọi người nấu chút canh giải rượu cho Dương Liễm, tự tay cho hắn uống, người bị chuyển từ nhuyễn tháp đến giường hiển nhiên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Đông Phương đắp chăn kỹ cho hắn, đi đến gian ngoài nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, nghĩ đến yến hội hôm nay ánh mắt mọi người nhìn Dương Liễm, sắc mặt trầm trầm.

Y đã sớm dự đoán được, chỉ cần việc này truyền ra, thế nhân không chỉ kinh ngạc Đông Phương Bất Bại thay đổi ham muốn, mà nhìn Dương Liễm cũng sẽ khinh thường, bởi vì trong mắt người thiên hạ, Đông Phương Bất Bại thiên hạ đệ nhất tự nhiên sẽ không là người phía dưới, như vậy Dương Liễm là vì tiền tài danh lợi mà ở dưới thân y.

Y thật không ngờ tình cảm này lại làm Dương Liễm bị nhiều ủy khuất như vậy, tưởng tượng ánh mắt hèn mọn đáng ghét, Đông Phương lại xiết gãy chiếc đũa trong tay, ngày sau nếu còn có người hồ ngôn loạn ngữ, liền cắt đầu lưỡi hắn, móc mắt hắn.

Dù Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ lại là tà giáo trong mắt những người đó, Đông Phương Bất Bại y cũng không nguyện ý để Dương Liễm bị vũ nhục như thế.

“Giáo chủ...” Lục La lấy một đôi đũa khác, lại bị Đông Phương ngăn lại, “Không cần, bổn tọa không muốn ăn.”

Lục La do dự một chút, cố lấy dũng khí nói, “Giáo chủ, hôm nay Dương tổng quản cố ý bảo phòng bếp làm mì trường thọ cho ngài, thỉnh ngài dùng nhiều chút đi ạ.”

Đông Phương nao nao, tiếp nhận đôi đũa trong tay Lục La, thấy một hoàng y nha hoàn bưng một chén còn bốc khói lên. Trên mặt còn có hai quả trứng chần nước sôi.

Nếu Dương Liễm không say, bát mì này chắc hắn sẽ tự tay làm đi? Đông Phương Bất Bại đem bát mì đặt trước mặt mình, hơi nóng trên mì cũng làm cho hốc mắt y cũng hơi hơi nóng lên, dùng chiếc đũa gắp trứng chần nước sôi cắn một miếng, thứ ngày xưa y không thích ăn, giờ phút này hương vị lại có vẻ phá lệ ngon hẳn lên.

“Mì này là Dương tổng quản sáng sớm nay tự tay làm ạ, mì để ở phòng bếp mấy canh giờ, tối nay mới cho vào nồi, có thể hơi không dai,” Lục La thấy Đông Phương cúi đầu ăn trứng chần nước sôi, nghĩ đến Dương Liễm sáng sớm đã bắt đầu làm mì không đứt, cho nên nhịn không được nói hai câu vì Dương Liễm, “Dương tổng quản nói, mì này là trường mệnh trăm tuổi, trứng này chính là viên viên mãn mãn.”

Đông Phương có thể nào không rõ ý tứ này, bất quá cũng không ngại Lục La nói nhiều, chỉ gắp sợi mì thật là dài, cắn một đầu vào trong miệng, mùi mì nhàn nhạt làm cho trong mắt y cũng lộ ra nụ cười.

Lục La nhìn thấy cảnh này, cũng không nói nữa, tâm ý của Dương tổng quản, có lẽ chỉ có giáo chủ mới hiểu được hết.

Hết Trường thọ