Editor & Beta: Mai_kari

Tác giả: Đừng hỏi ta quá trình thế nào! Ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết! Các ngươi có thể đi hỏi trực tiếp Vong Cơ.

Tiểu Lam công tử login, các ngươi đoán xem, tên gọi sẽ là gì?

—————————–

Tiếng sáo du dương an ninh, tựa như phi điểu xoay quanh trong biệt viện. Ngụy Vô Tiện lười nhác dựa người vào bệ cửa sổ ngay mái hiên gỗ thổi sáo, huyền y hắc giày, tóc dài được buộc cao, dây cột tóc đỏ tươi phần đuôi được thả dài ngay trước ngực, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Cây ngọc lan ngoài cửa sổ từng nụ hoa đang chờ nở, từng chấm nhỏ đầy ngọn cây, nghĩ tới đầu xuân năm sau sẽ nở rộ, sẽ là mãn thụ trắng noãn, trong suốt như tuyết, mùi thơm ngào ngạt thấm tận tim gan.

Thắt lưng ưu nhã, thân hình thon thả, thanh dật trong sáng. Nếu là một người qua đường đi ngang qua, sẽ còn nói tiếu công tử phong lưu tài tuấn nhà ai, không chừng còn có biết bao cô nương chỉ cần liếc mắt liền lầm cả đời.

Lúc Lam Vong Cơ đẩy cửa vào, thì xác nhận trong nháy mắt cũng có chút sửng sốt, nhưng lập tức chau mày lại. Mặc dù không phải tháng chạp ngày đông giá rét sương hàn lộ, nhưng gió lạnh ngoài phòng cũng vẫn lạnh thấu xương như trước, người này thân thể vừa mới khỏe lại đủ để xuống giường đi lại, sao lại không biết trân quý thân thể thế này.

Có thể thấy được hắn thổi sáo quả thực rất vui vẻ, cũng không muốn cắt ngang hứng thú của hắn, chỉ đành đặt cái khay trong tay lên bàn, xoay người đóng cửa, sau đó liền đi tới bên cạnh hắn, yên lặng nghe.

Thổi xong một khúc nhạc, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ nháy nháy mắt, hỏi: “Thế nào, có dễ nghe không?”

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, nói: “Xuống nào!”

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: “Ta đau, không cử động được!”

Hắn bị Lam Vong Cơ bắt nằm trên giường thành thật suốt hai ngày, đã sớm sinh long hoạt hổ, đây rõ ràng là chơi xấu.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, tiến lên một tay ôm vai hắn, một tay đặt dưới gối, nhẹ nhàng ôm lấy hắn rời khỏi bệ cửa sổ, thả xuống giường, sau đó xoay người đem cửa sổ đóng thật nghiêm kín.

Ngụy Vô Tiện vừa được đặt ngồi xuống, liền quay đầu nhìn cục nhỏ nhỏ đang được khóa trong tã lót ngay đầu giường. Tiếng sáo đã dỗ cho bé ngủ tới say giấc, cái miệng hơi hơi giương, chảy nước, hơi thở rất nhẹ rất nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đầy thịt, trắng nõn. Tay của Ngụy Vô Tiện chống má, nghiêng đầu tiếu ý dịu dàng mà nhìn, trong lòng đầy ấm áp, thích tới không chịu nổi. Muốn đưa tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại kia, lại sợ chọc bé thức giấc sẽ quấy khóc, nên đầu ngón tay tựa như chuồn chuồn lướt nước trên da mặt bé chọc một cái, sau đó nhanh thu hồi lại, nhưng lại nghĩ thấy thích thú, lại không an phận mà vươn tay ra muốn chạm tiếp.

Lam Vong Cơ sau khi khóa chốt xong cửa sổ liền đi tới, ngồi ở một bên nhìn Ngụy Vô Tiện, đáy mắt tràn đầy tiếu ý, một mảnh nhu hòa. Một lát sau, chồm người tới, vô thanh vô tức kéo hắn lại gần, đặt lên đùi của mình, đạm thanh: “Để cho nó ngủ.”

Chọc không được khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn kia, thì khuôn mặt tuấn mỹ của đứa lớn tự nhiên không thể buông tha. Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên đùi y, tay không hề thành thật mà xoa xoa khuôn mặt y.

Lam Vong Cơ cầm tay hắn, cảm nhận được độ lạnh trên người hắn, tinh tế vuốt ve ngón tay khớp xương rõ ràng, thấp giọng nói: “Sao tay lại lạnh như thế?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Chẳng phải mới nãy ngồi ở bệ cửa sổ thổi sáo sao, có thể bị dính chút gió, ngươi giúp ta làm ấm.”

Không chỉ nắm tay cả lòng bàn tay hắn, mà cánh tay đang ôm lấy hắn cũng yên lặng thu lực, đem Ngụy Vô Tiện ôm càng chặt.

Lam Vong Cơ nói: “Lần sau đừng mặc ít như thế, trúng gió.”

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nói: “Đống áo choàng đó vừa chật vừa nặng, mặc …”

Còn chưa nói xong, hắn liền thấy chân mày của Lam Vong Cơ nhíu lại, lộ sự tức giận, liền vội vã sửa lại: “Hảo hảo hảo hảo, ta sai rồi, lần sau ta nhất định mặc, ta nghe lời ngươi được chưa?”

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, định mở miệng nhưng Ngụy Vô Tiện đã lập tức chặn lại: “Ai nha nha, ta đã biết, chưa khỏi hẳn, không thể thụ hàn, không thể mệt nhọc, không thể gì gì gì có đúng hay không? Ngươi nói cũng hơn trăm lần rồi.”

Lam Vong Cơ nâng người Ngụy Vô Tiện lên, để hai chân của hắn vòng quanh thắt lưng mình, cảm giác như quỳ gối trước người mình. Hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn kéo sát vào người mình, cằm để sát ngay ngực Ngụy Vô Tiện, ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: “Phiền rồi?”

Hai tay Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, cúi đầu như lấy lòng mà ở giữa lông mày và lông mi y hôn loạn trác một trận, cười nói: “Không phải phiền, Nhị ca ca của ta tốt như vậy, ta thích còn không hết, ngươi dù nói tiếp thêm một trăm lần ta cũng không thấy phiền.”

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nhớ tới cái gì đó hỏi: “Đúng rồi, Lam Trạm, ngươi đặt tên cho nó chưa?”

Lam Vong Cơ dừng một chút, hỏi: “Ngươi muốn gọi là gì?”

Ngụy Vô Tiện hai tay đặt lên vai Lam Vong Cơ, ngón tay ở phía sau y từng chút quấn quanh mạt ngạch, dường như nghĩ tới cái gì, không có hảo ý cười nói: “Gọi Lam Thiên thế nào?”

“…”

Ngụy Vô Tiện tự biên tự diễn nói: “Sau này nếu nó hỏi tại sao lại có tên đó, ngươi sẽ nói với nó bởi ngày mỗi ngày chính là mỗi ngày (thiên thiên tựu thị thiên thiên), nếu nó hỏi ý nghĩa, ngươi sẽ giải thích cho nó là, bởi vì muốn khích lệ quyết chí tự cường của nó, phải biết quý trọng thời gian, chớ để hoang phế niên tuế, cần phải lợi dụng từng ngày trong cuộc đời.”

Lam Vong Cơ nhíu mày hỏi: “Ngươi khẳng định muốn gọi tên này?”

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: “Không được không được, ta thuận miệng nói bậy đó. Hàm Quang Quân, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi chắc chắn đã sớm nghĩ ra được rồi, phải không, nói mau, đến tột cùng ngươi muốn đặt tên gì?”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm hắn rời khỏi người mình, đứng lên, đi tới bên án thư, lấy xuống một cây bút lông, chấm mực nước, ở ngay trang giấy giấy Tuyên Thành mở rộng kia tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết xuống mấy chữ.

Ngụy Vô Tiện tiến lên cùng y sóng vai, cúi đầu nhìn chữ.

Chữ mà Lam Vong Cơ viết ra vô cùng đẹp, khung xương tu nhã, mạnh mẽ hữu lực, liễu cốt nhan cân, thập phần thưởng thức.

Chỉ thấy trên trang giấy hạ xuống mấy đại tự phiêu dật phong thần — Danh Húc, tự Dữ Mộ. (*)

(*: Húc (煦) nghĩa là ấm áp / Dữ Mộ (与暮) nghĩa là cùng với ánh hoàng hôn)

Danh Húc, tự Dữ Mộ. (*: Lam Húc nghĩa là bầu trời ấm áp)

Ngụy Vô Tiện không tiếng động thì thầm thưởng thức một phen, nói: “Một là xích mạo, một là ôn nhuận. Lam Húc, tên rất hay.”

Sau đó, lại nhìn tiếp hai chữ sau, cười ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, nói: “Hàm Quang Quân, hai chữ sau của ngươi, ta không hiểu lắm, ngươi có thể giải thích cho ta một chút không?”

Lam Vong Cơ nói: “Muốn biết?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đương nhiên.”

Lam Vong Cơ: “Tự mình nghĩ.”

Ngụy Vô Tiện cắn một cái lên cổ của y, nói: “Vì nghĩ không ra nên mới hỏi ngươi, Lam Trạm tốt của ta, van cầu ngươi, nói cho ta biết đi.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, cố sức kéo người vào trong lòng mình, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, là một câu nói rất nhẹ.

Hai mắt của Ngụy Vô Tiện chợt ngẩn ra, sau đó cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”

Sớm đã biết được phản ứng này của hắn, Lam Vong Cơ nhìn như bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhưng khóe môi lặng yên nâng lên, trong ánh mắt cũng có chút rung động mông lung.

Ngụy Vô Tiện cười cho đã xong thì không cười cợt nữa, nghiêm túc cùng Lam Vong Cơ đối diện chốc lát, sau đó kéo cổ của y xuống, hôn lên môi y.

Hai đôi môi triền miên một trận, khó khăn lắm mới tách ra, Ngụy Vô Tiện ở bên tai y đáp lại một câu.

Lặng yên thì thầm, triền miên chân thành, ngoại trừ hai người họ, ai cũng không nghe được.

Nghe xong, Lam Vong Cơ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười. Phảng phất ánh tuyết giữa sắc trời, sáng trong sinh huy, Ngụy Vô Tiện cảm giác có chút hoa mắt thần mê, kìm lòng không đậu mà nở nụ cười theo y, xán như tinh thần. Sau đó hắn kiễng cước ôm lấy cái cổ Lam Vong Cơ, vùi đầu vào ngực của y, nói: “Lam Trạm, sao ngươi lại tốt đến như vậy.”

Lam Vong Cơ sợ hắn kiễng cước cố sức sẽ mệt, nên hơi hạ thắt lưng, cùng hắn ôm.

Lúc này, chợt từ trên giường truyền đến một tiếng khóc nỉ non, Ngụy Vô Tiện nghe tiếp lập tức buông Lam Vong Cơ ra đi qua.

Nhìn hai tay chợt rỗng tuếch, Lam Vong Cơ yên lặng đứng một hồi, diện vô biểu tình, trong ấn tượng thì đây chính là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện giãy ra khỏi lòng y.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy cái cục tròn tròn nhỏ nhỏ kia, thế nhưng cảm giác ôm sao cũng không thuận lợi, thay đổi vài tư thế, cuối cùng thẳng thắn khiêng lên vai, để bé ngay chỗ xương quai xanh của mình, sau đó nghe thằng nhóc con khóc càng lúc càng lớn, tới khàn cả giọng.

Lam Vong Cơ không nói gì mà nhìn một hồi, thở dài, đi tới tiếp nhận hài tử trong tay hắn, tựa như ôm lấy thỏ mà đặt vào trong ngực, nhẹ nhẹ vỗ lưng bé. Cũng không biết là cuối cùng được ôm thoải mái, hay vì mùi đàn hương thanh nhã trên người Lam Vong Cơ dễ ngửi, tiểu tử kia dần dần an tĩnh, dần dần chuyển sang tiếng nức nở, khóc cũng nhỏ giọng nghe nhu thuận hơn.

Ngụy Vô Tiện không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ dễ dàng thu phục nhóc con kia tới thế, lại nhìn thứ trong lòng y, thương cảm nói: “Người khác thích ngươi không thích ta cũng được đi, nhưng thằng nhãi con này tốt xấu gì cũng do chính ta sinh ra, sao nó cũng thích ngươi không thích ta, ta không phục!”

Lam Vong Cơ nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn, cúi đầu ở ngay môi hắn hôn nhẹ một cái, ôn nhu nói: “Ngươi có ta thích là được rồi.”

Tim đập mãnh liệt, tựa như nổi trống mà cuộn trào mãnh liệt. Ngụy Vô Tiện cảm giác như mình được đặt ở trong tầng mây, phiêu phiêu dục tiên. Đợi tới khi phục hồi tinh thần, Lam Vong Cơ đã ngồi ở trước bàn, đem cái khay hồi nãy bưng vào trong phòng kéo lại chỗ gần mình, lấy ra một cái chén chứa dịch thể màu trắng, là sữa mẹ.

Thứ này, Ngụy Vô Tiện tất nhiên là không có, Lam Vong Cơ liền tìm bỏ một chút tiền, cử người mỗi ngày tới thôn xóm gần nhất tìm về sữa mẹ mới nhất. Hai người họ vốn không định thuê nhũ mẫu tới chăm hài tử, Lam Vong Cơ xưa nay thích an tĩnh, không quen có người lạ trong nhà. Mà lúc nãy ngay khi Ngụy Vô Tiện giãy ra khỏi lòng y, trong nháy mắt, y chợt nghĩ, chuyện thuê nhũ mẫu tới chăm hài tử, chắc cũng có thể cân nhắc.

Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng đi tới, ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, cảm thán nói: “Hàm Quang Quân, ta thật không biết trình độ nói mấy câu ân ái của ngươi lợi hại tới mức độ này, ngươi quả là một nam nhân đáng sợ.”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hạ mi mắt, mặt không đổi sắc liếc nhìn cái chén trên bàn, nói với Ngụy Vô Tiện: “Ngươi tới uy!”

Ngụy Vô Tiện cầm lấy cái chén, múc một cái muỗng nhỏ, đang muốn đưa, nhưng chợt thấy tiểu tử kia trong lòng Lam Vong Cơ giật giật, gắt gao nắm vạt áo Lam Vong Cơ, mặt vùi vào trong ngực Lam Vong Cơ, hé miệng ra, cách một lớp y phục ngay ngực y không ngừng ngậm ngậm, dường như đang tìm gì đó.

“…”

Lam Vong Cơ Từ trước đến nay phong độ phiên phiên, quy phạm đoan chính, giờ lại cứng người nhìn đứa nhỏ mới sinh trong lòng mình đang theo bản năng trời sinh mà phản ứng tìm kiếm nguồn sữa mẹ, tất nhiên khó tránh được chân tay luống cuống. Lại giương mắt lên nhìn, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh nghẹn cười đến mức chết đi sống lại, cả người run rẩy, chén đều sắp cầm không vững. Y bất đắc dĩ thở dài nói: “Muốn cười thì cười đi, đừng để nghẹn.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Nhưng thật ra tiếng cười rất khẳng khái, Lam Vong Cơ vươn một tay đặt sau thắt lưng của hắn, để ngừa hắn vì cười quá mức mà té ngã.

Khó khăn lắm mới dừng được tiếng cười, Ngụy Vô Tiện run rẩy đôi vai một chút mới nói: “Lam Trạm, ngươi thật không thấy được biểu tình lúc nãy của ngươi, đặc biệt y như lúc khi ngươi còn nhỏ bị ta khi dễ, vừa sợ vừa ngốc, ôi chao, đã lâu lắm rồi ta không thấy được nó, hahahaha, thích chết ta đi được!”

Nghe hắn nói về chuyện cũ, Lam Vong Cơ cũng không tự chủ được mà mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước. Ở trên lưng hắn nhéo nhéo, nói: “Cười đủ rồi chưa?”

Độ cung khóe miệng Ngụy Vô Tiện không hề giảm nói: “Được rồi được rồi, nào nào, A Húc, đừng nhìn nương ngươi hoài như vậy, nhìn đa đa này.”

Lam Vong Cơ: “…”

Một lần nữa đưa muỗng sữa tới trước mặt Lam Dữ Mộ, dường như bé ngửi được mùi sữa mà mình tha thiết ước mơ, lập tức quay đầu lại. Ngụy Vô Tiện đưa muỗng nhỏ đầy sữa cẩn thận đút vào miệng của bé.

Uy hơn nửa canh giờ, tiểu tử kia rốt cục ăn no, vẻ mặt thỏa mãn vùi trong lòng Lam Vong Cơ chớp con mắt, nhìn hai người trước mắt mình, vươn tay, trong miệng bì bõm nha nha.

Cặp mắt kia, màu mắt cực thiển, nhạt như ngọc lưu ly, cực kỳ giống Lam Vong Cơ. Lúc vừa sinh bé ra, vừa nhìn thấy đôi mắt này, Ngụy Vô Tiện liền nở nụ cười thỏa mãn, hài lòng tới hận không thể lăn vài vòng trên mặt đất.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy hai cánh tay đang quơ quơ trên không trung, từ ngón tay tới tay cánh tay tất cả đều là thịt non mềm, cười nói: “Ngoan, gọi đa đa.”

Lam Vong Cơ nói: “Nó còn chưa biết nói.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy chẳng phải nên luyện tập trước một chút hay sao, ta phải để nó khi vừa mở miệng gọi thì người nó gọi đầu tiên phải là ta.”

Lam Dữ Mộ sau khi biết nói quả thật tiếng gọi đầu tiên là dành cho hắn, tay nhỏ bé đầy thịt cầm lấy mái tóc dài của hắn, mơ hồ không rõ kêu một tiếng: “A Nương!”

Chuyện này khiến cho Ngụy Vô Tiện phải đấm ngực giậm chân một đoạn thời gian dài, đến tận khi Lam Dữ Mộ sắp được hai tuổi, Ngụy Vô Tiện liền một lần hung ác, trừng mắt nói: “Nếu con còn dám gọi ta là nương, ta liền đem con nhốt trong trù phòng, bắt con mỗi ngày uống gạo nếp màu hồng, con tin hay không?”

Lam Dữ Mộ vừa nghe, nhất thời hai mắt đỏ bừng, giọt nước mắt to như hạt đậu như sắp rơi xuống, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ đưa ánh mắt cầu cứu, nhưng Lam Vong Cơ lại như không thấy, ôm lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, vô tư đọc sách.

Sau đó bé sợ hãi nhỏ giọng kêu: “Đa đa.”

Đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Chỉ chốc lát sau, tiểu tử đã ăn no kia liền cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu ngủ tiếp. Lam Vong Cơ đứng lên, nhưng lại không đặt Lam Dữ Mộ lại giường, mà đặt bé nằm trong cái nôi gỗ bên cạnh.

Quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện một chốc, thấy hắn vẫn ngồi ở trước bàn, chống má nhìn mình, tiếu ý sáng lạn.

********************************

Sau khi tự châm cho mình ba chén trà lạnh, bình phục trở lại, Lam Vong Cơ hỏi: “Sao lại có cấm thuật này?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Thế gian to lớn, vô kỳ bất hữu, nói không nhưng lại có đó thôi.”

Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, giúp hắn chỉnh lý lại phần áo hở rộng. “Có cũng đừng nên luyện.” dừng một chút nói. “Không cho phép luyện.”

Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, nói: “Hảo hảo hảo, không luyện không luyện, ngươi là phu quân, ta đều nghe ngươi.”

Lam Vong Cơ chồm người tới, ở trên trán hắn nhẹ nhàng hôn, dịu dàng nói: “Có ngươi là tốt rồi, còn lại ta không cưỡng cầu.”

Tác giả:

“Chấp thủ đồng uy khứ, độc dữ nhất nhân mộ

Dữ nhĩ triêu mộ tương đối, trì mộ tương tùy”

Đây chính là hai câu hai người họ nói với nhau.