Editor & Beta: Mai_kari

Đối với chuyện lần trước nói việc hắn và Lam Vong Cơ sẽ sinh thêm một đứa, Ngụy Vô Tiện kỳ thực vẫn nhớ rất kỹ. Hắn có lúc cũng cảm thấy khá buồn cười, Lam Vong Cơ lúc đó ôm hắn bị té xỉu vào lòng lấy tay bắt mạch tượng, biết được nhất định rất hài lòng đi, nét mặt ôn nhu đó của y chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà lúc đó hắn đã bất tỉnh, nên không hề biết gì cả, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc. Nếu lúc đó chính miệng hắn nói cho Lam Vong Cơ biết, hắn có thể sinh cho y một tiểu Lam công tử, đứa nhỏ đang nằm trong bụng hắn luôn rồi! Thật là một chuyện tốt đẹp biết bao.

Còn lần này, ngay khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong bụng mình có dị dạng, ngay đêm đó sau khi bắt mạch thượng liền xác nhận. Lam Vong Cơ sau khi xong công việc quay về Tĩnh Thất, thấy người kia đang quấn chăn, khuôn mặt say ngủ rất dịu ngoan.

Lam Vong Cơ vốn bình thường đi lại đã vô thanh vô tức, thấy hắn ngủ, càng thu liễm khí tức, chậm rãi khép cửa lại, bước tới bên giường.

Đi tới bên giường ngồi xuống, dựa theo ánh nến mờ nhạt, y im lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người trên giường, nét mặt nhu hòa, trong ánh mắt đầy ấm áp. Người này y đã nhìn hơn chục năm, nhưng mặc dù có nhìn thêm một chục năm nữa, vẫn cảm thấy nhìn không đủ.

Lam Vong Cơ đưa tay lên sờ gương mặt say ngủ của hắn, Ngụy Vô Tiện chợt mở to mắt, cầm lấy tay Lam Vong Cơ đang vươn ra kéo mạnh một cái, túm người lên giường, lập tức nhào tới, ngồi lên trên người của Lam Vong Cơ.

“…”

Ngụy Vô Tiện đưa hai tay chống hai bên mặt của Lam Vong Cơ, đưa tay miêu tả lại khuôn mặt tuấn mỹ điệt lệ của y, cười tới đê tiện, nói: “Hàm Quang Quân, ngươi đã rơi vào tay của ta rồi.”

Cái trò này hắn đã chơi hơn trăm nghìn lần rồi, lần nào cũng chơi tới vui vẻ, ngược lại cũng không phải Lam Vong Cơ không tránh được, mà là mặc dù biết rõ hắn sẽ làm vậy, y vẫn rất phối hợp mà diễn theo.

Lam Vong Cơ đạm thanh nói: “Vậy mặc cho ngươi xử trí.”

vt khiêm tốn nói: “Không dám không dám, ta hiện tại sao mà xử trí được ngươi a, ta chỉ có bị ngươi xử trí thôi.”

Lam Vong Cơ hơi hơi nhếch lông mi bên trái, không lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện nhìn y tựa hồ có vẻ đắc ý, không khỏi buồn cười. Hắn đưa tay đánh lên cái tay xấu xa của Lam Vong Cơ đang đưa vào trong quần áo của mình, Ngụy Vô Tiện kéo tay của y đặt lên bụng mình, nháy mắt một cái, cười haha mà nhìn y.

Nhìn tay mình đang đặt lên bụng của hắn, Lam Vong Cơ ngẩn ra, lập tức phản ứng được, ngước mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, hai mắt mở to.

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm, sắp có người muốn gọi ngươi là phụ thân nữa rồi.”

Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn Ngụy Vô Tiện một hồi, động tác nhẹ nhàng ôm lấy hắn, chui vào cổ của hắn, khóe môi hơi hơi giương lên. “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện nghẹo đầu lộ ra một mảng cổ, Lam Vong Cơ thừa dịp đó mà ở bên cổ hắn cọ qua cọ lại, ngón tay của hắn thì lại ở phía sau mạt ngạch của y mà chơi đùa: “Ngươi nói thử đứa này, sẽ giống ngươi hay giống ta?”

Lam Vong Cơ dịu dàng nói: “Tất nhiên giống ngươi.”

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Cũng không nhất định, vạn nhất giống như A Húc, là một tiểu Lam Trạm thì sao?”

Lam Vong Cơ buồn buồn nói: “Giống ngươi.”

Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: “Ôi chao, ngươi đó nha, nếu không giống ta, có phải ngươi sẽ nhét nó lại vào bụng ta hay không?”

Lam Vong Cơ một tay ôm lấy hắn đặt hắn nằm lại trên giường, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Vậy sinh cho tới khi nào giống ngươi thì thôi.”

Thanh âm này vừa trầm thấp vừa từ tính, lẫn vào khí tức của y đánh vào tai của Ngụy Vô Tiện, giọng nói vừa nghiêm túc lại bướng bỉnh. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người run rẩy, một lát sau mới nhận thức được mà buồn cười, đưa tay ôm lấy gương mặt của Lam Vong Cơ, nói: “Sinh cho ngươi sinh cho ngươi, ít nhiều gì cũng sinh cho ngươi hết, sinh một đám chạy đầy nhà luôn, chạy khắp cả núi luôn, chịu không?”

Hắn vừa dứt lời, Lam Vong Cơ liền cản lại đôi môi của hắn, Ngụy Vô Tiện mắc cười đến mức không thể hôn đáp trả. Lam Vong Cơ ở ngay chỗ mẫn cảm sau lưng của hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, Ngụy Vô Tiện khẽ kêu một tiếng, rồi mới ngoan ngoãn thu lại nụ cười, một lát sau liền không nhịn được nhếch khóe môi.

“…”

Lam Vong Cơ nâng người lên, không nói gì chỉ nhìn người nằm phía dưới mình, Ngụy Vô Tiện hai tay ôm ngang cổ của y, nói: “Được rồi, không cười nữa, ta thật là vui đó, ngươi hôn hôn ta đi.”

Dù sao cảm giác có thể tự mình đem chuyện này báo cho y biết, thật là tốt quá đi nha.