Năm ngày sau Phong Thập Nhị và Liễu Vô Thường thuận lợi tới được Hàng Châu. Khi bước chân vào cửa Phong gia sau bao ngày xa cách, người đầu tiên nghênh đón bọn họ chính là Phong Thập Tam.

“Thập Nhị, ngươi rốt cuộc đã trở lại rồi!”

Phong Thập Nhị lên tiếng đáp lời, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi vui rạng rỡ của Thập Tam trong lòng lại âm thầm buồn bực, có phải tên này không hề hay biết về những chuyện đã xảy ra ở kinh thành?

Phong Thập Tam hớn hở bước tới vỗ lên bả vai Phong Thập Nhị, ghé vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm, “Thập Nhị, ngân lượng ta sẽ chuyển vào ngân khố của ngươi đúng hạn, đa tạ ngươi nhiều lắm!”

Liễu Vô Thường đứng bên cạnh bỗng nhiên đi tới, nói, “Thập Tam huynh đệ, đã lâu không gặp, tại hạ Liễu Vô Thường.”

Bấy giờ Phong Thập Tam mới chú ý thì ra đằng sau Phong Thập Nhị còn có người, vừa mới đảo mắt nhìn sang bộ mặt ra vẻ đường hoàng của Liễu Vô Thường liền cười đáp lại đối phương một cái, rồi hỏi Phong Thập Nhị, “Người này là ai?”

Phong Thập Nhị ngoảnh đầu nhìn thoáng quá vẻ mặt có chút đìu hiu của Liễu Vô Thường, phỏng chừng đời này người nọ cũng chưa từng bị xem là không khí như vậy đi.

“Hắn à, không phải chính là tên ‘dâm ma’ họ Liễu ở Kinh thành mà ngươi đã nhắc nhở ta phải cẩn thận sao?”

Lúc này Phong Thập Tam mới kịp thời phản ứng, trong nháy mắt lập tức thụt lùi về phía sau mấy bước, lắp ba lắp bắp nói, “Thập… Thập Nhị… sao ngươi lại dây dưa cùng với hắn một lần nữa?” Cái ‘một lần nữa’ ở đây đương nhiên là muốn nhắc tới chuyện năm xưa người nào đó vừa gặp đã liều chết bám chặt lấy Phong Thập Nhị không buông rồi.

Vào lúc ba người bọn họ đang trò chuyện, từ phía nội viện đột ngột có một bóng người chạy ra. Phong Thập Nhị còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo đối phương đã thấy hắn ta quỳ rạp xuống trước mặt Liễu Vô Thường, ngay sau đó hồi thanh âm quỷ dị tựa như truyền ra từ âm tào địa phủ lọt vào lỗ tai.

“Thiếu… thiếu gia… lần này… lần này tốn mất năm vạn lượng…”

Chỉ bằng một câu nói ấy, Phong Thập Nhị đã biết được người nọ là thần thánh phương nào.

Liễu Vô Thường phất tay ý bảo không hề gì, nói, “Tiền không thành vấn đề, chuyện có lo liệu chu toàn không?”

“Đương nhiên là chu toàn rồi!” Một thanh âm từ xa vọng lại.

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam tử tuấn tú nho nhã trên tay cầm một chiếc quạt giấy, ung dung bước qua bậc cửa.

Phong Thập Nhị trợn trắng mắt, ngay cả tên hoàng đế sắc ma này cũng đến đây rồi? Ngay tiếp đó hắn lại nhìn thấy Hạo Vân sắc mặt lạnh lùng đi ở sau lưng của người kia.

Liễu Vô Thường tà tà liếc mắt nhìn Liễu quản gia vẫn còn đang ôm chặt chân mình. Chẳng trách một đoạn đường như thế lại tốn đến năm vạn lượng. Có hai vị đại gia này đi cùng, năm vạn lượng đã là tiết kiệm lắm rồi.

Híp mắt cười đồng thời nâng Liễu quản gia đứng dậy, Liễu Vô Thường nói, “Làm không tồi, chờ khi hồi Liễu phủ, bản thiếu gia sẽ thưởng cho ngươi.”

Quản gia vừa nghe thấy vậy, hai mắt lập tức phát sáng, “Vậy năm vạn lượng mà thiếu gia đã hứa thưởng cho tiểu nô lúc đầu có phải cũng được tính gộp cả lại hay không…?”

Liễu Vô Thường nhướng mày, “Tên nô tài thấy tiền sáng mắt này, hiện tại đang ở chỗ nào, còn không mau cút xuống cho ta!”

“Dạ, dạ!” Liễu quản gia mang theo vẻ mặt thèm tiền cứ thế vọt thẳng về phía hậu viện.

Vũ Thượng đi tới gần bọn Liễu Vô Thường, đến khi chỉ còn cách đối phương năm bước thì chậm rãi dừng lại, nở một nụ cười đến là tao nhã ôn hòa.

Liễu Vô Thường thở dài một tiếng, kéo Phong Thập Nhị quỳ xuống.

“Vi thần Liễu Vô Thường và Phong gia thập nhị lang tham kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ, miễn lễ, trẫm hiện tại đang vi phục xuất tuần, ái khanh không cần đa lễ.”

Rõ ràng cố tình khoe khoang ở trước mặt hắn! Liễu Vô Thường âm thầm mắng một câu như thế.

Khuỷu tay bỗng nhiên bị người huých nhẹ mấy cái, Liễu Vô Thường nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thập Nhị đứng bên đang liên tục nháy mắt ra hiệu với mình, rồi lại liếc về phía Vũ Thượng và Hạo Vân bất thình lình xuất hiện tại Phong gia. Hiển nhiên người kia đang thắc mắc về sự hiện diện của hai vị quý nhân này.

Phong Thập Nhị không thích Vũ Thượng và Hạo Vân, điều này Liễu Vô Thường rất rõ. Nói thật thì hắn cũng không thích. Thế nhưng vấn đề là thân phận của hai vị này quá mức đặc biệt, cho dù bọn họ có làm ra cái chuyện vô lý đệ nhất thế gian đi chăng nữa thì cũng sẽ thành chuyện đúng lý hợp tình mà thôi.

Trong hoàn cảnh này bất kể Phong Thập Nhị muốn biết chuyện gì, Liễu Vô Thường cũng không cách nào nói rõ. Vì thế, Phong Thập Nhị dứt khoát kéo thay Liễu Vô Thường, lạnh lùng nói, “Thất lễ, tại hạ có chuyện muốn nói riêng với Liễu Vô Thường.”

Phong Thập Tam muốn đi theo, thế nhưng lại bị một câu ‘Ai đi theo ta đánh kẻ đó’ của Phong Thập Nhị hung hăng đá trở về.

Vũ Thượng và Hạo Vân vì sao lại xuất hiện ở Phong gia, Liễu Vô Thường trước đó đã phân phó Liễu quản gia lo liệu việc gì? Phong Thập Nhị chính là vì muốn biết những chuyện này cho nên mới thẳng tay kéo Liễu Vô Thường đi tới phòng mình.

Vào phòng, ‘cạch’ một tiếng đóng chặt cửa lại, Phong Thập Nhị lôi hết tất cả ‘bảo bối’ mà hắn cất giấu bấy lâu nay ra, hăm dọa, “Liễu Vô Thường, hôm nay nếu ngươi không nói, kết quả ngươi đã biết rồi…”

Vừa nói, vừa cầm khoảng mười bình dược khác nhau lắc qua lắc lại trước mặt Liễu Vô Thường, Phong Thập Nhị biểu tình âm trầm, toàn thân phát ra loại khí tức như thể ‘nếu dám cãi lời bản đại gia, ta liền cho ngươi chết không được sống cũng không xong’.

Liễu Vô Thường toát đầy một thân mồ hôi lạnh, trước đó hắn chỉ nghĩ đi theo Phong Thập Nhị một chuyến, thế nhưng lại quên mất chuyến đi này chính là đặt chân vào địa bàn của đối phương, đương nhiên cũng là ổ độc phòng thân của Phong Thập Nhị.

“Mỹ nhân đừng kích động, ta nói, ta nói!”

Phong Thập Nhị chậm rãi ngồi xuống một bên, “Từ từ nói.”

Sau khi được Liễu Vô Thường giải thích một phen, Phong Thập Nhị rốt cuộc hiểu ra.

Thì ra tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì Hồng ngọc thiền của Đoàn gia. Mà nguyên nhân lúc trước Hạo Vân bị chỉ hôn cho Đoàn nhị tiểu thư, cũng chính là vì nó.

“Người kia không phải là đương kim hoàng thượng hay sao? Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, Đoàn gia kia như thế nào dám không dâng Hồng ngọc thiền lên?”

Liễu Vô Thường cười cười, “Vậy thì còn phải xem người ta muốn dùng Hồng ngọc thiền này vào cái việc gì.”

“Ngoại trừ công dụng làm giải dược, Hồng ngọc thiên còn có tác dụng nào khác sao?” Phong Thập Nhị còn nhớ lúc trước ở tại khách điếm Cảnh Phong, Vũ lão bản kia cũng từng hỏi qua hắn về công dụng của thứ này.

Liễu Vô Thường thở dài, việc này… kỳ thực không nên để cho Phong Thập Nhị biết.

“Chuyện này liên quan đến giang sơn của vương triều Vũ thị, mỹ nhân, nếu như ngươi biết được, chỉ sợ không cách nào tiêu diêu tự tại như trước đây đâu.” Hắn yêu thích Phong Thập Nhị, cũng muốn luôn được hồ nháo với đối phương như lúc này. Nhưng hắn hiểu rằng, một người càng thân thiết bao nhiêu thì đối với chuyện liên quan đến người kia lại càng muốn hiểu rõ bấy nhiêu.

Đây không phải là một chuyện tốt đẹp, thế nhưng lại khiến cho hắn vô cùng cao hứng.

“Ngươi có thể biết, vì sao ta lại không?”

Liễu Vô Thường cười cười, “Cũng đúng.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vũ lão bản của khách điếm Cảnh Phong chính là Vũ Hiên – nhị hoàng tử tiền triều. Lần này xuôi nam, thứ mà hắn ta muốn chính là Hồng ngọc thiền mà thiên hạ đồn đại có thể tiêu trừ bách độc kia.”

Hai huynh đệ tranh nhau một miếng Hồng ngọc thiền? Cũng quá ăn no dửng mỡ đi? Thứ có thể tiêu trừ bách độc trên thế gian này cũng không phải chỉ có một mình miếng ngọc kia.

Liễu Vô Thường bất đắc dĩ lắc đầu, “Bọn họ tranh cãi nhiều năm như vậy, cũng không ai chịu nhường ai.”

Phong Thập Nhị nghe đến mức hồ đồ. “Như vậy, chúng ta là giúp Vũ Thượng hay là giúp Vũ lão bản đây?”

Liễu Vô Thường cười cười, “Chúng ta không giúp ai cả. Chỉ cần nắm được Hồng ngọc thiền trong tay, còn lại cứ mặc kệ bọn họ ồn ào nhốn nháo đi. Dù sao… chúng ta còn có chuyện quan trong cần giải quyết hơn cả Hồng ngọc thiền.” Cái mà hắn ám chỉ chính là Đoàn Phong.

Về đến địa bàn của mình, Phong Thập Nhị khôi phục vẻ hung hăng càn quấy lúc thường, thật sự có thể nói là uy phong không gì sánh được. Tin tức hắn trở về cũng theo đó mà lan rộng khắp thành Hàng Châu. Mà Đoàn gia bấy lâu không cùng Phong gia qua lại, thế nhưng ngay ngày thứ ba kể từ hôm Phong Thập Nhị trở về cũng lục tục xuất hiện trước cửa nhà họ Phong.

Người đến ngoại trừ Đoàn lão gia, đương nhiên còn có trưởng tử Đoàn Phong đang ngồi trên xe lăn nữa. Phong Thập Nhị không muốn gặp người nhà họ Đoàn, thế nhưng Liễu Vô Thường lại tự ý lôi kéo hắn đi, thẳng một đường tới trước mặt Đoàn lão gia chào hỏi.

Phong Thập Nhị đột nhiên nhớ ra, trước đó khi giữa đường gặp gỡ vị Đoàn lão gia này, biểu hiện Liễu Vô Thường cũng phi thường khách khí. Hình như hắn đã quên không truy hỏi đối phương về vụ việc này nha!

Mãi cho đến khi Vũ Thượng và Hạo Vân xuất hiện, bọn họ mới đồng loạt quỳ xuống vấn an. Phong Thập Nhị thừa dịp hiện trường có phần náo loạn mà gạt bỏ cánh tay của Liễu Vô Thường dự định chuồn êm.

Đáng tiếc cánh tay của Liễu Vô Thường cứ sống chết bám chặt trên người của hắn, gỡ thế nào cũng không ra. Phong Thập Nhị chỉ đành áp sát vào thân thể đối phương, thấp giọng uy hiếp, “Còn không buông tay ta sẽ không khách khí!”

Liễu Vô Thường nghe vậy, mặt mày hớn hở quay sang, đáp, “Mỹ nhân không cần khách khí, Vô Thường sống là người của ngươi, chết cũng là ma của ngươi, tùy ý mỹ nhân xử lý thế nào cũng được!”

Lời này vừa lọt vào lỗ tai, chẳng hiểu vì sao toàn thân Phong Thập Nhị nổi lên một tầng gai ốc. Xem như một lần nữa hắn được lĩnh hội bản lĩnh vô liêm sỉ của Liễu Vô Thường, vì thế đành lạnh mặt mà kéo người nọ ra sân.

Liễu Vô Thường giơ tay vẫy vẫy về phía đám người Vũ Thượng, lớn tiếng nói, “Các vị, mỹ nhân muốn ‘xử lý’ tại hạ một chút, cho nên tạm thời không thể phụng bồi, thứ lỗi a~!” Thuận tiện, hắn liếc mắt nhìn về phía Đoàn Phong đang ngồi bên cạnh Đoàn đại lão gia một cái, sau đó đáp lại ánh mắt như muốn giết người của đối phương bằng một nụ cười sáng lạn vô cùng.

Phong Thập Nhị kéo Liễu Vô Thường vào một ngã rẽ, liền dừng bước, lạnh mặt nhìn chằm chằm vào  đối phương, nói, “Ngươi là cố ý đúng không?”

Chỉ cần Đoàn Phong xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, tên hỗn đản này liền bày ra bộ dáng khoe khoang không gì sánh được. Phong Thập Nhị hắn cũng không phải tài nữ giai nhân quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành gì, thêm nữa, chọc giận một kẻ điên như Đoàn Phong đối với ai cũng đều không có lợi. Nhưng hết lần này đến lần khác Liễu Vô Thường lại cố tình lửa cháy còn đổ thêm dầu là vì sao?

Liễu Vô Thường thẳng thắn gật đầu, “Đúng vậy.” Hắn chính là cố tình khoe mẽ, phi thường khoe mẽ, trắng trợn mà nói cho Đoàn Phong hay hiện tại Phong Thập Nhị đã là của hắn rồi!

Phong Thập Nhị có chút bực bội quay lại nhìn thẳng vào đối phương, sau đó vươn tay túm lấy cổ áo hắn, cả giận nói, “Hỗn đản! Ngươi biết rõ làm cho hắn…”

Lời còn chưa nói hết, Liễu Vô Thường đã bất ngờ áp sát lại gần, dùng miệng ngăn chặn hoàn toàn thanh âm của Phong Thập Nhị. Nhìn vào hiệu quả tiêu thanh trong nháy mắt, Liễu Vô Thường nhận ra chiêu này cũng khá có tác dụng.

Đầu lưỡi của người nào đó nhịn không được mà vươn tới liếm lên cánh môi Phong Thập Nhị, khiến cho hắn nhất thời như bị sét đánh trúng đầu, siết chặt nắm tay hung hăng đấm vào bụng Liễu Vô Thường. Kể từ ngày ở khách điếm Phúc Lai ấy, Liễu Vô Thường càng lúc càng không biết kiêng nể là gì.

“Ai nha…”

Cú đấm này Phong Thập Nhị quả thực không chút lưu tình. Liễu Vô Thường ôm bụng, sắc mặt tái xanh, té nhào trên mặt đất.

Phong Thập Nhị đen mặt, nói, “Ngươi muốn chết?!”

Liễu Vô Thường gãi đầu, đáp, “Nhất thời không kìm được lòng thôi, mỹ nhân đừng trách!”

Nói đạo lý với người này cũng là phí công vô ích. Phong Thập Nhị nhìn vẻ mặt rất không đứng đắn của Liễu Vô Thường, trong lòng tức tối, xoay người bỏ đi.

Thân ảnh của Phong Thập Nhị vừa biến mất, một thanh âm vui sướng khi người gặp nạn liền truyền vào lỗ tai của Liễu Vô Thường.

“‘Xử lý’ xong rồi?”

Liễu Vô Thường nằm trên mặt đất, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Thượng đang tựa người vào lan can ở khúc cua.

“Hâm mộ sao?” Mỹ nhân nhà hắn chính là nhiệt tình như lửa, hoàn toàn không giống như núi băng kia đâu…

Vũ Thượng cười cười, loại người tính tình nóng nảy giống như Phong Thập Nhị đây có lẽ cũng chỉ Liễu Vô Thường chịu được. Đối với con mồi hiếu chiến khó lòng thu phục cùng với mức độ hư hỏng quá cao như thế, hắn hoàn toàn không hứng thú.

“Vị Đại công tử Đoàn gia kia hình như bị ngươi chọc giận rồi.”

Nghe vậy, Liễu Vô Thường chỉ đơn giản nhếch môi, cười nói, “Tốt lắm.” Hắn muốn chính là cái kết quả này, nếu đối phương quá trầm lặng thì chuyện lại thành ra khó giải quyết rồi.

Đứng lên phủi phủi quần áo trên người, Liễu Vô Thường lại nói, “Ngài nói Đoàn Phong hắn sẽ châm bao nhiêu lửa, đổ bao nhiêu dầu, lại bỏ thêm bao nhiêu dấm đây?”

Đoàn Phong rất hiểu tính cách của Phong Thập Nhị, cho nên sau khi Phong Thập Nhị đánh gãy chân hắn, hắn vẫn một mực tỏ ra bình tĩnh ung dung như trước. Đây không phải là chuyện mà một người trầm ổn khôn ngoan ở mức độ bình thường có thể làm ra được.

Vũ Thượng cười cợt đáp, “Ha ha, không nhiều không ít, đại khái là những chuyện mà Phong Thập Nhị nên biết thì hắn đều khiến cho đối phương phải biết, thế thôi.”

Cái gọi là ‘không nhiều không ít’ này có lẽ cũng chẳng khác nào với những thứ ‘nên hỏi và không nên hỏi’ ở trong mắt Vũ Thượng kia.

Những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, quá mức bình an sẽ sinh nhàm chán như Vũ gia đây, có lẽ Liễu Vô Thường là người hiểu rõ nhất. Thôi đi, chuyện có thể đạt đến mục đích như trong dự tính ban đầu đã là tốt lắm rồi, hắn cũng không muốn so đo với tên hôn quân thích khua môi múa mép này.

Hôm nay, Liễu Vô Thường phá lệ dậy sớm, nguyên nhân của chuyện này chính là…

Thử nghĩ xem, một nam nhân kể tử khi biết nhận thức cho tới nay vẫn luôn bị người ngoài cự tuyệt không thèm gặp mặt, bỗng dưng lại nhận được một lá thư nặc danh thần thần bí bí, vậy thì sẽ hưng phấn khó lòng nhẫn nhịn biết bao a.

Nhìn chằm chằm nét chữ tao nhã tú lệ trước mặt một hồi lâu, Liễu Vô Thường không ngừng tưởng tượng ra bàn tay của chủ nhân phong thư này có bao nhiêu nõn nà làm người ta mê đắm. Lại nghĩ tới tính khí nóng nảy của mỹ nhân nhà mình, đắn đo suy đi tính lại hết một canh giờ, sau đó hắn rốt cuộc thở dài một cái.

“Quản gia.”

‘Vụt’ một cái, một thân ảnh nhanh chóng vọt vào, Liễu quản gia xu nịnh tức thì dâng khăn tay thay Liễu Vô Thường lau mặt.

Liễu Vô Thường vươn tay tiếp nhận chiếc khăn, lau rửa một hồi, lại nói, “Đi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới Hồng lâu một chuyến.” Để mặc người đẹp chờ mà không đến không phải loại chuyện mà Liễu Vô Thường có thể làm ra. Sau khi nếm trải vô số lần bị cho leo cây thống khổ, hắn từng phát thệ, tuyệt đối sẽ không bao giờ để bất cứ mỹ nhân nào ở trên đời phải ăn thịt bồ câu (*).

(*) Ăn thịt bồ câu = thả bồ câu = hẹn rồi bỏ boom

Về phần mỹ nhân nhà hắn… Liễu Vô Thường đứng lên, nói, “Quản gia! Mang giấy bút tới đây cho bản thiếu gia!”

Người nọ lại nhấc chân chó chạy tới, rất mực lấy lòng mà đưa giấy bút lên.

Hồng lâu không hổ danh là chốn ăn chơi đệ nhất Giang Nam, còn chưa bước vào trong cửa đã thấy khí thế thập phần phô trương xa xỉ, ngay cả thanh lâu lớn nhất trong thành Dương Châu chỉ sợ cũng còn kém xa.

Nhìn một đám mỹ nhân lượn tới lượn lui ngay trước mặt, Liễu Vô Thường nước miếng chảy dài, lẩm bẩm một câu, “Quả không hổ danh là động mỹ nhân…”

Liễu quản gia ở một bên nhìn cũng hoa mắt chóng mặt, chỉ biết gật đầu như giã tỏi mà phụ họa theo.

Nghe được thanh âm của Liễu quản gia, Liễu Vô Thường vung tay một phen đập vào đầu hắn, “Còn không mau đi giúp bản thiếu gia tìm người!”

Quản gia vội vàng xoa xoa cái đầu bị đánh, nhanh chóng lẩn vào đám đông, rồi lại cấp tốc chạy ra.

“Thiếu gia, tiểu nô vừa đưa thư cho tú bà xem, nàng ta nói mời thiếu gia lập tức vào trong, hoa khôi Hồng lâu đang đợi…”

Hai chữ ‘hoa khôi’ vừa lọt vào lỗ tai của Liễu Vô Thường, con mắt hắn liền mãnh liệt phát sáng. Không cần phải nói, hoa khôi của kỹ viện đệ nhất Giang Nam này chắc chắn là nữ nhân mỹ mạo đệ nhất thiên hạ! Nếu đã được đích thân nàng mời tới, hắn còn gì để mà do dự phân vân nữa!

“Đi thôi!” Vung quạt, Liễu Vô Thường dắt theo Liễu quản gia nghênh ngang tiến vào bên trong.

Phong Thập Nhị lúc này siết chặt lá thư trong tay, toàn thân không ngừng run rẩy bởi vì tức giận.

Phong Thập Tam vừa bước vào cửa liền chứng kiến một màn như thế, hiếu kỳ mà chạy tới hỏi thăm, “Thập Nhị, ngươi đang cười cái gì vậy?” Cười đến toàn thân run rẩy thế kia, nhất định là chuyện hài hiếm có trên khắp thế gian đi!

Phong Thập Nhị giương mắt nhìn đối phương, nghiến răng nói, “Con mắt chó nào của ngươi thấy ta đang cười?”

Phong Thập Tam giật mình, vội vài thụt lùi về phía sau mấy bước. Hắn đã rất lâu không thấy Phong Thật Nhị tức giận đến như thế rồi. Năm ấy, khi Phong Thập Nhị đánh gãy chân của Đoàn đại thiếu gia, may mắn hắn không có mặt tại hiện trường, cho nên vừa vặn không được nhìn thấy bộ dạng nổi cơn thịnh nộ của đối phương…

“Thập Nhị… Xảy ra chuyện gì?”

Phong Thập Nhị đứng lên, giận dữ nói, “Tên vô liêm sỉ kia ngu ngốc nhảy vào cái bẫy mà Đoàn Phong sắp đặt!” Có người ngu xuẩn đến mức này sao? Chỉ cần dùng một cái danh hiệu ‘hoa khôi Hồng lâu’ là có thể khiến cho tên sắc lang kia vui vẻ chạy tới!

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa! Liễu sắc lang bị Đoàn Phong lừa tới Hồng lâu, hiện tại hẳn là tên họ Đoàn kia đang chuẩn bị mài dao làm thịt hắn đi.”

Phong Thập Tam thở dài nói, “Thập Nhị, ngươi tức giận cái gì? Nếu Liễu Vô Thường kia thực sự xảy ra chuyện thì cũng là đáng đời hắn thôi.”

Lời này đích thực không sai. Hắn cũng không nghi ngờ khả năng tự về của Liễu Vô Thường, Đoàn Phong kia  nếu muốn làm gì tên sắc lang ấy cũng chưa chắc đã thành công đâu! Nhưng vấn đề lại không phải nằm ở Liễu Vô Thường, mà là ở bản thân Phong Thập Nhị hắn đây!

Phong Thập Nhị căm giận ném cho Phong Thập Tam một phong thư, “Tự ngươi xem đi!”

Hắn cũng biết Liễu Vô Thường có cái đức hạnh gì, để tên kia chịu thiệt mà an phận thủ thường một chút cũng là cái tốt. Thế nhưng… Vì sao tên vô liêm sỉ này kiểu gì cũng phải kéo hắn vào mới chịu được a? Vì sao hắn hiện tại lại cảm thấy lo lắng bất an a?

Phong Thập Tam nhận lấy phong thư nọ, mới biết, bên trong có tới hai lá thư. Lá thứ nhất có ghi, ‘Thập Nhị, trưa nay tại Hồng lâu Giang Nam, ta chờ ngươi tới. – Ký tên: Đoàn Phong.’

Đọc xong, Phong Thập Tam lại mở lá thứ thứ hai ra, vừa đọc đến dòng đầu tiên, thân thể đã bất giác nổi lên một lớp da gà.

‘Mỹ nhân thân mến,

Sáng nay nhận được thư mời của hoa khôi Hồng lâu, vốn là định bàn bạc cùng với mỹ nhân một tiếng rồi mới quyết định, thế nhưng thời gian cấp bách, lại có khả năng đây là cái bẫy của Đoàn gia đại công tử dựng lên. Vì thế tại hạ quyết định cùng với Liễu quản gia tới đó. Nếu như quá trưa mà tại hạ vẫn chưa trở vể, phiền mỹ nhân chuyển lời lại cho hoàng đế sắc lang kia, đồ vật hắn phải tự mình đi lấy, Vô Thường lực bất tòng tâm.

Tái bút: Mỹ nhân không cần nhớ mong, Vô Thường không sao cả.

Ký tên – Liễu Vô Thường.’

Từ nội dung hai lá thư hợp lại, đại khái sự tình có thể hiểu được rồi. Phong Thập Tam giương mắt nhìn Phong Thập Nhị, hỏi, “Thập Nhị, ngươi định như thế nào…?”

“Đi! Đương nhiên là phải đi!” Đã đến nước này rồi, hắn còn có thể không đi hay sao?

Phong Thập Tam cười gượng hai tiếng, nói, “Thập Nhị, ngươi bình tĩnh một chút… Kỳ thực, ta cảm thấy ngươi không đi thì vẫn tốt hơn.”

Phong Thập Nhị liếc mắt, lạnh lùng nói, “Vậy thì ngươi đi thay ta đi?”

Xoắn xuýt thụt lùi thêm mấy bước, Phong Thập Tam lắc đầu. Đánh chết hắn cũng không đi. Đoàn Phong kia nổi tiếng là kẻ thủ đoạn mưu mô, tuy rằng không có võ công nhưng nghe nói mấy thủ hạ mà tên hỗn đản đó thuê về vô cùng lợi hại, có thể tùy tiện bóp chết một tiểu sinh mệnh nhỏ nhoi như hắn a!

Phong Thập Nhị bước ra khỏi đại sảnh, hiện tại cách chính ngọ vẫn còn một canh giờ. Liễu Vô Thường chắc chắn đang ở Hồng lâu hưởng thụ hoa khôi hầu hạ.

Đang lúc Phong Thập Nhị cân nhắc xem có nên đi tìm Vũ Thượng nói trước vài tiếng hay không, một thanh âm lạnh lẽo như băng bất ngờ truyền tới.

Phong Thập Nhị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạo Vân đang từ từ bước tới. Nói đến Hạo Vân, người này thực sự là cực kì lãnh tĩnh, sau khi tới Phong gia, ngoại trừ đi theo bên người Vũ Thượng ra thì hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt một ai.

Chỉ dựa vào phương hướng của đối phương và ánh mắt không ngừng dán trên mặt mình, Phong Thập Nhị có thể khẳng định mục tiêu của Hạo Vân chính là hắn.

“Hạo công tử, có việc gì?”

Không phải lần đầu tiên tiếp xúc, Hạo Vân rất rõ ràng Phong Thập Nhị là người ăn ngay nói thẳng, vì thế hắn dừng bước cách đối phương một quãng, nói, “Người kia bảo ta chuyển lời tới cho ngươi, chỉ cần mang Liễu Vô Thường trở về là được, những chuyện khác không cần bận tâm nhiều.”

Nguyên lai Vũ Thượng đã sớm biết rồi, vậy thì hắn sẽ không vì những chuyện Phong Thập Nhị vô duyên vô cớ gây ra mà làm khó dễ nữa. Nghĩ như thế, Phong Thập Nhị lập tức về phòng, chuẩn bị một vài ‘đạo cụ’, chờ đến quá trưa liền tức tốc xuất môn.

Liễu Vô Thường biết rõ đây là một cái bẫy, cho dù hiểu được Đoàn Phong dùng danh nghĩa của hoa khôi đệ nhất Giang Nam làm mồi nhử dụ hắn mắc câu, trong lòng hắn cũng không mấy băn khoăn. Thế nhưng sau khi thực sự sa chân vào bẫy rập, vừa hưởng thụ một chút ân cần hầu hạ của hoa khôi vừa nghĩ cách thoát thân, hắn mới phát hiện, cái bẫy này hình như cũng không dễ dàng thoát ra cho lắm.

Cả căn phòng tràn ngập mùi hương hoa Mạn đà la của Tây Vực, hun đến cái mũi của hắn phát ngứa lên. Sở thích của vị hoa khôi này thực là đặc biệt, sao lại đốt thứ huân hương kỳ dị đến thế ở trong phòng.

Có lẽ là bởi vì trong phòng tràn ngập huân hương cho nên hơi hơi ngột ngạt. Liễu Vô Thường muốn vận chút chân khí để ngăn chặn loại hương khói này bay vào khoang mũi của mình. Cái thứ này hít một chút thì không sao, nhưng nhiều thêm nữa là hắn liền không ổn.

Thế nhưng cũng đã muộn rồi. Sớm nói trên đời này, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó đối phó, lời này đích thực không sai. Hắn bị cơ thể mềm mại uyển chuyển của nữ nhân này quấn lấy suốt một buổi sáng, mặc dù cái gì cũng không làm, thế nhưng một thân chân khí gần như tiêu hao hết sạch. Hiện tại, hắn chính là bị một nữ nhân cùng một tiểu nhân tính kế, vây hãm tại Hồng lâu ép hít tiêu hồn hương đến mức không cách nào nào động đậy.

Nói thực thì cái tiêu hồn hương chẳng biết từ đâu mà có này đã ăn mòn gần như hết sạch ba hồn bảy vía của hắn rồi. Hiện tại, còn sót lại cũng chỉ có một phần hồn phách rất nhỏ mà thôi.

“Liễu Vô Thường? Tư vị thế nào?”

Thanh âm mềm mại truyền vào lỗ tai, nữ nhân đang quấn trên thân thỉnh thoảng lại cọ sát vài cái. Liễu Vô Thường lại chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên một trận da gà, mồ hôi lại cơ hồ ướt đẫm sau lưng. Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ thực sự hư thoát.

Liễu Vô Thường biểu tình khổ sở, tư vị đúng là rất tốt, bất quá tốt đến mức hắn khó lòng mà hưởng thụ được a!

“Mỹ… mỹ nhân nhà ta đâu?” Trong đầu của Liễu Vô Thường mơ hồ hiện lên hình ảnh Phong Thập Nhị trần trụi ghé sát lên người của hắn, nước miếng cũng vì thế mà thoáng chốc tràn ra. Nếu như hiện tại người quấn lên thân thể hắn là Phong Thập Nhị, hắn chết cũng cam lòng. Đáng tiếc… Thật khó có thể được hưởng thụ ân điển của mỹ nhân nha! Hắn không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, Liễu Vô Thường hắn cả đời duyệt vô số người, chẳng ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay.

Sớm biết như thế, chẳng thà an phận ở nhà ngủ thêm một lát, tỉnh dậy lại chạy theo bên cạnh mỹ nhân. Tuy rằng mỹ nhân ở ngay trước mặt mà ăn không được thì thật khổ đau, thế nhưng vẫn tốt hơn là bị giày vò ở tại chỗ này.

Bỗng nhiên hạ thân nhất thời căng thẳng, một bàn tay không an phận nào đó bắt đầu chậm rãi mò lên. Lúc này biều tình khổ đau của Liễu Vô Thường đã biến thành khóc thương thảm thiết. Mỹ nhân nhà hắn còn không đến, hắn thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi…

Phong Thập Nhị hung hăng xông thẳng vào Hồng lâu. Tú bà vừa nhìn thấy hắn thì sắc mặt tái mét, run rấy đi tới, nói, “Phong… Phong thiếu gia, sao… sao lại rảnh rỗi mà… mà tới đây?”

Trong trí nhớ của nàng, sự xuất hiện của tên hung thần này chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Lần này không biết người nọ lại vì cái gì mà tới sinh sự nữa đây.

“Đoàn Phong đâu?”

Tú bà sửng sốt, một năm trước, sau khi vị Phong thiếu gia này đại náo Hồng lâu, đánh gãy hai chân của Đoàn đại công tử, tất cả những người ở đây không một ai dám nói tới một chữ ‘Đoàn’ ở trước mặt người này. Hôm nay có phải mặt trời đã mọc ở đằng Tây rồi khong, tại sao Phong ác bá lại chính miệng nói đến hai chữ này?

“Phong công tử thật biết nói đùa, sau cố sự một năm về trước, Đoàn đại thiếu gia chưa từng quay lại nơi này. Phong thiếu gia nếu như tới đây để tìm Đoàn công tử, e rằng đã đến nhầm chỗ rồi.”

Phong Thập Nhị âm thầm hít sâu một hơi, nói cũng đúng, với tính cách của Đoàn Phong, làm sao có thể đường đường chính chính xuất hiện ở tại chỗ này.

“Liễu Vô Thường đâu?”

Tìm không được Đoàn Phong, vậy thì tìm Liễu Vô Thường. Loại người gặp được mỹ nhân chỉ hận không thể nhanh chóng bố cáo cho toàn thiên hạ như tên sắc ma ấy chắc chắn sẽ không lén lén lút lút ra vào Hồng lâu.

Tú bà che miệng cười cười, nói, “Liễu Công tử a, hiện nay đang ở trong phòng của hoa khôi…”

Lời còn chưa dứt, Phong Thập Nhị đã rút ra một cây châm, đưa tới trước mặt của tú bà, “Nhận ra cây châm này không?!”

Nàng đương nhiên là nhận ra! Một năm về trước, cũng là cây châm như thế cắm vào, khiến cho nàng phải co quắp trong phòng một tháng không dám xuất môn, Tú bá run giọng nói, “Phong… Phong công tử, có chuyện gì từ từ… từ từ… nói…”

“Dẫn đường!”

Cửa phòng ‘két’ một tiếng, Liễu Vô Thường giật mình vội vã quay đầu. Trong phòng khói sương mù mịt, hơn nữa tầm mắt của hắn hiện tại đã thực mơ hồ. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để tìm về một chút thanh tỉnh, thế nhưng lần thứ hai mở mắt ra vẫn không cách nào nhìn rõ ai vào với ai. Thế nhưng… vẫn là có thể nhìn thấy một vài bóng người…

Người phía trước tuyệt đối không phải mỹ nhân nhà hắn. Mỹ nhân nhà hắn không thích mặc loại y phục lộng lẫy hoa mỹ thế kia.

“Liễu Vô Thường! Còng sống thì rên lên một tiếng cho ta!”

Thanh âm vô cùng hào sảng của Phong Thập Nhị truyền vào lỗ tai, ngay sau đó một bóng hình trắng trắng xám xám có chút thân quen đập vào tầm mắt Liễu Vô Thường. Tuy rằng không nhìn rõ lắm, nhưng Liễu Vô Thường khẳng định, đây chính là mỹ nhân nhà hắn. Cảm giác vui mừng cùng kinh ngạc thoáng chốc tan vào trong làn khói mê khiến cho hắn vô cùng choáng váng.

“Mỹ… mỹ nhân…”

Khác với tiếng kêu vang hớn hở ngày thường, đây là lần đầu tiên Phong Thập Nhị cảm thấy thanh âm của Liễu Vô Thường lại yếu ớt đến như thế. Không xong rồi sao? Nhưng mà không chết là được rồi.

Đẩy tú bà còn đang run rẩy chắn ở phía trước ra ngoài, Phong Thập Nhị trực tiếp đóng cửa, rồi một lần nữa quay đầu nhìn vào trong căn phòng mịt mù sương khói kia.

Hoa khôi thân mình uyển chuyển đang ghé sát vào cơ thể cường tráng của Liễu Vô Thường, cả hai người đều trần như nhộng, khung cảnh quả thực là muốn bao nhiêu kích thích liền có bấy nhiêu kích thích. Phong Thập Nhị dừng lại một chút, do dự không biết có nên kéo Liễu Vô Thường ra ngoài hay không.

“Mỹ… mỹ nhân… cứu… cứu mạng…” Nữ nhân ở trên thân đang không ngừng vuốt ve sờ soạng hắn, hắn sắp phát nổ rồi a…

Vừa mới bước vào đã bị mùi hương hoa Mạn đà la liên tục xông vào cánh mũi, Phong Thập Nhị cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn sống trong dược vật nhiều năm như thế đương nhiên hiểu rõ, Liễu Vô Thường đã chờ đợi ở đây từ sáng tới giờ, lúc này chắc chắn là đang dục hỏa đốt người rồi.

Phong Thập Nhị vươn tay gạt hoa khôi đang quấn chặt lấy thân thể Liễu Vô Thường ra, một phen kéo hắn đứng lên. Liễu Vô Thường toàn thân trần trụi, vừa mới lấy được tự do liền lập tức dùng cả tay lẫn chân bám lên người Phong Thập Nhị.

Bị một người quấn chặt lấy như thằn lằn, bất kể là ai cũng chẳng dễ chịu gì, huống hồ lại còn là một đại nam nhân trần truồng như nhộng. Phong Thập Nhị đỏ mặt vươn tay dự định đẩy người.

“Mỹ… mỹ nhân, xin ngươi, nếu còn không làm, ta thật sự sẽ phát nổ.” Ở trong căn phòng tràn ngập huân hương lại được người tận tình hầu hạ, toàn thân trên dưới đều bị sờ qua một lượt, đã thế, cứ sờ đến lúc sắp tới giới hạn thì lại buông tay. Hắn cứ như vậy bị người giày vò một buổi, thực sự là quá thống khổ, nghẹn muốn phát điên lên rồi.

Phong Thập Nhị thoáng chốc cứng đờ. Hắn hiểu lúc này Liễu Vô Thường có bao nhiêu khó chịu, thế nhưng…

Liễu Vô Thường ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Phong Thập Nhị, tựa hồ như trút được gánh nặng mà mỉm cười.

“Tốt rồi, ngươi đã đến…” Ghé sát vào bên môi Phong Thập Nhị, hắn lẩm bẩm, “Ngươi có biết không… Nữ nhân kia không chạm được, không, tất cả nữ nhân ở trong Hồng lâu này đều không thể chạm được. Chỉ cần chạm một cái thôi, cái mạng nhỏ của ta liền tiêu rồi.” Tiểu nhân không hổ là tiểu nhân, loại thủ đoạn hạ lưu vượt ngoài giới hạn này có lẽ cũng chỉ có tiểu nhân mới có thể làm ra được.

“Này! Ngươi cố gắng chống đỡ một chút! Tỉnh táo lại cho ta! Ta là nam nhân!”

Liễu Vô Thường đang dán chặt môi lên khuôn miệng của Phong Thập Nhị nghe vậy thì hắc hắc cười, nói, “Mỹ nhân yên tâm, ta hiện tại tuy không trụ nổi thân thể mình nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ đâu. Mỹ nhân của ta có đánh chết ta cũng sẽ không nhận lầm đâu!” Vừa dứt lời, liền mạnh mẽ hôn xuống bờ môi của đối phương.

Toàn thân Phong Thập Nhị nháy mắt cứng đờ, nam nhân đang quấn trên người hắn khí lực rất lớn, khiến cho hắn chống đỡ không nổi, cứ thế bị đè xuống sàn nhà, không cách nào động đậy.

Sớm biết thời điểm Liễu Vô Thường nghiêm túc sẽ cực kỳ mạnh mẽ, hiện tại cho dù một thân Phong Thập Nhị mang đầy dược vật xem ra cũng không có tác dụng gì.

Liếc mắt nhìn thấy một nữ nhân đang hoảng sợ đứng ở một bên, Phong Thập Nhị đè thấp thanh âm, quát, “Cút ngay!”

Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt không thể để cho người thứ ba chứng kiến. Đáng lẽ hắn không nên lo lắng cho cái tên vô liêm sỉ này mới đúng!

Về phần Liễu Vô Thường, hiện tại hắn cũng không đến mức vô tri vô giác. Trên thực tế, hắn không phải là không điều khiển được bản thân mình, chẳng qua là không muốn nhẫn nhịn thêm nữa mà thôi.

Từng tiếng thở dốc ngày một nặng nề, toàn thân Liễu Vô Thường trở nên khô nóng, triệt để tuân theo bản năng, tận lực khống chế khối thân thể hữu lực đang nằm ở dưới thân mình. Từ khi gặp gỡ Phong Thập Nhị cho đến nay, thân thể của đối phương hắn đã công khai cũng như lén lút sờ mó hết mấy trăm lần, khi ở khách điếm Phúc Lai lại càng sờ đến nơi đến chốn. Cho nên, từ trên xuống dưới cơ thể người kia, chỗ nào nhạy cảm, chỗ nào dẻo dai, chỗ nào cứng ngắc, chỗ nào có nhiều phản ứng, hắn đều cực kì nắm rõ.

Bởi vì chỉ có thể sờ nhưng lại không thể ăn, kết quả là Liễu Vô Thường đã phải nghẹn nín mất rất nhiều ngày.

Thêm nữa, trước đó hoa khôi lại không ngừng khiêu khích… cho nên dục vọng vẫn luôn tích tụ tận sâu trong cơ thể hắn kia hiện tại đã nhịn đến cực hạn rồi.

Có lẽ do trong phòng tràn ngập huân hương nên Phong Thập Nhị bắt đầu cảm thấy hưng phấn, toàn thân hư nhuyễn không còn sức lực. Y phục trên người bị xé tan, bởi vì cảm giác được bàn tay của Liễu Vô Thường đang lần mò trên khắp thân thể mình mà hắn bắt đầu căng thẳng.

Nửa thân dưới bị người đẩy gập lên, hai chân bị đối phương tách rộng, trực giác nói cho hắn biết, hiện tại nếu còn không làm gì cả thì sẽ muộn mất…

“A…”

Nhưng suy nghĩ vừa thoáng hiện ra trong đầu, Phong Thập Nhị lại cảm giác được có một cái gì đó dùng sức thúc mạnh vào bên trong hậu huyệt… Vẫn là, muộn mất rồi…

“Mỹ nhân, ngươi kiên nhẫn một chút…” Tuy rằng vô cùng cấp bách, tuy rằng cực kỳ muốn phát tiết ra, thế nhưng Liễu Vô Thường hiểu rõ, nếu không phải là Phong Thập Nhị, hắn căn bản không thể triệt để phóng túng như thế này.

Đau! Sao chỉ có một chữ ‘đau’ là có thể diễn tả hết được!

Khi Phong Thập Nhị tỉnh táo lại, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ mà thôi. Hắn phải giết cái tên Liễu Vô Thường đang bám chặt vào lưng hắn đây, băm thành thịt vụn, ném xuống Tây hồ làm mồi cho cá ăn!

Nhưng là dùng tay không bóp chết hắn ta thì rất không thực tế, giữa chừng Liễu Vô Thường tỉnh dậy thì liền biến thành một trò cười rồi, mà xung quanh lại không có ‘bảo bối’ gì có thể mang ra sử dụng. Phong Thập Nhị cắn răng trở mình, tiện chân đá bay tên nam nhân bên cạnh xuống giường, đứng lên đi tìm quần áo. Trong phòng có một chiếc tủ, bên trong có khá nhiều y phục nhưng không hợp sở thích của hắn, những thứ này thoạt nhìn rất giống loại y phục mà thường ngày Liễu Vô Thường hay mặc.

Quay đầu trừng mắt liếc nhìn Liễu Vô Thường sau khi bị đá xuống giường vẫn ngủ đến ngon lành hạnh phúc, Phong Thập Nhị âm thầm nghiến răng. Thừa dịp này, phải giết người diệt khẩu!

Mặc quần áo tử tế, Phong Thập Nhị liền đi tìm mấy bình dược hộ thân mà hắn đặc biệt mang theo. Nhưng chẳng hiểu vì sao tất cả bảo bối của hắn đều đã không cánh mà bay biến hết.

Trong căn phòng này ngoại trừ hai nữ nhân bị hắn đá ra lúc trước, tuyệt đối không có người thứ ba tiến vào. Đồ vật của hắn chắc chắn không thế mọc chân mà chạy, cho nên khẳng định vẫn còn quanh quẩn đâu đó ở trong này.

Phong Thập Nhị ngồi xổm xuống, tìm kiếm khắp nơi một lượt, đột nhiên một cỗ áp lực nặng trĩu đè mạnh xuống lưng, khiến cho hắn nằm bò xuống trên mặt đất.

“Mỹ nhân… tìm cái gì?”

Thanh âm vô cùng phấn chấn của Liễu Vô Thường nhanh chóng truyền vào tai Phong Thập Nhị.

“Liên quan cái rắm gì đến ngươi?!”

“Ai nói không liên quan. Từ giờ trở đi ta phải có trách nhiệm với mỹ nhân. Vô Thường đã từng nói, Vô Thường sống là người của mỹ nhân, chết là ma của mỹ nhân, cho nên tất cả những chuyện của mỹ nhân thì đều là chuyện của Vô Thường!”

Khốn kiếp! Tất cả đều là lời một phía của tên vô sỉ ngươi thôi!

“Phong huynh đệ có ở đây không?”

Bên ngoài cánh cửa đang khép chặt truyền đến một hồi thanh âm, là giọng của Vũ lão bản. Phong Thập Nhị nhanh chóng đứng lên, cầm lấy một kiện ngoại bào ném về phía Liễu Vô Thường, “Mặc vào!”

Liễu Vô Thường chỉ chỉ vào một cái ngăn kéo của chiếc tủ bên cạnh, Phong Thập Nhị đi tới mở ra, chỉ thấy bên trong đều là bảo bối phòng thân mà hắn mang theo, may mắn vẫn còn nguyên vẹn. Có mấy thứ này, cho dù Vũ lão bản võ nghệ cao cường, bọn họ muốn bình an trốn thoát khỏi đây cũng không phải là chuyện khó.

Phong Thập Nhị lên tiếng đi tới mở cửa.

Vũ lão bản vẻ mặt tươi cười thoải mái đi vào.

Liễu Vô Thường lúc này đã khoác ngoại bào, tùy tiện ngồi ở mép giường, liếc mắt nhìn Vũ lão bản, hỏi, “Thắng hay là thua?”

Vũ lão bản mỉm cười đáp, “Thua rồi.”

“Như vậy, ngươi thiếu ta một ân tình, phải làm giúp ta một chuyện.”

“Nguyện cược nguyện thua, dám làm dám chịu.”

Liễu Vô Thường đảo mắt nhìn về phía Phong Thập Nhị, nói, “Mỹ nhân, mùi hương trong phòng này rất khó chịu, chúng ta quay về thôi.”