“Một, ngoan ngoãn đi cùng chúng ta. Hai, mang theo Điền Bá Quang bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Phi Yên nhoáng cái nhăn lại, nàng phát hiện từ khi gặp phải Đan Vô Ngân, ngoại trừ lần len lén ly khai Hắc Mộc Nhai kia thì vĩnh viễn bị mưu hại, không hề có khả năng phản công.

“Vô Ngân thúc thúc, ta còn có lựa chọn thứ ba không?” Doanh Doanh ôm chút hy vọng cuối cùng, người đi theo hai nàng đã rất nhiều rồi! Không thể lại tăng thêm đâu!

Đan Vô Ngân mỉm cười, “Có!” Phi Yên và Doanh Doanh mắt sáng ngời, “Quay về Hắc Mộc Nhai đi.” Trong nháy mắt tắt lịm.

Điền Bá Quang vĩnh viễn không nhớ được giáo huấn thảm khốc, lại bắt đầu ồn ào lên, “Uy uy uy, dựa vào cái gì mà ta phải đi theo hai tiểu nha đầu này! Ta mặc kệ!” Theo các nàng không chừng sẽ bị chỉnh chết nha.

Đan Vô Ngân cười tao nhã, “Chẳng lẽ Điền huynh là muốn đi cùng ta? Vô Ngân rất sẵn lòng.” Điền Bá Quang dại ra… Theo hai tiểu ma nữ sẽ bị chỉnh chết, nhưng theo chân nam nhân này nhất định sẽ bị chỉnh đến muốn chết cũng không được.

Khúc Phi Yên trừng mắt hạnh, thắt lưng đầy khí thể vươn thẳng lên, “Thế nào? Ngươi nghĩ rằng theo bổn cô nương là ủy khuất ngươi?” Hừ, hừ, bản cô nương không có biện pháp phát hỏa với Vô Ngân thúc thúc, chẳng lẽ còn không thể tính toán với ngươi sao!

Điền Bá Quang biết mình những ngày sau này mình hẳn là phải đi theo hai tiểu cô nãi nãi này rồi liền nhanh chóng lấy lòng, “Ai nói? Có thể đi theo Khúc Phi Yên tiểu thư như hoa tựa ngọc, thông minh linh xảo là phúc phần kiếp trước tại hạ tu được. làm sao có thể ủy khuất! Ta đây là vui vẻ, vui vẻ!” Điền Bá Quang cố gắng trưng ra một nụ cười tươi rói, gã cao hứng muốn chết a!

Khúc Phi Yên hài lòng gật đầu, sau đó phất tay một cái, “Được rồi, ngươi sau này sẽ là thiếp thân nô tài của bổn tiểu thư, cứ coi như để cho kiếp này tiếp tục tích phúc đi. Tang Dĩnh tỷ tỷ, dẫn hắn đi chỉnh trang y phục đã!” Tang Dĩnh đang ở một bên đợi lệnh đành nhịn cười mang theo Điền Bá Quang vẫn còn ngẩn ngơ mê muội rời khỏi.

Đan Vô Ngân sau khi đạt được mục đích tâm tình trở nên khoan khoái, vì vậy liền mở lòng từ bi buông tha Doanh Doanh và Phi Yên, “Doanh Doanh, Phi Yên, ta và Đông Phương ngày hôm nay phải đi rồi, đại khái đợi đến võ lâm đại hội một tháng sau chúng ta sẽ gặp lại.”

Doanh Doanh và Phi Yên thật vui vẻ, nhưng vẫn có chút không muốn, “Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, các ngươi định đi đâu nha?” Phải đến một tháng không được gặp lại ni.

Đan Vô Ngân nắm tay Đông Phương Bất Bại, “Tiếp tục hưởng tuần trăng mật. Lần trước bởi vì một đống sự tình loạn thất bát tao, bọn ta cũng không du ngoạn được, lần này xem như đền bù.”

Doanh Doanh và Phi Yên đều thân thiết với Đan Vô Ngân từ trong “Hành trình tuần trăng mật”, bởi vậy biết tuần trăng mật trong miệng hắn nói trắng ra là chính là muốn tận hưởng thế giới hai người với Đông Phương Bất Bại mà thôi, bởi vậy gật đầu, “Vậy chúc Đông Phương thúc thúc và Vô Ngân thúc thúc tuần trăng mật vui vẻ!”

Thu thập một chút những thứ linh tinh, lại dùng qua ngọ thiện, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cùng bọn người Doạnh Doanh chia đường mà đi. Doanh Doanh, Phi Yên dự định đi hướng nam đến vùng Tô Hàng để chơi đùa, mà Đan Vô Ngân cùng Đông Phương Bất Bại lại muốn đến bắc địa lịch lãm một ít Tây Vực phong tình.

Lần này hai người rời giáo cũng không mang theo nhiều người, chỉ có bọn họ và Đồng Bách Hùng, Tang tam nương còn có Khúc Dương cùng với sáu tên hộ vệ, đoàn người nhẹ nhàng khoan khoái đi thẳng về phía Tây Vực. (Em lạy hai anh, hai anh đi mang theo hết đám Boss lớn trong giáo rồi mà còn ‘cũng chẳng nhiều người’. Hay là hai anh định vớt thêm bác Nhậm và toàn thể Hương chủ, Đường chủ trong giáo mới đủ khí thế a)

“Tử Khiêm, các môn phái ở Miêu Cương lấy độc vật mà nổi danh, nhất là Ngũ Độc giáo chuyên dùng năm loài cáp mô (cóc), tri chu (nhện), hạt tử (bò cạp), xà (rắn), ngô công (rết) phối thành nhiều loại độc khó thể lường được, tuy rằng trên người của ngươi có tử mẫu cổ trùng bách độc bất xâm, thế nhưng cũng phải cẩn thận.” Đông Phương Bất Bại ở trên xe cẩn thận dặn dò Đan Vô Ngân.

Tuy rằng y tự nhận rằng, luận võ công không người nào có thể ở dưới mắt y thương tổn Vô Ngân, thế nhưng nếu là dụng độc, y vẫn khiếm khuyết rất nhiều.

Đan Vô Ngân gật đầu, “Ừ, ta sẽ cẩn thận.” Sau đó nói với những người khác, “Đến rồi Miêu Cương, các ngươi ăn, mặc, ở, đi lại đều phải cẩn thận, không nên gây chuyện thị phi, nhất là với nữ nhân, biết không?” Có người nói nữ nhân của Ngũ Độc giáo người người đều thủ đoạn độc ác, còn là cẩn thận là hơn.

Mọi người đều gật đầu nói phải.

Vừa vào Miêu Cương, Đan Vô Ngân liền có cảm giác bị giám thị, cùng Đông Phương Bất Bại liếc nhìn nhau, sau đó báo mọi người đề cao cảnh giác.

Đông Phương Bất Bại cũng bất động thanh sắc vận khởi nội lực, đem Đan Vô Ngân đưa vào phạm vi bảo vệ của mình, sau đó vận đủ nội lực, “Tại hạ Đông Phương Bất Bại, đặc biệt tới bái phỏng Ngũ Độc giáo giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại thật không ngờ đến đoàn người của mình vừa tiến vào Nam Cương đã bị phát hiện, để an toàn chỉ đành đổi bị động thành chủ động, trực tiếp bái phỏng chủ nhân.

Thế lực ở Miêu Cương có bản lĩnh như vậy, ngoại trừ Ngũ Độc giáo sẽ không còn ai khác.

Chốc lát sau, một con hoa xà (rắn có đốm bông) lớn bằng miệng chén từ trong bụi cỏ bò ra, hướng về đám người Đông Phương Bất Bại phun rít đầu lưỡi, sau đó xoay người bò về phía trước.

Sau khi bò được một đoạn, thấy đám người phía sau không có động tĩnh, con rắn kia dĩ nhiên rất nhân tính hóa mà quay đầu đối với bọn họ tiếp tục phun nhả lưỡi rắn.

“Không phải là nó muốn bảo chúng ta đi cùng nó chứ?” Đồng Bách Hùng lau mồ hôi lạnh, đầu năm nay ngay cả súc sinh cũng có linh tính như vậy sao?

Đan Vô Ngân nhìn chằm chằm con rắn màu bích lục kia một chốc rồi gật đầu, “Hình như ý tứ của nó đúng là như thế, chúng ta cùng đi qua xem một chút đi.”

Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay Đan Vô Ngân, gật đầu.

Theo con hoa xà kia, nhóm người Đông Phương Bất Bại đi tới chân núi, một cô nương trẻ tuổi đang đứng đợi ở đó.

Thấy Đông Phương Bất Bại ăn mặc như phu nhân quyền quý, tiểu cô nương kia hiển nhiên có chút giật mình, sau đó cung kính nói với Đan Vô Ngân, “Xin hỏi người là Đông Phương giáo chủ sao?”

Đan Vô Ngân lúng túng che miệng lại ho khan một tiếng, “Cái kia, vị cô nương này, ta là tổng quản Thần giáo Đan Vô Ngân, giáo chủ là y.” Quên mất Đông Phương bây giờ còn ăn mặc nữ trang ni, Đan Vô Ngân có xúc động muốn vỗ trán.

Nàng kia sửng sốt, “Đông Phương giáo chủ không phải là nam nhân sao?”

Đông Phương Bất Bại biến sắc, lại bị Đan Vô Ngân ôm trụ, “Vị cô nương này, vô luận Đông Phương là thế nào, sợ rằng đều không đến lượt ngươi bình phẩm? Chúng ta là tới bái phỏng Ngũ Độc giáo giáo chủ, không phải đến để nhận sự đánh giá của cô nương.”

Nếu không phải lúc này còn đang trên lãnh địa của Ngũ Độc giáo, đừng nói là Đông Phương Bất Bại, ngay cả Đan Vô Ngân cũng sẽ không dễ dàng buông tha kẻ không biết giữ mồm miệng này, cho dù nàng không phải cố ý.

Nàng kia biến sắc, cũng biết mình nói sai, vội vàng hơi nghiêng thân, “Giáo chủ của ta đang ở nội đường cung nghênh đại giá.”

Đan Vô Ngân lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó ôm Đông Phương Bất Bại đi vào sơn động sau lưng nàng.

Trong sơn động hỏa quang (ánh lửa) lập lòe, trên đài cao giữa đại sảnh có một tiểu cô nương đầu đội ngân sức (trang sức bằng bạc), thân mặc Miêu phục đang ngồi. Tiểu cô nương mang vẻ mặt tò mò nhìn Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, mà trên tay của nàng còn đang đùa giỡn với một con nhện đen lớn bằng nửa bàn tay.

“Ngươi chính là Đông Phương Bất Bại?” Tiểu cô nương nhưng lại không có nhận lầm, tò mò nhìn chằm chằm trang phục của Đông Phương Bất Bại, bất quá trong mắt cũng thật ra không có ý khinh bỉ gì.

Thấy Ngũ Độc giáo chủ lại là một tiểu cô nương không sai biệt gì lắm với Doanh Doanh và Phi Yên, sự tức giận trong lòng Đan Vô Ngân pahi đi không ít, “Ngươi chính là giáo chủ Ngũ Độc giáo Lam Phượng Hoàng?”

“Phải rồi, là ta, các người tìm ta có chuyện gì sao?” Lam Phượng Hoàng tò mò hỏi.

Đan Vô Ngân mỉm cười, “Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là bọn ta muốn đến bảo địa để du lãm nên tới đây bái phỏng chủ nhân một chút.”

Lam Phượng Hoàng mở to hai mắt nhìn, “Hai người các ngươi là một đôi?”

Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cả kinh, tiểu cô nương này thế nào…

Lam phượng hoàng thấy bộ dạng kinh ngạc của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại thì ngẩn đầu lên tương đương khinh thường, “Các người cũng quá không đại khí* rồi, không phải chỉ là một đôi thôi sao, có cái gì cần phải giấu diếm!”

Đan Vô Ngân thẹn thùng, đích xác, tuy rằng việc hắn và Đông Phương yêu nhau cũng không có tận lực giấu diếm, thế nhưng chưa từng trực tiếp nói với người khác như vậy, có đúng hay không có chút ủy khuất Đông Phương rồi? Đan Vô Ngân rơi vào trầm tư.

Đông Phương Bất Bại đối với tiểu cô nương tính cách tinh quái không hề kém Khúc Phi Yên này rất có hảo cảm, “Ngươi làm sao nhìn ra được?” Những người khác nhìn thấy trang phục của y đều nghĩ đến việc che giấu tung tích, thế nhưng nàng…

Lam Phượng Hoàng liếc mắt, “Trong cơ thể các ngươi có cổ trùng của Miêu Cương, hơn nữa còn là phu thê trùng.”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân hiểu rõ, thế nhưng, “Chẳng lẽ không phải phu thê thì không thể dùng loại trùng này sao?”

Lam Phượng Hoàng mở to hai mắt nhìn, “Các ngươi cư nhiên cái gì cũng không biết, liền đem cổ trùng ăn vào hết?”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bị kiềm hãm, lời này nghe như thế nào cũng… không được tự nhiên ni.

“Ý của ngươi là sẽ có vấn đề gì sao?” Bình Nhất Chỉ cũng sẽ không hại bọn họ đâu.

Lam Phượng Hoàng rất hiển nhiên gật đầu, “Dùng phu thê chung, chính là muốn bảo chứng sự trinh khiết** của hai người, vô luận là thân thể hay là tâm lý. Nếu một người đối với đối phương có dị tâm, như vậy cổ trùng nhất định sẽ ăn tươi hắn.”

Trên đầu Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nếu bọn họ không yêu nhau như vậy, hiện tại sợ rằng đã chết không toàn thây rồi đi.

Có lẽ bởi vì tử mẫu cổ trùng, Lam Phượng Hoàng tỏ ra rất thân cận với Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, “Các người đến từ Trung Nguyên sao? nơi đó có cái gì vui không?” Lam Phượng Hoàng từ nhỏ sống tại Miêu Cương, đối với cuộc sống màu sắc trong truyền thuyết của Trung Nguyên vốn rất tò mò.

Đan Vô Ngân khẽ cười, “Trung Nguyên có rất nhiều món ăn ngon, cũng có nhiều đồ chơi thú vị, nhiều đến nói không hết đâu!” Đan Vô Ngân gần nhất thích trêu đùa tiểu cô nương, nếu như Doanh Doanh và Phi Yên ở chỗ này thấy biểu tình của Đan Vô Ngân nhất định sẽ đề cao cảnh giác, “Vô Ngân thúc thúc lại muốn làm đại hôi lang rồi!”

Lam Phượng Hoàng mở to hai mắt, quả thực muốn nhào tới, “A, nhanh nói, nhanh nói, ta rất muốn biết nha.” Sau đó chớp chớp mắt nhìn Đan Vô Ngân.

Một trung niên nữ tử đứng ở dưới đài không đành lòng thấy giáo chủ của mình mất mặt như thế, đành nhỉ giọng ho khan vài tiếng, thế nhưng Lam Phượng Hoàng hoàn toàn không để ý đến nàng, sau đó nàng chỉ có thể liên tục ho khan thêm mấy tiếng nữa.

“Ngọc trưởng lão, ngươi bệnh sao?” Lam Phượng Hoàng quay đầu hỏi trung niên nữ tử, “Ngã bệnh thì cứ về nghỉ ngơi đi, ta sẽ chiêu đãi tốt khách quý.”

Ngọc trưởng lão rất bất đắc dĩ, đừng nói nàng không bệnh, cho dù nàng thực sự ngã bệnh, cũng không dám để giáo chủ đơn độc lưu lại nha. Nhân sĩ Trung Nguyên rất giả dối! Nhỡ giáo chủ bị bắt cóc thì làm sao bây giờ?

“Giáo chủ, ta không sao, chỉ là cổ họng có chút ngứa thôi, người tiếp tục đi.”

Lam Phượng Hoàng nghe Ngọc trưởng lão nói như vậy liền yên lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm Đan Vô Ngân.

“Ta nói cho ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi lấy cái gì hồi báo ta ni? Ta cũng không thể nói không công nha.” Đan Vô Ngân cười đến đôi mắt đều nheo hết lại lại.

“Hồi báo sao?” Lam Phượng Hoàng đô đô cái miệng, sau đó đôi mắt sáng ngời, “Ta đem tiểu Hoa và tiểu Hắc tặng cho các ngươi nhé.” Sau đó đưa con nhện trên tay, còn có con rắn vừa rồi dẫn đường cho mấy người bọn họ đưa cho Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân đầu đầy hắc tuyến, “Chúng nó… gọi là tiểu Hắc và tiểu Hoa?” Cái tên thật… đáng yêu… của độc vật…Ngũ Độc giáo giáo chủ cũng thật đáng yêu mà……

———————————-

* Đại khí: thường hiểu là rộng lượng, hiểu chuyện, làm được việc lớn.