Bất Giới hòa thượng vẫn còn đang muốn nói gì đó, tiếng thông truyền của đệ tử canh gác bên ngoài đã vọng đến, “Giáo chủ, đại đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung cầu kiến!”

Mọi người đều giật nảy cả mình, nhất là Lâm Bình Chi lại càng hốt hoảng hơn nữa, hắn lập tức chụp lấy áo choàng khoác lại lên người sau đó cấp tốc ẩn thân vào phía sau cây cột lớn trong đại sảnh. Mà Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ngược lại giống như đã sớm dự tính việc Lệnh Hồ Xung sẽ xuất hiện ở đây, cả hai kín đáo liếc nhìn nhau đều thấy được nét tiếu ý châm biến trong mắt đối phương. Đông Phương Bất Bại nói, “Thỉnh Lệnh Hồ Xung thiếu hiệp vào.”

Lệnh Hồ Xung vẻ mặt uể oải lê bước chân nặng nề đi đến, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại liền quỳ xuống dập đầu, “Đông Phương giáo chủ, ta biết sư phụ ta có rất nhiều chỗ không đúng, thế nhưng ta vẫn hy vọng Đông Phương giáo chủ có thể tha cho sư phụ ta một lần, thả cho Hoa Sơn bọ ta một đường lui.”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã đoán được Lệnh Hồ Xung nhất định sẽ đến tìm bọn họ, thế nhưng lại không ngờ rằng Lệnh Hồ Xung tới đây là muốn nói về những việc này.

Đan Vô Ngân cảm thấy mình rất vô tội trả lời Lệnh Hồ Xung, “Lệnh Hồ thiếu hiệp, Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta và Nhạc chưởng môn của quý phái ngày xưa không oán gần đây không thù, nước giếng không phạm nước sông, vì sao ngươi phải xin bọn ta tha cho hắn một cơ hội chứ?” Chẳng lẽ gã Lệnh Hồ Xung này đã đánh hơi được thứ gì đó, vì sao tình hình lại chẳng giống với suy đoán của bọn họ thế này.

Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân thật sâu, sau đó quay đầu sang bên cạnh nói, “Tiểu sư đệ, ngươi ra đi, ta biết ngươi ở nơi này.” Phương hướng Lệnh Hồ Xung nhìn đến chính là vị trí mà Lâm Bình Chi vừa mới ẩn thân.

Thân thể Lâm Bình Chi nhất thời cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng bước ra, hắn chợt phát vị đại sư huynh mà hắn đã từng cho rằng chỉ cần dùng một mắt là đã có thể nhìn thấu, thật ra cũng không hề đơn giản.

“Đại sư huynh.” Đối với vị đại sư huynh luôn tùy tâm sở dục, tâm tính sinh động này Lâm Bình Chi quả thật rất kính nể, nhưng trong lòng đối với gã lại càng nhiều hơn mấy phần hâm mộ, hâm hộ sự hào hiệp của gã, lại nhất là hâm mộ sự tự do của gã.

Lệnh Hồ Xung cũng không để ý nhiều đến Lâm Bình Chi, cho dù gã biết tiểu sư đệ thật ra là có nỗi khổ trong lòng, thế nhưng gã vẫn không cách nào tiếp thu được sự thật hắn đã phản bội phái Hoa Sơn, phản bội sư phụ.

“Đông Phương giáo chủ, Đan tổng quản, ta khẩn cầu các ngài buông tha sư phụ ta, buông tha phái Hoa Sơn.” Lệnh Hồ Xung vẫn quỳ gối như trước, dùng thái độ thẳng thắn mà tỉ mỉ thỉnh cầu Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

“Ngươi đã biết cái gì?” Đông Phương Bất Bại nghĩ Đan Vô Ngân đã tính toán suốt cã ngày hẳn là vô cùng mệt mỏi rồi, mà cái tên Lệnh Hồ Xung này đến đây quấy rầy bọn họ khiến mọi việc càng thêm rối loạn, y thật sự không có tâm tư cùng Lệnh Hồ Xung quan co vòng vèo nên lập tức dứt khoát hỏi ra.

Lệnh Hồ Xung cau mày một cái, “Ngay từ lúc sư phụ như có như không giật dây muốn ta và Doanh Doanh thân cận nhiều hơn, khi đó ta đã bắt đầu hoài nghi.” Lệnh Hồ Xung bắt đầu kể lại những phát hiện gần đây của hắn.

Nguyên lai từ khi Lệnh Hồ Xung nghe lệnh Nhạc Bất Quần lên Hắc Mộc Nhai tặng lễ lại bị đuổi trở về, Nhạc Bất Quần đối với việc gã không tiến thêm một bước thân thiết với Nhậm Doanh Doanh tỏ ra vô cùng thất vọng thậm chí là tức giận, hơn nữa khắp phái Hoa Sơn lại lặp tức truyền ra lời đồn Nhạc Linh San phải gả cho Lâm Bình Chi, khi đó ệnh Hồ Xung đã cảm thấy không được bình thường.

Bởi vì Nhạc Bất Quần vẫn cho rằng Lệnh Hồ Xung là một người cẩu thả không câu nệ tiểu tiết, nên có rất nhiều việc y cũng không phí tâm tư lừa gạt Lệnh Hồ Xung, thế nhưng tuy rằng Lệnh Hồ Xung tính tình tùy tiện nhưng lại có sức quan sát nhạy bén cực độ, chỉ với một vài sơ hở nho nhỏ kia gã cũng đã cảm thấy sư phụ hình như có mưu đồ gì đó.

Có một lần Lệnh Hồ Xung đem suy đoán của mình nói với sư tổ Phong Thanh Dương đang truyền thụ võ công cho gã, liền khiến Phong Thanh Dương cảm thấy đây là chuyện vô cùng trọng đại.

Phong Thanh Dương tuy rằng đã quy ẩn giang hồ rất nhiều năm, thế nhưng là nguyên lão của phái Hoa Sơn, đối với các tin tức trên giang hồ vãn không hề xa lạ. Lão cùng Lệnh Hồ Xung suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được một kết quả, Lâm Bình Chi và Nhậm Doanh Doanh tính đi tính lại chỉ có một điểm tương đồng duy nhất —— bọn họ đều liên quan đến những thần công cái thế được giang hồ truyền tụng!

Lâm Bình Chi người kế thừa Lâm gia chí bảo 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà Đông Phương Bất Bại tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 thì lại rất thương yêu Nhậm Doanh Doanh, Phong Thanh Dương liền nhớ đến khi Nhạc Bất Quần vẫn chưa trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn, có một lần ngẫu nhiên lão đã nhắc đến hai bộ thần công ấy trước mặt y, khi đó biểu tình của Nhạc Bất Quần thật sự khiến người ta có nhiều suy nghĩ sâu xa.

Lệnh Hồ Xung nghe xong phân tích của Phong Thanh Dương thì bắt đầu lưu ý đến hành động của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi, thậm chí bắt đầu nghe ngóng những tin tức liên quan đến Nhật Nguyệt thần giáo trên giang hồ. Sau đó, gã càng ngày càng phát hiện được nhiều điểm đáng ngờ.

Không nói đến tiểu sư muội vốn là thanh mai trúc mã của gã bỗng nhiên di tình biệt luyến, sư phụ lại còn đột nhiên phái mình hạ sơn ngay trước khi sự kiện trọng yếu như đại hội võ lâm được cử hành, hơn nữa người còn hạ lệnh mình nhất định phải tu luyện ở đúng địa điểm bên cạnh rừng cây kia, sau đó gã liền “vô tình gặp được” đám người của phái Hằng Sơn bị những kẻ thần bí giả trang thành đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo đuổi giết….

Đây hết thảy những mê võng bao trùm trên người Nhạc Bất Quần đều được hé mở, mà những manh mối đó đều chỉ thẳng đến hai thứ ——《 Tịch tà kiếm phổ 》 và 《 Quỳ hoa bảo điển 》.

Đương nhiên, hết thảy cũng chỉ là do Lệnh Hồ Xung hoài nghi, ở trong lòng của gã, Nhạc Bất Quần luôn luôn quang minh lỗi lạc, là mục tiêu mà gã sùng bái và phấn đấu đi theo. Từ trong nội tâm gã không thể tin rằng những toan tính không từ thủ đoạn kia sẽ xuất phát từ tay của Nhạc Bất Quần, thế nhưng, đến khi Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San đính hôn, gã đã xác nhận…

Phong Thanh Dương đã từng nói với Lệnh Hồ Xung, 《 Tịch tà kiếm phổ 》 và 《 Quỳ hoa bảo điển 》 tuy rằng đều là võ lâm tuyệt học, thế nhưng nếu muốn tu tập thì cũng phải trả một cái giá rất cao mà người bình thường không thể tiếp nhận —— muốn luyện thần công, trước phải tự cung!

Mà một khi đã tự cung, đặc thù nam tính của kẻ đó sẽ dần dần thoái hóa, ví dụ như râu mép sẽ rụng dần, lông tơ trên thân thể cũng dần dần tiêu thất, thậm chí ngay cả khung xương, thanh âm đều sẽ phát sinh biến hóa.

Mà trước khi đại hội võ lâm bắt đầu một tháng, sau khi Lệnh Hồ Xung ra tay hỗ trợ đám người Định Nhàn sư thái, bị Đông Phương Bất Bại âm thầm cách ly quay trở về, khi gã gặp mặt vị sư phụ đã cách biệt một tháng kia, gã bàng hoàng nhận ra sự thay đổi rất lớn trên người y, râu mép đã thưa đi rất nhiều, môi cũng mỏng hơn một ít, hơn nữa bình thường lại thấy bàn tay y vô thức tạo thành hình Lan Hoa Chỉ, hình như không khí xung quanh y cũng có thêm vài phần mềm mại đáng yêu… Hết thảy những dị trạng này đều nói lên một việc —— sư phụ thực sự đã tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》!

Hơn nữa, sau đó sư phụ đối với gã càng ngày càng xa cách và không tín nhiệm, bao gồm cả hành động lúc sáng không chọn nhân tuyển thích hợp nhất lên đài là gã mà chọn Lâm Bình Chi thân mật với y hơn, trong lòng của Lệnh Hồ Xung đã phải tiếp nhận đã kịch thật lớn, đây chính là sư phụ quang minh lỗi lạc mà gã sùng bái, kính nể sao…

Ngày hôm nay, trong khi toàn bộ phái Hoa Sơn đều cuồng hoan vui mừng, Lệnh Hồ Xung chợt phát hiện công thần lớn nhất là Lâm Bình Chi lại vắng mặt! Dựa vào ưu thế từ nhỏ lớn lên ở Hoa Sơn, đối với địa hình đường đi lý giải không phải tầm thường, hơn nữa Lâm Bình Chi thật ra cũng chưa ly khai được bao lâu, thế nên Lệnh Hồ Xung rất nhanh đã có thể âm thầm theo đuôi phía sau mà không khiến Lâm Bình Chi phát hiện. Khi nhìn thấy tiểu sư đệ có thể thoải mái tiến nhập tiểu viện mà đoàn người Đông Phương Bất Bại ngủ lại thì cái gì Lệnh Hồ Xung nên hiểu đều đã hiểu, sư phụ, uổng cho người tự nhận thông minh một đời, chung quy lại bị người ta tính toán đến triệt để.

Mặc dù bị Nhạc Bất Quần cư xử bất công, lại gần như bị biến thành quân cờ để lợi dụng, trong lòng Lệnh Hồ Xung có thương tâm thế nào thì vẫn nhớ đến công ân nuôi dạy của sư phụ sư mẫu, nhất nhật vị sư chung thân vi phụ1. Lệnh Hồ Xung đối Nhạc Bất Quần tựa như đối với cha ruột, tràn đầ cảm giác quyến luyến nhụ mộ2, vì vậy khi gã đã hết sức rõ ràng phái Hoa Sơn hoàn toàn không phải đối thủ của Nhật Nguyệt thần giáo, thì Lệnh Hồ Xung dứt khoát muốn đến bái phỏng Đông Phương Bất Bại, nguyện ý nỗ lực bất kỳ giá nào để thủ hộ sự yên ổn của Hoa Sơn, của Nhạc Bất Quần.

Nghe Lệnh Hồ Xung hời hợt kể lại, Đan Vô Ngân thở dài, Nhạc Bất Quần, con người thật sự không thể không biết đủ nha, ngươi đã từng có hai người đệ tử thật tốt, thế nhưng đều bị tư dục của ngươi đẩy họ ra xa, không biết trong tương lai, ở bên cạnh ngươi sẽ còn lại người nào đây.

“Nhạc Bất Quần đối với ngươi như vậy, ngươi vì sao còn muốn lấy ơn báo oán, chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại y đã không còn lý trí, cả con người đều chỉ nghĩ đến quyền thế, địa vị và thậm chí cả danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất’ kia nữa?” Đông Phương Bất Bại thật tò mò hỏi, Nhạc Bất Quần đối với Lệnh Hồ Xung hoàn toàn không sánh được bản thân y đối với Tử Khiêm, vậy thì dựa vào cái gì khiến Lệnh Hồ Xung có thể trung thành tận tâm đến thế, đã đến tình cảnh thế này vẫn còn mạo hiểm muốn đến đây cầu xin cho Nhạc Bất Quần. (So sánh kiểu gì thế này)

Lệnh Hồ Xung tiêu sái cười hiệp cười, “Từ nhỏ ta đã là một cô nhi, được chính ta sư phụ và sư nương nuôi lớn, bọn họ đã dạy ta học chữ, tập võ luyện kiếm, công nuôi dưỡng không thể quên đi, ơn tri ngộ bất năng phụ rẫy. Vô luận như thế nào, y đều là sư phụ của ta, phụ thân của ta, sông núi Hoa Sơn đã dưỡng dục ra ta, phái Hoa Sơn chính là quê hương nguồn cội suốt cả đời này của ta.”

Thấy một Lệnh Hồ Xung như vậy, những bất mãn trong lòng Đông Phương Bất Bại đối với gã đều tan thành mây khói, vô luận như thế nào, cái người tên Lệnh Hồ Xung này chính là một người biết nói nghĩa khí, biết tri ân báo đáp3, Nhạc Bất Quần có thể lên làm sư phụ của Lệnh Hồ Xung chính là phúc khí một đời của y.

“Như vậy, ngươi dựa vào cái gì cho là chúng ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu buông tha Nhạc Bất Quần của ngươi? Dù sao y cũng đã năm lần bảy lượt mạo phạm, vu oan Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta, người phạm Thần giáo ta, dù cho gia cũng giết!” Sát khí phô thiên cái địa từ trên người Đông Phương Bất Bại tràn đến đè ép Lệnh Hồ Xung.

“Khụ khụ.” Sát khí cường liệt không chút nào che giấu sát khiến Lệnh Hồ Xung có chút không thể chịu được, khẽ ho khan, thế nhưng gã vẫn cố gắng mỉm cười, “Đông Phương giáo chủ, Lệnh Hồ Xung ta dù có bản lãnh gấp mười cũng không đủ khiến người đáp ứng thỉnh cầu của ta, ta chẳng qua là có một cái mạng quèn, hy vọng có thể đem nó đổi lấy sự bình an của sư phụ và phái Hoa Sơn.”

Sự chấp nhất của Lệnh Hồ Xung khiến mọi người động dung, “Vì cái tên Nhạc Bất Quần tiểu nhân hèn hạ kia, ngươi cảm thấy đáng giá sao?” Tang tam nương vẫn luôn có vài phần kính trọng với những người có nghĩa khí, có chí hướng như thế. Nàng cũng là loại người tính tình ngay thẳng, vì thế cho dù Lệnh Hồ Xung có là kẻ địch của Nhật Nguyệt thần giáo, nàng cũng không nhịn được khuyên bảo vài cậu.

“Ta cho rằng đáng giá, ta cam tâm chấp nhận!” Nếu Nhạc Linh San có mặt ở chỗ này, thấy bộ dạng bây giờ của  Lệnh Hồ Xung, nàng nhất định sẽ không cảm thấy Lệnh Hồ Xung cả ngày cà lơ phất phơ, không đáng tin, không thể làm được việc lớn như trước. Trên mặt Lệnh Hồ Xung lúc này hoàn toàn không còn sự ngây ngô và non nớt ngày thường mà là tràn đầy kiên định và cố chấp với tín niệm của mình.

“Đại giới.” Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung, mặc dù biết không có khả năng thế nhưng y vẫn bất giác nghĩ đến Đan Vô Ngân, ban đầu là do Tử Khiêm kéo y lên khỏi vực sâu, đưa y đến thiên đường tốt đẹp. Như vậy liệu Lệnh Hồ Xung có phải hay không sẽ giống như Tử Khiêm, sẽ kéo Nhạc Bất Quần đang gặp cảnh ngộ tương tự như y trở về nhân gian? (Mèo bị sốc, sư đồ luyến niên hạ công? Cái cặp này thật ra mèo chưa từng ship, vậy sư nương Ninh Trung Tắc để đâu, sư muội Nhạc Linh San phải làm sao? Mèo không thích hạn người bội tình bạc nghĩa a)

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc hưng phấn, “Chỉ cần Đông Phương giáo chủ nguyện ý, ta có thể làm được bất cứ chuyện gì!” Lệnh Hồ Xung nói như đinh đóng cột, không hề có một chút do dự chút nào, thậm chí không hỏi Đông Phương Bất Bại muốn cái đại giới gì.

Hoặc là trong lòng Lệnh Hồ Xung không có gì có thể quan trọng hơn so với phái Hoa Sơn, so với Nhạc Bất Quần.

“Như vậy, nếu ta muốn ngươi ép Nhạc Bất Quần hủy bỏ hôn sự của Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi, đồng thời nhường lại chức vị chưởng môn phái Hoa Sơn cho Lâm Bình Chi, vậy thì ngươi có nguyện ý chấp hành không?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại phá lệ băng lãnh khiến Lệnh Hồ Xung không nhịn được phải rùng mình, gã lâm vào trầm tư và do dự thật lâu. Sư phụ gã cực khổ sở cầu nhiều năm như thế cũng không ngoài địa vị chí tôn kia và quyền thế trên gian hồ, hiện tại muốn người phải thoái vị e rằng…. Huống chi tiểu sư muội vẫn là thật lòng thích Lâm Bình Chi…

“Thế nào, không dám?” Đông Phương Bất Bại khinh miệt liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, sau đó nói tiếp, “Hừ, địa phương của Nhật Nguyệt thần giáo ta sở hữu, làm sao có thể để ngươi nói đến là đến, nói đi là đi. Nhưng nhìn ở phân lượng mấy phần nghĩa khí của ngươi, bản tọa cứ giữ ngươi lại một lần, quay về đi, lần tới sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.” Sau đó lôi kéo Đan Vô Ngân phẩy tay áo bỏ đi.

Lệnh Hồ Xung quỳ trên mặt đất có chút mê man nhìn đám người trong đại sảnh lướt ngang qua mặt gã, bỗng nhiên gã cảm thấy vô cùng thê lương, hiện tại chỉ còn một mình gã sao? Sư phụ, người đến tột cùng là bị cái gì mê hoặc tâm thần làm ra nhiều việc sai trái đến vậy!

Từ từ, Lệnh Hồ Xung bình tĩnh lại, suy nghĩ của y cũng rõ ràng hơn lúc nãy rất nhiều.

Từ dưới đất đứng lên, đầu gối và cẳng chân của Lệnh Hồ Xung hơi có chút cảm giác tê cóng, nhưng gã vẫn không hề quan tâm đến, nhanh chóng tìm một giáo đồ Nhật Nguyệt thần giáo đang canh gác gần đó khách khí hỏi thăm, “Vị huynh đệ này, xin hỏi ngươi biết Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản hiện tại ở nơi nào không?” Chuyện này vẫn là giải quyết càng sớm càng tốt, Lệnh Hồ Xung thậm chí không kịp đợi đến hừng đông, ở ngay giữa đêm khuya liền cấp thiết muốn tìm Đông Phương Bất Bại, giải quyết sự việc trong lòng sớm được lúc nào gã sẽ yên tâm sớm lúc ấy, đối với sư phụ và phái Hoa Sơn cũng càng thêm có lợi.

Hộ vệ kia chần chờ một chút, nhưng vẫn nói, “Giáo chủ và tổng quản ngụ ở tây sương.”

Lệnh Hồ Xung cảm tạ gật đầu, căn cứ theo sự chỉ dẫn của hộ vệ đi tới mái tây của tiểu viện, gã vừa muốn gõ cửa đã chợt nghe được một ít thanh âm khiến người ta phải đỏ mặt xấu hổ.

“A… Ân a… Tử Khiêm… Nhanh lên một chút! Nhanh nữa!” Lệnh Hồ Xung thoáng cái liền nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng… mặt của Lệnh Hồ Xung có chút ửng hồng, thanh âm của Đông Phương giáo chủ thế nào lại như vậy…như vậy …

1/ Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ: một ngày là thầy suốt đời là cha.

2/ Nhụ mộ: tình cảm quấn quýt yêu thương của con cái với cha mẹ.

3/ Tri ân báo đáp: Nhận ơn của người, báo đáp cho người.