[Đồng Nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Trúng Kế Rồi! Chạy Mau!

Chương 6: Sao chổi huynh… Chúng ta vẫn nên đừng gặp lại nữa…

Thân nhiệt của người bên cạnh khiến cho tôi rùng mình. Chẳng lẽ đây chính là băng cơ ngọc cốt (Da như băng, xương như ngọc) trong truyền thuyết? Cơ mà, hình như có gì đó sai sai… Chẳng phải từ này được dùng để miêu tả nữ tử sao...  

Người nọ ôm tôi xoay người nhẹ nhàng tránh thoát lưỡi kiếm bay đến. Tôi giật mình, một kiếm kia quả thật hung hiểm, vậy mà anh ta một tay ôm tôi vẫn có thể ứng biến dễ như ăn bánh. Hơn nữa Hồng Nhân Hùng và Hầu Nhân Anh rút kiếm như thế nào, động sát khí ra sao, tôi hoàn toàn không hay biết, anh ta lại phát hiện gần như trong chớp mắt, chứng tỏ võ công người này chẳng phải hạng mèo ba chân. Xong, vậy tại sao lúc suýt bị Hồng Nhân Hùng móc mắt lại không đánh trả?

Được rồi, tôi hết hiểu đường về não của mấy cao nhân rồi… =.=

Mãi đến khi đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp dễ nghe, tôi mới hồi hồn: “Vốn dĩ chẳng muốn để ý, nhưng các ngươi lại cứ bám chặt không tha, thật phiền…” Nhiệt độ xung quanh thoắt cái lạnh xuống bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, “Chi bằng các ngươi chết nhanh yên tĩnh nhanh. Nha~ Vậy là bằng hữu ta cũng không cần tức giận khi nhìn thấy các ngươi rồi ~” Khi nói đến hai từ “bằng hữu” lại còn cố ý nhấn mạnh nữa chứ. 

Tôi 囧, vị huynh đài này, huynh là đang đùa cợt hay là đang mỉa mai tôi vậy? Thôi được, tôi thật hối hận khi ngứa đòn đi lo chuyện bao đồng được không?

Hồng Nhân Hùng vừa nghe lời nói ngông cuồng của nam tử thì tức đến sôi gan, làm tư thế muốn tấn công: “Tiểu tử, tìm chết!” Nhưng chưa kịp động thủ thì bị sư huynh hắn ngăn lại.

Hầu Nhân Anh cũng chẳng phải hạng quân tử gì, nhưng hắn không đến mức não heo như sư đệ mình. Thân thủ trác tuyệt của nam tử, hắn cũng nhận thấy, đồng thời hiểu rõ nếu hai bên thật sự động thủ thì kẻ tìm chết chính là hai người bọn hắn.

Hắn vội kéo Hồng Nhân Hùng: “Sư đệ, đừng nói nữa, đi mau!”

Mặt dù nhìn không ra dung mạo, nhưng rõ ràng người nọ đang cười: “Muốn chạy? Chỉ tiếc, đã muộn”. Không mặn không nhạt, tựa như một câu trần thuật, nhưng tôi biết, đây chẳng qua chỉ là gió lặng trước bão mà thôi.

Quả nhiên, Hầu Nhân Anh vừa chạy được hai bước đã “hự” một tiếng ngã xuống. Hắn bị chính trường kiếm mình dùng lúc sinh thời đâm xuyên tim, muốn thảm bao nhiêu liền thảm bấy nhiêu.

Hồng Nhân Hùng nhìn thi thể của sư huynh chết không nhắm mắt trước mặt mình, ý nghĩ duy nhất không phải là hận thù, mà là… hắn không muốn chết.

Mắt thấy sát thần kia ngày một tới gần, hắn chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin: “Đại hiệp, đại hiệp, xin tha cho ta một mạng, đại hiệp, ta… lần sau ta không dám nữa!”.

Nhưng vô tác dụng, bước chân nam tử kia chẳng dừng, ánh mắt cũng ngày một u ám. Hồng Nhân Hùng đành quay sang phía tôi, dập đầu lia lịa đến lúc nó rỉ máu: “Đoạn huynh, ta biết lúc trước ta đã nhiều lần mạo phạm đến huynh. Là ta có mắt không tròng, nhìn không thấy núi Thái Sơn! Ta có lỗi với huynh, nhưng xin huynh cứu ta, ta chưa muốn chết--- Aaa!!!” Lời còn chưa hết, kinh mạch toàn thân liền đứt, trở thành phế nhân.

Người kia thu tay, trong giọng nói chứa ý cười nhàn nhạt: “Không muốn chết như vậy, ta thành toàn ngươi”. Lời nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng cái loại “thành toàn” này gọi là “sống không bằng chết” cũng chẳng ngoa.

Tôi bị bỏ quên ở một bên nãy giờ, đìu hiu hứng gió lạnh, cay cay đắng đắng rơi hai hàng lệ dài như mì sợi. Không phải tôi không muốn cứu, hai kẻ đó mặc dù không việc ác nào không làm, nhưng sao tôi cứ có cảm giác tội nghiệt của chúng còn chẳng bằng một góc của nam tử nọ. Chỉ là trong lòng tôi phỉ nhổ bóng lưng tuyệt mỹ kia hàng nghìn lần, anh ta thế mà lúc thả tôi ra, thần không biết quỷ không hay điểm huyệt tôi! 〒∇〒

Nhưng thời gian để mà hoảng loạn cũng không có nữa, vì sát thần huynh đang đi về phía bên này, động tác hết sức chậm rãi thong thả, khiến cho tôi cũng có một chút hiểu được cảm giác của Hồng Nhân Hùng khi nãy. TNND, may mà trong thuốc tôi uống thường ngày còn có dược liệu bổ tim a! Tôi không sợ chết, nhưng không có nghĩa là muốn chết.

Nam tử nhìn tôi nói: “Bằng hữu, ta đã giúp ngươi tiễn những người làm ngươi tức giận đi rồi. Vậy trước khi lên đường, ngươi còn lời gì muốn nói thì cứ nói cho thoả a”.

Tôi trừng mắt nhìn ý bảo bị điểm huyệt thế này thì nói bằng niềm tin à, không ngờ anh ta lại hiểu được, vừa giải huyệt vừa nở nụ cười vô tội: “Ồ, ta quên mất…” Tôi muốn bạo phát, đây đâu phải chuyện nói quên là có thể quên được, cái kẻ nhìn mặt muốn đấm kia rõ ràng là cố ý được không! 

Đợi đến khi có thể động, tôi hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ hết sức trấn định, nói: “Ta nhớ rõ mình không có thù oán gì với huynh, tại sao muốn giết ta?”

Anh ta sửng sốt một lúc, rồi cười đáp: “Đúng là không có thù oán, nhưng có một số chuyện, ngươi đã biết quá nhiều”. Ánh mắt không biết cố ý hay vô tình liếc một xác một phế nhân trên mặt đất.

Tôi: “…”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, biết hôm nay mình có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng chạy không thoát: “… Được rồi, không phiền đến huynh, ta tự làm!”. Chết thì chết, cùng lắm mười tám năm sau lại là một hảo hán!

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt không chút vẩn đục kia, đằng nào cũng sắp chết, ông đây cóc sợ: “Huynh yên tâm, dù sao võ công huynh cũng cao hơn ta mấy chục lần, ta sẽ chẳng làm những việc thừa hơi như đâm huynh rồi bỏ trốn đâu… Nếu huynh không tin, vậy tự ra tay luôn cũng được. Chỉ là nhanh một chút, lão tử sợ đau a”.  

Nam tử dò xét nhìn tôi, xong anh ta vẫn ném cho tôi kiếm của Hồng Nhân Hùng. Đoạn mỗ tôi thiếu điều rơi lệ, thì ra bản thân mình một đời anh minh (?), cuối cùng lại không tránh được kết cục đau thương như bao anh hùng khác, lại còn phải tự sát bằng kiếm của một kẻ heo chó không bằng nữa chứ.

Ông trời, rốt cuộc trên đời còn có công đạo hay không?

Trời nói: Nhân sinh luân chuyển không ngừng… (Mỗ Phong nói: …Công đạo gì đó là quyền ở ta!)

Tôi 〒∇〒 x 2.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhắm kiếm vào bụng, chờ đợi đau đớn đến kết thúc sinh mệnh thì chợt nghe một giọng nói quen tai vang lên gần đó: “Đại sư ca! Huynh ở đâu, đại sư ca!”. Tay tôi run bắn, suýt đánh rơi thanh kiếm xuống đất. Là tiểu sư muội và Lục sư đệ.

Nam tử phản ứng cực nhanh, anh ta bóp chặt cổ họng tôi để ngăn không cho tôi kêu lên. Lúc tôi cho là mình sẽ bị bóp chết, bàn tay trên cổ tôi chợt khựng lại, tôi thấy trong mắt anh ta ánh lên tia nghi hoặc. Bấy giờ tôi mới kinh hãi nhớ ra: Tôi – không – có – hầu – kết!!!

Mặt tôi trắng bệch như cương thi, tròng mắt muốn nứt ra, thậm chí còn nghe thấy thế giới quan ầm ầm sụp đổ. Thôi xong, bao cố gắng và nỗ lực che giấu thân phận của tôi bao năm qua cứ vậy mà xuôi theo dòng nước, trôi xa mãi không trở về…

Giả như sau hôm nay chuyện này bị truyền ra ngoài, người ta sẽ nói chưởng môn phái Hoa Sơn đúng là có mắt như mù, ngay cả đệ tử của mình mà cũng không phân biệt được là nam hay nữ, bị một nhóc con lông tóc chưa mọc xỏ mũi dắt đi suốt bao nhiêu năm… Lòng tôi đau như có kẻ cầm dao chém lên từng nhát, sư phụ lão nhân gia người làm sao chịu được những lời gièm pha ác ý này chứ? Thế thì dù tôi có sống sót được sau hôm nay thì cũng còn mặt mũi nào mà trở về gặp sư phụ chứ?

Từ bỏ giãy giụa, tôi cố gằn từng tiếng: “Đừng… nó…i… ra! Xin… ngư… ơi…” 

Sau đó, trước mắt là một mảnh tối đen.

****

Cảm giác như vừa bị xe ngựa cán qua người này là sao? Tôi đau đớn rên rỉ. Chờ một chút… Quỷ mà cũng biết đau hay sao? Ha ha… Chắc là không… nhỉ…

Mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, tôi thật không biết nên vui mừng hay xót xa vì mình còn sống.

“Đại sư ca! Mẫu thân, đại sư ca tỉnh rồi!” Là giọng của tiểu sư muội.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, sư nương dịu dàng hỏi: “Anh nhi, con cảm thấy thế nào?”

Tôi nghe thấy giọng nói khản đặc như không phải của mình đáp: “Vâng, con không sao ạ”.

“Gì mà không sao chứ?” Vàng mắt tiểu sư muội đỏ một vòng, “Mấy tên cầm thú đó đánh huynh ra nông nỗi này… Vậy mà huynh còn…”

Lông tơ trên người tôi dựng đứng, tiểu sư muội nhìn thấy hết rồi ư? Nhưng nếu thế, cái kẻ không ngần ngại huỷ đi hai mạng người kia sao có thể tha cho nàng được? Hơn nữa, nàng vừa nói…

“Sư muội, muội nói là ai đã “đánh” ta cơ?”

Tiểu sư muội khóc nấc lên: “Chính là hai tên heo chó không bằng Hồng Nhân Hùng và Hầu Nhân Anh đó!”

Tim đập nhanh như muốn vỡ ra, tôi hỏi tiếp: “Vậy… khi tìm được huynh… muội có thấy ai khác ở đó hay không?”

Tiểu sư muội ngạc nhiên: “Ai cơ? Không, muội chỉ thấy huynh ngã trên đất, bên cạnh là hai tên khốn đó thôi”.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, vậy là tiểu sư muội không thấy, nam tử đó… và bí mặt của tôi.

Sư nương nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống: “Được rồi Anh nhi, con nghỉ ngơi trước đã. Có chuyên gì chúng ta sẽ nói sau”.

Tiểu sư muội cũng định theo sư nương ra khỏi phòng, nhưng đi được hai bước, nàng quay lại nhìn tôi: “Đại sư ca, huynh không biết đâu, lúc đó nhìn thấy huynh lạnh ngắt nằm trên đất, mạch cũng yếu dần, muội rất sợ… Nếu đại sư ca bỏ muội đi thì muội biết làm sao đây?” Nàng hít một hơi, nước mắt lại rơ lã chã như hoa lê trong mưa, “Cũng may là huynh không sao rồi, nếu không… Phụ thân hình như đang giận lắm, nhưng muội vẫn cảm thấy đại sư ca không làm gì sai, hai kẻ cầm thú đó chết dưới tay huynh là còn phải thấy may đấy… Phải mà lọt vào tay muội...” 

Nhận ra mình nói hớ, nàng đỏ bừng mặt, vội vàng chạy đi.

Tôi phì cười, tiểu sư muội thật là… dễ thương quá đi mất! Hoá ra cảm giác có muội muội là như thế này. 

Nhàn nhã nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, một câu nói đột nhiên nhảy ra: “Hai kẻ cầm thú đó chết dưới tay huynh là còn phải thấy may đấy…”

Tôi ngã xuống giường như nhìn thấy ma.

Sao???